Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Trên Nửa Đời Đi (thơ)

28/03/201317:46(Xem: 13352)
Trên Nửa Đời Đi (thơ)


Trên Nửa Đời Đi

Tuyển tập thơ của
Như Tạng

(nghe ngâm thơ)

---o0o---

hoaphuong_1

Những Giọt Đời

Tôi từ vùng gốc rạ

Nắng bỏng da giọt đời trên kẻ lá

Sao mai lên thức giấc giữa canh gà

Bên nây bờ, đôi tay

Bên kia bờ, nước chảy

Khóm mạ non cánh đồng quê đời trẻ

Trĩu bông dài như đời tôi có mẹ

Hàng cau xưa, lũy tre dài, lối rẽ...

Tôi đi...

Mơn man đường cỏ dại

Gai góc bàn chân, cay xé giọt đời

Sàigòn, nắng chảy dài thành chuổi hạt

Giọt sương khuya, có tuổi xuân canh gác

Em gái hát thâu đêm

Tiếng chổi tre xào xạc

Xóm nhà ai mẹ già rơi tóc bạc

Mong con

Giữa tiếng gầm đại bác thâu đêm

Hàng me xanh

Anh xích lô ngủ gật bên thềm

Bão lại đến, giông qua rồi, đạn lạc

Tiếng xích xe tăng giọt đời rên lưu lạc

Rừng sâu, canh thiếu tương bỗng nhạt

Nhớ muối đồng quê da vàng gầy rạt

Trên vỉa hè manh chiếu con rách nát

Tay bồng con chồng dắt vợ ra đi...

Giọt đời trôi trên biển mặn xanh rì

Dạt về phương đông... phương tây...

Lát bánh mì dính bơ cháy sém

Mắt cú vọ, mỉa mai, lõm bõm:

“ Mũi tẹt da vàng tóc đen từng nhóm...’’

Miếng ăn giờ thành lửa cháy tim gan

Giọt đời ôi! Tiếng nói phũ phàng...

Sydney

Năm 1997

Những dãy đồi xanh

Ấn (chùa Thiên Ấn),

Bút (chùa Thiên Bút)

Cùng nhau chắn gió sang

Gác cho sông lặng giấc mơ màn

Bay về dĩ vãng bao giòng sử

Muôn thuở vang danh với đá vàng

Anh nhắn em về thăm với anh

Quê hương toàn những dãy đồi xanh

Mình đi qua đó bao cay đắng

Đã lớn lên thêm… thế cũng đành

Anh muốn quên đi những máu xương

Quên làng xóm cháy, xác người thương

Quên bao đau khổ, quên thù hận

Cho lúa lên đòng dưới nắng hương

Bên sông cát đã chuyễn mình sang

Sắn đã lên bông, bắp trổ vàng

Em hong tóc đợi anh về nhỉ

Có xóm làng vui khúc khải hoàng

Quảng Ngãi

1-1-1993

Hương Thủy

Người ta thường nói

Địa linh ắt sinh nhân kiệt

Thuở chưa hiểu

Tôi miệt mài mãi miết

Lật sách tìm xem ý nghĩa là gì

Và hôm nay đã biết

Một vùng đất sinh người anh kiệt:

Nhà Phật học uyên thâm

Môt thiền sư vĩ đại,

Đại Lão Hòa Thượng Thích Thiện Siêu

Tỉnh Thừa Thiên, huyện Hương Thủy

Có sông Hương nước bốn mùa trong chảy

Qua núi rừng đồng nội đến thôn làng

Vào Kinh Đô thành khúc quanh lịch sử

Ngàn vạn năm rạng rỡ ánh đạo vàng

Làng Thần Phù có âm thanh siêu thoát

Như cõi siêu linh hiện rõ giữa mây ngàn

Vùng đất ấy có con người họ Võ

Tên Trọng Tường, hiệu Trí Đức

Lúc quy y, Tâm Phật pháp danh ngài

Tâm giác ngộ, ánh hào quang ngũ sắc

Dắt chúng sinh vượt thế giới ba ngàn

Trí tỏa sáng với vô vàn công đức:

Khảo luận, dịch kinh

Dạy đồ chúng, hoằng truyền chánh pháp

Cánh không mõi dù mưa sa bảo táp

Như đại bàng kia đâu ngại núi mây ngàn

Ngài vẫn đi từ đầu xanh sức trẻ

Đến xế chiều qua...

Tóc bạc vẫn hiên ngang

Từ hóc núi độ người gìa quá tuổi

Đến cuối thôn dìu lũ trẻ băng ngàn…

Ôi! Những khoảng thời gian...

Những bước thời gian...

Ôi! Chủ nghĩa... Ôi! Bao nhiêu chế độ

Ôi! Chông gai, sóng dồi, giông bão tố...

Nhưng, tâm người bình yên

Vẫn nở đóa sen vàng.

Sydney

Tháng 10 năm 2001

Cành Lưu ly

Xa xa trời biển mênh mông

Nước non Non Nước dường trông ngóng mình

Xuân qua đâu giống vô tình

Sương mai còn đọng trên cành lưu ly…

Non Nước, Quảng Nam

15-2-2002

Không ai thóat khỏi luật vô thường

Bảy giờ mười lăm tối

Ngày hai mươi tám tháng hai

Năm hai ngàn lẽ một

Trong căn nhà gần bãi biển Maroubra

Điện thoại reo vang từng hồi không dứt

Như Uyên vội vã đến nghe, rồi réo gọi:

Thưa Ba, Má có điện thoại từ Việt Nam

Tôi vội đến nghe …

Có tiếng ôn tồn của cô gái

Từ tổng đài truyền lại:

“Lâm Xuân Bảy muốn nói chuyện

Anh có đồng ý nghe không? ’’

Tôi vội nói “nghe! ” biết rồi… đồng ý

Bảy gọi anh Tạng…

Rồi nghẹn ngào dừng lại giây lâu và

Thưa.. Thầy.. Thầy.. đã…

Tôi hỏi: Thầy đã.. sao?…

Bảy thưa: Thầy đã viên tịch!

Lúc hai giờ chiều nay

Tối nay tẩn liệm

Ngày ba tháng ba

Đưa kim quan nhập tháp

Bảy nghẹn ngào không còn nói tiếp

Tôi vẫn nghe hơi thở mạnh rì rào…

Tôi tự nhủ:

Đời vô thường như giấc chiêm bao

Đừng buồn vì không ai tránh khỏi

Sanh, già, bịnh, chết

Tôi không buồn và không bi lụy

Tuổi Thầy cao

Đã tám mươi hai

Sức yếu dần

Như ngọn đèn cạn dầu

Dần dần lịm tắt

Nên tôi biết Thầy sẽ ra đi…

Và hôm nay đã đến…

Vô thường là thế!

Có buồn chi!

Bảy lại thưa:

Anh, Chị và Cháu yên tâm đi …

Việc của Thầy có chúng em lo liệu

Tôi chưa biết nói điều gì!

Lặng người đi giây lát…

Anh sẽ về nhưng không thể kịp

Để nhìn mặt Thầy lần cuối

Và để tiễn đưa Thầy đến nơi an lạc

Chuyễn kiếp phàm phu, sanh về Cực Lạc

Nam Mô A Di Đà Phật

Vô Lượng hào quang

Vô Lượng Thọ

Với hàng hàng Thánh Chúng

Từ Bi vô lượng tiếp dẫn Giác Linh

Bốn mươi tám đại nguyện

Thệ hoằng thâm

Quốc độ vô vàn châu báu

Chín phẩm sen vàng là cha mẹ

Chim ca lời pháp

Hoa lá rung thành điệu nhạc Pháp Âm

Từng niệm, từng thời

Tùy duyên giải nghiệp

Hoa nỡ giữa hào quang

Giác Linh giờ diện kiến Phật Thân

Ngộ vô sinh

Đắc Pháp Lực vô ngần…

Tôi mãi mê suy nghĩ…

Quay lại nhìn

Thấy Ngọc Bích rưng rưng

Tôi trao điện thoại

Bích không biết nói gì hơn

Gọi tên chú Bảy

Trăm sự nhờ các chú các em…

Anh chị phương xa

Không biết làm gì hơn

Chỉ cầu nguyện, chưa biết làm sao cả!

Bên phòng trong Như Uyên đang rỉ rả

Sụt sùi lau mắt lệ nhiều phen

Tôi vội khuyên

Con thương Nội chi bằng: chăm học…

Con thành tài, Nội ắt vui hơn …

Ta sẽ về, thăm lại làng xưa

Thăm tháp Sư Ông

Năm hai ngàn lẽ một

Thăm ngôi chùa Trung Hòa

Do Sư Ông sáng lập

Có cỏ, cây, hoa, lá …

Hương thơm ngát tỏa bốn mùa

Có chim muôn đùa hót líu lo

Có bóng mát và mây bay ngủ sắc

Vách gạch hiền hòa, che nắng, che mưa

Mái ngói đỏ đã ngã màu nâu sậm…

Ôi mến cảnh già lam nắng ấm

Có lũy tre xanh

Ngăn gió chướng, đông vào

Khói lam chiều trong hoàng hôn quyến luyến

Bóng ngôi chùa.. Ôi thương nhớ làm sao! …

Ta sẽ lạy dâng hương..sớm, tối…

Cảm niệm công đức Sư Ông

Tu trì, khoan dung, độ lượng…

Điện thoại xong rồi

Thắp nến, dâng hương

Đặt ảnh Thầy lên bàn thờ

Chúng tôi bắt đầu

Thời cầu siêu Tịnh độ

Kinh dạy:

Nếu người thành tâm

Niệm Phật A Di Đà

Đến nhất tâm bất loạn

Thì sẽ được vãng sanh…

Huống hồ Thầy đã lập chùa

Tạo tượng, đúc chuông…

Giáo Thọ A Xà Lê,

Bậc Tam Sư

Được tôn xưng lên hàng

Thượng Tọa

Thích An Thống

Độ đồ chúng qui y Tam Bảo

Bố thí, phóng sanh…

Khuyên Phật Tử:

Làm lành, lánh dữ…

Nói pháp Nghiệp Duyên

Và thuyết giảng Luân Hồi…

Thầy của tôi không có gì vĩ đại

Ai nói phải thì cười

Ai nói trái vẫn nhẫn thôi…

Lượng bao dung và Tâm đức bao la

Khổ của người xem như khổ của ta

Trong cuộc sống…

Không có chi là của cải

Áo bạc màu sương, quần ống vãi

Chân không giày

Thường bón rau tưới cải

Nắng không thua

Mưa vẫn đổ mồ hôi

Vườn chùa xanh cây trái đủ bốn mùa

Vừa đủ sống, không phiền lây bá tánh…

Hiền như đếm…

Khi tiếng gà gáy sáng

Tụng niệm Chân Kinh

đến khi hừng sáng

Mặt trời lên xua đuổi bóng vô minh

“Cần tảo địa, già lam’’

Như quét sạch tâm mình

Sạch phiền não

Đạt Chân Như rốt ráo

Thầy của tôi không có gì vĩ đại

Với phương thuốc gia truyền

Cứu người không mệt mõi

Dép nhựa mòn

Đó đây không ngăn ngại

Sớm hôm dù cuối bãi, ven đồi

Thầy vẫn đi vì nỗi khổ của người…

Thầy của tôi không có gì vĩ đại

Vóc dáng trung bình

Không dõng dạt cao sang

Bốn mùa qua vẫn áo vãi nâu sòng

Tóc bạc như sương sa buổi sớm

Mắt kiến già nhiều năm

Gọng đen sờn trơn láng

ít khi đeo, mắt vẫn sáng tinh anh

Nơi Thầy nằm

Chiếc giường tre cũ kỹ

Mùng giăng cao

Để phòng chống mũi mòng

Mền không lớn độ dày vừa đủ ấm

Chỉ thế thôi

Thanh đạm mấy chục năm…

Người hiến cúng

Vật cao sang không nhận

Hiếu đồ lo…

Thầy bình thản trấn an:

Thầy đủ cả có chi mà lo liệu

Tứ Sự như Thầy

Lắm người còn chưa đủ

Lắm kẻ lang thang rách rưới không nhà

Đêm đông đến lạnh co ro

Nơi đầu đường xó chợ

Quần áo rách tả tơi

Không nơi nương tựa

Bới rác tìm chút đồ ăn thừa thãi…

Nói sao cùng cảnh khổ thế nhân!

Ta tạm yên

Nên thương kẻ cơ hàn

Cùng đồng loại, cùng quốc gia, xứ sở…

Đó là hạnh Thầy hành Bồ Tát Đạo

Cao quí thay lòng Từ Ái của Thầy

Chúng con xin đãnh lễ nguyện noi theo...

Đọc trong buổi lễ tưỡng niệm

Thượng Tọa Thích An Thống

(Thế danh Lâm Thông,

Viên tịch ngày 28-2-2001

Tại Mộ Đức Quảng Ngãi, )

Được tổ chức tại chùa Pháp Bảo,

Sydney, lúc 10:30 sáng ngày

18 tháng ba năm 2001.

Phật Tánh

Có một con voi

Đến từ xứ lạ

Khi tuổi vừa tròn bảy tháng

Nhưng nó buồn vô hạn

Vì lạ cảnh, lạ người

Xa khu rừng

Xa những lá non tươi

Voi hay buồn

Sau những chiều nắng tắt

Trăng ngậm na cành cây

Chim vừa cuối mặt

Mặt trời đi

Voi gióng tiếng kêu than

Nhưng với bàn tay

Người chăm sóc thú rừng

Voi đã quen dần

Và trở thành thành viên

Trong gia đình nhà động vật học

Voi lớn dần

Với tính nết hiền lương

Nó nô đùa

Thân thiết với trẻ thơ

Voi hút nước trong ao

Tưới cây buổi sáng

Đuổi thú rừng

Bảo vệ mãnh vườn rau

Người vợ yếu gầy

Thân dần tàn tạ

Vì bệnh tim

Và thiếu máu trường kỳ

Rồi một ngày

Người chồng quằn quại

Ôm vợ hiền

Nức nở giữa mùa đông

Tiếng bi ai

Dường đất ltrời long

Bé nức nở

Trong tay mẹ hiền bất động

Con voi buồn vô hạn

Mắt lệ hoen nhòa

Vì người vợ đã mất đi

Sau những cơn bệnh trường kỳ

Đất ngã màu tang

Mây che ánh nắng

Hoa rượi buồn

Lá héo úa, đồi khô

Cnh gia đình

Hiu quạnh thế cô

Đứa con dại vừa tròn chín tháng

Cha đẩy xe con

Đong đưa nhịp võng

Trong khu rừng

Văng vng tiếng chim muông

Và một hôm

Làm việc giữa vườn

Cậu bé ngủ yên

Voi che ánh nắng

Suốt nhiều tiếng đồng hồ

Nhưng người cha nào có hay đâu!

Vì Người mi mê làm việc

Ở vườn sau

Quên bẵngđứa con

Đang phơi dưới nắng

Và từ đó

Voi giữ vai trò chăm sóc trẻ

Nhặc cỏ hoa rừng

Hái chùm chày, dũ dẽ

Cho bé ăn

Bằng trái ngọt trên cành

Những chiều vàng

Cỏ úa, nắng vay quanh

Voi kéo xe

Đưa bé dạo chơi

Qua những khu lan rừng

Vui đùa cùng lũ trẻ

Mỗi cuối tuần

Voi theo người cha và đứa bé

Thăm mộ, tưới cây…

Voi qùi lặng lẽ

Mắt đượm buồn

Vì nuối tiếc người thân

Voi dùng vòi

Trẫy sạch cỏ bên đường

Mở lối đi

Cho thêm phần sáng sủa

Và những chiều

Mưa bay buồn tẻ

Gom lá rừng

Tri kín lối đi quanh

Chim reo vang

Từng điệu nhạc trên cành

Voi cũng hòa theo

Giục đứa bé đứng lên ca hát

Voi lượn vòng quanh đồi cát

Để làm trò

Cho đứa bé giải khuây

Có những ngày giông bão

Cây gãy, cát bay

Đường lên mộ

Phủ đầy chông gai sỏi đá

Con voi buồn khôn tả

Nó mở đường, dọn sạch lối đi

Hái những bông hoa cúc, hoa qùi

Đặt lên mộ

Cùng cha con qùi lạy

Có những ngày

Trước sau vắng v

Chủ nó đi xa chưa về

Voi vẫn ngày ngày chăm sóc vườn rau

Đuổi bầy thỏ dại

Gôm những nhánh hoa

Đặt bên khung cửa

Khi chủ về

Nỗi vui mừng khôn tả

Nó nhặc cành hoa

Tặng cho cả cha con…

Những đêm về

Nghe thú rống trên non

Voi vùng dậy đứng ra nghinh chiến…

Thời gian thấm thoát qua mau

Đứa bé đã lên năm

Có một chiều bãng lãng bước xa xăm

Bé rong chơi trên đồi thông cỏ úa

Voi tìm kiếm giây lâu

Rồi ghé lại

Nó đứng canh cho bé ngủ trên đồi

Người cha tìm và đi đến tận nơi

Voi có ve dè

Gật gù xin lỗi

Năm năm qua rồi

Thời gian ngắn ngủi

Ni đau chưa dứt của gia đình

Có một chiều

Nắng đẹp tỏa hương thơm

Bé rủ voi

Qua bên kia đồi bắt bướm

Đến giữa đường

Bé vô tình dừng lại

Nhặtcành hoa

Lan trắng nở còn tươi

Xe qua đường vun vút đến nơi

Voi đứng canh liền xã thân bảo vệ

Nó húc vào xe đẩy lệch qua bìa núi

Voi ngã, xe lăn, hất tung cát bụi

Bé hoãng hồn

Chạy trở lại gọi cha

Người đến nơi hốt hong kêu la

Máu từ đầu voi

Tuôn tràn lai láng

Mọi người tán loạn

Chạy chữa cứu thương

Cậu bé khóc than

Vuốtve voi

An ủi tiếc thương

Nhưng voi chỉ nằm

Bất động giữa đường

Mắt nhòa lệ nhìn người cha

Và nhìn thật lâu vào đôi mắt bé

Như để nói

Những gì trong lặng lẽ

Cuối cuộc đời

Ôi giây phút chia ly

Ôi vĩnh viễn

Vì tử biệt sinh ly

Voi nhắm mắt

Lúc trời vừa xuống núi

Cậu bé kêu thương

Ôm chầm con voi

Không rời cho đến tối

Xe qua đường

Dừng lại không đi

Cảnh đau thương

Không nói được điều chi

Người người buồn đau, ngặn ngào ứa lệ

Bé xin cha:

“Chôn cất voi trong vườn

Để ngày ngày dưới bóng hàng dương

Con có thể nhìn rõ mộ voi

Từ phòng con ngủ ”

Ôi thương tiếc

Con voi hiền mến chủ

Biết xthân

Cứu sống một mạng người

Thú trên rừng

Vẫn trung nghĩa với đời…

Sydney

22-8-1993

(Viết theo một chuyện thật

đã đăng trên các báo tại Sydney)

Duyên đã mãn

Tôi biết thầy

Khi mái đầu chưa xuống tóc

Tuổi học trò

Chưa chớm mộng trên vai

Núi cao: Thiên Ấn

Sông dài...

Trà giang sóng nước

Anh tài khí thiêng

Chí thoát tục

Về miền nam bộ

Chùa Thiền Lâm, thế độ, qui y

Giác Sanh Phật Viện còn ghi

Đạo, đời kiến thức

Song chi vẹn toàn

Năm bảy bốn

Băng ngàn chí cả

Đông Kinh kia

Tôi đón thầy qua

Bao năm đèn sách dùi mài

Đỉnh cao khoa bảng

Hoa tài trổ bông

Chí tỏa sáng

Mây hồng dệt mộng

Ngủ sắc trông

Rợp bóng cờ bay

Năm chín mốt

Ơn thầy Pháp Bảo

Đến Sydney nắng ráo trời nam

Tha hương, đất hứa, cây lành

Sở duyên tròn nụ

Kết danh Bồ Đề

Năm chín sáu

Tên đề bảng vẽ

MINH GIÁC đây hậu thế thuận dòng

Công thầy phá thạch khai sơn

Những tưỡng Ta Bà còn cửu trụ

Thế gian còn pháp nhũ mưa tuôn

Nào ngờ

Chiều hôm ấy mây vần năm sắc

Mười sáu giờ ba mươi

Hai mươi bốn tháng năm

Năm hai nghìn lẽ hai

Lữa tự thiêu cất lên cao ngất

Sau chùa Minh Giác

Thuộc vùng Smithfield

Duyên đã mãn

Hoa khai kiến Phật

Nơi thầy về là đất Lạc Bang

Phật A Di Đà

Và Thánh Chúng hàng hàng

Đều hoan hỹ

Đón đóa sen vừa nở

Ngày hỏa thiêu Hòa Thượng

Thích An Thiên

1-6-2002 tại Sydney

Từ những địa danh

Đến mỗi nơi anh được thêm một ít

Hạt tình thương vào mãnh đất tâm hồn

Sydney chiều nọ mưa nguồn

Mây bay lạnh giá bồn chồn ra đi

Qua vùng nắng ấm còn nghe

Chim bên nầy nhớ tiếng ve bên mình

Sông đào dòng đục Bá Linh

Qua bao dặm sắt tường thành còn ghi

Đông Tây thuở ấy còn chi

Dòng đen sử cũ qua đi một thời

Nhớ về em mấy dặm trời

Mùa Đông còn đó từ nơi Hạ nầy

Mây hồng muôn dặm trời Tây

Nóng rang như nhịp tim nầy có em

Hòa Lan nước ngọt cao hơn

Ruộng nương, vườn cãi…

Hoa đơm nụ hồng

Chim hè lượn khắp Tây, Đông

Phố xưa nhòa vẫn lòng không sắc vàng

Paris cổ kính huy hoàng

Công phu mấy độ thênh thang lối vào

Tháp Effel kia, sông Seine nọ

Vãy chào

Khải Hoàn Môn đứng

Gió vào lòng không

Cây cao mây cũng lạc lòng

Ôm chân trời mộng, một vòng hào quang

London nhịp thở rộn ràng

Hai màu Đen, Đỏ tô hồng ngày qua

Nẽo cao, cao vút sơn hà

Nẽo gần cát bụi vào ra mịt mù

Mây bay vần vũ thẫn thờ

Vì ai trời thấp như chờ đợi ai

Sydney, trở lại hôm nay

Nắng lên ta lại bên nhau trời hồng.

Sydney

ngày 24-8-1997

Trở về thăm mẹ

Năm lên mười mấy tuổi

Tôi đã vội xa nhà

Bên hàng cau nhớ mẹ

Chiều chiều bỗng xót xa

Mái chùa sau lũy tre

Trên triền đồi vắng lặng

Lá khô buồn rơi rụng

Nhóm lửa giữa đêm hè

Cây khô buồn nhớ nước

Từng gánh trĩu oằn vai

Sương rơi vào hạt nắng

Hoa mới đã thêm đài

Tôi trở về thăm mẹ

Đường thôn giấy đỏ hường

Mùi hương thơm cỏ dại

Áo vải sờn bên nương

Từng buổi sáng mờ sương

Đôi tay hai gàu nước

Tưới từng hàng cây thuốc

Vóc mẹ gầy thêm thương

Ngoài đồng gieo luống mạ

Mẹ tát nước gàu sòng

Nước xanh bên cỏ biếc

Nắng chảy dài quanh năm

Dưới trăng đi hái mè

Gió hiu hiu đêm hè

Trên nữa đời tóc bạc

Mẹ vẫn cười hiền lương

Đêm đêm mẹ vẫn thức

Canh giấc ngủ đàn con

Từng tấm chăn mẹ đắp

Cho con an giấc nồng

Đèn mù u lụn dần

Sương khuya rơi thấm lạnh

Theo đường kim mối chỉ

Mẹ vẫn ngồi bên song

Hoa mai vàng trước ngỏ

Giàn trầu không lộng gió

Từ biệt mẹ tôi đi

Lệ tràn đôi mắt đỏ

Saigon những mười năm

Mấy lần về thăm mẹ

Mái tranh nghèo vắng vẻ

Khoai sắn vẫn xanh chồi

Đông Kinh mười bảy năm

Cũng mấy lần thăm mẹ

Nương rẫy khô cằn cỗi

Mẹ vẫn ở mái tranh

Sydney tròn sáu năm

(tháng 12-1992)

Tôi lại về thăm mẹ

Buổi tiễn đưa lặng lẽ

Mẹ nắm chặt tay con

Đưa đến cuối đường thôn

Mẹ tôi oà lên khóc

Dõi theo con, ánh mắt

Màn lệ mờ như sương

Nào ngờ lần đưa tiễn

Đó là lần sau cùng

Giờ mẹ nằm yên giấc

Trong nấm mồ cuối thôn.

Sydney 1996

Mẹ Nguyễn Thị Tía

Mất ngày 1-3-1996

Tại Quảng Ngãi

Từ Đông Sang Hạ

Kính tặng Thượng Tọa Thích Như Điển

Bên nầy (Sydney, Australia)

Trời giữa mùa đông

Nam bán cầu lắm mây bềnh bồng trôi

Sydney gặp lại thầy rồi

Từ mùa thu trước nhớ lời mời nhau

Hoa lan hương vẫn còn đây

Thoảng đưa theo gió Đông,Tây nối liền

Nhớ ngày Pháp Bảo đêm trăng

Trung Thu năm trước trời giăng mây hồng

Hát lên để đón đưa người

Bắc, Nam hai nữa bán cầu kề nhau

Tôi đi để gặp thầy đây

Mùa Đông, nam bán cầu nầy đang mưa

Con tàu lướt khỏi rừng mây

Qua bao dặm Bắc chưa khuây bóng chiều

Trên không tiếng núi dường nghe

Tầng mây cao thấp chở che lòng người

Đồng hương, đồng bạn, đồng thời

Cùng bao chí hướng vì đời có ta

Con tàu tây bắc dặm xa

Bay qua xứ Phật, nhìn hoa nhớ Ngài

Đời ta, con suối muộn màn

Sao không khởi tự mấy ngàn năm xưa!

Thấm nhuần Pháp Bảo ơn mưa

Cho hoa nhụy thắm kiếp đưa khỏi bờ

Mumbai (Ấn-Độ) trời đã vào đêm

Sương khuya chắn lối đèn thêm lu mờ

Chánh (Pháp) qua,

Tượng (Pháp) cũng qua mau

Đời ta Mạc Pháp, chân sau bước chùng!

Càng khuya gió cũng lạnh lùng

Lối riêng, riêng giữa cõi lòng quạnh hiu

Ngày qua tàu đuổi bóng chiều

Vẫn không theo kịp tiêu điều vào đêm

Sáng nay đi trước bóng đêm

Vầng dương ló dạng lòng thêm nhiệt tình

Cất lên cao để thấy mình

Qua truông, qua suối, qua gềnh, qua khe

Vượt qua Đông để đến Hè

Tạm xa giá buốt

Tiếng ve đón chào

Bắc đây giữa Hạ trời cao

Mây bay …

Cánh trắng, chim vào rừng thưa

Paris trời đã vào trưa

Văn minh mấy độ xuân xưa nối dài

Công chưa bù lại tội đồ

Chủ, nô thuở ấy thành “mồ văn minh”

Hannover đến rồi đây

Bắt tay chia nỗi vui nầy với hoa

Chim trời trỗi nhạc hòa ca

Tương lai ló dạng thấy tòa mây trôi

Đồng hương, đồng đạo, đồng thời

Lướt xa triền phượt

Tâm rời Có, Không

Đến nơi Viên Giác, tột cùng.

Trên những chuyến bay Quantas vàAir-Francetừ Sydney đến Hannover,Đức quốc.Từ 13 đến 14 tháng 7 năm1997

Cha sống mãi giữa đời con

Lũy tre xanh

Ngăn mấy mùa gió chướng

Đất khô cằn sao mai mọc lên đồng

Nước gàu sòng cho lúa mạ thêm xanh

Từng hàng thuốc có cha gầy vun tưới

Nhớ từ thuở lên năm

Cha liệt giường ngã bệnh

Mẹ âu sầu quấn quít con nhóc nheo

Khói đồng quê ám ảnh nỗi nghèo

Trời u ám mấy màn đêm buông xuống

Ác khí trời đông bếp lửa không đủ củi

Lạnh co ro cha nhường chiếu cho con

Thảm cảnh miền quê đeo đẳng vẫn còn

Một nắng hai sương đôi tay chai cứng

Vừa mới lớn con xa nhà ra tỉnh

Đường chông gai là đường hướng tương lai

Tóc đã hoa râm, cha mấy lần đưa tiễn

Nắng táp sương sa da nhăn bóng xế

Cha gượng cười sau màn lệ tiển con

Nơi xứ người nỗi khổ áo cơm

Làm sao sống!

Sách vỡ đâu mà học!

Cha mẹ cho con hình hài khối óc

Chí kiên cường tất cả sẽ vượt qua

Và hôm nay

Mẹ mất!

Cha đã già!

Con xa xứ xin hướng về từ phụ

Một niềm tin không gì lay chuyển nỗi

Cha không già sống mãi giữa đời con

Sydney

Rằm tháng 8 năm 2000

Nhớ về tiền kiếp

Có một đêm mơ

Nhớ về tiền kiếp

Thuở ấy tôi là con chim

Bay qua vùng núi tuyết

Tìm cỏ hoa dưới chân núi sườn đồi

Bay đi hoài và bay mãi không thôi

Tôi kiệt sức té lăn vào khe núi

Sức tôi nặng vẫy tan vùng cát bụi

Khi tĩnh ra vừa thấy cỏ hoa cười

Có một kiếp tôi là con ngựa khỏe

Ghét tiếng reo lục lạc trên cổ mình

Phi nước đại tránh tiếng ồn réo rắt

Nhưng càng phi tiếng réo lại càng tăng

Tôi kiệt sức té nhào bên suối vắng

Trong mơ màng

Không còn tiếng leng keng

Có một kiếp tôi là con nai nhỏ

Gặm cỏ non và uống vũng nước tù

Trời bỗng dậy cơn giông cát bụi

Tôi lạc đường đến cạnh mé sông sâu

Tôi khát lắm nhưng sông hùng vĩ quá

Làm sao tôi uống hết nước sông đây!

Vừa ngất xỉu mẹ tôi vừa chợt đến

Đem tôi ra lại uống nước sông nầy

Lúc còn bé tôi muốn nhìn đôi mắt

Là vật gì có thể thấy mẹ tôi ?

Tôi vẫy nước cho bùn văng tung tóe

Và nhìn xem có thấy mắt mình chăng

Một tấm kiếng, đồ chơi bụi bám

Lấy bùn nhơ lại đắp đắp thêm vào

Mẹ la rầy rồi bắt tôi rửa sạch

Tôi tình cờ nhìn thấy được mắt tôi

Ôi vui sướng từ nay tôi được thấy

Cả mắt tôi và điệu bộ tôi rồi

Ghi nhớ ngày mẹ Nguyễn Thị Tía qua đời1-3-1996 tại Mộ Đức, Quảng Ngãi

Một lối nhìn

Thân tặng tất cả học viên

Trong lớp Duy Thức Học

Tại chùa Viên Giác, Hannover, Đức Quốc

Tôi thích xem hoa sáng nay

Vì tôi thấy trên hoa

Tó muôn nghìn vđẹp

Giọt sương mai lóng lánh trên cánh mềm

Sắc đỏ thắm nụ hồng đào óng ả

Trong nắng vàng sắc thắm đượm màu thêm

Trong hoa ấy có vô vàn thứ khác

Không phải hoa nhưng đã tạo thành hoa

Có những gì ngoài tầm mắt của ta

Nhưng vẫn hiểu trong chiều sâu nhận thức

Có loài hoa sắc hương đang nô nức

Bướm ong bay lòng rạo rực trên cành

Có hoa tàn cánh rã thôi đã đành

Quá khứ đã trôi nhanh không bắt kịp

Có nụ hoa của ngày mai còn mãi miết

E ấp hình hài trong cánh lá còn xanh

Khu vườn chùa hôm nay

Tôi phóng xa tầm mắt

Dây bí, dây bầu

Khoe lá mượt mà thêm

Bàn tay anh, tay chị, tay em…

Sáng, chiều gốp công

Cho ngày mai tươi thắm

Luống cải vườn rau

Và bông hoa nở muộn

Giúp cho đời

Một ánh mắt trong đêm …

Chùa Viên Giác

Hannover, Đức Quốc

24-7-1997

Lòng còn ngoảnh lại

Từ Úc qua đây

Mấy chục nghìn cây số

Nam bán cầu mưa

Giữa mùa Đông lạnh giá

Lòng hân hoan đến Hạ, Bắc Bán Cầu

Lá vẫn xanh, hoa cỏ nhiều màu

Nơi ta đến líu lo chim vẫn hót

Nước sông chảy rì rào như điệu nhạc

Sớm chiều nghiêng mây nước lững lờ đi

Bướm vàng bay trên luống cỏ xanh rì

Trong lớp học, nắng vàng khe khẻ đến

Hội ngộ nhau

Từ ngàn vạn dặm trời

Người nói, người nghe

Đã trở thành đồng điệu

Và ngày mai ta xa nhau vời vợi

Có còn chăng giây phút đã qua rồi …

Bãng lãng chiều qua

Mộng cũng qua

Hoàng hôn nhuộm tím

Hoa trên lá

Não nuột ve sầu

Một giấc xa…

*Thân tặng tất cả học viên

Tại khóa tu học Phật Pháp Âu Châu kỳ 9

từ 31 tháng 7 đến 9 tháng 8

năm 1997 tại Pfaffenhofen, Đức Quốc.

Tác giả đã phụ trách giảng dạy

Lịch Sử Phật Giáo Nhật Bản.

Chùa Trung Hòa

Ta đã về thăm lại chùa xưa

Thăm tháp Sư Ông

Năm hai ngàn lẽ một

Thăm ngôi chùa Trung Hòa

Do Sư Ông (T.T. Thích An Thống) sáng lập

Có cỏ cây hoa lá

Hương thơm ngát tõa bốn mùa...

Ngày hai mươi tám tháng hai

Năm hai ngàn lẽ hai

Tròn một năm ngày Sư Ông viên tịch

Chuẩn bị hành trang

Về quê vào dịp tết

Để kịp ngày giáp năm

Nhưng trước khi đi không thể quên

Đêm Văn Hóa hằng năm nhiều tiết mục

Đón giao thừa thật là đêm trừ tịch

Về đến nhà sau mười hai giờ đêm

Nhưng sáng mồng một

Năm giờ ba mươi

Phải có mặt tại phi trường

Với chuyến bay Quantas

Và Việt Nam Airlines

Ba chặng bay:

Sydney - Melbourne - Saigòn - Đà nẵng

Một chặng xe hơi

Về đến nơi Mộ Đức …

Mồng hai tết chẵn

Thăm lại ngôi chùa

Ôi đây rồi hàng cây đứng thẳng

Đón người về trong trời chiều rợp nắng

Trước tấm bia đề

Sư Ông Thích An Thống

Mọi người vây quanh

Tôi lặng người nghe niềm đau trống vắng!

Cây cao và bóng mát

Hương hoa đưa ngào ngạt mái hiên chùa

Hương trầm bay bãng lãng áng mây thưa

Chợt ảnh hiện trên tòa sen Phật ngự

Quỳ cả xuống những người con xa xứ

Và dâng lên tràn ngập một niềm tin

Vẫn còn đây ánh sáng chân như

Là chân lý soi đường

Cho chúng con bước tới...

Ôi mái chùa xưa

Mái tranh cũ đã thay bằng mái ngói

Cột kèo tre thay bằng gổ lâu rồi

Bụi chuối hàng cau

Dường đứng đợi khôn nguôi

Giếng nước cũ vẫn còn nguyên

Bên hàng dừa ngóng đợi

Bắp lên xanh đầy vườn cao phất phới

Đường trong làng

Nắng đứng giữa ban trưa

Rợp bóng mát bên bờ tre trúc cũ

Mùi hương lúa xa bay

Tiếng gà trưa khắc khoải

Vườn đào đây, bia mộ đã xây rồi

Ông bà nằm, hai nấm mộ song đôi

Cha mẹ đó, mồ tiếp mồ vắng lặng...

Mãnh đất vườn quê

Người hiền như đếm

Lối mòn xưa

Mươn nước cũ còn nguyên

Tiếng chim quen

Hoa bưởi nỡ bên thềm...

Mộ Đức, Quảng Ngãi

16-2-2002

Xin đừng hỏi

Xin đừng hỏi

Trong thơ tôi có những gì mới lạ

Chỉ toàn là cũ

Cũ như ngàn vạn năm

Những ký ức đang nằm

Như đá tảng qua tháng ngày cực nhọc

Chống thiên nhiên hàng mấy triệu năm

Cũ như bé nằm nôi từ khi chưa biết nói

Đến lúc già hối tiếc chuyện trăm năm

Cũ như mối tình đầu của cô hàng xóm

Khi xách gói theo chồng

Chưa hé miệng hỏi thăm

Cứ như thế tháng ngày chôn dấu kín

Mối tình sâu lắng mãi đến ngàn năm

Cũ như những luống cày trên đồng vắng

Đợi mưa về cho luốn mạ thêm xanh

Như những chiếc gàu sòng tát nước

Tiếng gàu giai hòa nhịp khúc trăng rằm

Cũ như những đình làng chiều nắng hạ

Tiếng ve sầu não nuột suốt quanh năm

Mái ngói đỏ màu thời gian nhuộm cũ

Tiếng chuông chùa ngân đến cõi xa xăm

Khách trần tục dường một phen đã tĩnh

Giấc ngàn năm nối tiếp những triệu năm

Dông cát cũ chỉ còn trong ký ức

Ghế đá nào thương nhớ đã xa xăm

Hơi tay ấm của mẹ hiền cũng cũ

Từ lúc lên ba, lên bốn, lên năm

Ôi ụ cát, một nấm mồ đã cũ

Trong im lìm thương nhớ tận tâm can

Hương cũng cũ như hương lài hương lý

Bến đò chiều tiếng khách vẫn còn vang

Cũ như tiếng chim muôn buổi sớm

Vẫn còn nghe văng vẵng mãi bên đường

Cũ như những điệu ru hời của núi

Cơn gió qua nước suối rẽ thành hàng

Cũ như tiếng Phật xưa ngồi nói Pháp

Gội hào quang đến thế giới ba ngàn

Sydney

10-10-1998

Tình xuân Ý Hạ

Xuân bên nhà là mùa mai rộ nỡ

Xuân bên nầy giữa Hạ có sen hồng

Cây xanh cỏ cũng xanh cùng

Tình Xuân ý Hạ trong lòng hân hoan

Ở đây gió thoảng hương trầm

Chuông ngân như tiếng Pháp Âm vào lòng

Chùa Pháp Bảo

7-2-1999

Hoa xưa

Ai đã trông lên giữa đất trời

Núi như năm ngón tay người gọi ta

Lắng trong tiếng suối xuân qua

Sương mai lại nỡ một tòa hoa xưa.

Non Nước

Quảng Nam, 15-2-2002

Một loài hoa

Có một loài hoa

Hoa của mấy nghìn năm đã nở

Sắc không phai

Hương ngát tỏa

Vào không gian muôn vạn thuở…

Còn đây

Từ cội Bồ Đề

Rực ánh hào quang

Khắp cõi Tam Thiên vô ngần sáng chói

Vi diệu pháp âm

Lan truyền vô ngại

Cõi thế hôm nay

Ngày mai và mãi mãi

Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật

Đồng niệm tên Ngài

Đức Từ Bi

Là ánh sáng diệu kỳ

Soi thấu lòng con

Cùng chúng sinh chín cõi

Bóng tối vô minh

Không thể còn hiện hửu

Ngài đã đi

Và đi vào bất tử…

Đồng loại chúng con

Một rồi hai

Hai và tăng mãi

Hội nghị Thánh Tăng

Trùng Tuyên Giáo Pháp

Đến hôm nay

Bốn bể năm châu

Siết chặt vòng tay

Dưới ánh hào quang

Không phân biệt màu tóc, màu da…

Chỉ còn đây

Tình thương là tất cả

Dù lao khổ gian truân

Hận thù phản bội

Dù cường quyền áp bước

Đuổi xô trôi nỗi…

Vẫn còn đây

Ngọc quý minh châu

Là ánh Đạo thiêng liêng

Là trí tuệ nhiệm mầu

Và hôm nay

Trên bục gỗ màu y vàng sáng chói

Kính dâng hoa chào đón bậc Tôn Sư

Thầy từ Mỹ Châu

Canada hay trời Âu băng giá

Từ Nam Úc, Victoria, Tân Tây Lan…

Những vùng xa xôi

Nghĩa tình cao cả…

Anh cũng đến

Em đã về từ những miền đất lạ

Chào nhau

Bằng danh hiệu Di Đà

Thế là đủ

Là thân nhau tất cả

Cờ năm sắc tung bay

Lấp lánh ánh hào quang

Đưa ta vào chiều sâu

Chiều cao của ánh Đạo nhiệm mầu

Phật Giáo Việt Nam bất diệt

Thống nhất Bắc Nam Tông

Nam Bắc Trung

Đã lan truyền khắp cả năm châu

Một loài hoa giải thoát

Sắc không phai

Hương vẫn bay

Bay khắp nẽo tinh cầu…

Ghi nhớ ba ngày Đại Hội

Thành lập GHPGVNTNHN – UĐL&TTL

Chùa Pháp Bảo, Sydney

10, 11, 12 tháng 9 năm PL 2543.

Đồi Trại Thủy

Nếu xưa

Có tổ Đạt Ma

Chín năm “diện bích”

Dù không còn lưu bút tích

Đời vẫn đắt truyền

Chơn thật nghĩa mười hai:

“Bất lập văn tự

Trực chỉ nhân tâm

Kiến tánh thành Phật”

Thì nay

Có Hòa Thượng Thích Trí Nghiêm

Mười ba năm tịch cốc

Trên đồi Trại Thủy

Để lại đời năm triệu chữ dịch kinh

Mười hai chữ xưa đã trở thành Vô Tự

Năm triệu chữ nay thành Vô Tự như nhau

Nắng xanh bờ cỏ Sông Cầu

Xuôi về đâu

Nước từ đâu là nguồn

Mây bay từ đĩnh tuyết

Cao ngất trời xanh vờn nhật nguyệt

Đĩnh Hy Mã bốc hơi

Rơi rơi thành giòng sông lữnh lờ xanh biết:

Sông Cầu

Nơi sinh trưỡng và nuôi lớn một tâm hồn anh kiệt:

Hòa Thượng Thích Trí Nghiêm

Đi dọc Trường Sơn ra Bắc vào Nam

Đường hoằng hóa cũng là đường lịch sữ

Ngã rẽ, khúc quanh

Thác gềnh,thú dữ

Vẫn không chệch hướng đi

Giờ thành bất tử

Cho Dân Tộc

Ánh Đạo vàng sáng chói

Ánh hào quang vô ngại tánh Di Đà

Hướng về phương đông

Từ ngọn đồi Trại Thủy

Gío vẫn rít từng cơn

Mưa dài chưa ngưng nghỉ

Sóng gầm vang

Mây đen ngòm

Chớp dật…

Vẫn không nao, không lay động tâm Người

Mười ba năm… và những năm tịch cốc

Vẫn chưa hề ngơi nghĩ

Mắt vẫn trong

Lòng vẫn sáng

Thân bình an

Tay vẫn viết

Năm triệu lời Kinh

Độ chúng thoát luân hồi

Và hôm nay

Thời gian như dừng lại

Mây ngũ sắt kết tòa sen vĩ đại

Không gian dường trỗi nhạc

Hoa vô Ưu thơm ngát trên đồi

Chim lớp lớp cánh xòe thành mây nỗi

Thánh thót ca cung tiễn giác linh Ngài.

Cảm niệm về ngày 13-1-2003

Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Nghiêm Viên tịch

tại chùa Long Sơn Nha Trang

Việt Nam

Mùi hương trên cỏ úa

Em đến đây giữa núi rừng trùng điệp

Giữa màu xanh, Sắc đỏ của muôn hoa

Áo em tươi màu tím sắc hoa cà

Cho anh ngắm một lần rồi nhớ mãi

Có những lúc chiều vàng trên cỏ úa

Mùi hương rừng tỏa rộng khắp không gian

Và đâu đây như có chút âm vang

Như giọng nói người tình xưa trở lại

Ôi ánh mắt nụ cười sao nhớ quá

Lối em đi có hoa tím rực đường

Những con chim ríu rít giữa hoàng hôn

Có tiếng suối ru hồn trong giấc ngủ

Và bãi cát chờ em nơi sóng vỗ

Tiếng âm vang như hờn trách chia ly

Mây tỏa mờ che kín lối chân trời

Anh vẫn đợi dưới tia hồng nắng sớm

Anh vẫn ngỡ rằng em sẽ về bên bếp lửa

Sưởi bàn tay trong tiếng nói yêu đương

Mắt như ngây, tình nở đoá hoa rừng

Màu hoa dại hương thơm nhè nhẹ tỏa

Như mộng ảo, mái trường xưa anh đến

Để đón đưa, để nhớ những chiều vàng

Tiễn chân em trên đường vắng nắng tàn

Ôi cây cỏ cũng nghiêng cành ngóng đợi

Con chim nhỏ vui giữa mùa hoa trái

Ríu rít reo vang âm hưởng dạt dào

Tiễn anh đi về dĩ vãng năm nào

Để tìm lại mùi hương trên cỏ úa …

Sydney

25-3-1992

Mây chiều xa

Ta trở lại giữa núi non mây nước

Giãi trời Nam qua mấy mùa bảo táp

Vẫn còn đây sóng đập nhịp thân thương

Mây chiều xa tha thiết với quê hương

Dung Quốc

Quảng Ngãi 21-2-2002

Sen hồng

Khi ta đến sen hồng chào rộ nỡ

Khi ta về sen lại nỡ tiễn đưa

Ôi Pháp Bảo thấm nhuần bao Giáo Pháp

Tịnh tâm ta trong cõi trược Ta Bà

Kỷ niệm ngày bế mạc

Khóa tu Gieo Duyên tại chùa Pháp Bảo

Sydney

17-1-1999

Sưởi ấm bàn tay

Em về đây

Bên than hồng bếp lửa

Sưởi ấm bàn tay chiều nay

Nghe anh kể những chuyện tình

Của xứ anh đang ở

Rằng: ở một nơi không xa thành phố

Có một người đàn bà

Chung sống với một chàng trai tên A

Từ tháng một đến tháng sáu

Bà đã có thai

Nhưng cuộc tình không dài

Rốt rồi tan vỡ

Đến tháng bảy cùng năm

Bà lại chung sống với một chàng tên B

Đến ngày sinh nở

Bé gái chào đời

Bà đã dùng họ chàng B

Đặt tên đứa bé

Dù chàng ta không phải là cha thật

Vì cha chẵng tìm con

Mẹ đã đổi chồng

Họ thù ghét nhau

Nên chẵng dạy con

Bằng những điều chân thật

Ôi chàng A!

Chỉ là một người chân lấm tay bùn

Vì nghề nghiệp nông gia

Còn chàng B tốt mã

Với nghề nghiệp thương gia

Có vóc dáng và vẻ đẹp hào hoa

Ngày lại ngày qua

Người mẹ cả tin…

Nuôi con trong nỗi niềm cô độc

Không có tình yêu

Mất cả nhân tình

Bà lại ly thân và rồi ly dị

Với người chồng thứ ba

Cũng không có gì thú vị

Vẫn ngày đi

Tối về thủ thỉ với con

Một nắng hai sương

Tảo tần nuôi nấng

Thế rồi năm tháng trôi qua

Dòng đời trôi ni

Tình duyên thay đổi

Quả đất vẫn tròn

Nối lại tơ lòng

Với chàng A năm nọ

Nỗi niềm lưu luyến

Quá khứ trôi nhanh

Quá khứ khổ đau

Quá khứ phụ tình

Và hối hận ăn năng

Con gần hai mươi

Con muốn nhìn cha

Đổi thay tên họ

Dù A là cha thật

Nhưng với một rừng luật

Nên chẵng dễ đổi thay

Nhưng lẽ phải đã trả về sự thật

Đó là một trong những chuyện dài

Trong xã hội tự do

Có trăm ngàn thứ tự do

Nhiều khi vô trật tự

Nhưng cái “sex” là tự do thứ dữ

Khiến người ta phải điên

Đôi khi thành hùm beo thú dữ…

Sydney

30-6-1992

Bóng chiều làm khuây

Trong mây thánh thót tiếng tiêu

Dáng em hiện đến bóng chiều làm khuây

Nhớ nhau anh hái hoa nầy

Thả theo gió cuống hương bay giữa rừng

Tiếng em hát giữa lưng chừng

Bên anh suối nhạc gió rừng cầm canh

Thôi thì thôi thế cũng đành

Nên duyên cười nụ cho anh nhớ nàng

Gặp nhau trong giấc mơ màng

Yêu nhau bằng mộng dệt toàn mộng mơ

Ngày em tuổi hãy còn thơ

Xưa buông tóc xỏa, bây giờ cài trâm

Áo em bay giữa mây hồng

Gió xe duyên thắm cho lòng đợi nhau

Chừng nghe ngày ấy trái sầu

Em đi nỡ để vàng thau ngậm buồn

Anh ngồi nghe gió qua truông

Mây trôi xuống thấp suối nguồn lên cơn

Tiếng reo vi vút xa gần

Oán than nẻo khách trách hờn dặm xa

Nhưng thôi, đời, kiếp phù hoa

Em về gieo hạt hoa cà làm tin

Nhớ nhau muôn dặm đường tình

Em hong tóc rối bên giòng tương tư

Má em phản phất đào tơ

Môi em mọng đỏ trong đời phù hoa

Dáng tiên vóc ngọc bên trời

Chìm trong ảo ảnh quên đời phù du

Thôi thì thôi thế đã đành

Hương xưa bay suốt phù vân một đời

Tìm về tâm ảnh xa xôi

Gởi lòng theo áng mây trời cõi không.

Sydney

20-10-1992

Giữa đèo Nhạn bay

Cuối đồi mây trắng trông theo

Lối mòn rêu nhạt giữa đèo nhạn bay

Suối trong, tiếng gió thông gầy

Lá vàng rơi mõng đâu đây ráng chiều

Hoa thơm thoãng chút hương yêu

Hỏi ai nhớ mấy nắng chiều làm khuây

Lá sim xanh dáng em gầy

Hoa sim nở nụ đắm say môi cười

Màu sim riêng tặng một người

Đôi tay ngà ngọc biết đời hư vô

Ngày em hong tóc tương tư

Giòng sông xưa đục bây giờ nước trong

Lòng em như nước giữa dòng

Trôi từ vô thỉ đến vòng vô chung

Thuyền anh từ bến vô cùng

Ghé qua chốn ấy giữa dòng nước xuôi

Dáng em luyến nhớ khôn nguôi

Áo em mây trắng giữa trời ráng pha.

Sydney

15-10-1992

Ngày Đản Sinh

Đã mấy ngàn năm

Nhưng chưa vào tiền sử

Một buổi sáng trời trong

Có muôn hoa rộ nỡ

Tiên trên trời

Trỗi nhạc hát hòa vang

Tầng thấp, tầng cao

Địa ngục, thiên đường

Cả tam giới

Cũng về nơi mở hội

Dưới một cành hoa

Quên đi tư lự

Nơi ấy dường hôm qua

Mặt trời ban mai như dừng lại

Nâng bước chân

Sen nở

Đấng siêu phàm

Ngày Đản Sinh

Bừng tỏa ánh hào quang

Sydney

6-3-1994

Những hàng đào đứng đợi

Nữa thế kỷ qua, đâu phải dài …

Anh mất đi, khi tôi chưa ra đời

Nhưng sao như mới quen nhau nhĩ!

Mình đã thân nhau tìm đến chơi

Thung lũng anh nằm chửa trị xưa

Có rừng dương liễu xóm dừa thưa

Quanh năm sóng vỗ bên giường bệnh

Tôi đến thăm rồi… giữa buổi trưa

Đường lên mộ, những hàng đào đứng đợi

Bóng liễu dương khuất núi vẫn còn in

Mộ bia đây nghiêm nghị đã đề tên

Hồn du khách bỗng thành thơ viếng mộ

Núi vẫn xanh màu xanh cỏ cây

Từ ngày anh được chuyễn về đây

Nhìn ra bát ngát non và biển

Khách say hương trời anh có hay!

Tôi hiểu vì sao bến My Lăng

Say hồn anh đợi gió cùng trăng

Trăng về trên bến say hương biển

Say đắm anh ôm ấp chị hằng

Bãi đá tròn xoe sóng gợn tình

Tôi đi, anh đứng lại làm thinh

Gặp nhau với chút tình tri ngộ

Tôi vãy chào anh núi cũng nhìn …

Qui Nhơn

Thăm mộ Hàn Mặc Tử

29-12-1992

Đường thôn

Mưa ngâu ướt lá đường thôn

Con chim trốn gió bên cồn cỏ may

Nắng chưa về giữa hôm nay

Cho em hong tóc nhớ ngày xa xưa

Mình đi, hoa bưởi, khóm dừa

Gió theo nỗi nhớ, hoa đưa hương đầy

Đời anh, cánh én chân mây

Quê người là chốn riêng tây để sầu

Mấy mùa xuân hạ qua mau

Dưới cầu nước vẫn trắng phau nhớ mình

Cỏ non còn nợ ân tình

Bên trời nhạn lạc cuối gành chờ ai

Mây bay qua cánh đồng dài

Mưa trên đầu, gió trên vai đã nhiều…

Anh tìm về chốn hiên tây

Đợi em ngày ấy, ngày nầy lại qua

Hết giông rồi bảo cũng xa

Trời trong biển lặng quê nhà là đâu!

Cá, chim còn biết theo nhau

Em đi để nhớ để sầu cho ai…

Sydney

8-7-1993

Sợi mưa dài

Lâu lắm rồi em …?

Có phải không ?

Sao ta không gặp!

Mãi chờ trông …

Đâu đây …

Có chút gì lưu luyến

Ôi sợi mưa dài…

Sợi nhớ mong …

Sydney

29-7-1993

Thiết Mộc Lan

Thiết Mộc Lan, một ngày đi dưới nắng

Thung lũng hoa hồng chìm trong vắng lặng

Quán giữa tre, con nước nhỏ vây quanh

Giây Cát Đằng đeo đẵng mãi trên cành

Tỏa hoa tím như làm quen với khách

Cứng như sắt, lan rừng tên: thiết mộc?

Thân thẳng, vút cao, chùm lá tỏa xanh um

Mộc Lan Đây, hoa qúi phái của rừng

Quanh hồ lặng, đứng nhìn người khách lạ

Tre buông lơi những cành non uốn lá

Tỏa màu xanh hòa khúc nhạc xanh trời

Mây vô tình nhưng dáng điệu thãnh thơi

Chim ríu rít nền trời xanh đáy nước

Ta đến đây một ngày không hẹn trước

Rồi ra đi để lại những luyến lưu

Tay trong tay các em lại mỉm cười

Đưa tiễn mãi người đi còn ngoảng lại…

Quán Thiết Mộc Lan, Thủ Đức

21-01-1993

*Tặng Trung và Yến

Nha Trang

Lạc bước thần tiên trăng đứng nghiêng

Những vì sao lạ đứng im lìm

Lung linh như nến, thuyền qua lại

Sóng nước đen trời trong gió đêm

Hàng dừa ngơ ngát đứng trong mơ

Anh nhớ ngày xưa tuổi hẹn hò

Nha Trang ngày ấy ngây thơ quá

Cát vẫn vui đùa, đá vẫn mơ

Chẵng biết từ muôn vạn kiếp xưa

Chờ nhau dù dông, bảo, nắng, mưa

Cái duyên khắn khít chồng lên đá

Yêu mãi muôn thu nói cũng thừa

Đĩnh tháp vương cao, mấy tầng đá ghép

Phong ba từng nất bậc thềm cao

Thu qua để lại rừng dương liễu

Đón gió cho em khẻ bước vào

Núi núi liền nhau, hòn đảo lép

Chơ vơ trên sóng đợi chờ ai

Anh vãy tay ra làm hiệu mãi

Đão vẫn không thưa, chẵng đến bờ!

Núi biển vây quanh, giải đất bằng

Sóng hôn dồn dập cát đêm trăng

Và hôn hôn mãi lên cồn đá

Vi vút đồi thông khúc nhạc vàng

Núi vy tay chào, sóng tiễn đưa

Dừa nghiêng mái tóc đứng trong mơ

Em đi để lại bao nhung nhớ

Cách mất không gian cũng đợi chờ…

Nha Trang

4-01-1993

Chuyến xe đêm

Đêm sâu trăng khuất giữa ngàng

Ngọn đèn leo lắc vắt ngang giữa đèo

Hàng cây bóng núi trông theo

Xa xa tiếng nhạn cheo leo lưng đồi

Bóng đêm đen ngịt một màu

Tiếng em còn vọng những lời xa xưa

Chừng như mình có bên nhau

Nhớ nơi hò hẹn mai sau với mình

Tay đan hơi ấm chung tình

Chuyến xe đêm với chuyện mình về xuôi

Nhớ em má ững hồng đào

Đôi tay ngà ngọc tuổi vào mộng mơ

Tóc em xõa bóng ngây thơ

Hơi sương đượm ước đôi bờ vai em

Sa mù còn dõi chân quen

Gió qua bóng núi theo em đợi chờ

Về đây anh nhớ những ngày

Mưa sa giữa núi, nước đầy bãi sông

Lòng em như nước giữa giòng

Ghé qua bến ấy để lòng gặp nhau

Anh như mây liếp núi xa

Búp măn tơ có đậm đà duyên xưa

Thôi thì ta đã về đây

Đưa nhau đến nước non nầy dạo chơi

Rồi ra trong chốn sông hồ

Ước mơ ngày nọ vẫn chờ đợi nhau

Qui Nhơn

28-12-1992

Nhớ bờ bến xưa

Thôi đã qua rồi

Những đồi thông ngọn cỏ

Dấu chân em còn đó tháng ngày đi

Trong tim anh giờ lưu luyến những gì

Lối ta đi giữa những chùm núi mọc

Đồng lúa xanh con chim xưa về hót

Anh chờ em hoa vàng lên suối tóc

Núi tiếp mây, sầu vạn cổ chưa nguôi

Héo đôi môi vì thiếu dáng em cười

Anh không nói vì âm vang đã dứt

Thôi đã qua rồi những ngày nô nức

Tay trong tay bên bếp lửa đêm đông

Nhưng lòng anh giờ rơi giữa khoảng không

Nhìn mây trắng bạc, hỏi lòng bơ vơ

Về đâu bến đợi thuyền chờ

Gió đông sang lại nhớ bờ bến xưa

Sydney

16-2-1993

Suối nở Hoa vàng

Núi cháy đen mà anh vẫn mơ

Một ngày cây lá thắm ven bờ

Suối trong rộ nỡ hoa vàng rực

Ta sống bên nhau chẵng đợi chờ

Đường đi Phan Thiết

4-1-1993

Viên Tĩnh Viên (1)

Muôn dặm đường xa

Tôi đến đây

Đến đây quên mất

Tháng năm ngày

Chưa thân lắm

Nhưng đã quen rồi nhỉ

Bông giấy leo rào

Mai tiễn đưa…

31-1-1993

Ngày lên thăm nhà của nhà thơ Chế Lan Viên

tại quận Tân Bình

Saigon

(1) Nhà thơ Chế Lan Viên

đã đặt tên nhà mình là Viên Tĩnh Viên

Giữa khoảng không

Có tiếng gì rơi

Giữa khoảng không

Trăng thu vằng vặc

Tiếng thu trong

Gió thu man mát

Hồn thu mộng

Em ở phương nào!

Anh nhớ mong …

Sydney

29-7-1993

Trên nửa đời đi

Ý thơ bay

Trên nữa đời chưa mõi

Hồn chơi vơi

Phiêu bạt giữa trời xa

Ta muốn đứng

Bên ngoài vòng sinh tử

Nhìn mây trôi

Và đếm những ngân hà

Quên trần thế

Những bất công dị biệt

Quên buồn phiền

Đeo đẵng những ngày qua…

Sydney

20-7-1993

Thoảng hương

Buổi sáng ấy

Trời trong như lụa mõng

Nõn nà trôi

Mây trắng lặng lờ qua

Trong khóm lá

Chim reo từng điệu nhạc

Thấy người đi

Lòng bỗng dậy phong ba

Hoa chớm nỡ

Nụ còn e ấp lá

Ong vào vườn

Đang tìm nhụy trên hoa

Tôi khẻ đến

Nhưng vội vàng dừng lại

Thoãng hương đưa

Trở lại giữa chiều tà

Như giấc mộng

Ngàn năm giờ tĩnh thức

Em vào vườn

Hay vườn nỡ bông hoa

Ta đã gặp

Tình cờ, thôi cũng được

Xin làm quen

Từ ý nghĩ thật thà…

Sydney

20-7-1993

Chùa Từ Lâm

Núi vẫn còn đây, những lũy tre

Người xưa trong nỗi nhớ xưa về

Líu lo chim hót như ngày nọ

Vách đá lưng trời mây chở che

Cổng chùa xưa phủ lớp rêu phong

gạch đỗ, tường xiu, đá chập chồng

Ôi rồi miệng giếng xưa thành rác

Dậy cả mùi hôi với mũi mòng

Ngôi tháp còn đây giữa gió đông

Vẫn còn nguyện vẹn những gốc thông

Chiều chiều mây vẫn vờn trong nắng

Bên dậu ngày xưa giấy trổ bông

Mái chùa xưa vẫn đứng chơ vơ

Chuông trống không còn, tượng Phật đâu!

Bàn thờ lư tách không còn nữa

Nhang nến mỏ chuông cũng sạch làu

Bên trong là một lớp mầm non

Đám trẻ e a, cô giáo làng

Trông cô trạc độ chừng hâm mấy

Mái tóc đen dài, mặt trái xoan

Mắt sáng long lanh, dáng dịu hiền

Làn da trắng mịn, nụ cười duyên

Đáp tôi cô chỉ ngiêng đầu khẻ:

“Chẵng biết vì ai phá cửa Thiền”!

Tôi vào bên trái cửa chùa xưa

Thành vẫn còn đây tiếp dậu thưa

Ngọc lan trơ gốc cành không lá

Dáng cũ nguyệt hồ đứng giữa trưa

Phương trượng còn trơ những gạch vôi

Mái xiu ngói nát cỏ xanh chồi

Trước thềm nắng úa tô màu lá

Rêu đã phôi pha những chổ ngồi

Nhìn quanh nền cũ, xưa nhà tăng

Xưa cũng nơi nầy tôi ngắm trăng

Ngân nga theo gió lời kinh kệ

Thương nhớ chao ôi núi Đá Đen!

Kỷ niệm xưa giờ chỉ thế thôi

Giông bảo qua đi…đất phục hồi

Lộc non trên đá… hoa chưa héo

Cây cỏ sau mưa lại nẫy chồi

Sydney

4-3-1993

Chùa Sắc Tứ Từ Lâm

tại thôn Phú Thọ xã Tư Hiền

quận Tư Nghĩa tỉnh Quảng Ngãi

là nơi tôi đã qui y thế độ với Đại Lão

Tăng Cang Hòa Thượng Thích Trí Hưng.

Pháp Danh: Như Tạng

Pháp Tự: Giải Kinh

Pháp Hiệu: An Diễn

(thọ giới Tỳ Kheo năm 1969

tại Phật Học Viện Huệ Nghiêm

Phú Lâm, Saigon)

Tu học tại chùa Từ Lâm từ năm

1958 đến 1962 vào Saigon.

Tôi đã về thăm lại chùa ngày 31-12-1992,

sau 30 năm lưu lạc nơi xứ người.

Phố biển

Nhà tôi ở, khu phố nằm gần biển

Đàn hải âu thường ghé bến nước trong

Nắng mai lên, từng con nước lớn ròng

Tôi thường tắm nắng hè trên bãi vắng

Người qua lại cát vẫn nằm phẵng lặng

Sóng ngàn năm về ghé bến thu xưa

Sẽ hiểu rằng dù giông bảo nắng mưa

Em vẫn đợi như cát vàng dưới nắng

Có những lúc chiều về trên biển lặng

Chim trời cao bạt gió tít mù xa

Thã hồn anh theo bóng một con tàu

Đang lướt sóng về phương trời xa thẵm

Nhớ những ngày bên hàng dương nắng ấm

Chuối lên xanh, mùi hương bưởi còn đây

Hái đóa hoa màu nắng mới trên cành

Cài lên tóc em vừa tròn tuổi mộng

Xa vắng một thời, mênh mông ngọn sóng

Trăng vàng soi sóng nước cuộn mình đi

Trong âm vang tiếng gió gọi điều chi

Ta lặng lẽ đưa hồn vào cõi mộng

Em đã thấy ? Mù sương trên phố vắng ?

Ngồi bên nhau mình lại ngở mây trôi

Màn sương dày trên triền dốc hàng cây

Con đường nhựa cuộn mình trong sương đục

Nắng lên xanh những chồi non mới mọc

Cỏ ven đường quyến luyến bước chân ta

Chim theo về, cây lã ngọn thiết tha

Tặng em đó, đóa hoa hồng buổi sáng.

Maroubra

20-4-1993

Phú Nhuận

Ai lên Phú Nhuận mời lên

Có hàng râm bụt nở bên hoa lài

Ven đường sương sớm ban mai

Có bông hoa sứ cánh dày tỏa hương

Mai vàng chẵng ngại gió sương

Đến xuân lại nỡ hoa vàng chờ ai

Bên em hương bưởi, đường xoài

Cho tôi gởi nắng ban mai đến vườn

Trời trong góp gió ngàn phương

Cho hoa thêm thắm ngát hương giữa đời

Thơ bay mang nặng tình người…

Phú Nhuận, Saigon

Tháng 1--1993

Như ngày còn thơ

Cảm đề tập thơ: “Ao Cũ Ngày Xưa Nước vẫn Đầy”

Của Nguyễn Lang Quân

Ao xưa nước vẫn tràn đầy

Tình xưa vẫn trẻ như ngày còn thơ

Dòng đời nước chảy qua mau

Dẫu xuôi về biển vẫn đầy cửa sông

Hoa xuân chớm nở giữa đồng

Tình xa muôn dặm vẫn lòng đợi nhau

“Lối mòn kỷ niệm” còn đây

Nhớ nhung chừng đã đong đầy ngỏ tre

Ngày đi còn rộn tiếng ve

Hương hoa phản phất lòng tê tái buồn

Phương nao chớp bể mưa nguồn

Cánh chim bạt gió mưa tuôn giữa đèo

Lắng trong tiếng đục dòng khe

Cuối trời ráng đỏ mây về núi xa

Nghe trong hơi thở rừng già

Suối reo thổn thức chim ca nặng thề

Chiều vàng nắng úa bờ đê

Người đi còn nhớ đêm hè thở than

Thú rừng cất tiếng reo vang

Nhặc khoan như tiếng lạc đàn gọi nhau

Dặm trường tình ái nước sâu

Một con cá lặng tăm hơi ngút ngàn

Đông qua ngọn cỏ chưa tàn

Gió xuân dưới nắng hoa vàng bướm bay

Thu tàn nhặt lá cho khuây

Dệt trang tình sử mai sau dưới đèn

Thông reo tiếng dế thâu đêm

Con đường trở lại càng thêm ngắn dần

Bên thềm quán trọ dừng chân

Càng thêm nỗi nhớ lòng dần tái tê

Quê xưa giờ được trở về

“Đôi bờ thương nhớ” mãi mê gọi mình

Cầu xưa nước vẫn chung tình

Bên hiên “hoa dại” hương lành còn đây

Mấy “hàng dâm bụt” thơ ngây

“Tiễn người đi” vẫn mong ngày về xuôi

“Mùa xuân trên dốc cao” vời

Hoa vàng rộ nỡ đón người năm xưa

Chúc nhau cạn chén rượu nầy

Ngày về có bướm hoa đầy trước sân

Trời xa mây ghé đến gần

Thiết thân bạn hửu quay quần có nhau

Bảy năm mới có ngày nầy

Chia tay lại nhớ những ngày cố hương.

Sydney

18-3-1993

Tặng Nguyễn Lang Quân

Cảm đề tập thơ “Ao cũ ngày xưa nước vẫn đầy”

Ngọc nát Hoa trôi

Nhớ buổi mờ sương anh đón tôi

Bâng khuâng mây tím vắt ngang trời

Chim vừa cất tiếng vang trong gió

Nắng mới lên xanh một góc trời

Xe lượn vòng qua những phố phường

Bụi hoa còn bé dáng thân thương

Cãnh quen, quen những ngày xưa cũ

Nỗi nhớ dài thêm mấy dặm trường

Hàng me còn dõi bóng người đi

Phơi phới cành non buổi xuân thì

Đây cổng trường xưa em áo trắng

Sống dậy trong lòng một dáng đi

Xác pháo đầy sân với vĩa hè

Đón xuân cãnh vật cũng vui lây

Én về trên bến sông ngày trước

Nô nức trong lòng dạ khó khây

Bên đường cỏ lạ ướp mùi hương

Lối dẫn vào thôn còn hơi sương

Nay đã qua rồi bao lửa đạn

Hàng cau xưa vẫn dáng thân thương

Những hố bom sâu đã cạn dần

Hàng cây trốc gốc, nãy chồi xanh

Dấu chân trên đá mòn tâm sự

Điểm hẹn theo về những sớm hôm

Lối nọ, hầm kia xa cách nhau

Đường dây vẫn nối đến mai sau

Tiễn nhau không hẹn ngày sum họp

Rừng xanh cây lá chẵng thay màu…

Ai có ngờ đâu lại gặp nàng …

Tuổi xuân tiếng sóng vẫn còn vang

Rưng rưng giọt lệ thiên tình sử

Ngọc nát hoa trôi, mộng chẵng tàn…

Quảng Ngãi

Tháng 1-1993

Phật Học Viện Huệ Nghiêm

Hai mươi bốn năm

Mấy lần trở lại

Huệ Nghiêm ơi

Ta nhớ mãi tên Người

Nắng mai lên

Một buổi tốt trời

Ôi năm tháng

Vườn chùa xưa đã đỗi

Hàng dương vẫn sớm chiều trông ngóng đợi

Từng đàn chim về ríu rít trên cành

Sen trong hồ hoa lá mới lên xanh

Những cây tùng cao thêm và thêm nữa

Khóm chuối xưa đã bao lần thay đổi

Nay mầm non lại hé nụ, hoa cười

Bướm vàng bay trên những đóa hồng tươi

Quanh bờ dậu hoa giấy vừa đỏ thắm

Nhớ những buổi chiều chiều ra đứng ngắm

Mây trắng bay về tận chân trời xa

Ráng chiều soi đáy nước cũng thiết tha

Như chào đón người đi giờ trở lại

Vuông đất nầy xưa kia là cỏ dại

Giờ vút cao ngọn tháp những tầng lên

Tượng Phật lộ thiên, Chùa mới đứng kề bên

Ngôi tháp nhỏ của người vừa nằm xuống

Những ngôi mộ ngày xưa

Rêu xanh vừa phủ kín

Hàng dừa xanh bên đồng lúa nõn nà

Ôi đây rồi nắng ấm những ngày qua…

Thăm lại Phật Học Viện

Huệ Nghiêm, Phú Lâm

26-1-1993

Trong ánh hào quang

Con đã đi

Theo biển dài chiều dọc

Của quê hương

Màu đất, màu cây

Vị nước ngọt đậm đà như mía ép

Tươi mát lòng

Giữa hương gío trời mây

Trong sương núi

Ngỡ mình qua mấy kiếp

Giữa trần gian hay những cãnh Thiên Ngàn

Con đi mãi giữa rừng nhiều lá chết

Tiếp chồi xanh và thú giữ, hoang tàn

Những cãnh sống thâm u và cô độc

Những mãnh đời trần tục khác thế gian

Những thác loạn

Màu đen và vực thẵm

Những hố sâu vô đáy thiếu trăng vàng

Rừng lá mục

Có loài trăng nằm ngủ

Quên tháng ngày đi

Quên tuyết trắng, đông tàn

Trong hang động cáo chồn chưa trỡ giấc

Dưới hang sâu rắn độc vẫn mơ màng

Khe khẻ bước giữa hoang vu cô độc

Quên không gian

Quên tên người tên vật

Quên dấu chân đi

Quên hết những mộng vàng

Say hương núi

Như tích xưa có kẻ:

Chưa thấy trầm đâu!

Thành dã thú, thân tàn!

Cơn mệt lã

Ngủ say và tĩnh giấc

Nghe hương rừng và điệu nhạc nhân gian

Trong chợp mắt thấy ánh vàng rực rỡ

Màu đất trời hay màu ánh hào quang!

Dù chưa quen và cũng chưa hề gặp

Nhưng có hề chi!

Vì ánh vàng kia, màu Giải Thoát

Đã gội nhuần và độ khắp nhân gian…

Viết sau khi nghe tin

Đại Lão Hòa Thượng

Thích Trí Nghiêm

viên tịch tại chùa Long Sơn Nha Trang

Lúc 2 giờ sáng ngày 13-1-2003

Tình cờ

*Tặng họa sĩ Vũ Hối

Lần đầu tôi gặp anh

Năm tám mươi sáu

Trong đêm thơ Nguyễn Bính

Lần thứ hai, rồi thứ ba…

Không còn nhớ rõ…

Trong đêm thơ Bình Thạnh

Hay trên con đường Lê Thánh Tôn

Nhìn đồng hương nhưng dạ bỗng bồn chồn

Vì quê hương nhiều khổ đau và kỷ niệm…

Tôi lại nhớ

Mấy lần nơi quán cóc

Ly cà phê với tô phở ngon lành

Sau những lần trò chuyện loanh quanh

Tôi tặng anh tập thơ ngày cưới:

“Hạnh Phúc Từ Đây”

Chính anh đã khám phá từ trong thơ tôi

Những câu thơ mà tôi không ngờ

Gây được tiếng vang đầy thú vị:

“YÊU TẤT CẢ NÚI SÔNG VÀ LỊCH SỬ

“ĐỂ MUÔN ĐỜI TRỌN VẸN MỘT TÌNG YÊU”

Yêu ban đầu bằng tình yêu thế đấy

Yêu trọn vẹn để tâm hồn trổi dậy

Một tình yêu sông núi với con người

Yêu lịch sử có muôn vàn sáng chói

Yêu non sông gấm vóc lẫn nụ cười

Cũng như anh “NÀNG TỰ DO” đã đến

Dưới nét cọ truyền thần tuyệt kỷ

Đã điểm tô dòng lịch sử Việt Nam

Cứ mỗi khi từ chiếc ghế tôi ngồi

Nhìn ngắm “chân dung” dưới nét cọ của anh

Tôi thích thú vì tìm ra tri kỷ

Có nghĩa nhân và tâm hợp ý đồng

“Tự Do” đây đã có sẵn trong bầu

Ta cứ uống cứ say cho thỏa thích…

Rồi sẽ có một ngày ta gặp lại

Siết chặc tay cho tình bạn thêm nồng

Cười thật to cho trời hết mùa đông

Để lá thêm tươi và hoa thêm thắm

Cho loài chim về trong biển nắng

Cất tiếng reo vang giữa cây nội cỏ đồng

Để con người

không còn cảnh cá chậu chim lồng...

Sydney

14-7-1993

Một mảnh hồn

Tiếp nối

Đời anh

Trong giá lạnh

Chiến chinh

Càng khốc liệt bên nhà

Tin em đã vắng

Buồn hiu quạnh

Một mãnh hồn đơn

Gởi gió qua.

Tokyo

1973

Tiếng sóng rì rào

Đêm đêm

tiếng sóng rì rào

Ngọn đèn leo lét

Sương mù bủa vây

Con chim trốn gió chiều nay

Mỏ vàng dưới cánh

Lông dài đượm sương

Thương ai

Thao thức đêm trường

Đời tuôn nỗi gió

Gập gềnh bể dâu

Thôi thì

Xin hãy chờ nhau

Ra đi ngày nọ

Ngày nầy nhớ ai…

Sydney

30-7-1993

Sao hôm

Sao hôm

Theo dõi dòng tâm sự

lạc bước đường tiên

Hoa lá đầy

Trăng đứng đầu non

Hoa vách núi

Chạnh long nhớ lạ cõi trần ai

Sydney

29-7-1993

Áo sờn vai

Quê tôi có một dòng sông

Nắng trong mưa đục

Lòng không vãy bùn

Quê tôi có những cánh đồng

Lắm phen hạn hán

Khó trồng ngô khoai

Dân làng mặc áo sờn vai

Đêm đêm có tiếng thở dài chờ mưa

Quảng Ngãi

Sông Trà Khúc

1986

--o0o--

Vi tính: Ngọc Bích – Như Uyên
Trình bày: Linh Thoại

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/07/2011(Xem: 6296)
Lên miền Cực Lạc hội đồng, Mọi người khi ấy đều trông rành rành. Cho hay lành lại gặp lành, Nam mô Di Phật tu hành thì hơn.
18/07/2011(Xem: 16535)
Chữ tình nghĩa trời cao, đất rộng, Nỗi đoạn trường còn sống còn đau. Mấy lời tâm sự trước sau, Đôi vầng nhật nguyệt trên đầu chứng cho.
14/07/2011(Xem: 6765)
Khi lòng an định, Xuân về xanh non, Tâm thiền tỉnh thức, Buông nhịp sống mòn.
14/07/2011(Xem: 16675)
Kính dâng Hương Linh Ba Phạm Văn Tỵ, Pháp danh CHÁNH ĐỨC TÂM Sinh năm 1929 Kỷ Tỵ, Mất ngày 17 tháng 11 năm 2013 Nhằm ngày Rằm Tháng Mười năm Quý Tỵ Hưởng Thọ 85 Tuổi (1929-2013)
11/07/2011(Xem: 6445)
Tuổi thơ con lên mùa hy vọng Đón gió về tiếng võng đong đưa Lời ru từng nhịp thức sớm trưa
11/07/2011(Xem: 6752)
Mùa vu lan đến Thấy bâng khuâng lòng con nhớ mẹ Buổi ngày xưa tảo tần hôm sớm Một nắng hai sương...
11/07/2011(Xem: 8279)
Đầy vơi con nước kinh thành Mù sương vẽ mãi bức tranh cội nguồn Hoàng cung dõi ánh trăng sương...
07/07/2011(Xem: 46306)
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567