Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

145. Thôn Vĩnh Ninh làm phép cứu Vương An Sĩ

20/10/201815:40(Xem: 6404)
145. Thôn Vĩnh Ninh làm phép cứu Vương An Sĩ

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 145:

Thôn Vĩnh Ninh làm phép cứu Vương An Sĩ

Hàn gia viện đuổi bắt Chương Hương Nương


Khi lão tiên ông kêu trói Lôi Minh và Trần Lượng đem ra sau kết thúc tánh mạng, thì có người ở một bên chạy đến xin:

- Thưa sư phụ, xin lão nhân gia đại phát lòng từ bi cho! Hai người này là anh em kết nghĩa và cũng là ân nhân cứu mạng của con. Xin Tổ sư gia nể mặt đệ tử mà tha cho họ! Hai vị hiền đệ cùng ta ra sau đi!

Lôi Minh, Trần Lượng nhìn người vừa nói câu đó chính là Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận. Lôi Minh, Trần Lượng đang mắng chửi. Quách Thuận nói:

- Hai vị hiền đệ đừng mắng chửi chớ!

Nói rồi lập tức đưa Lôi Minh, Trần Lượng ra sau. Lão tiên ông còn đang tức giận chưa nguôi. Trời bắt đầu sáng rõ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng "Vô lượng Phật". Tiểu đồng chạy ra xem, người đến là Tôn Đạo Toàn. Tôn Đạo Toàn dưới chân núi Thiên Thai thấy Lôi Minh, Trần Lượng đuổi theo lão tiêng ông mà cản không được, không biết làm sao, bèn cầm nhiếp hồn trở về thôn Vĩnh Ninh. Tới nhà Vương An Sĩ gọi cửa, gia nhân ra mở cửa, hỏi:

- Đạo nhân đã tới à? Có tìm được hồn của viên ngoại chúng tôi không? 

- Tìm được rồi!

Gia nhân lập tức đưa Tôn Đạo Toàn vào nhà trong, thấy Vương viên ngoại nằm giống như người chết. Tôn Đạo Toàn lấy bình nhiếp hồn ra, mở nắp niệm chú. Hồn Vương An Sĩ trở về nhập khiếu. Vương An Sĩ ho lên một tiếng, mở mắt ra nói:

- Ta mệt quá!

Mọi người nghe viên ngoại nói ra tiếng đều vui mừng. Vương thái thái hỏi:

- Này viên ngoại, trong mình ông có khỏe không?

- Ta đâu có bịnh, hình như vừa qua một giấc chiêm bao vậy.

Các gia nhân nói:

- Viên ngoại ơi, người nằm hôn mê bất tỉnh cả mấy ngày trời, nếu không nhờ tiên trưởng đây cứu giúp chắc là mê luôn quá!

- À ra thế!

Nói rồi viên ngoại lập tức ngồi dậy giống như người mạnh khỏe, muốn dập đầu cám ơn lão đạo sĩ. Tôn Đạo Toàn nói:

- Lão viên ngoại ngàn muôn lần chớ có dập đầu cảm tạ tôi làm chi khiến cho tôi tổn thọ.

Gia nhân trước hết đưa trà Quế Viên lên. Vương ngoại uống trà vào cảm thấy đói bụng. Trong sẵn có cháo yến sào, đem lên cho viên ngoại một bát. Lão viên ngoại mời chân nhân ra thư phòng ngồi. Viên ngoại cũng không dám hành lễ, thay áo xong ra tiếp ở thư phòng, kêu gia nhân dọn rượu thượng hạng lên. Mọi người đều cảm nhận lòng tốt của lão đạo sĩ nên dọn cơm lên ngaỵ Lão viên ngoại bồi tiếp Tôn Đạo Toàn uống rượu chuyện trò. Lão đạo sĩ đang uống rượu, bỗng nhìn sang phía Đông thấy có một cột yêu khí bốc lên không, mới hỏi:

- Thưa viên ngoại, bên viện phía Đông là ai ở vậy?

- Trong viện đó là một người em kết nghĩa của tôi ở. Chú ấy họ Hàn tên Thành, là bạn thế giao của tôi.

- Trong nhà có bao nhiêu người?

- Trong nhà, ngoài hai vợ chồng chú ấy còn có đứa con tên Hàn Văn Mỹ và một con dâu. Đạo gia hỏi như vậy là có gì?

- Tôi thấy trong viện có một cột yêu khí bốc lên trời, ở đó chắc có yêu tinh.

- Không nghe trong nhà họ có yêu tinh quấy phá gì. Đâu, chân nhân xem thử giùm có yêu tinh hay không?

- Thế thì đúng là có thật rồi.

Vương An Sĩ nghe nói, nghĩ thầm: "Ta cùng Hàn viên ngoại rất thân, đã biết đâu lẽ làm ngơ", mới nói:

- Thưa đạo gia, ngài đã thấy biết rồi xin ngài mở lòng từ bi cùng tôi sang bên đó bắt trừ yêu tinh đi! Hàn viên ngoại ở viện kia là bạn chí thân của tôi chớ không phải người ngoài.

- Cũng được, để sơn nhân ta đi xem thử!

Lão viên ngoại lập tức cùng lão đạo sĩ đến nhà cách vách gọi cửa. Quản gia của Hàn viên ngoại ra mở cửa, hỏi:

- Vương viên ngoại, ngài có khỏe không?

- Tôi vẫn khỏe, Hàn viên ngoại có ở nhà không?

- Hiện có ở nhà.

- Chú vào trong nhà thưa lại giùm, ta muốn gặp viên ngoại có chút việc.

Gia nhân lập tức vào trong bẩm báo, Hàn Thành vội bước ra nghinh tiếp. Tôn Đạo Toàn nhìn thấy trước mặt mình: Hàn viên ngoại mình cao tám thước, tam đình nở rộng, đầu đội khăn viên ngoại màu lam có khảm viên ngọc đẹp ở phía trước. Ông vốn là võ cử nhân xuất thân nên ngoài mặc áo choàng bằng đoạn màu lam, lưng thắt dây tơ, vớ trắng dép thêu, mặt như ngọc tía, mày rậm rạp to với ba chòm râu phơ phất. Khi gặp Vương An Sĩ, Hàn viên ngoại vội thi lễ, nói:

- Huynh trưởng mấy hôm không khỏe, hôm nay đã khỏe chưa? Tiểu đệ có mấy lời thăm viếng.

- Chúng ta là tri kỷ, nói những lời khách sáo ấy làm chi.

- Vị đạo gia này là ai vậy?

- Vị này là Mai hoa chân nhân, bệnh của tôi nhờ vị này cứu khỏi đó.

Hàn Thành đưa tay mời khách vào thư phòng. Gia nhân dâng trà. Vương viên ngoại nói:

- Hôm nay tôi cùng đạo gia đến đây không có cớ gì khác. Vừa rồi tôi đang uống rượu ở thư phòng, chơn nhơn đây nhìn thấy yêu khí bốc lên trong nhà hiền đệ. Chúng ta là bạn tri kỷ. Tôi biết chẳng lẽ làm ngơ mới thỉnh chân nhân sang hàng trừ yêu quái cho nhà hiền đệ.

Hàn Thành nói với Tôn Đạo Toàn:

- Trong nhà tôi không có thấy yêu tinh nào quậy phá hết. Đạo gia làm sao thấy yêu tinh được?

- Tôi thấy cột yêu khí này là âm khí, chắc là nữ yêu. Đâu, viên ngoại gọi nữ quyến ra đây, kể cả a hoàn, vú em đều gọi ra nốt. Hễ không phải là người, tôi nhìn thấy biết liền.

- Phải đấy!

Hàn viên ngoại nói xong lập tức bảo gia nhân đưa tin vào nhà trong gọi thái thái, nàng dâu, a hoàn, vú em đều ra hết. Giây lát, nữ quyến ở nội trạch đều ra đủ. Lão đạo sĩ bước vào trong viện xem thấy có một người thiếu phụ độ hơn hai mươi tuổi, tư dung thùy mị, đẹp đẽ vô song, hai bên có hai a hoàn dìu đỡ. Tôn Đạo Toàn nhìn thấy thiếu phụ này chính là yêu tinh, mới rút kiếm ra, quát:

- Hay cho con yêu tinh, đã gặp sơn nhân mà còn giả mù sa mưa hử?

Người thiếu phụ ấy không nói không rằng gì. Tôn Đạo Toàn hét:

- Mi còn chưa chịu hiện nguyên hình sao?

Người thiếu phụ ấy cũng không nói tiếng nào. Tôn Đạo Toàn giơ kiếm lên bước tới định chém. Người thiếu phụ này chẳng ai xa lạ chính là con dâu của Hàn Thành. Tại sao nàng ấy lại là yêu tinh? Nguyên cớ là như vầy: Hàn Văn Mỹ con của Hàn Thành vốn là một thư sinh, xưa kia cùng Vương Toàn và Lý Tu Duyên là bạn học đồng song. Trong ba người, kể về tuổi tác thì Hàn Văn Mỹ lớn tuổi nhất, Vương Toàn kế đó, còn Lý Tu Duyên nhỏ tuổi nhất. Từ khi Lý Tu Duyên bỏ đi, Vương Toàn buồn lòng bỏ học, chỉ một mình Hàn Văn Mỹ cố công đèn sách. Bỗng nhiên vợ qua đời, Hàn Văn Mỹ không còn lòng dạ nào ở nhà đọc sách nữa, mà thường dắt thư đồng đi ngao sơn dạo thủy để giải sầu. Hàn Thành định cưới vợ khác cho con mà mấy chỗ không vừa ý, cao thì với không tới, còn thấp lại chê, cho nên cứ lần khân mãi. Một hôm Hàn Văn Mỹ dắt tiểu đồng đi du ngoạn đến phía Tây thôn Vĩnh Ninh cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, bèn bảo:

- Tiểu đồng, thầy trò ta đi tới chỗ nào nghỉ một ít. Mi kiếm cho ta tách trà giải khác mới được.

Tiểu đồng thưa:

- Phía trước đây không phải là am Thanh Tịnh sao? Vị lão ni cô trong miếu không phải là sư phó của công tử sao? Chúng ta sao lại không vào trong miếu uống trà?

Hàn Văn Mỹ nghĩ lại cũng phải, lập tức cùng thư đồng đến miếu gọi cửa. Không bao lâu, từ bên trong đi ra một tiểu ni cô mở cửa, nói:

- Công tử đến à?

- Lão sư phó có nhà không? Hàn Văn Mỹ hỏi:

- Đang ở trong miếu, mời công tử vào bên trong ngồi.

Hàn Văn Mỹ dắt thư đồng vào thẳng bên trong, đi đến chái nhà ở phía Tây. Nhà phía Tây này có ba căn. Tiểu ni cô đến thiền đường ở phía Bắc vén rèm lên, nói:

- Thưa sư phó, có Hàn công tử đến.

Lão ni ở trong phòng ấy pháp danh là Diệu Huệ, nghe nói có Hàn công tử đến, lật đật bước ra, nói:

- Công tử đã đến đấy à? Sao mà rảnh rang dữ a?

Hàn Văn Mỹ vội bước tới hành lễ, nói:

- Mấy lúc này sư phụ có mạnh khỏe không? Đệ tử xin kính lễ.

- Được, mời công tử ngồi.

Hàn Văn Mỹ ngồi xuống, lão ni cô kêu người giúp việc bưng trà ra. Chỉ nghe bên trong nhà có tiếng đáp lại âm thanh như là mật rót. Màn vém lên, từ đi trong đi ra một thiếu phụ còn để tóc tu hành. Hàn Văn Mỹ nhìn thấy chẳng khác nào tiên nga giáng thế. Nàng này bước tới châm trà, Hàn Văn Mỹ nghe người nàng tiết ra một mùi hương xạ thơm lừng. Thiếu phụ rót trà, chớp chớp thu ba, mắt hạnh nhìn nghiêng liếc nhìn Hàn Văn Mỹ một cái rồi quay vào trong. Hàn Văn Mỹ vừa gặp thiếu phụ ấy, tâm thần phiêu lãng, mới hỏi lãi ni cô:

- Người thiếu phụ ấy là ai vậy?

- Đó là đồ đệ tôi mới thâu, họ Chương tên Hương Nương. Cô ta là người ở phía Bắc thôn này. Chông cô qua đời, nhà có bà gia ép cô cải giá. Cô không chịu cải giá, tình nguyện xuất giá, lạy tôi làm thầy và ở lại miếu này hầu hạ Phật Tổ.

Hàn Văn Mỹ nghe nói gật gật đầu, ngồi rốn lại giây lát rồi cáo từ. Ra khỏi miếu mà hồn còn vương vấn không thôi. Về đến nhà biếng ăn chán uống, nằm vật trên lò sưởi, nhắm mắt lại thấy như có nàng Chương Hương Nương ở trước mặt, tự mình mắc bịnh tương tự Hai vợ chồng viên ngoại chỉ có một đức con, nay thấy con mắc bịnh như vậy vội mời các danh y đến chữa trị. Các thầy thuốc bắt mạch tìm không ra bịnh mà bịnh mỗi ngày một lậm thêm! Hàn Thành nhớ lại: "Bệnh này rất lạ lùng!". Bèn kêu thư đồng lại vặn hỏi:

- Công tử mi đã đi những đâu? Nếu mi không nói thiệt, ta đánh chết không tha!

Thư đồng không dám chối quanh, bèn đem việc lên Thanh Tịnh am gặp Chương Hương Nương nói lại. Vợ chồng Hàn viên ngoại thương con quá, vội sai người đến Thanh Tịnh am rước lão ni cô xuống. Hàn thái thái nói:

- Sư phó nhìn thấy đệ tử sư phó bịnh trầm trọng không? Sư phó hãy cứu đồ đệ đi. Vợ chồng tôi chỉ có một mình nó thôi!

- Tôi làm sao cứu nó được?

- Trong miếu của sư phó nói có một người tên là Chương Hương Nương. Sư phó chỉ cần nói cô ta ưng thuận việc thành thân là bịnh nó hết ngay.

- Ối chào, người ta xin tôi xuất gia, tôi lại khuyên người ta đi cải giá. Đâu có thể làm chuyện như vậy được!

- Xin sư phó cố hết sức giúp giùm. Chỉ cần cô ta ưng thuận, tôi sẽ hậu tạ sư phó thật xứng đáng.

- Để tôi nói thử xem.

Nói rồi lão ni cô trở về miếu, đem việc đó nói lại với Chương Hương Nương. Lúc đầu nàng ta không đồng ý, sau cùng bằng lòng. Lão ni cô lập tức đưa tin cho Hàn gia haỵ Hàn Thành bèn định ngày đưa kiệu đến, giống như rước dâu vậy. Hàn Văn Mỹ nghe nói hai bên đã ưng thuận, bịnh lần lần mạnh lại. Khi cưới về rồi, vợ chồng gắn bó như keo sơn. Hai ông bà cũng thích cô dâu, vú em, a hoàn cũng vừa ý cô chủ mới. Nửa năm trôi qua mà nào ai biết đó là yêu tinh trá hình. Hôm nay vô cớ bị Tôn Đạo Toàn nhìn ra và rút kiếm bước tới định chém. Nào ngờ Hàn Thành giận quá, bất thình lình ở phía sau bước tới xáng Tô Đạo Toàn một bạt tai xiểng niểng, rồi nắm chặt xô tuốt ra ngoài cửa, nói:

- Lão đạo sĩ ở đâu vào nhà ta giở thói càn rỡ, nói đâu là yêu tinh! Ông có cút mau đi không?

Nói rồi đóng chặt cửa lại.

Tôn Đạo Toàn nghĩ lại thật là:

Thị phi chỉ tại lắm lời,

Phiền não bởi khoe tài giỏi.

Tự mình cảm thấy mất mặt, chi bằng đi tìm sư phó, nhờ người bắt yêu tinh để gỡ lại sĩ diện. Nghĩ như vậy xong bèn đi về phía trước, nào ngờ khi ra khi ra khỏi cổng làng thì nghe phía sau có một trận quái phong thổi tới. Tôn Đạo Toàn đoán chắc là yêu tinh đuổi theo sau.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
26/06/2014(Xem: 7238)
Qua không quen Mận mà biết Đào - đứa con gái 25 tuổi của Mận - qua một số lần giao dịch mua bán nhà. Đây là việc làm thêm nhưng lại là thu nhập chính của Đào (và Mận). Qua những thương vụ làm ăn chung, Đào tỏ ra là người nhanh, nhạy, thông minh và sòng phẳng.
23/06/2014(Xem: 4740)
Chiều nay, một chiều thật an bình, dưới bóng râm mát diệu của những tàn cây xanh, lồng lộng tiếng chim như trĩu thanh âm xuống phòng khách bên trong một ngôi đạo tràng. Bình trà đã rót nhiều lần, nhưng hương vị trà hãy còn thấm đậm theo dòng thế sự hoài niệm cổ kim.
21/06/2014(Xem: 10014)
Chúng tôi, Nhóm Học Phật chùa Quang Nghiêm, gồm một số thân hữu và những huynh trưởng Gia Đình Phật Tử trong vùng có cơ duyên gần gũi và học hỏi cùng thầy trong nhiều năm qua. Nhân đó, chúng tôi được biết, Thầy là một cây viết thường xuyên trên tập san: THEO DẤU CHÂN XƯA của Phật học viện Huệ Nghiêm, SÀI GÒN trước 1975. Nhưng sau những đợt đốt sách của chính quyền Cộng Sản, THEO DẤU CHÂN XƯA không còn nữa. Càng gần Thầy, chúng tôi nhận thấy những gì Thầy dạy và viết thật thực tế và giản dị trong việc áp dụng Đạo Phật vào đời sống hằng ngày cho chúng ta. Chúng tôi không muốn có sự thất thoát như xưa, nên mạo muội sưu tập một số bài mà Thầy đã viết trong thời gian qua. Đây là một món quà tinh thần của Thầy mà chúng tôi đã rút ra những bài học bổ ích cho cuộc sống hàng ngày. Có một điều quan trọng nữa là bài học thân giáo của Thầy: phong cách hiền hòa và đức độ lan tỏa từ Thầy êm đềm như dòng sông Thu Bồn xứ Quảng. Trong bất cứ lúc nào, nếu có dịp, Thầy thường nhắc nhở: “Học Phật có n
20/06/2014(Xem: 10621)
Thuở xưa có một con rùa, vào một buổi chiều đi kiếm mồi bên một cái đầm vắng. Một con dã can cũng đi kiếm mồi cạnh cái đầm ấy. Con rùa lanh lợi kia vừa thấy dã can từ xa đi tới thì nghĩ rằng : “Dã can nầy đã từng gây hại cho loài của ta, vậy nay ta phải thận trọng.” Nghĩ vậy con rùa bèn thâu bốn chân và thứ năm là cái cổ vào trong chiếc mai rắn chắc của mình, rồi nằm im bất động.
20/06/2014(Xem: 4762)
Gia đình là nền tảng của xã hội. Muốn tạo dựng một xã hội phồn thịnh an vui, có lẽ ta cần phải có thật nhiều mái ấm gia đình mới phải. Thế nhưng trong thực tế thì than ơi, ta chỉ gặp toàn những gia đình tiêu biểu cỡ anh chồng Nguyễn văn Đầu Vịt và chị vợ Trần thị Lá Sen như câu chuyện Mái Ấm Chợ Chiều dưới đây.
16/06/2014(Xem: 13596)
Chuyện Thiền Môn là những câu chuyện do chúng tôi biên soạn. Những mẫu chuyện nầy đã đăng rải rác trong các Bản Tin Đại Tòng Lâm Phật Giáo. Bắt đầu từ số 17 cho đến số 29. Mỗi Bản Tin được kèm theo trong tờ Đặc san Phước Huệ phát hành ấn tặng mỗi kỳ vào các dịp đại lễ như: Phật Đản, Vu Lan và Tết Nguyên Đán. Tuy là câu chuyện dài nhưng mỗi kỳ đều có mỗi chủ đề khác nhau. Những nhân vật trong câu chuyện không phải là những nhân vật có thật ở trong đạo, nếu có sự trùng hợp thì đó chẳng qua là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ngoài ý muốn của bút giả. Chúng tôi dựa vào một vài nét sinh hoạt thực tế cụ thể trong thiền môn mà viết thành qua mỗi chủ đề khác nhau. Mỗi chủ đề tuy có khác, nhưng những nhân vật trong cốt chuyện trước sau đều có sự hoạt động liên tục. Qua mỗi câu chuyện, chúng tôi cố gắng diễn tả theo từng tâm trạng và hoàn cảnh của mỗi nhân vật hay thường xảy ra trong chốn thiền môn.
16/06/2014(Xem: 6888)
Tập sách nhỏ nầy chúng tôi ghi lại những ngày lang thang rày đây mai đó trên đất Mỹ. Đây là chuyến đi Mỹ lần đầu tiên của chúng tôi. Như những chuyến đi lần trước mà chúng tôi đã có dịp đi qua các nước: Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, cứ mỗi chuyến đi tôi đều có ghi chép lại những gì đã xảy ra trong suốt cuộc hành trình. Lần nầy cũng vậy. Tôi cũng muốn ghi lại những việc xảy ra từng ngày. Đến đâu, ở đâu, làm gì ... tất cả, chúng tôi đều có ghi lại đầy đủ. Do đó, quyển sách nầy với hình thức giống như là một quyển nhật ký hay ký sự hơn là quyển sách mang tính chất nghiên cứu. Trong sự ghi chép đó, nơi nào có liên quan đến những địa danh mà chúng tôi tới viếng thăm, chúng tôi đều có sưu tầm một số ít tài liệu để dẫn chứng. Tôi nghĩ rằng, chuyến đi nào cũng có ít nhiều kỷ niệm vui buồn. Cuộc đời tương đối không sao tránh khỏi. Mục đích của chúng tôi là muốn lưu lại một vài hình ảnh kỷ niệm thân thương qua những nơi mà đoàn chúng tôi đã đến.
10/06/2014(Xem: 8153)
Hai dì vãi chùa tôi tuổi đời đều đã trên 70. Về sự kính Ôn, trọng thầy, thương chú và đùm bọc điệu hai dì như nhau. Về sự siêng năng, chịu khó, tiết kiệm, giữ của cho chùa hai dì bằng nhau. Về vóc hình nhỏ nhắn hai dì giống nhau. Về chiều cao khiêm tốn hai dì ngang nhau. Thời Ôn (cố) còn sống, có mụ nhà quê lâu lâu mới lên thành phố tìm đến viếng chùa rồi gặp Ôn trú trì, sau khi đảnh lễ, mụ nói một câu tỉnh rụi về hai dì vãi chùa tôi: Ôn có “cặp sanh đôi” trông vui mắt, hí.
04/05/2014(Xem: 16362)
Hằng năm tại Thụy Sĩ nói riêng, Âu Châu nói chung, nhằm vào lễ Phục Sinh được nghỉ 4 ngày liên tiếp từ thứ 6 đến thứ 2, thiên hạ thường nô nức mua sắm, du lịch hay tiệc tùng ăn nhậu..v.v..và..v.v.. để đền bù và thưởng thức cuộc sống cho bõ những ngày tháng làm việc mệt nhọc mà họ cho là "đi cày" vất vả.
15/04/2014(Xem: 5020)
Thiên tình sử Truyện Hoa Lan không biết đã cướp mất bao nhiêu thì giờ quí báu của các bạn, chứ riêng tôi bị mất nhiều công sức lắm. Chẳng là Mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, đuổi nhanh đến độ mỗi sáng tôi phải ngồi nhổ tóc bạc đến mỏi cả tay, đến mờ con mắt mà vẫn chưa xong.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]