Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thứ năm: 10-07-2014

Đêm Thiền Trà Văn Nghệ

Hài kịch:

“Làm dâu trăm họ”




Soạn kịch bản:

Quảng Hương

Diễn Viên:

Đh Nguyên Giác

Đh Nguyên Hỷ

Đh Quảng Tịnh

Đh Tâm Hương



(Lời giới thiệu: Trong dân gian cũng như trong văn học, nghệ thuật, “làm dâu” muôn thuở là đề tài sôi nổi, nóng bỏng của những người “xuất giá”. Còn những Vị “xuất gia” thì răng hè? Sau đây, chúng con/chúng tôi xin kính mời qúy Ôn, qúy Thầy Cô cùng toàn thể qúy Phật tử hoan hỷ thưởng thức vở kịch vui “Làm dâu trăm họ” do các diễn viên của QĐĐC trình bày)

Chị Nguyên Giác cùng với Nguyên Hỷ đang cùng nhau quét lá, dọn dẹp trong sân Chùa Quảng Đức vừa hát chèo:

“Con Vua thì lại làm Vua,

Con Sãi ở Chùa lại quét lá đa

Lá đa quét mãi chẳng ra

Thì ra là tại mình con (của) Bố mình.”

Nguyên Giác: Mình không phải con Sãi, thảo nào từ rạng sáng tới giờ quét hoài, quét mãi chẳng trúng cái lá đa nào cả.

Nguyên Hỷ: Sư phụ mình có trồng cây Đa nào đâu mà Tỷ đòi quét cho ra. Tỷ thấy đó, có cây Bồ Đề mà lớn không nổi lấy đâu trồng tới cây Đa. (cười cười) Nhìn cái cây thấy ốm yếu, suy dinh dưỡng giống giống…Tỷ vậy đó.


Day_10_khoa_an_Cu (67)Day_10_khoa_an_Cu (68)Day_10_khoa_an_Cu (69)

Nguyên Giác: Thôi, vừa làm vừa đọc bài kệ quét lá cho thuộc đi, chứ hai mươi mấy năm nay Tỷ Muội mình đi Chùa như ăn cơm bửa mà có bài kệ học hoài không thuộc, tội cho Sư phụ mình, bị thiên hạ complain cứ lo xây Chùa mà không chịu dạy dỗ đệ tử đó, Muội à.

Nguyên Hỷ: Ừ há, sao mình ngồi “tám” chuyện thiên hạ cỡ nào cũng nhớ hết, mà hễ đụng tới kinh kệ, mới học thuộc xong, ra tới ngoài cửa, vấp trúng cục đá...... Muội quên hết ráo luôn à!

Nguyên Giác: Thương Sư phụ thì lo học hành, tu tập cho đàng hoàng đi.

(NG và NH trở lại công việc, vừa quét dọn vừa đọc nho nhỏ bài kệ quét lá)

(Vừa lúc đó ở ngoài cổng Chùa có người phụ nữ đứng nhìn dáo dác vào bên trong)

Quảng Tịnh: Răng giờ chừ mà cổng Chùa chưa mở rứa hè?

(Vừa đi qua, đi lại vừa hát)

“Cửa Phật từ bi, tu tập cho đời bớt khổ đau

Cửa Phật từ bi, cửa Phật từ bi hoá nhiệm mầu”

Tâm Hương: (mang tạp dề từ trong bếp ngúng nguẩy đi ra) Hai Tỷ ơi, xong chưa vô phụ cuốn chả giò kìa. Mẫu hậu Kim hối qúa trời qúa đất luôn. Đi làm công qủa mà cũng câu giờ nữa sao? Bộ một người leo lên rung cây cho lá rớt xuống còn một người quét hay sao mà lâu dữ vậy? (Chỉ ra ngoài cửa), mà sáng sớm có bà nào hình như không được bình thường lắm, tới Chùa không lo vô lạy Phật mà đứng ngoài đó hát hò vậy ta?

Nguyên Giác: Vậy sao? Bảo đảm là đệ tử của Thầy Nguyên Tạng rồi đó, chứ còn ai trồng khoai đất này nữa.

Nguyên Hỷ: Ủa mà sao Tỷ biết hay vậy? Bô Tỷ luyện được thần thông nhãn rồi hả?

Tâm Hương: Thì Cụ Tâm Thái nói đó “Đệ tử của Ôn Nguyên Tạng toàn là…

Nguyên Hỷ: Chắc giống Thầy ấy, toàn là người giỏi giang không chứ gì, phải hông?

Tâm Hương: Không phải... toàn là tửng tửng không hà, chẳng hạn như Tỷ Quảng Hương, Quảng Tịnh kìa, 4, 5 chục cái xuân xanh rồi mà lúc nào cũng tưởng như mình là (giả giọng Huế) Nữ sinh Đồng Khánh hết, (trở lại giọng bình thường) mới ghê chứ!

Nguyên Giác: Được rồi, để Tỷ ra dẹp loạn cho (vừa đi vừa lầm bầm) thời buổi này ít ai chịu ở dưới này ghê, cứ đòi lên trển không hà!

(Vừa lúc đó Quảng Tịnh đẩy cửa bước vào)

Quảng Tịnh: (Vừa đi vừa nói) Mình chưa đến nỗi già cả lắm mà mắt đã tèm lem tuốt luốt rồi, cổng chỉ khép hờ rứa mà không hay biết chi hết. (và tiến tới hỏi) Xin hỏi thăm mấy O một chút hí, Chùa ni có phải là Chùa Quảng Đức do Ôn Tâm Phương khai sơn không rứa?

Nguyên Giác: Dạ đây không phải Chùa Ni mà là Chùa Tăng Cô ạ. Sư phụ tôi đang bận trông coi mấy ông tướng làm công qủa rồi. Chứ giao cho mấy ổng, giống như mình nấu ăn mà giao cho 3 ông Táo vậy đó Cô ơi!

Nguyên Hỷ: Cô biết không, Sư phụ tui làm Trú trì mấy chục năm nay, cực khổ qúa nên retire mất tiêu rồi.

Quảng Tịnh: Dạ mình làm dâu chỉ có một họ thôi mà đã than trời trách đất, trong khi mấy Vị làm Trú Trì thì phải làm dâu cả trăm họ luôn mấy O nờ. Phật tử vô Chùa 9 người mà tới 10 ý lận, phiền não dữ lắm!

Nguyên Hỷ: Ủa 9 người thì 9 ý thôi chứ làm gì mà tới 10 ý cà?

Tâm Hương: Chậm tiêu qúa Tỷ ơi! Bởi vì có người cũng giống như thời tiết Melbourne vậy đó, sáng sớm trời lạnh thì muốn ý này, tới trưa trời trở nóng nên họ cũng thay đổi, đòi ý khác, rõ khổ thì thôi!

Nguyên Giác: (Nhìn qua TH cười nói) Muội này, hôm nay thông minh đột xuất ghê ta!

Quảng Tịnh: Ui chao, còn chưa kể mô nghe, cứ hễ đụng một chút là giận hờn, trách móc đủ điều hết. Người ni tâu, người tê tâu, người nớ tâu….. khiến qúy Thầy, qúy Cô nhức đầu, đau óc vô hậu luôn mấy O nờ!

Nguyên Hỷ: (giọng buồn buồn) Ừ, nghĩ lại mà tội cho Sư Phụ mình ghê, hèn gì cứ phải ráng cố gắng giải quyết cho ổn thỏa hết mọi việc từ bên trong ra tới bên ngoài mà hao tâm, tổn sức, phát bịnh luôn.

Tâm Hương: (Nói có vẻ não ruột) Đến nỗi muốn nở nụ cười, cười cũng không nổi. Mấy Tỷ thấy đó, rằm tháng giêng Thẩy cười được một cái rồi mãi... tới rằm tháng tư, Phật Đản sanh mới thấy Thẩy cười trở lại...

Nguyên Giác: Sư phụ còn cười được là hên lắm rồi đó mấy Muội à. Chứ hai Muội không thấy năm nay Sư Phụ mới chừng 59 tuổi mà ai nhìn vào cũng tưởng … 95 hết đó sao?

Nguyên Hỷ: Ai mà nói ác vậy Trời? Mấy người đó chắc mắt họ bị loạn thị hết rồi Tỷ ơi. Thật ra, nói một cách thành thật thì nhìn Sư Phụ mình lúc tắt nụ cười chừng 70 thôi à. Còn nếu lúc Sư phụ nở nụ cười thì cỡ … 65 chứ mấy!

Tâm Hương: (kéo vào nhau thì thầm) Tỷ Muội mình nói nhỏ nhỏ với nhau nghe thôi, chứ đừng để tới tai Thẩy thì Thầy Trò dễ xa nhau lắm đó nghe. (Quay qua QTịnh) Ủa quên, mà Chị không tìm Thầy Tâm Phương thì Chị cần tìm ai vậy?

Quảng Tịnh: Dạ người tui muốn tìm là Bào Đệ của Ôn ấy, Thầy tân Trụ Trì đó tề.

Nguyên Hỷ: À, thầy Nguyên Tạng hả? Mà Chị tìm Thầy ấy có việc gì không vậy?

Tâm Hương: Thầy ấy bận rộn dữ lắm! Thẩy thiền miệt mài cả ngày lẫn đêm trong phòng computer á. Tội lắm nghe, Thẩy làm việc đến nỗi ngày quên ngủ mà tối lại quên ăn (ý quên) ngày quên ăn, tối quên ngủ luôn đó Cô.

Quảng Tịnh: Thiền chi mà dễ sợ dữ rứa? Bộ Thầy ấy muốn chứng đắc cho sớm à? Nếu rứa thì nhờ mấy O vô thưa lại với Thầy ấy là có một Phật tử từ phương xa muốn được vào nhìn mặt và … nắm tay Thầy ấy một chút, một chút thôi hí!

(Cả 3 người giật bắn lên, trố mắt nhìn Quảng Tịnh và kéo nhau qua một bên xầm xì)

Nguyên Giác: Thiện tai, thiện tai! (lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai) Lỗ tai Tỷ có bị bịnh gì không đây? Thầy ấy mới lên nhậm chức có mấy ngày mà Ma Đăng Già mua tin tức ở đâu lẹ làng, xuất hiện nhanh vậy trời?

Nguyên Hỷ: Ma Đăng Già, Ma Đăng trẻ gì trong thời đại này Tỷ ơi…

Tâm Hương: Bà này Ma Đăng “nửa chừng xuân” thì có.

Nguyên Hỷ: Bà này chắc ghiền coi cuốn tiểu thuyết “Chuyện tình Liên Hoa Hòa Thượng” của Hòa Thượng Như Điển, nên bị lậm, lậm qúa cỡ rồi!

Tâm Hương: Ừ, chắc bả muốn làm Bà Hoàng Cô Cô chứ gì? Cùng là dân xứ Huế cả mà, nên khoái ở cõi trên thôi à, ớn qúa!

QTịnh: Nì, mấy O làm chi mà mặt mày O mô O nấy nổi bồ đề gai đầy hết rứa? Nếu mấy O không rảnh để vô thưa, thì tui xin đi vô thẳng luôn nghe.

Nguyên Giác: Đợi một chút đã… chắc Cô đây cũng đã từng nghe ông bà mình dạy “Nam Nữ thọ thọ bất tương thân” chứ gì?

Tâm Hương: Huống chi Thầy ấy là người xuất gia rồi, sao Cô đòi gặp mặt mà lại còn đòi nắm tay, nắm chân nữa là sao?

Quảng Tịnh: Tui chỉ đòi nắm tay thôi, chứ có đòi nắm chân mô? (ngập ngừng) Chuyện ni … phải keep secret (nói tiếng Anh bằng giọng Huế luôn) tui không thể nói ra được, hổ ngươi lắm mấy O nờ!

Nguyên Hỷ: (bực bội xắn tay áo lên) Nè, Cô đừng để chị em tui tức nước là vỡ bờ đó nghe Cô.

Quảng Tịnh: Ôn nhà văn Nguyễn Công Hoan vì chưa biết Phật Pháp nên mới để vỡ bờ, chứ còn tu hành lâu năm như mấy O rồi thì có tức nước mấy cũng phải ráng xây bờ cho cao hơn và chắc thêm nữa chứ hí?

Tâm Hương: (quay qua NH và NG) Gặp cao thủ võ lâm rồi mấy Tỷ ơi! Mình mà để Cô này vào gặp Thầy ấy thì Muội dám cá với mấy Tỷ (hát) “ngày sau sỏi đá cũng không còn nhìn thấy nhau” huống chi Thầy Trò mình, bảo đảm khỏi có ngày tái ngộ luôn.

Nguyên Hỷ: (nói cà lâm) Hay..hay… là để Muội chạy xuống cầu cứu HT Huyền Tôn cho chắc ăn. Ôn ấy mà ra tay rồi thì mười bà Ma Đăng già cũng tiêu tùng chứ đừng nói chi chỉ có một bà, chuyện nhỏ!

Nguyên Giác: Hòa Thượng đang bận dự khóa An Cư rồi, hai Muội cứ để đó Tỷ xử cho. (quay qua QT) Xin lỗi Cô, Chị em tôi dứt khoát không thể để Cô vào gặp Thầy ấy được. Xin tiễn... Cô.

Quảng Tịnh: Nếu mấy O đành đoạn không cho tui vô thì xin nhắn với Thầy ấy giùm tui như ri nì (hát Hồ Quảng) Trong giây phút ra đi, con nguyện ghi lời thề, khi con chưa thấy mặt Thầy, chưa nắm tay Thầy, con đây xin quyết... Chết không nhắm mắt mô Thầy. (Dợm chân định đi)

(Cả 3 đồng loạt nói: Nguyên Hỷ lầm bầm “Chung quanh Chùa, Long Thần, Hộ Pháp nhiều lắm mà dám thề bậy thề bạ …””; Nguyên Giác la lên “Mô Phật” còn Tâm Hương thì ca vọng cổ)

Tâm Hương: (vọng cổ) Khoang, xin Cô hãy dừng chân lại cho chị em tôi đây có đôi lời cạn tỏ, mong Cô hãy vì ngôi Chùa Quảng Đức nói riêng, vì sự trường tồn của Phật Pháp, vì chúng sanh nói chung, mà hãy từ bỏ đi ý định dại khờ... Xin Cô... (chuyển sang nói) Ủa, nhưng tui thấy Cô đây là người hiểu biết lắm mà, sao lại có yêu cầu quái chiêu như vậy?

Quảng Tịnh: Mai chừ (nãy giờ) mấy O tưởng tượng và suy diễn tới mô rồi? Mình đã là con Phật thì ráng suy nghĩ cái chi cũng cho “thẳng thớm” chứ đừng nghĩ cong cong quẹo quẹo, không nên mô hí! Thôi thì tui cũng chẳng dấu chi mấy O, thật ra vừa rồi Thầy ấy đi cứu trợ ở Huế, tui nghe thiên hạ đồn Thầy ấy là “Hoa khôi” của Tăng chúng bên Úc Châu, nên nhân tiện qua đây du lịch, tui tò mò muốn được chiêm ngưỡng dung nhan của Thầy ấy rứa mà.

Nguyên Hỷ: Vậy Cô có muốn tui dẫn Cô xuống Chùa Kim Cang để thăm Thầy “Hoa Hậu” Úc Châu luôn không?

Nguyên Giác: À, nếu Cô muốn coi mặt Thầy ấy thì ok, nhưng mắc mớ gì mà Cô lại đòi nắm tay Thầy ấy nữa chứ?

Quảng Tịnh: Là vì tui được biết thêm Thầy ấy còn là người sáng lập và chủ biên của trang nhà bó tay chấm cơm (botay.com). Dạ quên, là trang nhà quangduc.com nổi tiếng vô hậu luôn mấy O nờ!

Tâm Hương: Ừ, nhưng mà chuyện này có ăn nhậu gì tới việc nắm tay đâu chớ?

Quảng Tịnh: Dạ bị vì Mạ tui nói ai mà có đường chỉ tay chữ nhất là nổi tiếng dữ lắm, nên tui muốn cầm tay Thầy ấy coi thử Thầy ấy có cái đường chỉ tay đó không rứa mà.

Nguyên Hỷ: (Thở dài và nói nhỏ với NG và TH) Làm Trụ Trì đã trăm công ngàn việc, lao tâm, lao lực rồi mà còn gặp phải Phật tử quởn quởn như bà này đây thì chắc Thầy ấy lo chạy theo Phật cho lẹ qúa! Ớn thì thôi!

Nguyên Giác: (Lắc đầu ngán ngẫm) Tỷ chắc chắn sau một thời gian làm Trụ trì, mọi người nhìn vào sẽ tưởng Thầy ấy là Bào Huynh của sư phụ mình cho coi.

Tâm Hương: Thẩy không già thì mới lạ đó. Bởi vậy mà các Vị làm Trú Trì mới được mệnh danh là làm dâu trăm họ chứ, phải không mấy Tỷ???

Day_10_khoa_an_Cu (117)













(Xem nội dung PDF)





Hết

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 11502)
Hôm nay là ngày giỗ cha tôi. Ngày đánh dấu ba mươi lăm năm chìm nổi của đời tôi. Ba mươi lăm năm là một quãng đời dài. Thế nhưng, tất cả chi tiết, hình ảnh về ngày bất hạnh đó vẫn còn nguyên vẹn.
10/04/2013(Xem: 11545)
Mười lăm năm một bước đường Đau lòng lữ thứ đoạn trường , cha ơi Đêm dài tưởng tượng cha ngồi Gối cao tóc trắng rã rời thân con
10/04/2013(Xem: 12136)
Rừng im mây đầy ôm núi ngủ Cỏ mềm xanh mướt ngập bờ hoang Thoang thoảng đêm huyền hương thạch nhũ Đầu hoa nhụy ứa gió lên ngàn.
10/04/2013(Xem: 11637)
Một bông hồng xin dâng Mẹ Một bông hồng xin dâng Cha Đền ơn hiếu hạnh những là thấm đâu Công Cha phải nhớ làm đầu Nghĩa Mẹ phải nhớ là câu trau mình
10/04/2013(Xem: 10239)
Thơ là nhạc lòng, là tình ca muôn thuở của ý sống, của nguồn thương, của mầm xuân mơn mởn được thể hiện qua âm điệu vần thơ, qua câu hò, tiếng hát, lời ru, ngâm vịnh,..v..v.... mà các thi nhân đã cảm hứng dệt mộng, ươm tơ. Những vần thơ của các thi sĩ nhả ngọc phun châu là những gấm hoa sặc sỡ, những cung đàn tinh xảo, những cành hoa thướt tha kết thành một bức tranh đời linh hoạt, một bản nhạc sống tuyệt trần, một vườn hoa muôn sắc ngát hương làm tăng thêm vẻ đẹp cả đất trời, làm rung cảm cả lòng người xao xuyến. Đối tượng của vần thơ là chất liệu men đời được sự dung hợp của đất trời, sự chuyển hoá của vạn vật và sự hoà điệu của lòng người qua khắp nẻo đường trần biến thể, có lúc mặn nồng bùi ngọt, có khi chua chát đắng cay, tủi hờn chia ly, thất vọng chán chường sau những cuộc thế bể dâu, những thăng trầm vinh nhục, chính là nguồn suối mộng rạt rào của các nhà thơ say mơ. Tôi mặc dù không phải là thi sĩ, nhưng cũng biết thiết tha ho
10/04/2013(Xem: 16235)
Nhật Bản là đất nước của ngàn thơ, vì trước hết đó là đất nước của ngàn hoa... Hoàng Xuân Vinh
08/04/2013(Xem: 10242)
Đất tâm như quả địa cầu, Chứa đầy hạt giống hoa mầu hành vi. Tâm là dòng suối nghĩ suy, Tâm và hạt giống có gì khác đâu. 5. Tâm không tu phải khổ đau, Như vượn chuyền nhảy không sao đặng dừng, Xuống lên ba cõi trầm luân, Từ thời vô thỉ con đường mênh mang.
08/04/2013(Xem: 55520)
Mỗi thế hệ thi ca đều xuất hiện những tâm hồn đặc biệt của các nhà thơ qua từng thế hệ. Phần nhiều, tâm hồn xuất phát từ cảm tính của thi nhân qua mọi sinh hoạt của xã hội. Tập thơ Hoa Song Đường của nhà thơ Mặc Giang vượt ra ngoài cái vòng tâm tư hiện hữu xưa nay, nó mang tính chất triết lí nhân sinh, chứa chất mọi quy luật sinh tồn mà con người và vũ trụ cố gắng tranh đấu để bảo tồn lẽ sống cùng với vạn hữu.
08/04/2013(Xem: 14709)
"Ở đâu cũng có anh hùng Nơi đâu cũng có kẻ ngu người hiền, Anh hùng gặp gái thuyền quyên Ở ngay trong chốn trận tiền hiểu nhau Tình thương không có đối đầu Không phân trận tuyến không cầu mong chi Thực hành nghĩa cử Từ Bi
08/04/2013(Xem: 10787)
Chợt thấy xuân mời, vào một sáng ngồi rơi im lặng, hơi thở bay vào trong phong bão, cơn say tỉnh cơn gió mỉm cười, lay cánh mai
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]