Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Hư ảo một màu hoa

10/04/201311:53(Xem: 4333)
Hư ảo một màu hoa

hoa lan_3

Hư ảo một màu hoa

Lam Khê

- Nào nhanh lên mấy đứa. Chúng ta phải đi sớm cho kịp khóa lễ.

Hiền vừa dắt xe ra sân, vừa không ngừng hối thúc các em.

Hải chạy lại bên chị:- Cái giỏ đồ tang chị lấy ra chưa?

-Rồi, chị để đằng trước đầu xe kìa…

Cô quay nhìn vào nhà hỏi:_Bé Hằng đâu rồi?

Bé Hằng từ từ bước ra. Con bé đang cầm trên tay một xâu hoa hồng tươi. Nó bỏ xâu hoa vào giỏ rồi cất tiếng phụng phịu hỏi chị:- Chị Hai! hôm nay là ngày lễ Vu Lan, vậy em có được cài hoa hồng không?

Thằng Hải nhanh nhẩu:- Có chứ! Nhưng năm nay mình phải cài hoa hồng trắng.

Hoa hồng trắng! Hiền chợt nghe lòng mình chùng xuống. Năm trước, cũng vào ngày nầy, ba chị em Hiền theo mẹ đến chùa làm lễ. Rồi mỗi đứa được cái một bông hoa hồng xinh xắn lên ngực áo. Vậy mà mùa Vu Lan năm nay lại là tuần thất thứ bảy của mẹ.

Bé Hằng vẫn ngây thơ nói:_Em không thích cài hoa hồng trắng đâu. Em sẽ xin Sư Cô một bông hoa màu đỏ.

Mí mắt Hiền bắt đầu cay cay. Trước đây Hiền không thể nào hình dung nổi khi mất mẹ mình sẽ như thế nào! Vậy mà bây giờ cô không có quyền mềm yếu. Cả đến quyền được khóc cũng không thể. Trong vai trò của người chị cả, Hiền còn kiêm luôn chức năng của người mẹ trẻ. Hơn tháng qua, Hiền luôn kề cận, vỗ về an ủi và chăm sóc các em. Cô đã trở thành chỗ dựa duy nhất của chúng, khi mà bố còn ở xa, và mẹ đang còn phảng phất đâu có giữa chốn trời mây thăm thẳm….

…. Khóa lễ tụng kinh vừa bắt đầu. Hiền đưa hai em đi vòng xuống nhà Tổ để lên chánh điện.

Đi ngang qua bàn vong, nơi có đặt bức ảnh lớn của mẹ. Cô dừng lại ít phút, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt dịu hiền trong đó. Bức ảnh nầy chụp không bao lâu thì mẹ mất. Không ngờ đó là bức ảnh cuối cùng. Nụ cười trong ảnh cũng là nụ cười cuối cùng còn in đậm trong tâm trí Hiền.

Bé Hằng cầm xâu hoa tươi bước lại choàng quanh khung ảnh. Chiều hôm qua nó đã đòi Hiền mua cho bằng được đóa hoa màu hồng nhung. Suốt đêm nó ngồi xâu kết lại và cũng muốn tự tay mình dâng lên cho mẹ. Con bé thích những bông hoa màu hồng mà những năm trước còn mẹ nó vẫn được cài. Có ai lại không thích hoa hồng? Màu hoa tôn vinh cho cái đẹp. Màu hoa biểu trưng cho tình mẹ thiêng liêng cao qúy. Màu hoa ấy giờ đây đối với chị em Hiền đã trở nên nhạt nhoà vô vị.

“ Mẹ đi để lại màu hoa tang thương cho con. Để lại nơi trần gian bao mái đầu xanh bơ vơ lạc lỏng…”

Ngày trước Hiền cũng bao lần bày tỏ chút niềm thương xót đến với những ai mất mẹ. Lòng thương xót ấy gần như đồng cảm với sự lo lắng. Nhưng chỉ thoáng qua thôi. Làm sao Hiền có thể nghĩ khác được khi mà mẹ vẫn còn đó, vẫn đầy ấp những lời yêu thương trìu mến. Để rồi khi tất cả đã lùi xa vào ký ức. Hiền tưởng chừng mình đang rơi lạc trong một giấc mơ chưa từng có thật trong cõi đời này.

Tiếng tụng kinh trầm ấm vang lên đã đưa Hiền trở về với thực tại. Đã nhiều tuần lễ trôi qua, mỗi đêm Hiền đều đưa các em đến chùa tụng kinh cầu siêu cho mẹ. Từng đêm … Hiền luôn giữ cho lòng mình thật yên tĩnh trong mỗi lời kinh ý kệ. Sư cô đã chẳng dạy là : “ khi đọc kinh với lòng chí thành tha thiết sẽ khiến cho người chết được siêu độ, mà người sống cũng được yên vui an ổn”. Từng đêm Hiền luôn nghĩ đến mẹ bằng tất cả niềm nhớ thương mong ước. Dù có xa hẳn cuộc đời thì mẹ vẫn là mẹ. Vẫn nguyên một hình hài trong tâm tưởng Hiền, vẫn dạt dào trái tim của người mẹ hiền muôn thuở. Hiền đã nhìn thấy mẹ qua từng tiếng chuông vọng lên giữa thinh không. Tiếng chuông trong đêm vắng cùng lời kinh nguyện cầu sẽ mở toang hết mọi xiềng xích nơi âm cảnh. Hiền nghĩ vậy vì cô đã được nghe sư cô giảng: “ Trong khoảng thời gian 49 ngày, người chết vẫn còn chập chờn giữa hai cảnh âm dương, tội phước chưa rõ ràng. Nếu được nghe kinh… được người thân nhất tâm trợ duyên hồi hướng, thì sau tuần thất thứ bảy, vong hồn người quá cố sẽ hướng về nẻo thiện mà được giải thoát.”

Thế nhưng hôm nay, Hiền nghe trong mỗi lời kinh dường như mang một âm hưởng khác. Vẫn là những câu “ sắc tức thị không không tức thị sắc…” mà sao cứ lắng đọng xa xôi dịu vợi. Vẫn mấy lời hồi hướng “âm siêu dương thạnh” mà nghe ray rứt đến tê lòng. Phải chăng vì là ngày lễ Vu Lan. Ngày xá tội vong nhân. Và lại là ngày chung thất của mẹ. Ngày lễ Vu Lan đầu tiên mất mẹ, màu hoa tuổi thơ bỗng nhuộm đầy sắc trắng tang thương.

Hiền giật thót người khi có ai đó vừa đến bên cô, nhẹ nhàng cài một cánh hoa màu trắng lên góc áo. Màu hoa trắng dường như cũng vô cảm với lòng người tiếp nhận. Trước kia Hiền vốn thích màu trắng tinh nguyên như chiếc áo dài cô mặc đến trường.“ Cuộc đời vốn là vô thường. Con người chung quy chỉ là một vật thể tan hợp, hợp tan biến đổi từ thân này sang thân khác, kiếp này qua kiếp kia. Thế nên tất cả mọi sự việc, mọi cảnh trí màu sắc mà ta thấy đó cũng chỉ là những trò hư ảo không thật”. Lời giảng mang tính triết lý ấy, trong một lần theo mẹ đến chùa nghe pháp hầu như không lưu lại trong đầu Hiền một khái niệm gì. Hôm nay chợt hiện lên từng câu từng chữ rõ ràng. Ôi! sắc màu là hư ảo, muôn sự trên cõi đời này đều là giả huyển … chỉ riêng có mẹ đã chết thật rồi. Tiếng khóc và nổi côi cút của ba chị em cũng là một hiện thực. Cả khung cảnh bàng bạc tiếng mõ và lời kinh tụng thì cũng đang hiện hữu trong tầm mắt và suy tưởng của Hiền.

Tiếng Bé Hằng vang lên bên tai Hiền:_ Em không thích hoa hồng trắng, anh Hải xin cho em một bông màu đỏ đi.

Hải nhỏ nhẹ dỗ em:_ Mình phải cài hoa trắng. Sư cô bảo người mất mẹ thì cài hoa trắng em không nghe sao?

Bé Hằng lại vùng vằng, lại khóc. Tiếng khóc rấm rứt vòi vĩnh như mọi lần nó không vừa ý. Tiếng khóc đã xóa tan chút yên tịnh mà Hiền cố giữ trong lòng. Tiếng khóc vô tư của đứa bé tám tuổi và nỗi trầm tư của cô gái đôi mươi có một khoảng cách; Nhưng nỗi buồn mất mẹ thì vẫn như nhau. Có khác chăng là Hiền đang muốn hoà nhập lòng mình với khung cảnh yên bình này để cô vững niềm tin, đủ nghị lực mà làm tròn sứ mạng mẹ đã giao lại. Có như thế sự ra đi của mẹ mới thanh thản, Bố mới yên lòng công tác tận miền xa…

Hiền kéo em ra phía bên ngoài và nghiêm sắc mặt lại với nó. Con bé vẫn thút thít. Nó khóc và gọi mẹ như mọi khi. Tiếng khóc làm cho Hiền se thắt. Khi mẹ còn, những đòi hỏi dù vô lý của Hằng vẫn được đáp ứng, vậy thì lẽ nào lại hẹp hòi một cành hoa hồng để an ủi tâm hồn trẻ thơ. Màu hoa chỉ là những biểu tượng nhất thời, còn tình mẹ thì mãi mãi bất diệt. Mãi mãi trong niềm thương nhớ của con trẻ.

Hải xin được một cánh hoa hồng đỏ đem lại cho bé Hằng. Trước kia nó thường la mắng và bực dọc mỗi khi con bé hờn khóc. Từ ngày mẹ mất nó trở nên biết chìu chuộng và yêu thương em. Là con trai Hải tỏ ra cứng rắn hơn. Nhiều lần Hiền nhìn thấy trong đáy mắt Hải đỏ hoe. Bây giờ nó cũng đưa tay lên dụi mắt, có lẽ vì khói nhang nhiều quá. Hải thì thầm bên chị với giọng xúc động:

_Chị Hai! hôm nay là ngày xá tội vong nhân, như vậy mẹ mình cũng nhờ nghe kinh mà được siêu thoát hả chị?

Hiền gật đầu khẻ đáp :- Ừ! Mẹ chắc chắn sẽ đi về một nơi yên lành. Bởi chúng ta đã thành tâm cầu nguyện cho mẹ. Vì mẹ là một người mẹ hiền, một trái tim nhân ái đối với tất cả mọi người…

Hiền nhắm nghiền hai hai mắt lại. Cô cũng sợ làn khói mong manh đang toả ra làm cho mắt mình nhoà lệ. Trong khoảng khắc Hiền chợt thấy hình dáng của mẹ hiền rõ dần ra. Những cánh hoa hồng cũng chập chờn bay lượn trong mắt Hiền. Màu hoa trắng đỏ đang hòa lẫn lại với nhau chợt hiện ra, sau đó đã nhanh chóng tan biến vào hư không. Cả khuôn mặt dịu dàng của mẹ cũng dần dần biến mất. Mẹ đã đi rồi. Mẹ đi về một cõi xa xăm với nụ cười mãn nguyện. Chắc mẹ cũng thấu rõ tấm lòng của những đứa con thơ.

Hiền mở mắt ra khi tiếng tụng kinh vừa dứt và khói hương cũng bớt mịt mù. Bé Hằng thôi không khóc nữa. Cánh hoa hồng trên tay nó cũng chẳng còn. Hằng đã cài hoa cho một em bé vừa được mẹ dẫn đến. Hiền thấy mặt em đã tươi tĩnh lại và đang thích ứng dần với những gì hiện có. Rồi đây nó sẽ bằng lòng với cành hoa màu trắng và sự thiếu vắng hình bóng mẹ trong cuộc đời. Hiền cũng cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng thanh thản. Thời kinh đã qua rồi. Những giây phút bùi ngùi cũng hết. Quanh cô chỉ còn đọng lại cái không khí đẫm mùi hương trầm nhè nhẹ, cùng với bao tấm lòng người đang toả sáng. Hiền ngước mắt nhìn lên ngôi Bảo Điện, cô đang khấn nguyện với Đấng Bổn Sư. Cô cầu nguyện cho mẹ, cho kẻ mất người còn đều được tận hưởng niềm an lạc vô biên trong mùa Vu Lan Thắng Hội này.

---o0o---

Trình bày: Nhị Tường

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/04/2013(Xem: 7553)
Ngài Hàn-Sơn : Trong thế gian mà bị người phỉ báng, khi dễ , nhục mạ, cười chê, khinh khi , chà đạp, ghen ghét , đè bẹp, đố kị ta. Như thế, ta phải xử trị cách nào ?
05/04/2013(Xem: 7976)
Sáng nay một đạo hữu đem sách này trao tôi, nhờ đọc xem có tham phá Phật pháp không. Sau khi đọc hết tôi nhận thấy trừ vài chi tiết, phần chủ yếu của sách chẳng có chi trái nghịch Phật pháp, theo những nhận định dưới đây ...
05/04/2013(Xem: 5240)
Ambapàli (Am-ba-bà- lị) nguyên là một kỹ nữ hạng sang sống tại thành Tỳ-xá-li. Nàng sở hữu nhiều tài sản, trong đó có một khu vườn xoài nổi tiếng xinh đẹp nhất thành phô và cũng là trung tâm giải trí lớn nhất của tầng lớp thượng lưu.
05/04/2013(Xem: 2965)
Trước năm 1975, ba tôi là một thương gia giàu có. Sự giàu có không bắt nguồn ba là quan chức đầy thế lực hay thân cận chính quyền. Ba tôi chỉ là một người dân lương thiện thuần túy. Ngày ba mẹ dắt đứa con trai nhỏ từ Bắc vào Nam, ba mẹ tá túc tại nhà người chú họ bên mẹ. Người chú có một xưỡng sản xuất bánh kẹo, thế là ba mẹ tôi vừa được xem là “con cháu trong nhà” vừa làm việc đắc lực cho chú. Đương nhiên thôi, chân ướt chân ráo vào Nam với hai bàn tay trắng, có nơi ăn chốn ở tạm gọi là an thân còn mong gì hơn. Thế nhưng, cuộc đời không đơn giản như thế. Ba mẹ tôi chỉ được nuôi ăn nhưng không nhận được đồng lương nào, dù chỉ vài đồng tiêu vặt.Tiền với ba tôi không phải là cứu cánh, nhưng nó là phương tiện để giải quyết nhu cầu cần thiết, cơ bản của con người.
04/04/2013(Xem: 11878)
Phải chăng là "niêm hoa vi tiếu" hay những nghịch lý khôi hài? Là nụ cười bao dung hỷ xả hay những lời châm biếm chua cay? Là tiếng cười vang tự đáy lòng hay chỉ là cái nhếch môi vô tâm vô sự? Là công án Thiền của thời đại hay chỉ là những chuyện tiếu thường tình? Là dụng tâm chỉ trích phá hoại hay thiện ý khai thị mạch nguồn?
02/04/2013(Xem: 14757)
Khi chọn lựa đề tài và sắp đặt câu chuyện, tôi mong rằng sẽ đi sâu từng chi tiết một, để câu chuyện hữu lý hơn; nhưng trước khi đi Canada lần nầy đã cung đón Đức Đạt Lai Ma về Chùa Viên Giác, nơi tôi đang trụ trì; nên có lẽ Chương đầu của quyển sách nầy, chỉ nói về bậc Thánh nhân ấy, không liên quan trực tiếp đến câu chuyện của quyển sách.
01/04/2013(Xem: 16484)
Mục Lục: HT Thích Như Điển - Xuất gia học đạo - Chùa Phước Lâm - Làm Nhang - Học tập - Về lại chùa Viên Giác - Ngày mất mẹ - Làm đậu hủ - Pháp nạn năm 1966 - Học tán tụng - Về Cẩm Nam - Hội An ngày ấy - Hồi ký - Tết năm Mậu Thân - Thầy tôi - Di tích - Chiếc nón bài thơ - Xa Hội An - Cách học cho giỏi - Lời cuối - Gặp lại nhau - Ba thế hệ đậuTiến Sĩ Mục Lục: Trần Trung Đạo - Lời Ngỏ - Vài nét về Chùa Viên Giác - Thời thơ ấu ở Duy Xuyên - Đến Chùa Viên Giác lần đầu - Rời Chùa Viên Giác đến Vĩnh Điện - Trở lại Chùa Viên Giác - Sư Phụ, Cố Đại Lão Hòa Thượng Long Trí - Tưởng nhớ Bổn Sư Thích Như Vạn - Tưởng nhớ HT Thích Tâm Thanh - Phố cô Hội An và những ngôi trường cũ - Hãy ngủ yên Đà Nẵng của tôi - Vu Lan nghĩ về Mẹ và Quê Hương
01/04/2013(Xem: 14710)
101 câu chuyện Thiền - Trần Trúc Lâm dịch
01/04/2013(Xem: 3110)
Túi vải đã sẵn trên vai, gã nhìn quanh căn phòng tạm trú, với tay, lấy chiếc mũ nỉ trong tủ áo, chụp lên đầu rồi khép cửa, bước ra đường.
29/03/2013(Xem: 4063)
Khi tơi đang dịch “Nhân Kiếp và Tai Kiếp” (Human Life And Problems, do hịa thượng tiến sĩ K. Sri Dhammananda) vào giữa tháng 09/2001 tại Toronto thì bất ngờ được biết thầy Thích Tâm Quang bên Mỹ đã dịch xong với tựa đề là “Các Vấn Đề Của Xã Hội Hơm Nay” (web www.budsas.org)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]