Truyện thơ: Thầy Cúng Đánh Bạc Với Cuộc Đời

07/03/201920:45(Xem: 15912)
Truyện thơ: Thầy Cúng Đánh Bạc Với Cuộc Đời

thayboi_1
THẦY CÚNG

ĐÁNH BẠC VỚI CUỘC ĐỜI

 

Ngày xưa có một ông vua

Thích chơi bài với tế sư trong triều

Mỗi khi súc sắc được gieo

Vua thường lên giọng nói theo câu này

Coi như bùa phép cầu may:

“Nếu thời cơ tới trong tay của mình

Đàn bà sẽ chẳng trung trinh

Lao vào tội lỗi, ngoại tình, xấu xa!”

Mỗi khi thần chú đọc ra

Thời vua thắng mãi, thật là lạ thay.

Cho nên theo với tháng ngày

Ông thầy cúng tế tiền bay mất dần

Trong cơn thua thiệt nghĩ thầm:

“Chính câu thần chú đã ngầm hại ta

Cho nên ta phải tìm ra

Một cô con gái thật là trung trinh,

Tốt hơn tìm trẻ sơ sinh

Đem về nuôi lớn để dành riêng ta

Canh chừng cẩn mật trong nhà

Không cho tiếp xúc bước ra phía ngoài

Đàn ông không biết một ai

Chỉ riêng biết đến một người là ta

Tất nhiên chẳng có tâm tà

Chung tình mãi mãi. Thế là thành công.

Bạc bài chẳng sợ khốn cùng

Tiền vào như nước ngại ngùng chi đâu.”

*

Giỏi về tướng số từ lâu

Một hôm chợt thấy bên cầu bước sang

Một người thai nghén nghèo nàn

Sẽ sinh con gái, nhìn nàng đoán ra

Ông thầy cúng mời về nhà

Nuôi nàng ăn ở để mà sinh con,

Khi sinh con gái vừa xong

Ông liền mua đứt, chờ mong sau này.

Ông bày kế hoạch thật hay

Nhốt riêng đứa trẻ suốt ngày một nơi

Nhờ đàn bà nuôi trẻ thôi

Tuyệt nhiên không thấy bóng người đàn ông

Lớn lên chỉ biết có chồng

Chính là thầy cúng vẫn thường vào ra

Canh chừng kiểm soát cô ta

Quanh năm chu đáo như là tù nhân,

Ông này độc ác bội phần

Vì ham bài bạc nhẫn tâm vô bờ.

Khi cô gái còn trẻ thơ

Ông ngưng đánh bạc đợi chờ, ngóng trông

Khi cô lớn thành vợ chồng

Tất nhiên chỉ biết một lòng thủy chung

Ông mời vua đánh bạc cùng

Biết rằng bùa phép sẽ không hại mình.

Vua đồng ý, vui thật tình

Nghĩ nhờ thần chú sẽ giành thắng ngay

Gieo súc sắc nói cầu may:

“Nếu thời cơ tới trong tay của mình

Đàn bà sẽ chẳng trung trinh

Lao vào tội lỗi, bạc tình, xấu xa!”

Vua chưa ném súc sắc ra

Tế sư thầy cúng bất ngờ nói thêm:

“Mình tôi ngoại lệ thật hên

Có cô vợ trẻ ngày đêm chung tình!”

Quả nhiên câu chú hết linh

Nhà vua trước thắng nay thành ra thua

Đâu còn may mắn như xưa

Sau nhiều lần bại nhà vua đoán rằng

Ông thầy nhốt vợ kỹ càng

Ở nơi kín đáo nên nàng trung trinh

Điều tra về sự trung thành

Quả nhiên thấy rõ ngọn ngành chẳng sai,

Vua bèn thuê một chàng trai

Từ lâu nổi tiếng có tài ăn chơi

Âm mưu tìm cách đến nơi

Trổ tài quyến rũ, buông lời tán dương.

Chàng trai tính toán đủ đường

Rồi hàng mỹ phẩm vội vàng mở ra

Gần lâu đài nhốt nàng ta

Để mà tìm cách lân la gặp nàng.

*

Lâu đài cao những bảy tầng

Mỗi tầng một cửa kỹ càng gác canh

Toàn đàn bà đứng vây quanh

Tuyệt nhiên vắng hẳn bóng hình đàn ông,

Riêng thầy độc nhất là chồng

Lầu cao nhốt vợ, thong dong ra vào.

Cô nàng có một bà hầu

Cận kề chăm sóc từ lâu chu toàn

Thức ăn, mỹ phẩm, áo quần

Mình bà lo liệu mọi phần êm xuôi.

Chàng điều tra kỹ khắp nơi

Biết bà thất lạc một người con trai

Từ hồi còn nhỏ, lâu rồi

Chàng liền nghĩ kế tức thời làm ngay

Đón đường bà buổi sáng nay

Quỳ luôn trước mặt chắp tay thưa rằng:

“Mẹ ơi! Mẹ nhớ con chăng

Riêng con tìm mẹ đã hằng bao lâu

Hôm nay nhờ có phép mầu

Cho con gặp mẹ vui đâu bất ngờ.”

Bà hầu nghe nói sững sờ

Vốn người chất phát nhân từ bao năm

Tưởng con thật nên động tâm

Bạn chàng dàn cảnh đứng gần nói thêm:

“Hai người giống hệt như in.”

Bà hầu nghe vậy càng tin con mình

Ôm chàng nức nở tâm tình

Mừng vui đoàn tụ thình lình chốn đây.

Chàng bèn hỏi chuyện bà ngay:

“Mẹ đang sinh sống độ này ra sao?”

Bà hầu kể rõ trước sau

Nói thêm rằng phải đi mau mua hàng

Mua về mỹ phẩm cho nàng

Cô nàng chủ nhỏ cao sang, đẹp người.

Sau khi nghe nói vậy rồi

Chàng bèn lên tiếng: “Mẹ ơi! Không cần

Đến hàng con chỗ thật gần

Dầu thơm, mỹ phẩm mẹ cầm về đi

Con xin biếu hết sá gì,

Tiền thời mẹ giữ có chi ngại ngần,

Biếu nàng hoa để kết thân

Hoa này rực rỡ vô ngần tốt tươi

Tựa như nhan sắc nàng thôi

Con nghe mẹ tả lòng thời xốn xang.”

*

Bà hầu về lại phòng nàng

Trao hoa, kể lể rõ ràng đầu đuôi

Bà thời mừng, nàng thời vui,

Bà từ khi đó tới lui cửa hàng

Lấy đồ mỹ phẩm cho nàng

Tiền thời bỏ túi dễ dàng êm xuôi.

Khi tình thân nảy nở rồi

Chàng bèn đóng kịch làm người tang thương

Một ngày giả bộ liệt giường

Ốm đau vì chót vấn vương cô nàng

Tương tư đến độ võ vàng

Bà hầu hốt hoảng thương chàng hỏi han

Chàng bèn thổ lộ tâm can:

“Con yêu cô chủ vô vàn mẹ ơi,

Xa nàng con chết mất thôi.”

Bà hầu: “Nếu vậy để rồi mẹ lo.”

Bà về kể lại cho cô

Cô nghe nổi máu tò mò lên ngay

Đàn ông độc nhất lâu nay

Mà cô được biết là thầy già nua

Chồng cô chung đụng từ xưa

Nay nghe có kẻ thích ưa yêu mình

Đàn ông khác? Lạ thật tình!

Nên cô đồng ý tiếp anh chàng này

Nếu bà mang được vào đây.

Bà hầu mừng rỡ loay hoay tìm đường.

Lâu đài kiểm soát kỹ càng

Bảy tầng đâu có dễ dàng vào ra

Người canh gác toàn đàn bà

Đàn ông lai vãng khó qua các phòng.

Bà già khôn khéo vô cùng

Quét gom bụi bặm khắp trong lâu đài

Gom vào kín đáo một nơi

Mỗi ngày có dịp ra ngoài mua hoa

Bà dùng thùng lớn đẩy ra

Rắc lên bụi bặm phủ qua ngoài thùng

Những người khám xét ngại ngùng

Bụi tung lên mặt đã từng nhiều phen

Bị hắt hơi, bị ho hen

Nhiều lần như vậy họ quen lệ rồi

Khám chi nữa, khổ thêm thôi

Bà hầu thong thả tới lui đẩy thùng

Và rồi giai đoạn cuối cùng

Chàng trai được giấu vào trong thùng ngồi

May chàng mảnh khảnh dáng người

Ngồi trong thoải mái, hoa thời phủ lên

Đẩy thùng qua bảy cửa liền

Bà hầu đẩy tuốt lên trên phòng nàng,

Sững sờ nàng thấy bóng chàng

Trẻ trung, tươi mát, điệu đàng, dễ thương

Thuyền tình ghé bến yêu đương

Cả hai kề cận ngát hương ái tình

Thế là nàng hết trung trinh

Vài ngày nàng giục chàng nhanh chân về.

Chàng bày mưu trước khi đi

Trả thù thầy cúng còn chi thú bằng:

“Thoạt tiên nàng hãy giấu chàng

Vào trong tủ kín kỹ càng một nơi,

Khi chồng nàng tới đây rồi

Tỏ ra yêu quý nàng thời múa may

Giỡn đùa bịt mắt ông này

Đòi ông cho vợ lấy tay đập đầu.”

Chiều nàng ông có ngại đâu

Nào ngờ nàng lại đập đau thật tình

Thật ra nàng đã nghịch tinh

Để thanh niên nọ lén nhanh ra ngoài

Dùng hai tay với sức trai

Đập đầu ông lão xong rồi trốn ngay,

Mắt thầy bịt kín nào hay

Nghĩ nàng sao lại mạnh tay bất thường

Ông xuống lầu mãi vấn vương

Biết đâu bài học cho phường gian manh,

Bây giờ nàng hết trung thành

Chắc rằng bùa chú lại linh chuyến này.

*

Vài ngày quấn quít đắm say

Chàng trai từ biệt giờ đây ra về

Thùng hoa lại chở chàng đi

Chàng vào trình báo chi li sự tình

Cho vua nghe rõ chuyện mình

Nhận tiền hậu hĩnh vua dành thưởng công.

Hôm sau vua rất ung dung

Rủ rê thầy cúng hoàng cung đánh bài

Ông thầy vui vẻ nhận lời

Nghĩ mình cờ bạc vẫn thời vận hên.

Gieo súc sắc vua đọc lên

Vẫn câu bùa chú đã quen của mình

Chê đàn bà chẳng trung trinh,

Và thầy cúng cũng nói nhanh chen vào

Khen cô vợ trẻ tốt sao

Riêng mình ngoại lệ từ bao lâu rồi.

Tiếc thay mọi chuyện đổi dời

Giờ đây vua thắng, thầy thời thua đau

Vua vui kể lại trước sau

Âm mưu đen tối từ lâu của thầy

Bảy tầng lầu nhốt tại đây

Một cô con gái thơ ngây tội tình

Để rồi cô chẳng trung trinh

Và vua kết luận: “Khi mình gian manh

Ép người khác phải trung thành

Dễ gì đạt được. Chỉ đành uổng công.”

*

Ông thầy buồn bực trong lòng

Trở về buộc tội vợ không đàng hoàng

Nàng bèn thách đố sẵn sàng

Để mà minh chứng rằng nàng trung trinh

Nhờ thần lửa để chứng minh:

“Không ai đụng tới thân mình trước đây

Trừ riêng chồng tự lâu nay

Nếu mà dối trá thân này cháy thiêu.”

Ông chồng tin tưởng ít nhiều

Dựng dàn lửa cháy thể theo lời nàng.

Cuộc thề thử lửa sẵn sàng

Chung quanh người khắp xóm làng chờ trông

Lúc nàng sắp bước vào trong

Để xem có bị lửa hồng đốt thân

Chàng thanh niên lén đứng gần

Theo như kế hoạch đã dàn cảnh ra

Chàng liền nắm tay nàng ta

Tay chàng lôi kéo, miệng la vang ầm:

“Thầy này độc ác vô ngần

Tại sao muốn hại xác thân vợ mình

Ngưng ngay lửa cháy cực hình

Chớ gây thêm mãi tội tình gớm ghê.”

Nàng bèn vội rút tay về

Quay qua nói với chồng kề cận bên:

“Lời tôi cam kết thề nguyền

Giờ đây thử lửa chẳng nên nữa rồi

Vì người ta nắm tay tôi,

Riêng tôi thiện chí mãi thời còn đây.”

Ông chồng chợt nhận ra ngay

Bị người lừa gạt đắng cay vô cùng

Ông ta nổi giận đùng đùng

Đuổi xua cô gái. Cô mừng ra đi

Giờ đây thoát khổ nạn kia

Tự do, sung sướng còn gì quý hơn.

*

NHẬN DIỆN TIỀN THÂN

Vua thích đánh bạc với thầy cúng là tiền thân Đức Phật.

*

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(thi hóa, phỏng dịch theo bản văn xuôi

THE PRIEST WHO GAMBLED WITH A LIFE

của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 207)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 309)
Thuở đức Phật ngồi dưới cội bồ đề Đêm gần tàn sáng sao mai xanh biếc Khai mở con đường minh triết phương Đông Sư tử hống chấn động mười ngàn thế giới Giặc ngu tối rùng mình rũ rượi Người vượt thoát tử sinh đến bến bờ tịch tinh Trí tuệ quang minh bừng lên rạng rỡ
06/11/2025(Xem: 872)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
31/10/2025(Xem: 426)
Dao Ca Trăng Nhạc & Lời: Khánh Hoàng Ca sĩ: Hạnh Nguyên Hòa âm: Thái Bảo Lộc pps: Thường Minh
25/10/2025(Xem: 504)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 1012)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 911)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 1587)
Về thôi, về mặc Cà Sa Về thôi cởi áo Ta Bà phong sương Về thăm lại tiếng chơn thường Thăm vườn lam nhả khói thiêng Cõi Thiền Ô hay, một góc trời yên Một vườn hoa toả hương miền ngàn bay Thoảng trong gió, thoảng chân đài… Gót sen thoát những cơn say bụi trần
21/10/2025(Xem: 648)
Quảng Đức từ quang chiếu cõi thiền, Tăng Ni đạo hạnh sáng tâm nguyên. Phật tử tinh chuyên bền chí nguyện, Nương theo ân đức bậc cao hiền. Ngưỡng mộ đức - tài Thầy Nguyên Tạng Chí nguyện độ sinh khắp mọi miền Lời kinh nhẹ rót như mưa pháp, Từng bước khoan thai ấm cửa thiền
19/10/2025(Xem: 989)
Kể từ ngàn xưa muôn thuở nọ, tuy xa xăm, hun hút tuyệt mù nhưng vẫn còn dư vang, thấp thoáng trong sương mờ vạn cổ, những bóng người đi giữa thiên thu vời vợi. Đó là những Thiền sư, những Thi sỹ, những đạo nhân, mặc khách, hành giả đã xuất hiện trên mặt đất, trần gian này. Họ đến rồi đi, chỉ để lại vài tiếng thơ, tiếng sáo hòa lẫn trong tiếng hét, tiếng gầm rền vang với giọng cười tiêu dao, hào sảng còn dội âm trầm hùng suốt vạn đại rung ngân...