Không ai thóat khỏi luật vô thường
Bảy giờ mười lăm tối
Ngày hai mươi tám tháng hai
Năm hai ngàn lẽ một
Trong căn nhà gần bãi biển Maroubra
Điện thoại reo vang từng hồi không dứt
Như Uyên vội vã đến nghe, rồi réo gọi:
Thưa Ba, Má có điện thoại từ Việt Nam
Tôi vội đến nghe …
Có tiếng ôn tồn của cô gái
Từ tổng đài truyền lại:
“Lâm Xuân Bảy muốn nói chuyện
Anh có đồng ý nghe không? ’’
Tôi vội nói “nghe! ” biết rồi… đồng ý
Bảy gọi anh Tạng…
Rồi nghẹn ngào dừng lại giây lâu và
Thưa.. Thầy.. Thầy.. đã…
Tôi hỏi: Thầy đã.. sao?…
Bảy thưa: Thầy đã viên tịch!
Lúc hai giờ chiều nay
Tối nay tẩn liệm
Ngày ba tháng ba
Đưa kim quan nhập tháp
Bảy nghẹn ngào không còn nói tiếp
Tôi vẫn nghe hơi thở mạnh rì rào…
Tôi tự nhủ:
Đời vô thường như giấc chiêm bao
Đừng buồn vì không ai tránh khỏi
Sanh, già, bịnh, chết
Tôi không buồn và không bi lụy
Tuổi Thầy cao
Đã tám mươi hai
Sức yếu dần
Như ngọn đèn cạn dầu
Dần dần lịm tắt
Nên tôi biết Thầy sẽ ra đi…
Và hôm nay đã đến…
Vô thường là thế!
Có buồn chi!
Bảy lại thưa:
Anh, Chị và Cháu yên tâm đi …
Việc của Thầy có chúng em lo liệu
Tôi chưa biết nói điều gì!
Lặng người đi giây lát…
Anh sẽ về nhưng không thể kịp
Để nhìn mặt Thầy lần cuối
Và để tiễn đưa Thầy đến nơi an lạc
Chuyễn kiếp phàm phu, sanh về Cực Lạc
Nam Mô A Di Đà Phật
Vô Lượng hào quang
Vô Lượng Thọ
Với hàng hàng Thánh Chúng
Từ Bi vô lượng tiếp dẫn Giác Linh
Bốn mươi tám đại nguyện
Thệ hoằng thâm
Quốc độ vô vàn châu báu
Chín phẩm sen vàng là cha mẹ
Chim ca lời pháp
Hoa lá rung thành điệu nhạc Pháp Âm
Từng niệm, từng thời
Tùy duyên giải nghiệp
Hoa nỡ giữa hào quang
Giác Linh giờ diện kiến Phật Thân
Ngộ vô sinh
Đắc Pháp Lực vô ngần…
Tôi mãi mê suy nghĩ…
Quay lại nhìn
Thấy Ngọc Bích rưng rưng
Tôi trao điện thoại
Bích không biết nói gì hơn
Gọi tên chú Bảy
Trăm sự nhờ các chú các em…
Anh chị phương xa
Không biết làm gì hơn
Chỉ cầu nguyện, chưa biết làm sao cả!
Bên phòng trong Như Uyên đang rỉ rả
Sụt sùi lau mắt lệ nhiều phen
Tôi vội khuyên
Con thương Nội chi bằng: chăm học…
Con thành tài, Nội ắt vui hơn …
Ta sẽ về, thăm lại làng xưa
Thăm tháp Sư Ông
Năm hai ngàn lẽ một
Thăm ngôi chùa Trung Hòa
Do Sư Ông sáng lập
Có cỏ, cây, hoa, lá …
Hương thơm ngát tỏa bốn mùa
Có chim muôn đùa hót líu lo
Có bóng mát và mây bay ngủ sắc
Vách gạch hiền hòa, che nắng, che mưa
Mái ngói đỏ đã ngã màu nâu sậm…
Ôi mến cảnh già lam nắng ấm
Có lũy tre xanh
Ngăn gió chướng, đông vào
Khói lam chiều trong hoàng hôn quyến luyến
Bóng ngôi chùa.. Ôi thương nhớ làm sao! …
Ta sẽ lạy dâng hương..sớm, tối…
Cảm niệm công đức Sư Ông
Tu trì, khoan dung, độ lượng…
Điện thoại xong rồi
Thắp nến, dâng hương
Đặt ảnh Thầy lên bàn thờ
Chúng tôi bắt đầu
Thời cầu siêu Tịnh độ
Kinh dạy:
Nếu người thành tâm
Niệm Phật A Di Đà
Đến nhất tâm bất loạn
Thì sẽ được vãng sanh…
Huống hồ Thầy đã lập chùa
Tạo tượng, đúc chuông…
Giáo Thọ A Xà Lê,
Bậc Tam Sư
Được tôn xưng lên hàng
Thượng Tọa
Thích An Thống
Độ đồ chúng qui y Tam Bảo
Bố thí, phóng sanh…
Khuyên Phật Tử:
Làm lành, lánh dữ…
Nói pháp Nghiệp Duyên
Và thuyết giảng Luân Hồi…
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Ai nói phải thì cười
Ai nói trái vẫn nhẫn thôi…
Lượng bao dung và Tâm đức bao la
Khổ của người xem như khổ của ta
Trong cuộc sống…
Không có chi là của cải
Áo bạc màu sương, quần ống vãi
Chân không giày
Thường bón rau tưới cải
Nắng không thua
Mưa vẫn đổ mồ hôi
Vườn chùa xanh cây trái đủ bốn mùa
Vừa đủ sống, không phiền lây bá tánh…
Hiền như đếm…
Khi tiếng gà gáy sáng
Tụng niệm Chân Kinh
đến khi hừng sáng
Mặt trời lên xua đuổi bóng vô minh
“Cần tảo địa, già lam’’
Như quét sạch tâm mình
Sạch phiền não
Đạt Chân Như rốt ráo
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Với phương thuốc gia truyền
Cứu người không mệt mõi
Dép nhựa mòn
Đó đây không ngăn ngại
Sớm hôm dù cuối bãi, ven đồi
Thầy vẫn đi vì nỗi khổ của người…
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Vóc dáng trung bình
Không dõng dạt cao sang
Bốn mùa qua vẫn áo vãi nâu sòng
Tóc bạc như sương sa buổi sớm
Mắt kiến già nhiều năm
Gọng đen sờn trơn láng
ít khi đeo, mắt vẫn sáng tinh anh
Nơi Thầy nằm
Chiếc giường tre cũ kỹ
Mùng giăng cao
Để phòng chống mũi mòng
Mền không lớn độ dày vừa đủ ấm
Chỉ thế thôi
Thanh đạm mấy chục năm…
Người hiến cúng
Vật cao sang không nhận
Hiếu đồ lo…
Thầy bình thản trấn an:
Thầy đủ cả có chi mà lo liệu
Tứ Sự như Thầy
Lắm người còn chưa đủ
Lắm kẻ lang thang rách rưới không nhà
Đêm đông đến lạnh co ro
Nơi đầu đường xó chợ
Quần áo rách tả tơi
Không nơi nương tựa
Bới rác tìm chút đồ ăn thừa thãi…
Nói sao cùng cảnh khổ thế nhân!
Ta tạm yên
Nên thương kẻ cơ hàn
Cùng đồng loại, cùng quốc gia, xứ sở…
Đó là hạnh Thầy hành Bồ Tát Đạo
Cao quí thay lòng Từ Ái của Thầy
Chúng con xin đãnh lễ nguyện noi theo...
Đọc trong buổi lễ tưỡng niệm
Thượng Tọa Thích An Thống
(Thế danh Lâm Thông,
Viên tịch ngày 28-2-2001
Tại Mộ Đức Quảng Ngãi, )
Được tổ chức tại chùa Pháp Bảo,
Sydney, lúc 10:30 sáng ngày
18 tháng ba năm 2001.
|
Phật Tánh
Có một con voi
Đến từ xứ lạ
Khi tuổi vừa tròn bảy tháng
Nhưng nó buồn vô hạn
Vì lạ cảnh, lạ người
Xa khu rừng
Xa những lá non tươi
Voi hay buồn
Sau những chiều nắng tắt
Trăng ngậm nửa cành cây
Chim vừa cuối mặt
Mặt trời đi
Voi gióng tiếng kêu than
Nhưng với bàn tay
Người chăm sóc thú rừng
Voi đã quen dần
Và trở thành thành viên
Trong gia đình nhà động vật học
Voi lớn dần
Với tính nết hiền lương
Nó nô đùa
Thân thiết với trẻ thơ
Voi hút nước trong ao
Tưới cây buổi sáng
Đuổi thú rừng
Bảo vệ mãnh vườn rau
Người vợ yếu gầy
Thân dần tàn tạ
Vì bệnh tim
Và thiếu máu trường kỳ
Rồi một ngày
Người chồng quằn quại
Ôm vợ hiền
Nức nở giữa mùa đông
Tiếng bi ai
Dường đất lởtrời long
Bé nức nở
Trong tay mẹ hiền bất động
Con voi buồn vô hạn
Mắt lệ hoen nhòa
Vì người vợ đã mất đi
Sau những cơn bệnh trường kỳ
Đất ngã màu tang
Mây che ánh nắng
Hoa rượi buồn
Lá héo úa, đồi khô
Cảnh gia đình
Hiu quạnh thế cô
Đứa con dại vừa tròn chín tháng
Cha đẩy xe con
Đong đưa nhịp võng
Trong khu rừng
Văng vẳng tiếng chim muông
Và một hôm
Làm việc giữa vườn
Cậu bé ngủ yên
Voi che ánh nắng
Suốt nhiều tiếng đồng hồ
Nhưng người cha nào có hay đâu!
Vì Người mải mê làm việc
Ở vườn sau
Quên bẵngđứa con
Đang phơi dưới nắng
Và từ đó
Voi giữ vai trò chăm sóc trẻ
Nhặc cỏ hoa rừng
Hái chùm chày, dũ dẽ
Cho bé ăn
Bằng trái ngọt trên cành
Những chiều vàng
Cỏ úa, nắng vay quanh
Voi kéo xe
Đưa bé dạo chơi
Qua những khu lan rừng
Vui đùa cùng lũ trẻ
Mỗi cuối tuần
Voi theo người cha và đứa bé
Thăm mộ, tưới cây…
Voi qùi lặng lẽ
Mắt đượm buồn
Vì nuối tiếc người thân
Voi dùng vòi
Trẫy sạch cỏ bên đường
Mở lối đi
Cho thêm phần sáng sủa
Và những chiều
Mưa bay buồn tẻ
Gom lá rừng
Trải kín lối đi quanh
Chim reo vang
Từng điệu nhạc trên cành
Voi cũng hòa theo
Giục đứa bé đứng lên ca hát
Voi lượn vòng quanh đồi cát
Để làm trò
Cho đứa bé giải khuây
Có những ngày giông bão
Cây gãy, cát bay
Đường lên mộ
Phủ đầy chông gai sỏi đá
Con voi buồn khôn tả
Nó mở đường, dọn sạch lối đi
Hái những bông hoa cúc, hoa qùi
Đặt lên mộ
Cùng cha con qùi lạy
Có những ngày
Trước sau vắng vẻ
Chủ nó đi xa chưa về
Voi vẫn ngày ngày chăm sóc vườn rau
Đuổi bầy thỏ dại
Gôm những nhánh hoa
Đặt bên khung cửa
Khi chủ về
Nỗi vui mừng khôn tả
Nó nhặc cành hoa
Tặng cho cả cha con…
Những đêm về
Nghe thú rống trên non
Voi vùng dậy đứng ra nghinh chiến…
Thời gian thấm thoát qua mau
Đứa bé đã lên năm
Có một chiều bãng lãng bước xa xăm
Bé rong chơi trên đồi thông cỏ úa
Voi tìm kiếm giây lâu
Rồi ghé lại
Nó đứng canh cho bé ngủ trên đồi
Người cha tìm và đi đến tận nơi
Voi có vẻe dè
Gật gù xin lỗi
Năm năm qua rồi
Thời gian ngắn ngủi
Nỗi đau chưa dứt của gia đình
Có một chiều
Nắng đẹp tỏa hương thơm
Bé rủ voi
Qua bên kia đồi bắt bướm
Đến giữa đường
Bé vô tình dừng lại
Nhặtcành hoa
Lan trắng nở còn tươi
Xe qua đường vun vút đến nơi
Voi đứng canh liền xã thân bảo vệ
Nó húc vào xe đẩy lệch qua bìa núi
Voi ngã, xe lăn, hất tung cát bụi
Bé hoãng hồn
Chạy trở lại gọi cha
Người đến nơi hốt hoảng kêu la
Máu từ đầu voi
Tuôn tràn lai láng
Mọi người tán loạn
Chạy chữa cứu thương
Cậu bé khóc than
Vuốtve voi
An ủi tiếc thương
Nhưng voi chỉ nằm
Bất động giữa đường
Mắt nhòa lệ nhìn người cha
Và nhìn thật lâu vào đôi mắt bé
Như để nói
Những gì trong lặng lẽ
Cuối cuộc đời
Ôi giây phút chia ly
Ôi vĩnh viễn
Vì tử biệt sinh ly
Voi nhắm mắt
Lúc trời vừa xuống núi
Cậu bé kêu thương
Ôm chầm con voi
Không rời cho đến tối
Xe qua đường
Dừng lại không đi
Cảnh đau thương
Không nói được điều chi
Người người buồn đau, ngặn ngào ứa lệ
Bé xin cha:
“Chôn cất voi trong vườn
Để ngày ngày dưới bóng hàng dương
Con có thể nhìn rõ mộ voi
Từ phòng con ngủ ”
Ôi thương tiếc
Con voi hiền mến chủ
Biết xảthân
Cứu sống một mạng người
Thú trên rừng
Vẫn trung nghĩa với đời…
Sydney
22-8-1993
(Viết theo một chuyện thật
đã đăng trên các báo tại Sydney)
|