Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Cùng Cười Với Nhau

26/09/201822:35(Xem: 3932)
Cùng Cười Với Nhau
happy-face

 CÙNG CƯỜI VỚI NHAU 

                     
  LÁI XE MÔ TÔ

 

       Một anh chàng thanh niên lái xe mô tô rất là tài giỏi. Không cờ bạc, không hút sách, không rượu chè, anh ta có một thú đam mê duy nhất : lái xe mô tô. Đúng là một đức tính rất tốt cho các luật lệ giao thông rất nghiêm khắt ở xứ sở Kangaroo  này. Thế nên bao năm qua vượt nhanh cũng nhiều, lạng lách cũng lắm, chưa bao giờ anh gây ra tai nạn nào, mà cũng chưa hề một lần phạm luật bị phạt vi cảnh.

       Tuổi trẻ thường chơi ngông. Một ý định táo bạo chợt đến, chàng trai thấy hứng thú thêm. Sáng hôm sau anh cho xe leo lên tận chót vót một ngọn đồi cao cách mặt đất khoảng một ngàn năm trăm mét. Dưới chân đèo rừng rậm âm u trùng điệp, vách đá cheo leo hiểm trở. Ngoài kia nữa, biển cả bao la sóng to gió lớn ầm ầm đổ ập vào ghềnh đá, ai nhìn xuống cũng thấy rợn người ! Và cũng từ điểm cao này, người thanh niên bắt đầu nổ máy và đổ dốc, băng đèo. Tiếng động cơ gầm rú vang dội cả ngọn đồi, rồi xe lao đi vun vút như tên bay đạn bắn len lỏi qua bao hang hóc, trượt lướt qua bao hầm hố lại có lúc lạng lách quanh rìa đèo. Nếu không vững tay lái, chỉ sơ xẩy một chút thôi, xe và người hất tung ra khỏi đèo, mất mạng dễ như chơi.

        Hơn hai mươi phút sau xe xuống dưới chân đèo, an toàn và thoải mái.  Anh cho xe chạy thật chậm và dừng lại hiên ngang đứng nhìn lên con đường đã đi qua, môi nở một nụ cười mãn nguyện.

         Một thầy đội cảnh sát từ đâu lù lù bước tới :

       - Anh vui lòng cho xem bằng lái ?

        Người thanh niên điềm nhiên móc ví lấy ra bằng lái. Thầy đội săm soi bằng lái một lúc rồi trả lại.

        Thì ra mới ngoài hai mươi tuổi đầu, anh chàng này lái xe sao mà tài tình đến thế !

        Tuy vậy thầy đội vẫn lấy giấy bút hí hoáy viết :

        - Tôi phạt anh 150 dollars vì tội vượt quá tốc độ, xem thường mọi bảng hướng dẫn giao thông trên con đường đèo.

        - Chuyện nhỏ thôi, đồng tiền thì cũng qúy đấy, nhưng chừng ấy có đáng sá gì so với cái thành quả to lớn mà ta vừa đạt được như ý kia.

        Thầy đội cảnh sát bỏ đi được vài bước liền quay lại hòa nhã với hắn ta.

        - Tờ giấy phạt kia anh thấy có ân hận gì không ?

        - Không, không thầy đội. Khi lái xe, trên hai vai tôi  luôn luôn lúc nào cũng có Đấng Bề Trên độ mạng cho tôi cả thầy đội ạ !

        Thầy đội cảnh sát lại vội vàng rút ngay giấy bút ra, nói với hắn:

        - Tôi phạt anh thêm 150 dollars nữa.

        - Ủa ! Tại sao vậy thưa thầy đội ?

        - Vì trên xe anh lại có chở thêm một người !                             

                                                                                                           

__________________________

 NGƯỜi TA THƯNG NÓi

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ ! 

 CHUYỆN HỚT TÓC

      Gã đàn ông dắt theo một thằng bé vào tiệm hớt tóc. Gã hớt tóc, cạo mặt, cạo râu, gội đầu, ráy tai rất ư là tươm tất. Xong,  gã nói với anh thợ hớt tóc:

        - Anh hớt tiếp cho cháu bé, tôi ra ngoài mua tờ báo nhé !

        Một giờ, hai giờ rồi ba giờ trôi qua, không thấy gã đàn ông trở lại. Anh thợ hớt tóc điên tiết, gắt lên:

        - Bố mày biến đâu rồi hả ? Thằng bé đâm ra hoảng :

        - Dạ ông ấy đâu phải là bố của cháu. Ông ấy gặp cháu ngoài đường, hỏi cháu có muốn hớt tóc miễn phí không. Cháu nói có, rồi ông ta dẫn cháu vào đây ạ.                            

 ___________________________                        

 NGƯI TA THƯNG NÓI    

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ

MÊ ĐÁ BANH

 

          Bà phú hộ kia ở một vùng quê xa lắc. Bà cho đứa con trai cưng lên Sài Gòn học. Thằng con tính tình rất ngoan, học hành rất giỏi, bà hả dạ hết biết. Ác thay nó có cái tật mê ghiền đá banh quá cỡ thợ mộc. Bất cứ trận lớn nhỏ nào trên sân Thống Nhất, nó cũng không chịu bỏ qua, nhất là trên ti vi. Nơi đâu có các trận cầu quốc tế thì khỏi nói. Nó còn sưu tập không biết bao nhiêu bài vở, hình ảnh thần tượng Tây lẫn Ta treo dán tùm lum dày đặc cả căn phòng.

          Một lần bà lên thăm con ở Sài Gòn nhân ngày Quốc Khánh, đang là mùa đá bóng tranh giải vô địch toàn vùng Đông Nam Á. Chiều thứ bảy này là trận chung kết nhất, nhì giữa đội banh nhà và đội banh bạn, hào hứng biết là chừng nào ! Không biết nghĩ thế nào thằng con hì hục mua vé cho được, dắt mẹ vào xem đá banh luôn cho tiện việc sổ sách. Ai từng mê đá banh thì biết đó, mua vé thì mua vé hạng cá kèo, mau chân chen lấn, vào cửa  thật sớm, tiện kiếm một chỗ ngồi tốt trước cho chắc ăn. Đồ ăn thức uống đùm đề mang theo, kể cả dù che nắng, áo che mưa thủ thân cho chắc bụng. Chẳng bao lâu người người chật cứng, mọi nơi chen chân không lọt. Ngồi trên bệ xi măng, trên nắng gắt, dưới nóng ran, mồ hôi mồ kê nhễ nhoại, chịu đời sao thấu. Xin lỗi chớ bỏ đi tiểu, đi tiêu trở về, mất chỗ là cái chắc. Dắt mẹ vào chơi Sài Gòn thì nó không đi, đưa bà vào đây làm gì cho nó kẹt hở trời !

          - Thiệt là mắc dịch cái thằng con !

         Thế rồi trận đấu cũng diễn ra đúng giờ. Đội banh nhà mặc áo vàng, đội banh bạn mặc áo xanh. Sau cú giao banh, trận đấu sôi nổi kể từ giờ phút đầu. Banh phóng nhanh trên phần đất nhà, rồi lao vun vút ngược về phần đất bạn, như sấm chớp, kẻ tung người hứng, kẻ sút người đội đầu, kẻ lừa banh người truy cản và đội hình hai bên dàn ra sống động vô cùng. Một chiếc áo xanh chập chờn được bóng trước ngay vòng cấm địa, sút thẳng vào phe ta. Thủ môn phe ta tung mình lên đẩy quả bóng văng ra khỏi khung thành, xuất sắc. Anh chàng này chỉ muốn làm bàn một mình mà không cần giao banh cho đồng đội tiếp sức... Hết nói nổi !

          Thế là mất đi một dịp bằng vàng làm bàn thắng cho phe đội của bạn. Than ôi, Một con én không làm nên mùa xuân !

          Hơn ba mươi phút đầu, vẫn chưa phân thắng bại, màn lưới hai bên còn trinh bạch, phe nào cũng nhất quyết hùng hục chọc thủng cho bằng được.  Phút bốn mươi, bất ngờ quả bóng  được sút mạnh, thọc sâu vào lưới của phe bạn, ngọt ngào. Cùng một lúc tiếng reo hò vang dội cả một góc trời, tưởng chừng vỡ tung cả cầu trường đang chứa đựng mấy chục ngàn người.

           Cho tới lúc này bà mẹ mới đập vai con :

           - Bao nhiêu tiền một trái banh vậy con ?

           Thằng con đang hả hê vì say men chiến thắng, nhưng cũng không quên trả lời với mẹ :

           - Chừng hai trăm đồng một trái hà mẹ ơi !

           Bà mẹ liền nói với thằng con rằng:

           - Chu choa ơi! Tưởng mắc lắm chớ, hai trăm đồng một trái, mỗi người mua một trái đá cho nó sướng. Tội gì mấy chục người giành nhau một trái cho mệt dữ vậy con ?                                          

  ______________________________                                                                        

   NGƯI TA THƯNG NÓi

  *Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/04/2013(Xem: 7669)
Ngài Hàn-Sơn : Trong thế gian mà bị người phỉ báng, khi dễ , nhục mạ, cười chê, khinh khi , chà đạp, ghen ghét , đè bẹp, đố kị ta. Như thế, ta phải xử trị cách nào ?
05/04/2013(Xem: 8080)
Sáng nay một đạo hữu đem sách này trao tôi, nhờ đọc xem có tham phá Phật pháp không. Sau khi đọc hết tôi nhận thấy trừ vài chi tiết, phần chủ yếu của sách chẳng có chi trái nghịch Phật pháp, theo những nhận định dưới đây ...
05/04/2013(Xem: 5298)
Ambapàli (Am-ba-bà- lị) nguyên là một kỹ nữ hạng sang sống tại thành Tỳ-xá-li. Nàng sở hữu nhiều tài sản, trong đó có một khu vườn xoài nổi tiếng xinh đẹp nhất thành phô và cũng là trung tâm giải trí lớn nhất của tầng lớp thượng lưu.
05/04/2013(Xem: 3022)
Trước năm 1975, ba tôi là một thương gia giàu có. Sự giàu có không bắt nguồn ba là quan chức đầy thế lực hay thân cận chính quyền. Ba tôi chỉ là một người dân lương thiện thuần túy. Ngày ba mẹ dắt đứa con trai nhỏ từ Bắc vào Nam, ba mẹ tá túc tại nhà người chú họ bên mẹ. Người chú có một xưỡng sản xuất bánh kẹo, thế là ba mẹ tôi vừa được xem là “con cháu trong nhà” vừa làm việc đắc lực cho chú. Đương nhiên thôi, chân ướt chân ráo vào Nam với hai bàn tay trắng, có nơi ăn chốn ở tạm gọi là an thân còn mong gì hơn. Thế nhưng, cuộc đời không đơn giản như thế. Ba mẹ tôi chỉ được nuôi ăn nhưng không nhận được đồng lương nào, dù chỉ vài đồng tiêu vặt.Tiền với ba tôi không phải là cứu cánh, nhưng nó là phương tiện để giải quyết nhu cầu cần thiết, cơ bản của con người.
04/04/2013(Xem: 11936)
Phải chăng là "niêm hoa vi tiếu" hay những nghịch lý khôi hài? Là nụ cười bao dung hỷ xả hay những lời châm biếm chua cay? Là tiếng cười vang tự đáy lòng hay chỉ là cái nhếch môi vô tâm vô sự? Là công án Thiền của thời đại hay chỉ là những chuyện tiếu thường tình? Là dụng tâm chỉ trích phá hoại hay thiện ý khai thị mạch nguồn?
02/04/2013(Xem: 14775)
Khi chọn lựa đề tài và sắp đặt câu chuyện, tôi mong rằng sẽ đi sâu từng chi tiết một, để câu chuyện hữu lý hơn; nhưng trước khi đi Canada lần nầy đã cung đón Đức Đạt Lai Ma về Chùa Viên Giác, nơi tôi đang trụ trì; nên có lẽ Chương đầu của quyển sách nầy, chỉ nói về bậc Thánh nhân ấy, không liên quan trực tiếp đến câu chuyện của quyển sách.
01/04/2013(Xem: 16581)
Mục Lục: HT Thích Như Điển - Xuất gia học đạo - Chùa Phước Lâm - Làm Nhang - Học tập - Về lại chùa Viên Giác - Ngày mất mẹ - Làm đậu hủ - Pháp nạn năm 1966 - Học tán tụng - Về Cẩm Nam - Hội An ngày ấy - Hồi ký - Tết năm Mậu Thân - Thầy tôi - Di tích - Chiếc nón bài thơ - Xa Hội An - Cách học cho giỏi - Lời cuối - Gặp lại nhau - Ba thế hệ đậuTiến Sĩ Mục Lục: Trần Trung Đạo - Lời Ngỏ - Vài nét về Chùa Viên Giác - Thời thơ ấu ở Duy Xuyên - Đến Chùa Viên Giác lần đầu - Rời Chùa Viên Giác đến Vĩnh Điện - Trở lại Chùa Viên Giác - Sư Phụ, Cố Đại Lão Hòa Thượng Long Trí - Tưởng nhớ Bổn Sư Thích Như Vạn - Tưởng nhớ HT Thích Tâm Thanh - Phố cô Hội An và những ngôi trường cũ - Hãy ngủ yên Đà Nẵng của tôi - Vu Lan nghĩ về Mẹ và Quê Hương
01/04/2013(Xem: 14847)
101 câu chuyện Thiền - Trần Trúc Lâm dịch
01/04/2013(Xem: 3151)
Túi vải đã sẵn trên vai, gã nhìn quanh căn phòng tạm trú, với tay, lấy chiếc mũ nỉ trong tủ áo, chụp lên đầu rồi khép cửa, bước ra đường.
29/03/2013(Xem: 4145)
Khi tơi đang dịch “Nhân Kiếp và Tai Kiếp” (Human Life And Problems, do hịa thượng tiến sĩ K. Sri Dhammananda) vào giữa tháng 09/2001 tại Toronto thì bất ngờ được biết thầy Thích Tâm Quang bên Mỹ đã dịch xong với tựa đề là “Các Vấn Đề Của Xã Hội Hơm Nay” (web www.budsas.org)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]