Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

10. Chồn Cưới Công Chúa

29/08/201105:03(Xem: 4019)
10. Chồn Cưới Công Chúa

LƯỢC TRUYỆNTIỀN THÂN ĐỨC PHẬT
Hòathượng Thích Ðức Niệm
PhậtHọc Viện Quốc Tế, California, 1998

Chồn Cưới Công Chúa

Một thuở nọ tại vườnTrúc-Lâm thuộc thành Vương-Xá, ta từng nghe đức Phật nói như vầy: "Thuở xaxưa vào một kiếp nọ, có vị đạo sĩ lánh mình ẩn tu trong hang động, ngày ngàysống với núi rừng cỏ cây, vui với chim hót suối reo, đêm đêm chuyên tâm thiềntọa tụng kinh âm thanh lảnh lót thiền vị làm sao! Trong lúc ấy, có một con chồnđêm đêm cứ đúng giờ tụng kinh của đạo sĩ là nó đến nằm trước cửa để nghe. Chodù gặp phải những đêm giông tố sấm sét gió mưa, chồn cũng vẫn không vắng thiếubữa nào. Lâu ngày, con chồn kia như thấm được lời kinh tiếng kệ, hiểu được nghĩlý vi diệu một vài đoạn kinh. Thế rồi một hôm chồn nẩy sinh ra ý nghĩ kỳ lạ:"Nay ta đã hiểu được nghĩa lý kinh điển thánh hiền. Thánh hiền là bậc tônquý của loài người. Còn ta nay hiểu được giáo lý của thánh hiền, thì ta chắcphải được làm vua trong loài thú. Mà vua thì phải có quần thần". Nghĩ nhưthế rồi, chồn kia đứng dậy lập mưu chiêu binh mãi mã.

Trên đường chiêu mộbinh sĩ, đầu tiên chồn gặp một con cáo đang mắc bệnh liền phô trương hùng hổ raoai nhảy lại toan muốn giết cáo. Cáo kia đang lúc bệnh mỏi mệt thấy vậy thấtkinh mới hỏi chồn: "Tôi với anh không có oán thù, sao anh lại muốn giếttôi".

Chồn gầm gừ hung hăngđáp: "Ngươi có biết ta đây là chúa tể của muôn loài hay không? Tại saongươi thấy ta mà không biết hạ mình cung kính lễ chào? Như thế là ngươi đắc tộikhi quân. Ta không giết thì để ngươi sống làm gì nữa chứ? Nếu ngươi chịu phụctùng theo ta, thì ta tha cho mạng sống, sẽ hưởng được sung sướng sau nầy".

Vì cơn bệnh hoành hànhđau nhức không còn sức lực để tranh hùng, nên cáo phải hạ mình nói: "Thưangài! Xin ngài tha tội. Tôi xin tuân lệnh phục tùng theo hầu hạ ngài".

Thế rồi hai con chồncáo cùng kéo nhau đi. Ði được một quãng đường thì gặp một con chó sói lạc đànđói khát đang đi kiếm ăn. Chồn và cáo liền bao vây tấn công muốn giết chó sói.Bất ngờ trước hành động hung tợn của đối phương, chó sói lấy làm kinh hoàngngạc nhiên hỏi: "Tôi với hai anh có oán thù gì đâu? Tại sao hai anh lạimuốn hãm hại tôi? "

Chồn hùng hổ nói:"Nhà ngươi gặp vua tôi của ta đi kinh lý mà không biết giữ lễ vái chào,lại còn tỏ ra lơ là mục hạ vô nhơn. Ta không triệt hạ ngươi thì để làm chi nữachứ? Nếu ngươi chịu theo ta thì được sống. Bằng không thì tự chuốc lấy cái chếtvào thân ngay bây giờ. Một trong hai con đường, theo ta thì sống, chống lại thìchết, ngươi phải chọn gấp".

Nghe thế, sói thấymình thân cô thế yếu, đành nuốt hận hạ giọng nói: "Thưa ngài! Xin ngài bớtgiận tha mạng cho. Tôi nguyện tuân theo lời ngài, phục tùng hầu hạ".

Ðược sói xong, chồnlại tiếp tục đi chiêu mộ binh mã, khéo lợi dụng khí thế quần bầy để uy hiếp thếcô, khéo mưu mô dùng voi khắc phục cọp, lợi dụng loài thú nầy khắc phục loàithú khác. Nên chẳng bao lâu cọp, beo, voi, sư tử đều bị mắc mưu phục tùng chồn. Từ đấy, chồn tự xưng làm chúa tể muôn loài.

Từ khi các loài ác thúnúi rừng phục tùng dưới sự chỉ huy của chồn, thì chồn tự cho mình là có uy thếhùng mạnh nhất trong muôn loài. Nên chồn lại nghĩ rằng: "Ta bây giờ nghiễmnhiên là một vị vua của muôn loài. Thế là ta phải có hoàng hậu. Mà hoàng hậuthuộc loài thú thì hóa ra tầm thường thấp hèn lắm sao?! Không được, ta phảikiếm trong loài người một công chúa trẻ đẹp để làm hoàng hậu, như thế mới tỏ rađược cái đặc biệt hơn muôn loài thú vật". Nghĩ vậy rồi, chồn cưỡi trênlưng một thớt voi to mạnh dẫn theo sau đoàn cáo, sư tử, voi vào thànhBa-La-Nại. Dân chúng trong thành thấy đoàn ác thú hung hăng đi đứng lăng xăngtrên các đường sá phố phường, nên ai nấy đều kiếp sợ. Chẳng mấy chốc, tin nầyđược trình báo đến nhà vua tới tấp. Vua lập tức phái sứ giả ra nói: "Chúngngươi là loài thú ở chốn núi rừng, sao lại dám cả gan ngang tàng đi trong phốxá làm cho dân chúng lo sợ bất an như thế nầy?"

Ngồi chễm chệ trênlưng voi, chồn hất mặt xấc xược đáp: "Ta là vua của tất cả muôn loài. Tanay đến đây là muốn cưới công chúa của thành Ba-La-Nại nầy để làm hoàng hậu.Các ngươi có thuận theo lời ta thì tốt. Ta để cho dân chúng được an ổn. Bằngkhông thuận gả công chúa cho ta. Thì trước hết các ngươi hãy nhìn vào binhtướng hùng dũng của ta đây, chỉ trong giây lát thành trì nầy sẽ sụp đổ tantành, dân chúng trong thành sẽ bị nghiền nát không còn một mạng. Vậy ngươi hãylập tức trở về tâu lại cho vua của các ngươi biết quyết định của ta".

Sau khi được sứ giảtrình tấu, nhà vua rất là lo âu, liền hội quần thần văn võ bá quan trình bày rõsự việc để tìm phương kịp thời đói phó. Các quần thần nghe nói đến voi, sư-tử,cọp, beo kết thành đoàn kéo vào phố phường, ai nấy đều xanh mặt thất sắc đồngtâu lên vua rằng: "Xin Bệ-hạ nên thuận theo lời của chồn, mà đem công chúagả cho nó, để đổi lấy sự sanh tồn của trăm họ, sự an toàn của thành trì, và sựthanh bình của quốc gia xã tắc. Bằng không thì chúng ta không thể tránh đượchiểm nguy. Bởi vì trong nước ta hiện nay chỉ có voi, ngựa là bậc giỏi hơn hết.Nhưng chồn kia không những chỉ có voi, ngựa mà còn có cả cọp, beo, sư-tử nữa,thì chúng ta đâu có cách nào địch nổi. Hơn nữa, hễ ngựa, voi nghe tiếng sư-tửrống thì chúng hoảng hốt bò mọp kinh hãi khiếp sợ chạy trốn. Như vậy, khi ratrận với chồn, thì thua là điều chắc, chúng ta khó tránh được sự tổn thất tiêudiệt. Chi bằng Bệ-hạ không nên vì tiếc một người mà để cả nước trăm họ phảichịu hậu quả không thể lường được".

Trong lúc nhà vua cònphân vân suy nghĩ chưa biết phải quyết định ra sao, thì có một đại thần từtrước giờ yên lặng, nhưng vốn nổi tiếng là người can đảm, thông minh tài tríxưa nay, đứng lên tâu rằng: "Tâu Bệ-hạ! Hạ thần từng xem sách thánh hiềncổ kim, xưa nay chưa hề thấy công chúa mà đem gả cho loài thú như vậy. Vả lại,làm như thế thì còn gì quốc thể kỷ cương của triều đình, còn gì uy quyền caoquý của ngôi vua chí tôn chí thượng!? Tuy hạ thần là kẻ tài sơ trí mọn, nhưnghạ thần nầy quyết phải giết con chồn hỗn láo kia đi, để giải thoát hiểm nguycho quốc gia xã tắc, đem lại sự an lành cho bá tánh muôn dân trăm họ, và giảicứu muôn thú bị con chồn quỷ quyệt đốn mạt kia khống chế".

Trong lúc bâng khuânglo âu chưa biết phải giải quyết cách nào cho thỏa đáng, thì nghe được lời tâunhư thế, nhà vua hiển rõ trên sắc mặt nỗi vui mừng hy vọng, liền hướng về vịđại thần kia hỏi: "Vậy khanh có kế nào tuyệt diệu, hãy mau nói ra cho Trẫmnghe đi?"

Vị đại thần kia đáp:"Tâu Bệ-hạ! Bệ-hạ cứ phái sứ thần ra định ngày giáp chiến và giao hẹn vớicon chồn yêu quái kia rằng, nếu ngày lâm trận, chồn để sư-tử đi tiên phong, thìhai bên xáp trận đánh trước rồi sau đó mới cho sư-tử rống. Giao hẹn như thế,con chồn quỷ quyệt kia tưởng mình sợ sư-tử, nó sẽ cho sư tử đi tiên phong vàrống trước khi xáp trận. Khi sư tử rống lên thì các loài thú của chồn kia đềuhoảng hốt mất hồn rối loạn bỏ chạy. Ðồng thời trước đó Bệ-hạ nên ra lệnh trongthành dân chúng cũng như voi, ngựa của ta tất cả đều lấy bông gòn nhét lỗ tai thậtchặt. Khi nghe sư-tử của chồn rống lên thì ta cho lệnh xung phong tấn công. Nhưthế là ta sẽ tiêu diệt lũ chồn, cáo kia như trở bàn tay".

Nhà vua nghe vị đạithần tâu xong, không dấu được nỗi vui mừng, liền phán rằng: "Hay lắm! Haylắm! Lời tâu của khanh quả thật là diệu kế. Chí lý lắm!"

Không để mất cơ hộitốt, nhà vua liền sai sứ ra định ngày xáp trận với chồn, và căn dặn chồn phảigiữ đúng những điều giao ước là: "Sư-tử đi tiên phong xáp trận trước rồimới được rống sau".

Chồn tâm dạ vốn quỷquyệt, tuy nhận lời giao ước, nhưng không làm đúng những điều ước định. Nên khivoi, ngựa binh lính của nhà vua ra trước cửa thành, dàn trận tề chỉnh để chờlệnh lâm trận xáp chiến, thì chồn ra lệnh cho sư-tử rống to, với mưu đồ để chongựa, voi nhà vua kinh sợ bỏ chạy. Nhưng chồn đâu có biết rằng, nhà vua đã ralệnh nhét bông gòn kỹ cho voi ngựa trước đó rồi. Vừa nghe tiếng rống vang trờicủa sư-tử, chính chồn giật mình kinh hãi từ trên lưng voi rớt xuống đất bể timgiập mật chết ngay tại chỗ, không kịp nhắm mắt. Các loài thú theo sau con chồnkia cũng đều kinh hoàng run sợ chạy tứ tán vào rừng. Chỉ trong trong chốc lát,không mất người tốn của mà nhà vua thắng trận, giải thoát được hoạn nạn tàn sátcủa con chồn ác ôn một cách dễ dàng.

Kẻ đên đây, đức Phậtliền nói bài kệ rằng:

Gian tham chi lắm hỡichồn ơi!
Kiếp thú cưới ngườiđược sao ngươi?

Quỷ quyệt dẫn binh đòicông chúa,

Tan thay! Muôn thúđược thảnh thơi.

Ðức Phật nói kệ xong.Ngài hướng về đại chúng mà phán rằng: "Vị đại thần thông minh tài trí hiếnkế kia là tiền thân Xá-Lợi-Phất. Con chồn đòi cưới công chúa là tiền thân củỪề-Bà Ðạt-Ða. Vị vua xứ Ba-La-Nại thời bấy giờ chính là tiền thân của Như-Laiđây vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
26/01/2013(Xem: 11113)
Cận cảnh tượng cụ Nguyễn Du bằng gỗ gù hương khủng ở Việt Nam
01/01/2013(Xem: 5697)
Ngày tôi còn học Y Khoa, ở khu Sản khoa thời đó ở miền Nam Việt Nam chỉ cho phép làm “abortion therapeutique”, với chữ ký cuả 3 vị Thầy đồng ý phải bỏ thai nhi để cứu mạng sản phụ. Và đây là chuyện rắc rối mà tôi đã gặp phải sau 1975 Anh chị M., đối với tôi là một cặp vợ chồng có tư cách rất đáng qúy, tôi luôn xem hai người như anh chị ruột của mình. Anh M., một Phật tử thuần thành, lớn hơn tôi 10 tuổi, tốt nghiệp đại học bên Pháp, là một người sống nhiệt thành vì lý tưởng, lập gia đình trễ, từng giữ chức vụ khá lớn thời Việt Nam Cộng Hoà. Năm 1980, khi mới ở tù cộng sản ra, tôi là người đưa chị M. đến nhà thương sanh con gái đầu lòng – cháu Phương Thanh (tên đã được thay đổi, không phải tên thật)
28/11/2012(Xem: 7097)
Nam Tuyền chém mèo (Nam Tuyền trảm miêu)[1]. 南泉斬猫 Bản tắc: Hòa thượng Nam Tuyền[2] nhân việc các học tăng ở đông đường và tây đường cứ tranh cãi nhau vì một con mèo, mới nắm ngay nó tại chỗ và giơ lên, nói: -Nếu có ai trong các ngươi nói được một câu nào, ta sẽ tha mạng con mèo. Bằng không, ta sẽ chém nó cho coi. Chư tăng không ai đáp lại được. Rốt cục, không còn cách nào, Nam Tuyền chém con mèo. Tôi hôm đó, đại đệ tử của ông là Triệu Châu ở ngoài về. Nam Tuyền đem chuyện vừa xãy ra kể lại. Lúc đó, Triệu Châu mới tháo đôi dép cỏ mang dưới chân đội lên đầu và ra khỏi phòng. Nam Tuyền thấy thế mới bảo: -Nếu ngươi lúc đó có mặt thì nhất định con mèo không đến nổi chết.
23/11/2012(Xem: 3396)
Tôi đang loay hoay quét mạng nhện trên trần nhà, chuẩn bị một cuộc tổng vệ sinh nhà cửa để đón cái Tết cổ truyền, chào mừng năm mới theo lệnh của cha. Út Huy đi học về lúc ấy, mặt chằm quằm một đống, liệng chiếc cặp lên chiếc ghế salon... rồi ngồi phịch xuống kế bên, thở dài nghe não ruột. Tôi ngưng tay chổi ngó nó từ đầu tới chân. Nó lấm la lấm lét nhìn tôi, lúng búng: “Anh Ba... anh Ba...” Đưa mắt nhìn nghi ngại, tôi bắt gặp ngay chuyện không vui. Hơi lo, tôi làm bộ hỏi: "Thì tao là anh Ba đây, có gì là lạ đâu? Mày sao vậy? Sao mà... như bị mất hồn vậy?” Chừng như thằng nhóc chỉ chờ tôi hỏi vậy, nói ngay: “Lão thầy đánh em, anh Ba à!” Tay nó xoa lấy mông, nước mắt lưng tròng.
09/11/2012(Xem: 6186)
Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng. Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không.
01/11/2012(Xem: 14692)
Tu sĩ vẫn không quay lại, đôi bàn tay với những ngón tay kỳ diệu bật lên dây đàn, mắt nhìn ra khung cửa tối - biển âm thanh xao động rồi ngưng lắng một lúc...
01/11/2012(Xem: 13944)
Khi Phật đã thành đạo và thành lập giáo đoàn với năm vị đệ tử tì kheo đầu tiên tại vườn Nai, mọi người dân Ấn vẫn chưa biết gì về Phật. Đến lúc giáo đoàn đông dần, và các vị đệ tử đầu tiên đã có đầy đủ khả năng và đạo hạnh để tự mình đi hành hóa các nơi, thì người ta mới bắt đầu nghe nói đến “Phật"! Cho đến gần một năm sau, khi Phật thu phục được ba anh em Ưu Lâu Tần Loa Ca Diếp, tiếp đến là Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên, và sau đó không lâu là Đại Ca Diếp, thì tiếng tăm của Phật mới thực sự vang khắp bốn phương, trong triều ngoài nội ai ai cũng biết!
17/10/2012(Xem: 17454)
Đa Văn từ lâu được nổi tiếng là nghe nhiều, nhớ giỏi. Hôm kia, chẳng biết suy nghĩ được điều gì mà chú hăm hở chạy vào gặp nhà sư, lễ phép và khách sáo nói...
10/10/2012(Xem: 11238)
Không hiểu tại sao người ta gọi con vật ấy là chó. Cái tên này không gây nên một ấn tượng đẹp theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhất là đối với tôi, một người không mấy ưa loài động vật này. Lý do, có lẻ từ một kỷ niệm thuở mới lớn.
21/09/2012(Xem: 4285)
Vừa rẽ vào đường hẻm nhỏ, chỉ một đoạn ngắn, chiếc xe Honda ngừng lại, tắt máy. - Đây rồi. Lữ khách ngồi sau xe bước xuống, lập lại lời người lái xe: - Đây rồi! Có phải đây là nơi chốn đã đến, đã biết đâu, mà sao xác nhận như đã từng!
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]