Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Truyện ngắn: Sau Buổi Tiệc Tùng

01/11/201820:14(Xem: 3521)
Truyện ngắn: Sau Buổi Tiệc Tùng
SAU BUỔI TIỆC TÙNG-VH

TRUYỆN NGẮN

 

SAU BUỔI TIỆC TÙNG

  

1- Thạch đến chơi nhà tôi thường xuyên vào mỗi buổi chiều. Nói là chơi, thật thì lúc nào Thạch cũng đem bài vở đến cùng học và trao đổi ý kiến, chỉ khi xong xuôi bài vở mới ngồi tán gẫu với nhau.

Mẹ tôi rất thương Thạch, bà yên tâm khi tôi kết bạn với một người hiếu học, hiền lành, lễ phép. Mẹ tôi cũng đã từng nghe mấy đứa bạn khác của tôi nói bóng nói gió có ý cặp đôi Thạch với tôi, nhưng bà bỏ ngoài tai, vì bà tin Thạch, cũng như tin con gái út của bà. Chỉ có một lần, không có Thạch, bà nhắc nhở tôi:

 “Con cứ theo thằng Thạch mà học như nó, đừng có ham chơi và giữ gìn đức hạnh thì có ngày con sẽ gặt hái những gì tốt đẹp nhất mà mình mong muốn!

 Quả thật, Thạch rất xứng đáng được đem ra làm gương tốt cho bạn bè noi theo. Tôi mến Thạch, thân thiết với Thạch một cách hồn nhiên và chân tình vì lẽ ấy. Là con của một gia đình theo đạo Phật thuần thành, đặc biệt hơn là có truyền thống theo nghề dạy học: Ông nội là hiệu trưởng của một trường tư thục lớn nổi tiếng của thành phố trước năm 1975, cha là giáo viên giảng dạy môn Toán ở trường Cao đẳng Sư phạm, mẹ là giáo viên Anh ngữ, anh trai và chị lớn đều là những “chiến sĩ diệt dốt” ở vùng núi và hải đảo xa xôi, một anh trai kề đang học năm thứ ba Đại học Sư phạm, nên Thạch cũng ôm ấp hoài bão theo bước bậc cha anh, sau này sẽ trở thành một giáo viên… đa năng.

Thạch ôm mộng lớn lắm, bộ môn nào cũng thích, cũng đam mê và rất có năng khiếu, đủ để có quyền đam mê. Vẽ khéo, đàn hay, hát giỏi, văn chương thi phú xếp hạng nhất nhì lớp, Thạch còn mê môn bóng đá và cờ vua. Nhiều lần tâm sự, Thạch cho biết sẽ trở thành giáo viên, nhưng không chịu dừng ở mức một giáo viên bình thường, mà phải là đa năng, và dùng cái đa năng ấy để bù đắp vào những chổ khuyết, chổ trống trên con đường người thầy giáo đi gieo trồng vun bón tương lai. Mộng thì lớn, nhưng muốn vượt qua được mộng, thì Thạch phải vượt qua nhiều gian nan bằng nổ lực và sự kiên trì của mình, bằng không, cái nghèo sẽ quật ngã chàng thư sinh ngay từ những bước còn chập chững, loanh quanh ở bậc trung học.

Là một gia đình trí thức gia giáo, theo nếp sống Đạo thanh cao, bình dị, thiểu dục tri túc, những đồng lương khiêm tốn của cha mẹ Thạch, của anh chị lớn, phải được tính toán và sử dụng rất kỹ lưỡng, tiện tặn, mới có đủ để lo cho Thạch theo đuổi con đường học vấn. Mẹ tôi thường hỏi han, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của Thạch. Bà thường đem gương vượt khó của Thạch để khuyên răn, động viên cổ vũ tôi kiên nhẫn học hành tới nơi tới chốn. Bà thương Thạch lắm, hôm nào thấy vắng là bà hỏi thăm với sự lo âu thương nhớ của một người mẹ dành cho con ruột. Bà còn thi thoảng căn dặn:

“Nếu Thạch nó có rũ con đi chùa lễ Phật. hay sinh hoạt Gia Đình Phật Tử, học giáo lý… thì con đừng nên đắn đo, từ chối, vì đó là nơi để cho con người rèn luyện nhân cách, cũng như thu thập những kiến thức vô cùng bổ ích, con đừng ngại là nơi hung hiểm, buồn tẻ!”

Tôi mỉm cười “dạ dạ” với mẹ cho qua chuyện. Thạch đã từng rủ tôi đi chùa vài ba lần rồi, nhưng tôi đều tìm cớ từ chối, không phải vì tôi sợ sệt hay kiêng kỵ gì, mà vì tôi ... không thích, không thấy hứng thú. Tôi vẫn rất tôn kính chốn thiền tự thanh tịnh tôn nghiêm, tôn trọng đức tin của một người con Phật, vì vậy mà tôi ngày càng chơi thân với Thạch, mặc thiên hạ xì xầm thêu dệt, vì mình còn ở tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” mà, cứ… vô tư!

 

2- Chiều thứ bảy, Thạch đến sớm hơn mọi khi, có lẽ vì lúc sáng ở trường nghe tôi cho hay mẹ tôi bệnh. Lúc tôi đi đến trường, mẹ tôi đang sốt cao, tôi định ở nhà nhưng bà không cho, và bảo tôi trên đường đi học ghé vào chợ nhắn chị Ba tôi đến. Khi tôi về thì mẹ đã giảm sốt, chị Ba đã lo đầy đủ cả rồi, vậy mà Thạch cứ trách tôi:

“Tiếc gì một buổi học mà để mẹ nằm một thân, một mình ở nhà trống vắng

Tôi giải thích mấy, Thạch cũng bắt bẻ:

Chị Ba có chồng, có con, lại buôn bán vất vả, không thể lo toan chăm sóc mẹ bằng người con không vướng bận việc gì ngoài chuyện học hành !

Tôi ầm ừ cho qua chuyện. Cãi lý cãi tình thì không bao giờ lại Thạch, tôi biết điều ấy, và nhiều khi cảm thấy mình như đứa em nhỏ dại của Thạch vậy!

Lúc mẹ tôi đã thiếp đi, tôi hỏi nhỏ Thạch:

Con nhỏ Vân mời Thạch đi dự sinh nhật nó vào sáng mai không?

Thạch gật:

Có. Rồi sao?

Tôi nguýt:

Thì đi dự cho vui chứ sao. Mai sáng đến đây đi cùng với Phương nghen?!

Thạch nhăn mặt suy tư. Tôi ngạc nhiên:

Sao nhăn nhó vậy? Bộ không muốn đi hở?

Thạch nhún vai tặt lưỡi:

Thiệt trong bụng không muốn đi dự, nhưng bạn bè mời, mình từ chối sợ bạn buồn!

Tôi đồng tình:

Chớ sao, dự cho vui, chủ yếu là vui mà!

 Thạch lườm mắt nhìn tôi, nói:

Phương thích dự tiệc lắm hở?

Tôi thật lòng:

Thích lắm. Sinh nhật nhỏ Vân nhằm vào ngày chủ nhật, không vướng víu chuyện học, sẵn mình vui chơi giải trí cho thư giãn vậy mà!

Thạch nhíu mà:

Vấn đề không phải là nhằm vào ngày nào, mà là có đúng, có cần thiết phải đi dự hay không?

Lại dở giọng ông cụ non rồi, tôi biết Thạch đang muốn thuyết giáo một bài gì đó, nên dập ngay:

Sinh nhật bạn có gì đâu mà phải đúng với sai, chuyện bạn bè vui vẻ có gì mà cần hay không cần?

Thạch buồn, trầm giọng:

Nhỏ Vân nhà mới khá giả đây thôi, mấy năm trước gia đình còn đầu tắt mặt tối chạy gạo từng bữa, nay bày đặt sinh nhật, tiệc tùng…

Tôi ngắt:

Kệ người ta, phú quý sinh lễ nghĩa, có quyền tổ chức sinh nhật khi có tiền!

 Thạch nghiêm nghị :

Đúng. Đó là quyền của người ta. Nhưng nhỏ Vân lâu nay chỉ kết thân với tụi con Hương, con Hồng, con Thuý và tụi thằng Nhân, thằng Hậu, thằng Bình…  toàn đám con nhà giàu. Còn tụi mình…

Tôi vỡ lẽ, nói ngay:

Thạch đừng mặc cảm chuyện mình nghèo. Nghèo nhưng tình cảm không nghèo. Và nghèo gì chớ một món quà sinh nhật mừng bạn, bộ mình lo không nổi sao?

Thạch lặng thinh, thở dài. Tôi làm mặt giận dỗi, hỏi:

Có đi hay không thì nói?

Thạch gật nhẹ, nói yếu ớt:

Ừ thì đi!

Tôi cảm thấy chán ngát:

Đi thì vui vẻ, hớn hở lên mà đi, đừng có xìu xìu ển ển như vậy chán quá!

 Thạch bối rối cười gượng gạo nói:

Ừ thôi, không đi. Đúng là không nên đi khi mình thật lòng không muốn đi chút nào. Để Thạch viết ít chữ chúc mừng, nhờ Phương trao lại cho nhỏ Vân nhan!

Tôi chùng bùng, không ừ không hử. Chán ông cụ non này ghê trời!

 

 

3 – Sinh nhật nhỏ Vân tổ chức thật linh đình, rôm rả. Vân là con gái duy nhất trong đám năm anh em, nên được cha mẹ cưng lắm. Sinh nhật mà chẳng thua đám cưới, ăn đứt đám cưới nhà nghèo. Tôi xin mẹ một ít tiền, chị Ba cho thêm, mua được xấp vải trắng thêu hoa tím nhạt tặng cho nhỏ Vân, món quà cũng đáng giá chớ bộ, thua gì tụi bạn con nhà giàu kia?

Lúc khui quà nhỏ Vân hỏi tôi:

Trưởng lớp của mình không đến hả, Phương?

Tôi chỉ chiếc hộp nhỏ nhất trong đống hộp quà sinh nhật, nói:

Đó, Thạch nhờ tao mang lại tặng mi món quà mi-nhon đó đó. Khui thử xem!

 Tiếng xì xào từ phía bọn con trai:

Cái thằng cù lần đó mà mời dự chi cho mất vui bữa tiệc này!”

Chắc nó mắc luyện mấy bài toán, sinh nhật của bạn nghĩa lý gì!

Nhỏ Vân nghe vậy cười tủm tỉm, vừa khui hộp quả nhỏ của Thạch vừa nói to:

Chú ý, chú ý: đây là quà sinh nhật Vân do trưởng lớp tặng, mời các bạn chống mắt lên chiêm ngưỡng tặng phẩm vĩ đại!

Cả đám cười ầm lên thích thú. Tôi cũng cười, nhưng sao mắt lại cay cay. Hộp giấy được khui ra, nhỏ Vân trợn mắt lè lưỡi, đưa lên cao một mãnh giấy màu hồng, nói:

Đây, chỉ nhiêu đây!

Cả đám lại cười vang, nhốn nháo:

Chắc là thơ rồi, chạy trời không khỏi …  thơ!

Nhỏ Vân cười, nói:

Đúng là một tuyệt tác thi ca do thi sĩ Thạch làm tặng mừng Vân!

 Hậu chồm tới, giật mảnh giấy, la lên:

Để tui đọc cho!

Cả bàn tiệc im lặng. Hậu đọc to với giọng giễu cợt:

Mười bảy ngọn nến lung linh

 Nhỏ nhoi vần điệu mừng sinh nhật hồng

 Gần nhau ở một tấm lòng

 Chúc Vân vui vẻ vẹn tròn tuổi xuân.

 Lê Xuân Thạch!

Đứa cười ngả, đứa cười nghiêng, tôi chợt quặn thắt ruột lòng. Mảnh giấy hồng mỏng manh bé nhỏ được chuyền tay nhau đọc. Giấy đến tay tôi thì đã nhũn nhàu trông đến tội nghiệp, Tôi vuốt nhẹ nhàn từng cái cho thẳng thớm lại, cầm xem mà lòng cứ xót xa, mắt cay xè nghĩ đến người bạn thân của mình. Con nhỏ Thuý ngồi kế bên sực nức hương hoa, hỏi nhỏ vào tai tôi:

Anh chàngThạch cù lần quá hén?

Tôi buột miệng: “Ừ, cù lần

 

4 – Tiệc tan lúc 11 giờ trưa. Tôi về nhà lúc 12 giờ. Mở cửa vào nhìn quanh, tôi hoảng hốt. Mẹ tôi không nằm trên đi-văng. Tôi chạy xuống nhà bếp, vẫn không thấy mẹ đâu, tôi cất tiếng gọi í ới. Dì Tám nhà kế bên nghe tiếng tôi, vội bước sang, nói:

Mẹ đâu mà gọi om sòm lên thế, đợi mi về chắc mẹ mi đi tiêu diêu miền Cực Lạc rồi!

Tôi kinh hoảng:

Ủa … vậy mẹ con đâu rồi dì?

Dì Tám nguýt tôi một cái thật dài và sắc lẻm, nói trách móc:

Mẹ mi sốt cao đến mê man, mi đi chơi mất đất, may mà có cái thằng chi chi bạn mi thường đến đó, nó đến thăm đúng lúc… Thật tôi nghiệp thằng nhỏ, nó lo cứ như mẹ nó không bằng, nó hốt hoảng luýnh quýnh, chạy qua gọi tao, tao cũng luýnh quýnh không biết sao, phải kêu liền chú Sanh xích lô chở mẹ mi vào bệnh viện. Thằng nhỏ đã theo mẹ mi vào trỏng từ sáng giờ chưa thấy về lại. Mi mau mà lo liệu!

Tôi bàng hoàng, choáng váng cả mặt mày, nhất thời không kềm được tiếng khóc bật ra, và nước mắt tôi đôi dòng cứ tuôn rơi lã chã …

 

5 – Tôi cùng chị Ba tất cả chạy vào bệnh viện. Loanh quanh luẩn quẩn thăm hỏi muốn hụt hơi mới tìm được phòng và giường mẹ tôi đang nằm.

Bên giường mẹ tôi, Thạch ngồi trên chiếc ghế đẩu với nét mặt ưu tư lo lắng. Mẹ tôi vẫn còn mê man với cơn sốt ác nghiệt đã theo hành hạ bà suốt mười mấy năm chưa dứt. Chị Ba nắm lấy cánh tay Thạch mà khóc ròng, nói lời cảm ơn tiếng được tiếng mất. Còn tôi, chỉ còn biết đứng lặng im để cho những giọt nước mắt ăn năn ray rứt rơi ướt cả ngực áo – chiếc áo mới đẹp được tôi mặt lần đầu tiên để đi dự sinh nhật linh đình của nhỏ Vân – và trong thâm tâm rất sợ nghe Thạch hỏi một câu dại loại như “Đi sinh nhật có vui không?”.

Nhưng Thạch đã không hỏi gì tôi về sinh nhật nhỏ Vân, cho đến tận ba ngày sau, khi mẹ tôi đã bình phục trở về nhà. Từ dạo ấy, lòng tôi day dứt khôn nguôi khi nghe ai nhắc đến hai tiếng… sinh nhật.

 

 

MÃN ĐƯỜNG HỒNG

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
24/01/2017(Xem: 3933)
Người đàn bà đang ngồi trước tôi bây giờ là Dung. Ánh sáng từ một khung cửa sổ phả nhẹ lên mái tóc, một bên bờ vai của Dung, nổi bật hẳn lên cái nền nhờ nhờ tối của một góc barrack, cho tôi một chân dung thật đằm thắm, thật thiết tha, nhất là lúc này Dung đang ngồi cặm cụi may vá áo quần cho con cái. Cạnh đấy trên một chiếc bàn nhỏ, hai đứa con của Dung đang ngồi bệt trên sàn gỗ chăm chỉ chép bài, hai mái đầu non dại cận kề nhau, thân mật quá ! Trên tay tôi điếu thuốc vẫn dìu dặt tỏa khói, làn khói thuốc chầm chậm đùn lên cao, tản mát vào cái không khí dịu lành của một chiều hải đảo đang ngã dần vào đêm. Giữa tôi và Dung bao giờ cũng vậy, làn khói thuốc vẫn là luôn luôn ngăn cách, lúc thì rõ rệt vô cùng sắc nét, lại có khi mờ loãng vô cùng, mơ hồ khó mà diễn tả được nên lời. Do đó được những dịp gần gũi như hôm nay, chúng tôi chỉ biết thầm lặng bên nhau, lâu dần đã trở thành quen thuộc, rất ý nhị, rất êm đềm.
23/01/2017(Xem: 3464)
Cụ Tú Ngọc là người ai ai cũng kính trọng và nể vì. Cụ luôn luôn khiêm tốn và hòa nhã với mọi người. Tánh tình cụ lại cẩn thận và chu đáo, nhất là các công tác từ thiện trong Cộng Đồng, lúc nào cụ cũng hết lòng, hết sức lo toan chu đáo. Một hôm, cùng một lúc, cụ nhận được hai tin báo : * Tin thứ nhất : Mẹ một người bạn thân mất, thọ 75 tuổi. * Tin thứ hai : Đám cưới một đứa cháu trai bà con gần. Cả hai tin cử hành cùng một ngày.
23/01/2017(Xem: 3548)
Vị phú hộ nhà giàu kia, mướn một ông thầy đồ già có tiếng là cao thâm và uyên bác, dạy học cho đứa con trai 12 tuổi. Thầy thì tận tụy dạy bảo, trò thì châm chỉ, siêng năng học hành. Hai thầy trò rất tâm đắc. Chẳng bao lâu, đứa bé học rộng, thông minh, biết nhiều, hiểu nhiều. Vị phú hộ quý thầy, lại vô cùng thương yêu con cái. Một hôm, hai thầy trò dắt nhau dạo phố. Phố phường bao giờ cũng đông đúc, đầy đủ mọi hạng người chen chúc lẫn lộn vào nhau, náo nhiệt. Bỗng một đứa bé ăn xin từ đâu đi lại ngược chiều, gặp thầy, nó vội vàng chắp hai tay lại, kính cẩn cúi đầu chào : - Kính lạy Thầy ạ ! Thầy đồ cũng vội vã chắp hai tay, cúi đầu chào lại đứa bé, cung kính cũng như nó đã cung kính với thầy : - Thầy cám ơn con ! Thằng học trò thấy thế, không hài lòng lắm, mới mở miệng hỏi thầy : -Thưa Thầy, đứa bé bần cùng khốn khó kia, có đáng gì đâu, mà Thầy phải kính cẩn chào hỏi lại nó như thế, hở Thầy ? Thầy đồ từ tốn
23/01/2017(Xem: 7735)
Dưới một mái nhà, cha mẹ sinh ra ba người con trai, sống với nhau thuận hòa. Lớn lên, ba người anh em trai lần lượt lấy vợ. Cha mẹ già rồi cũng mất đi. Một hôm, ba gia đình họp lại, bàn chuyện chia lìa, mỗi gia đình tìm một nơi, sống riêng cho mình. Chắc cũng tại ba cái mụ đàn bà kia, tối ngày lộn xộn nhau hoài, nhức đầu ! Tài sản của cha mẹ để lại chỉ là một mái lá, đơn sơ. Một bàn thờ Tổ Tiên với cặp chân đèn cùng bát nhang, hương khói đạm bạc thường xuyên trong những ngày Giỗ Tết.
01/01/2017(Xem: 2751)
Nhóm bạn rủ nhau đi thăm bệnh môt người bạn, nghe nói chị ấy bị bệnh nặng, đã nằm bệnh viện khá lâu và hiện đang nằm điều trị tại nhà. Gặp người bệnh, tất cả mọi người không khỏi ngỡ ngàng, chị ấy thay đổi nhiều quá, bệnh lâu ngày không khỏi nên trông chi quá mức xanh xao, thân hình gầy đét, tiều tụy, trông vô cùng thảm não. Từng lời hỏi han chia sẻ, nhiều mẫu chuyện vui buồn lần lượt kể nhau nghe để mong người bệnh nguôi ngoai phần nào phiền muộn…
08/11/2016(Xem: 3910)
Thư cho Huyền Trang, một em học sinh Sương Nguyệt Ánh cũ, vừa mới ra đi
31/10/2016(Xem: 5993)
Lúc gần đây báo chí và các đài TV Việt ngữ bán tán xôn xao về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, chắc hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam.
11/10/2016(Xem: 4014)
Lần giở sổ tay chợt giật mình nhớ ngày ra đi của cố Hòa Thượng Thích Thông Quả (1939 - 2015), nguyên viện chủ Thiền Viện Phước Hoa, Long Thành, Đồng Nai. Hòa thượng đã xả báo an tường vào trưa ngày 13 tháng chín năm Ất Mùi (2015) nhằm ngày 25/10/ 2015 với 32 hạ lạp chuyên tu trong 76 tuổi đời duyên thế.
12/09/2016(Xem: 10899)
Chùa Pháp Tánh ( nay gọi là Chùa Quang Hiếu) nơi Lục Tổ Xuất Gia tại Quảng Châu, Trung Quốc, chùa nằm trên đường Quang Hiếu là một trong những đền thờ Phật cổ nhất ở thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Đây từng là nơi đặt tư dinh của Vương tử Triệu Kiến Đức thời nhà Triệu nước Nam Việt trong lịch sử Việt Nam. Chùa Quang Hiếu cũng là nơi xuất gia của Lục Tổ Huệ Năng.
01/09/2016(Xem: 5748)
Vào cuối đời Tây Tấn, vua Huệ Đế ngu tối, việc triều chính đều do hoàng hậu Giả thị chủ trương. Giả hậu là người nham hiểm, lại biết quyền biến đởm lược, mưu giết các thân vương, phế bỏ Thái tử. Triệu Vương Luân bèn phẫn uất, cử binh giết Giả hậu, truất phế vua Huệ Đế mà tự xưng lên làm vua. Các thân vương khác thấy vậy cũng dấy binh tranh giành lẫn nhau, cốt nhục tương tàn, làm cho nhà Tấn suy yếu.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]