Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Áng văn đầu đời

11/10/201309:35(Xem: 6186)
Áng văn đầu đời

Ang_Van_Dau_Doi
Em là đóa hoa đứng bên hàng giậu, có chàng trai trẻ ngắm em rồi làm thơ bảo rằng em cười với chàng, đã thấy em trong tiền kiếp. Chỉ có thế thôi mà bài thơ của chàng được một Thiền Sư viết văn trứ danh liệt vào loại thơ Thiền, nhờ đó loài hoa nhà quê như em trở thành nổi tiếng. Một đóa hoa Dâm Bụt đứng bên hàng giậu.

Các bạn ơi! Em sinh ra trong một gia đình quyền quý gồm năm chị em gái, các chị em người nào cũng đài các kiêu sa.

Chị cả Hoa Lanmới thật yêu kiều, chỉ nghe đến tên thôi thiên hạ đã ngưỡng mộ rồi vì chị vừa đẹp vừa đa dạng. Này nhé! Nào Dạ Lan, Phong Lan, Hồ Điệp, Lan Rừng, Cát Tiên ... kể cả ngày không hết, nghe đâu chị Hoa Lan có đến cả mười ngàn loại, chưa kể ghép giống. Ai đụng tới chị, lỡ mê chị rồi chỉ có nước cháy túi vì một chậu Lan bao giờ cũng đắt gấp mấy lần chậu Dâm Bụt như em. Chưa kể môi trường săn sóc Hoa Lan phức tạp như thế nào, từ độ ẩm đến khí hậu phải hài hòa. Các anh nghe xong đã sợ chưa, muốn đem chị về phải xây lâu đài tình ái bằng lồng kính. Anh nào thuộc loại khố rách áo ôm nên liệu thân rút lui trước đi.

Vì là loài hoa quý nên cả nhà nâng niu chiều chuộng chị lắm, chẳng cho chị động đến móng tay. Tay chị chỉ dùng để lật tiểu thuyết của bà Tùng Long, cái này là chị xem lén đấy, chứ mẹ biết là có ốm đòn. Mẹ bảo con gái mới lớn đọc chi ba cái tiểu thuyết lãng mạn này rồi mơ mộng vớ vẩn hư người. Mẹ chẳng đuổi cổ mấy anh con trai trồng cây si chị đứng dưới cột đèn hay sao.

Sau này lớn lên em nghe chị chê tiểu thuyết của bà Tùng Long hơi lỗi thời, tình yêu gì mà cố chấp, lỡ yêu ai rồi thì cứ khăng khăng đòi sống chết với tình. Cho dù biết tình lang của mình chẳng ra gì chỉ đi lừa dối và moi tiền đàn bà, vẫn cứ yêu mù quáng không quên, vẫn cứ rút tiền ra đưa cho chàng xài. Chẳng hạn tác phẩm Duyên Tình Lạc Bến, nghe tựa đề thôi đã biết mối tình này trước sau gì cũng dẫn đến đường mương.

Lúc chị đến tuổi dậy thì, phong trào mê truyện Quỳnh Dao mới nhộn nhịp, bao nhiêu tiệm cho thuê truyện mọc lên như nấm. Tác phẩm đầu tay gây nhiều tiếng vang Song Ngoại đã bắt đầu cho những chuỗi chuyện tình Quỳnh Dao đẫm lệ. Bao nhiêu tiền túi của mẹ cho, chị Hoa Lan dốc sạch vào túi bà chủ tiệm sách Thanh Bình ngoài đầu đường. Bà chủ với dáng người bệ vệ, tính tình vui vẻ thật thà, có cậu cháu trai nghịch ơi là nghịch. Cậu này thuộc loại bán trời không văn tự, nhà nào có cây ổi hay cây chùm ruột không trông chừng là cậu lẻn vào vặt sạch không còn một quả. Chim sẻ chim cu gì trong vùng cậu dùng ná bắn sạch không còn một con. Được cái cậu này chỉ đi phá làng phá xóm chứ không thích chọc ghẹo con gái nên không thấy chị Hoa Lan than phiền gì về cậu cả.

Chị Hoa Lan đọc truyện xong thường chuyền tay cho em đọc tiếp, cho đáng đồng tiền bát gạo chị bảo thế. Em sợ mẹ bắt gặp nên hay dấu quyển truyện dưới nệm ghế xa-lông. Nhưng cũng có lần bị mẹ chộp cổ làm Mùa Thu Lá Bay phải bay vào thùng rác dưới gầm giường.

Sau này chị Hoa Lan lấy chồng, nghe đâu chị gặp một anh chàng lãng tử thứ thiệt, tối ngày chỉ xách xe đi cua gái, nhà có cửa tiệm bán vải nên ngày thay đến chục cái áo. Em không biết mối tình của họ ra sao, nhưng sau này đọc những áng văn của chị Hoa Lan viết tả về tình yêu của chị như sau:

Tôi yêu chàng say đắm. Yêu từ con mắt đa tình đến cái miệng tán gái có duyên.

Rồi chị trích nhạc bài Vì đó là anhvào lá thư tình của chị: Không cần biết Anh là ai. Không cần biết Anh từ đâu. Ta yêu nhau đến muôn thu vạn đại.

Sau này nghe đâu chị bị chồng đì quá chừng, nhưng vẫn viết được những câu như: Cho dù đôi mắt đa tình đã biến thành cú vọ. Cái miệng tán gái có duyên đã biến thành những mũi dùi xoáy tận đến tim đen. Tôi vẫn yêu chàng say đắm.

Em đến phát khiếp cho tình yêu của chị, cũng giống như nhân vật nữ trong Duyên Tình Lạc Bến mà thôi. Thảo nào các cụ cấm con gái mới lớn không được đọc tiểu thuyết của Tùng Long là đúng.

Người ta bảo Văn tức là người, thảo nào đọc văn của chị Hoa Lan ai cũng đoán là trước sau gì chị cũng phải chết vì tình mà thôi. Tại sao cái anh hàng xóm người miền Nam đối diện, cứ cười nhe mấy cái răng vàng chói, tối ngày ca những câu vè như: “Yêu là khổ. Không yêu là lỗ. Thà chịu khổ hơn là bị lỗ“.

Em thấy tình yêu phức tạp quá đi thôi, nhìn lại chung quanh chả mấy ai được hạnh phúc cả, nhiều khi em nghĩ hay mình vào chùa tu quách cho xong. Hình ảnh mấy Sư Cô đi đứng trang nghiêm, mặt mũi tươi rói miệng lúc nào cũng nở nụ cười, em thấy thích chi lạ. Nhưng mẹ bảo em, đi tu cũng phải có căn cơ con ạ! Mẹ chỉ sợ nghe đến cái tên định mệnh của con không chùa nào dám nhận. Sợ các Thầy trẻ gặp con sẽ đánh rơi bình bát mất thôi.

Chị Hoa Súngthứ hai của em hoàn toàn phản ngược với hình ảnh của chị cả Hoa Lan. Mẹ lúc nào cũng than phiền là bà Mụ nặn lầm ra chị, phải chi ra thằng cu thì đúng hơn. Chị chỉ thích chơi đánh kiếm, bắn súng với bọn con trai nhóc tì trong xóm. Cả ngày chỉ leo lên cây ổi nằm vắt vẻo đong đưa, mở mắt dậy đã leo lên cây điểm tâm vài trái ổi. Vì ăn mãi thứ trái cây hột cứng đầy độc hại này mà bụng chị bị quặn cứng, rặn mãi không ra khiến bà nội phải bơm nước xà phòng vào cho trơn.

Tình cờ hôm nọ em có đọc ở đâu được đoản văn của một anh chàng nào đó tả về Hoa Ổi, em thề không hiểu được, trên đời này thiếu gì hoa vừa to lại vừa đẹp anh không chịu yêu, lại yêu chi đóa Hoa ổi bé tí tỉ ti như thế.

Thôi bỏ qua chuyện anh chàng Hoa Ổi ấy đi, em trở về với chị Hoa Súng của em kẻo lạc đề.

Nhắc đến tên chị, em chợt nhớ đến bài luận văn đầu tiên mà ai cũng bị bắt học thuộc lòng của cái ông Thanh Tịnh nào đó. Hoa Súng màu thiên thanh, duyên nợ nó với tôi là cả một lịch sử..., rồi chấm dứt bằng câu: Hôm nay tôi đi học.

Chắc bố mẹ ngày xưa cảm loài hoa này hay bài văn hay ấy nên đặt tên chị là Hoa Súng thơm mùi hoa đồng cỏ nội.

Các bạn ơi! Không biết mồ mả nhà em được táng ở Hàm gì, các chị em vừa biết cầm bút đã ti toe đòi theo nghiệp thơ văn. Chị Hoa Lan vừa viết xong tác phẩm Truyện Hoa Lan một kiểu Nhật ký đời tôi, chưa kịp say men chiến thắng đã bị chồng chị quẳng quyển truyện vào xó tủ cho chuột gậm dán bò. Với lời phê phán đanh thép: Cô chỉ thích mài chồng của cô thôi, còn những tội ác hành hạ chồng của cô sao không kể hết ra đi. Thế là chị đành cho quyển truyện cuốn theo chiều gió luôn. Chị cũng tập tành làm thơ, nhất là thơ cải biên của những tác giả nổi tiếng. Một hôm bạo gan chị đem tác phẩm đầu đời của mình ra khoe với chồng, anh chồng cũng là tay văn thơ kiệt tác, xem xong phê ngay cho một câu xanh rờn: Làm thơ dở như cứt. Từ đấy chị bỏ mộng làm thơ.

Nhưng hôm kỷ niệm chuyện tình 25 năm Tình lận đận của anh chị. Chị Hoa Lan đã làm hai câu thơ lục bát vịnh Củ Su Hào tặng anh, làm anh ngây ngất cả tâm hồn:

Su hào nấu với xương gà.

Bát canh ngon ngọt nên duyên vợ chồng.

Cho em kể tiếp sự nghiệp văn chương của chị Hoa Lan đã, chẳng là sau biến cố Truyện Hoa Lan, chị em vẫn ấm ức cho tài nghệ thơ văn của mình bị đì một cách trắng trợn. Thế là chị vẫn ngang nhiên trốn chồng lên gác xép ngồi gõ máy sáng tác tiếp, lần này chị lấy tựa đề cho tác phẩm số hai là Nợ Tình Chưa Dứt tức Truyện Hoa Lan hồi hai. Em lỡ miệng bảo tựa đề sao hơi giống tiểu thuyết của bà Tùng Long thế. Đúng là em tới số rồi, đụng phải nọc của chị Hoa Lan rồi, chị nghiêm mặt bảo: Ranh con, không biết gì thì câm mồm, tao suy nghĩ kỹ lắm mới tìm ra tựa đề đắc ý như vậy. Bà chị của mi đang cầm trên tay hai quả lựu đạn Truyện Hoa Lan và Nợ Tình Chưa Dứt để dọa anh mày. Hôm nào muốn dứt cứ việc đổi tên lại là Nợ Tình Đã Dứt cho nổ tan xác là xong.

Em nghe chị nói sợ quá, nghĩ bụng tình trường chứ có phải là chiến trường đâu mà nỡ hại nhau, các bạn nhỉ ?

Thôi cho em kiếu từ chị Hoa Lan, để chị rảnh tay viết truyện vạch áo cho thiên hạ xem lưng đức lang quân của chị.

Em xin kể đến tài nghệ văn thơ của chị Hoa Súng, hôm chị cho trình làng tác phẩm đầu tay Ảo Ảnh Đời Tôi của chị, nghe đâu chấn động hết cái đám liền ông con trai ngồi nghe. Họ bị nòng súng đại liên của chị chĩa vào thẳng con tim chín lỗ của họ, như đi guốc cao gót trong bụng. Anh nào anh nấy mặt mũi tái mét, á khẩu hết. Em thấy tội nghiệp bèn khuyên chị nên nương tay đừng bắn nữa.

Chẳng dè lời can của em như lửa chế thêm dầu, chị trợn mắt mắng cho một trận:

- Đừng lên mặt thầy dùi với chị nghe em. Tao nói đây là nói chung chung, tên nào có tật cứ việc giật mình, mi không thấy các bà ngồi cạnh cứ tủm tỉm cười đồng ý hay sao? Vả lại văn của chị mày thuộc loại Nghệ thuật vị nhân sinh nên phải đi vào cuộc sống, hiểu chưa?

Vừa nói chị vừa dí tay day day trên trán của em, làm em phải lùi lại đằng sau mấy bước.

Em nghĩ bụng, chị cứ châm chọc bọn con trai đi có ngày chúng nổi cơn lên bắt chị về trộn gỏi nhậu với bia hơi là toi mạng.

Nhưng cái nết đánh chết cũng chẳng chừa, chị lại mưu toan viết thêm vài truyện nữa không biết nạn nhân kỳ này là ai, em thoáng thấy tựa đề là Mùa Xuân Thứ Hai nghe cũng nhẹ nhàng.

Bà chị thứ hai của em ngang ngược như thế nên mặc dù xinh đẹp mỹ miều, vẫn chưa có anh nào can đảm rước về làm má, nghĩa là đã bao mùa xuân trôi qua chị vẫn ế chổng gọng.

Hoa Senbà chị thứ ba của em mới thật thanh thoát làm sao, đi đứng lúc nào cũng khoan thai dịu dàng, chứ không chạy đùng đùng như chị Hoa Súng. Người ta bảo người đàn bà lúc có thai phong thái như thế nào sẽ ảnh hưởng đến thai nhi về sau. Mẹ chúng em lúc ấy phát tâm mộ đạo, cuối tuần nào cũng chịu khó vác bụng bầu đi tụng Kinh Pháp Hoa, mong gặp được Tri Kiến Phật. Do trồng nhân tốt nên gặt được đóa sen dịu hiền.

Thuở nhỏ chị Hoa Sen cũng hay bị trẻ con hàng xóm chọc ghẹo ghê lắm. Chúng dám làm bài vè tặng chị: Trong đầm gì đẹp bằng Sen. Mắt to mắt nhỏ lại chen cục ghèn. Chị chỉ biết khóc rồi về mách lại chị Hoa Súng, bọn trẻ bị chị Hoa Súng dọa cho một trận sợ hết hồn từ đấy không dám bén mảng đến chọc nữa.

Chị Hoa Sen cũng viết văn, truyện của chị nội dung chán muốn chết, khung cảnh lúc nào cũng là Chùa Chiền, hết lên Thiền Đường đến lên Chùa. Ngoài ra không có một đề tài nào khác cho sôi nổi, lời văn lại khó hiểu cái gì mà Thành Trụ Hoại Diệt, không đến, không đi, không tới. Cái này em đành chịu thua thôi đọc không nổi. Chưa kể những chữ lạ tai chị định nghĩa nghe tức cười, chẳng hạn chữ Niết Bàn, chị giải thích: Niết là không, Bàn là đau răng. Niết Bàn là không đau răng. Niết là Không, Bàn là lo âu, Niết Bàn là không lo âu. Cứ thế chị ghép chữ đến cả ngày cũng không hết định nghĩa hai chữ Niết Bàn.

Tối ngày chị ôm cái máy mp3 để nghe băng giảng của mấy ông Sư nào đó, lời lẽ trong đó chắc chỉ có chị mới hiểu nổi, chị như ở trong một thế giới nào khác lạ. Không biết lớn lên em có dám theo bước chân chị.

Chị lại gàn bát sách, hôm nọ mẹ đề nghị hè này cho chúng em đi du lịch phương xa. Mọi người đều rú lên mừng rỡ, chỉ có chị thản nhiên đòi ở nhà, chị bảo: Con không cần đi đâu, vì ở đây con cũng thấy được cả thế giới, tất cả là một, một là tất cả. Nói như chị chắc các công ty du lịch phải đóng cửa tiệm sớm.

Dĩ nhiên chị ba của em cũng chẳng nghĩ đến chuyện chồng con, chị không muốn tạo thêm nghiệp, vướng vào vòng tục lụy chỉ khổ như chị Hoa Lan. Chị muốn tìm Ánh Đạo Vàng, đi theo con đường giác ngộ và giải thoát.

Hoa Lựuchị tư của em còn khủng khiết gấp bội chị Hoa Súng. Trong con người chị lúc nào cũng chứa ngầm hạt giống của khổ đau, chỉ cần ai châm ngòi là chị cho nổ tan xác ngay. Với trí óc non nớt của em làm sao em có thể giải thích được hiện tượng Bin Laden trong con người chị Hoa Lựu.

Tác phẩm đầu tay Lụy Tình Phương Xa của chị tung ra chẳng có tờ báo Chùa nào dám đăng. Cuối cùng chị cũng tìm được tờ báo của một hội Ái Hữu nào đó của phe cánh đàn ông, họ thích tìm cảm giác mạnh, viết càng gay cấn càng tốt. Bài của chị Hoa Lựu nghe đâu được đón nhận một cách nồng nhiệt. Họ đòi hè này kéo nhau đi dự trại hè thật đông để nghe chị Hoa Lựu đọc truyện.

Em cũng thầm chúc cho chị gặp được người tình trăm năm cỡ Hoa Mõm Chó cho chị hết cô đơn.

À quên! Em phải giải thích sơ sơ về cái tựa đề Lụy Tình Phương Xa do đâu mà có, để các anh giai của hội Ái Hữu nào đó không bị bỡ ngỡ. Chẳng là lúc chị Hoa Lựu tung bài Người Hùng Trên Giường và Mặt Trận Gối Chăn đi các nơi để chỉ mặt điểm tên cái bọn đàn ông mất nết. Có một tờ báo trên mạng bằng lòng cho đăng nhưng với điều kiện phải đổi tên tựa đề. Kẻo khách hàng mua vé máy bay của họ có những cụ già đạo hạnh sẽ hiểu lầm cho phẩm chất của câu chuyện uổng lắm. Còn tờ báo của các anh giai Ái Hữu thì vui lắm, cứ đụng đến đề tài chăn gối, giường chiếu kiểu nào các anh cũng đón nhận cả.

Em chờ xem phản ứng của các anh về Áng Văn Đầu Đời của Hoa Dâm Bụt như thế nào rồi mới tính đường viết tiếp các bạn ạ.

Thôi em phải tự giới thiệu về mình kẻo các bạn lại sốt ruột.

Đóa hoa thứ năm là em Hoa Dâm Bụt, tên em có hai phần tượng trưng cho Thiện và Ác. Dâm là tính tình lẳng lơ, gặp trai là liếc mắt đưa tình, con gái mà phải tính này, các cụ sẽ đóng rọ thả trôi sông. Bụt là âm của chữ Buddha là người tỉnh thức. Không hiểu thượng đế nghĩ gì khi đặt cho em cái tên quái đản như thế, như mặt trăng với mặt trời, sáng với tối. Em biết định mệnh đã an bài cho đời em nên cố gắng thiên về phía bên phải cho gặp chữ Bụt.

Thấy các chị viết văn, em cũng đòi bắt chước, em biết vào chốn văn đàn này muôn phần khó khăn. Viết thì dễ nhưng có ai chịu khó ngồi đọc văn “Dùi đục chấm mắm Cáy“ của em không. Hôm nay em mạo muội viết Áng Văn Đầu Đời gửi đến các bạn. Tâm sự của một đóa hoa Dâm Bụt đứng bên hàng giậu.

Hoa Lan.

Mùa xuân 2007.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
07/02/2015(Xem: 4690)
Một trong tôn giáo cổ xưa Có thầy tu nọ rất ưa tế thần Tuy ông nổi tiếng xa gần Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay. Một hôm ông chọn dê này Cho rằng thích hợp, giết ngay tế thần Nghĩ suy lầm lạc vô ngần:
25/01/2015(Xem: 6605)
Tác phẩm Một Đóa Sen, được diễn nói về vận hành tầm sư học đạo của Sư bà Thích Nữ Diệu Từ, thật là gian truân trăm bề, được thấy từ khi mới vào “Thiền Môn Ni Tự” ở các cấp Khu Ô Sa Di, Hình Đồng Sa Di, ứng Pháp Sa Di và Tỳ Kheo Ni ở tuổi thanh niên mười (10) hạ lạp rồi, mà vẫn còn gian nan trên bước đường hành hoạt đạo Pháp. Nhưng Sư bà vẫn định tâm, nhẫn nhục , tinh tấn Ba la mật mà tiến bước lên ngôi vị Tăng Tài PGVN ở hai lãnh vực văn hóa quốc gia và Phật Giáo Việt Nam một cách khoa bảng. Nếu không nói rằng; tác phẩm “Một Đóa Sen và Pháp thân” của Sư bà Diệu Từ, là cái gương soi cho giới Ni PGVN VN hiện tại và hậu lai noi theo…
24/01/2015(Xem: 4841)
Mỗi sáng sớm khi sương còn mù mịt trên sông, chiếc thuyền con của lão già đã là đà rẽ nước, hướng về bờ – lúc thì bờ đông, lúc thì bờ tây, nơi những ngôi nhà tranh và những chiếc ghe nhỏ tụ tập. Mái chèo khua nhè nhẹ như thể sợ động giấc ngủ của thế nhân. Chẳng ai biết chắc lão có gia đình, nhà cửa ở đâu hay không. Nhưng người ta có thể đoán chiếc thuyền con ấy chính là nhà của lão, vì lão phơi thuốc, xắc thuốc, nấu thuốc ngay trên đó. Trên thuyền không còn ai khác. Ban đêm, thuyền của lão neo ở đâu không ai biết, nhưng sáng sớm thì thấy lù lù xuất hiện trên sông hoặc nơi bờ cát. Lão già đến và đi, một mình. Mỗi ngày xách cái túi nhỏ rời thuyền, thường là đi hái thuốc trên núi, ven rừng, bờ suối, có khi vào làng chữa bệnh cho bá tánh rồi ghé chợ mua vài thứ lĩnh kĩnh.
21/01/2015(Xem: 10087)
1. Chân như đạo Phật rất mầu Tâm trung chữ Hiếu niệm đầu chữ Nhân, Hiếu là độ được song thân Nhân là cứu độ trầm luân muôn loài. 5. Thần thông nghìn mắt nghìn tay Cũng trong một điểm linh đài hóa ra,
16/01/2015(Xem: 3624)
Sau 30-4-75, tất cả giáo chức chúng tôi đều phải đi học tập chính trị trong suốt 3 tháng hè mà họ gọi nôm na là "bồi dưỡng nghiệp vụ". Một buổi chiều sau mấy ngày "bồi dưỡng", tôi đạp xe lang thang qua vùng Trương minh Giảng, tình cờ gặp Báu - một người học trò năm xưa, rất xưa, đang ngơ ngẩn đứng trước cửa nhà. Dừng xe đạp, tôi chào: - Báu hả? Phải em là Trương thị Báu không? Có nhớ ra cô không? Báu giương mắt nhìn tôi, nhìn đi nhìn lại rồi nghiêng đầu lại nhìn...Em không nhớ nổi... Tôi đã thoáng thấy được một tâm thần bất thường qua thần sắc cũng như qua đôi mắt trống rỗng vô hồn!
16/01/2015(Xem: 4824)
Năm 1954 ông Thiện khăn gói đùm đề đưa mẹ, vợ và hai đứa con gái xuống con tàu há mồm vào Nam.Trên bờ, Thụ, người em trai của ông còn đưa tay vẫy vẫy. Đêm hôm qua, ông và người em trai bàn rất nhiều về chuyến ra đi này.Người em nói: - Đất nước đã hòa bình, độc lập, anh nên ở lại, dù gì cũng là nơi chôn nhau cắt rốn.Vào Nam xứ lạ quê người, chân ướt chân ráo trăm bề khổ sở... Ông Thiện đã trả lời em:
15/01/2015(Xem: 5056)
Trong cả thành phố này, anh chị chỉ có tôi là chỗ thân nhất, vừa là thầy vừa là bạn. Buổi sáng anh gọi phone bảo trưa nay đến đón tôi về nhà dùng cơm cho vui. Hôm nay là sinh nhật của thằng Alexander con một của anh chị.
14/01/2015(Xem: 7523)
Tiếng Hồng chung Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang nói riêng và các chùa trong thành phố Nha trang nói chung, sớm khuya ai cũng có thể nghe được, nhưng nghe để “Trí tuệ lớn” và “Bồ-đề sinh” thì tùy theo “phiền não” của đối tượng nghe có vơi nhẹ hay không? Riêng với nhà văn Võ Hồng, qua tác phẩm “Tiếng chuông triêu mộ” cho thấy Trí tuệ và Bồ đề của ông sanh trưởng tốt. Nhưng nhân duyên như thế cũng chưa đủ, ông là giáo sư của PHV, của trường Bồ Đề, là thiện tri thức của các bậc cao Tăng ở đồi Đông và đồi Tây non Trại Thủy. Có thế mới có truyện ngắn “Cây khế lưng đồi”, có tùy bút “Con đường thanh tịnh”. Thưa thầy Võ Hồng, chừng ấy đủ rồi, đủ cho PHV đi vào lịch sử văn học, đủ cho 100 năm sau, 1000 năm sau hay nhiều hơn thế nữa, nhìn thấy PHV uy nghi như một Linh Thứu thời Phật và cũng cho thấy các bậc cao Tăng Miền Trung nói riêng xứng đáng là những Sứ giả Như Lai đầy trách nhiệm đối với sự trường tồn của Phật giáo Việt Nam.
09/01/2015(Xem: 4226)
Tháng 10 năm 1962, TT Chủ Tịch Ủy Ban Liên Phái… nhờ Tôi đi công tác Vũng Tàu, Tôi đi chuyến xe đò lúc 8g30 sáng, xe chạy vừa khỏi hãng xi-man Hà Tiên, thì có 3 người đón xe. Anh tài xế nói với tôi : “Thầy vui lòng xuống hàng ghế phía dưới để cho “mấy cha”ngồi, vui nghen Thầy”! Tôi lách mình qua khoản trống thì có 2 vị đưa tay đón và đở nhường chỗ ngồi còn nói lớn: “Ngộ ha, cha quí hơn Thầy “! Tôi sợ gây chuyện không vui, nên đưa tay và lắc đầu xin yên lặng. Vì đương thời bấy giờ bóng dáng của các áo đen có nhiều sát khí thế lực! Nhưng, Mộc dục tịnh, nhi phong bất đình 木欲淨而風不亭.Xe chạy êm ả, gió lùa mát rượi.
26/12/2014(Xem: 13450)
Phât tử Chơn Huy ở Hoa Kỳ về có đem theo tập tự truyện dày của Tỳ Kheo Yogavacara Rahula. Cô nói truyện rất hay, khuyên tôi đọc và nhờ tôi dịch ra Việt ngữ để phổ biến trong giới Phật tử Việt Nam. Câu chuyện rất lý thú, nói về đời của một chàng trai Mỹ đi từ chỗ lang bạt giang hồ đến thiền môn. Truyện tựa đề "ONE NIGHT'S SHELTER (From Home to Homelessness)--The Autobiography of an American Buddhist Monk". Tôi đọc đi rồi muốn đọc lại để thấu đáo chi tiết trung thực của một đoạn đời, đời Thầy Yogavacara Rahula. Nhưng thay vì đọc lại, tôi quyết định dịch vì biết rằng dịch thuật là phương pháp hay nhứt để hiểu tác giả một cách trọn vẹn. Vả lại, nếu dịch được ra tiếng Việt, nhiều Phật tử Việt Nam sẽ có cơ duyên chia sẻ kinh nghiệm quý báu của Thầy Rahula hơn.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]