Sống với nụ cười

09/03/201917:07(Xem: 14882)
Sống với nụ cười

 ducphathoasen

 

   Namo Buddhaya

 Tại trời sinh như vậy! 

 

Ông phú hộ kia có 2 người con rể.

Con rể cả tên Nho Thông là người thạo chữ nho.

Con rể thứ hai tên Chất Phác là một anh nông dân cần cù.

Một hôm muốn thử tài 2 con rể, phú hộ bèn bảo 2 người con rể

 đi thăm ruộng với ông. Đi một đỗi gặp bầy vịt đương lội dưới ao,

 ông chỉ bầy vịt rồi hỏi 2 người con rể :

 

- Tại sao con vịt lại nổi được trên mặt nước ?

Anh Nho Thông trả lời:

- Đa mao thiểu nhục tắc phù

 (lông nhiều thịt ít thì nổi)

 

Còn anh Chất Phác thì vắn tắt:

- Tại trời sinh ra như vậy.

 

Ông phú hộ tỏ ý khen ngợi Nho Thông là người có kiến thức.

Chất Phác không được khen, vẻ mặt kém vui.

 

Lại đi một đỗi nữa thấy cặp ngỗng đang kêu lớn. Ông phú hộ 

bèn hỏi: - Con ngỗng, tại sao tiếng kêu của nó lớn như vậy ?

Anh Nho Thông trả lời:

- Trường cảnh tắc đại thanh 

(cổ dài thì tiếng kêu lớn)

 

Còn anh Chất Phác lại vắn tắt:

- Tại trời sinh ra như vậy.

Ông phú hộ lại gật gù:

- Thằng cả có lý

 

Chất Phác nghe khen như vậy mặt điềm nhiên.

 

Lại đi một đỗi nữa thấy một tảng đá lớn bị nứt ra làm hai. 

Ông phú hộ lại hỏi:

- Tảng đá không ai đánh, tại sao lại nứt ra ?

Anh Nho Thông trả lời:

- Phi thiên đã tắc nhơn đã.

 (không phải trời đánh thì người đánh)

 

Anh Chất Phác cũng lại vắn tắt:

- Tại trời sinh ra như vậy.

Lần này ông phú hộ lại nức nở khen Nho Thông trả lời 

rất thông tình đạt lý và chê Chất Phác kém hiểu biết.

 

Chất Phác khoan thai, chậm rãi trả lời:

 

- Này này, cái gì “Đa mao thiểu nhục tắc phù”, vậy chớ 

chiếc ghe có lông lá gì đâu mà cũng nổi trên mặt nước ?

 

Cái gì “Trường cảnh tắc đại thanh”, vậy chớ con ểnh ương 

cổ cụt ngủn mà sao vẫn kêu lớn ?

Cái gì “Phi thiên đã tắc nhơn đã”, vậy chớ cái..  của vợ tui có 

ai đánh đâu mà nó cũng luôn miệng la hét chí chóe tối ngày?

 

Ông phú hộ gật gù: “ Ừ nhỉ, vợ tao cũng thế! 

Thằng này mít đặc nhưng nói cũng có lý. 

Giờ thì tao chịu mày rồi!!”

 

BÌNH :

 

Trong kinh Pháp Hoa có câu: ''Chư Pháp tùng bổn lai. 

Thường tự tịch diệt tướng.''

(Các Pháp từ xưa nay, tướng thường tự vắng lặng)

- Mọi thứ chúng ta nghe chỉ là khái niệm, chưa phải là thực tại

- Mọi thứ chúng ta thấy ''nhuộm màu'' quan điểm cá nhân,

 chưa chắc là Sự Thật.

Con người đặt tên cho sự sự vật vật rồi gây phức tạp vấn đề, 

chứ các Pháp xưa chừ tự chúng đâu có '' vỗ ngực xưng tên ''?

 

- Cái thấy của Thức vốn đa sự nên chìm trong thế giới 

khái niệm và sinh diệt

Cái nhìn của Trí vốn rỗng lặng nên sáng ngời nên

bât biến giữa diệt sinh...

 

biasachannhien_ttanhtue
Mô Phật- Xin giới thiệu Sách của Tánh Tuệ 

mới ''ra lò'' , xin mời bà con đọc ủng hộ 


Sống với nụ cười

 

Những lúc thân tâm mệt mỏi

Thật khó khăn nở nụ cười

Nhưng nếu nhoẻn môi cười được

Hoa lòng khô héo dần tươi!

 

Những lúc đời bạc như vôi

Bao thiệt thòi ta gánh chịu

Ngay đó, nếu biết mỉm cười

Xả buông tâm hồn nặng trĩu..

 

Cuộc đời ghét ghanh, đàm tiếu..

Đừng sống trong miệng người ta!

Nhẹ nhàng mỉm cười không nói

Nhìn áng mây trời lướt xa..

 

- Ai sống lỗi lầm với ta

Mỉm cười, lòng thêm độ lượng

Biết đây là cõi ta bà

Con người ưng gây nghiệp chướng!

 

Những lúc khổ đau, vất vưởng..

Cứ lạc quan một nụ cười.

Khi sống tốt theo điều thiện

Trời không tuyệt lộ con người!

 

- Hãy để tình thương lên ngôi

Ngày thêm nồng nàn nghĩa sống

Hồn như biển rộng bên đời

Nụ cười dưỡng nuôi hy vọng.

 

- Vẫn nghèo, nếu làm tổng thống

Mà luôn túng thiếu nụ cười.

Khổ đau kia là một chuyện

Ai cấm lòng mình vắng vui ?

 

Nụ cười điểm tô hạnh phúc

- Hôm nay bạn đã cười chưa?

Hay chăng miệng cười Ca Diếp

Còn nguyên, dù đã bao mùa...

 

Như Nhiên- 

Thích Tánh Tuệ

hoahuongduong_tttue
banhxephapluan_tttue


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 172)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 292)
Thuở đức Phật ngồi dưới cội bồ đề Đêm gần tàn sáng sao mai xanh biếc Khai mở con đường minh triết phương Đông Sư tử hống chấn động mười ngàn thế giới Giặc ngu tối rùng mình rũ rượi Người vượt thoát tử sinh đến bến bờ tịch tinh Trí tuệ quang minh bừng lên rạng rỡ
06/11/2025(Xem: 827)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
31/10/2025(Xem: 388)
Dao Ca Trăng Nhạc & Lời: Khánh Hoàng Ca sĩ: Hạnh Nguyên Hòa âm: Thái Bảo Lộc pps: Thường Minh
25/10/2025(Xem: 470)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 945)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 830)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 1495)
Về thôi, về mặc Cà Sa Về thôi cởi áo Ta Bà phong sương Về thăm lại tiếng chơn thường Thăm vườn lam nhả khói thiêng Cõi Thiền Ô hay, một góc trời yên Một vườn hoa toả hương miền ngàn bay Thoảng trong gió, thoảng chân đài… Gót sen thoát những cơn say bụi trần
21/10/2025(Xem: 616)
Quảng Đức từ quang chiếu cõi thiền, Tăng Ni đạo hạnh sáng tâm nguyên. Phật tử tinh chuyên bền chí nguyện, Nương theo ân đức bậc cao hiền. Ngưỡng mộ đức - tài Thầy Nguyên Tạng Chí nguyện độ sinh khắp mọi miền Lời kinh nhẹ rót như mưa pháp, Từng bước khoan thai ấm cửa thiền
19/10/2025(Xem: 955)
Kể từ ngàn xưa muôn thuở nọ, tuy xa xăm, hun hút tuyệt mù nhưng vẫn còn dư vang, thấp thoáng trong sương mờ vạn cổ, những bóng người đi giữa thiên thu vời vợi. Đó là những Thiền sư, những Thi sỹ, những đạo nhân, mặc khách, hành giả đã xuất hiện trên mặt đất, trần gian này. Họ đến rồi đi, chỉ để lại vài tiếng thơ, tiếng sáo hòa lẫn trong tiếng hét, tiếng gầm rền vang với giọng cười tiêu dao, hào sảng còn dội âm trầm hùng suốt vạn đại rung ngân...