Vương vấn bao nhiêu chuyện ở lòng Đến rồi chẳng lẽ trở về không Gió chiều thoảng vờn khe núi Nắng sớm dịu dàng tỏa bến sông Một kiếp phong trần say ý mộng Trăm năm hồ thỉ quyện hương nồng Cuộc đời thương quá dù hư thực Lai láng ân tình sóng biển đông
THÍCH CHƠN PHƯƠNG
NGUYỆN XIN
Ơn Cha,Ơn Mẹ ,đất trời Đã sinh con được làm người trần gian Cuộc đời quí giá vô vàn Nguyện xin làm một viên than cháy hồng
T.Chơn Phương
CHẠNH LÒNG
Ai về nhặt xác phượng rơi Điểm từng trang giấy tuỗi đời đã qua Hoa niên ngày ấy trong ta Bạn thầy một thuở nay xa ngàn trùng
Đôi khi nhớ lại mái trường Nhớ từng buổi học tình thương tràn đầy Hành trang vạn nẽo đường mây Cánh chim bạt gió nay thầy bạn đâu ?
HÀNH TRANG Thương tặng Các em sinh viên sống xa Cha Mẹ.
Cha lam lũ luống cày bong sỏi đá Mẹ tảo tần gồng gánh dưới trời mưa Nắng cháy da ngọt ngào ca nước lũ Nụ cười buồn mặn chát bát cơm dưa
Con học xa ,nhà Cha Mẹ tiễn đưa Chút tiền mọn bao tháng ngày dành dụm Trao cho con mà sao Cha lúng túng Mái tranh nghèo gió động khẽ lao xao
Mẹ đã già bất chợt cũng ước ao Chuyện đời thường chẳng hóa thành cổ tích Hành trang lên đường đơn sơ túi xách Nhưng tình quê trỉu nặng vướng trong lòng
THÍCH CHƠN PHƯƠNG
HOÀNG HÔN
Lưng trời tiếng vạc kêu sương Không gian điểm cánh nhạn đường xa xăm Thời gian bao nỗi thăng trầm Tình quê trăn trở tháng năm dặm dài
T.Chơn Phương
THỜI GIAN
Thời gian là tóc của Cha Dáng còng của Mẹ,nước da đồi mồi Tôi đi cuối đất cùng trời Ngoảnh đi,ngoảnh lại một đời sao nhanh
T.Chơn Phương
HÌNH BÓNG CHA GIÀ
Cha ra đi,cõi vô thường tan biến Mái tranh nghèo,đã vắng bóng Cha ơi Vẫn còn đây,búc màn thư cửa sổ Gió phất phơ,reo kẽ lá không lời
Cha ra đi,khung trời còn nhung nhớ Áo bà ba ,nhuộm một nắng hai sương Áo vải thô,bạc phai màu hoại sắc Cảnh nhà xưa,nghiêng một mái Song Đường
Cha ra đi,bóng Cha già còn đó Quãng đường dài,gai góc vẫn không phai Cát bụi bay,thì thầm khua sõi đá Gọi hồn con,bóng núi đổ sông dài
Cha rũ áo,cuộc đời như bỏ ngõ Dòng sông xưa,nhịp sóng vỗ đôi bờ Mỗi lần qua,thêm một lần thương nhớ Bóng Cha già cằn cỗi tóc bạc phơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả Tiếng chuông mỗi sớm đưa xa Ngân vang trôi về nỗi nhớ Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa Dọc đường rơi rụng hơn thua Trở về nguồn tâm muôn thuở Đây rồi hình bóng Cha ơi.....!
THÍCH CHƠN PHƯƠNG
QUÊ HƯƠNG
Quê Hương từ thuở ấu thơ Ghi bao kỷ niệm đến giờ chưa quên Quê hương đồng lúa xanh mềm Tiếng ru đầm thắm,lớn lên từng ngày
Quê hương nơi cất cánh bay Đường đời muôn ngã tháng ngày lặn trôi Xa quê gần hết cuộc đời Nhớ thương mãi gửi về nơi quê nhà
Quê Hương nguồn cội thi ca Quê Hương là nước non nhà...Quê Hương .
Ngày mai tiễn biệt Chị đi
Về miền đất lạnh biệt li muôn đời
Trần gian ở lại Anh ơi!
Tình người con Phật bên đời nắng mưa
Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Hằng Vang nốt nhạc đạo đời thủy chung
Hợp tan trong cõi vô cùng
Như “Lời Sám Nguyện” thiên thu lối về
Hầu hết chúng ta lớn khôn đều bắt đầu từ dòng sữa mẹ. Tạo hóa đã ban cho mẹ
một bầu sữa ngọt ngào, giúp trẻ sơ sinh có đầy đủ các dưỡng chất và kháng thể
mà hiếm có một hợp chất dinh dưỡng nhân tạo nào có thể thay thế được.
Và những dòng sữa ấy cũng chính là một phần thân thể của mẹ.
Mưa dẫu tạnh nhưng Pháp âm còn mãi
Lời Chân Như thức tỉnh mộng đem dài
Pháp cứ thuyết cho tan sầu sanh tử
Cho Đạo mầu muôn thuở mãi xa bay
Em cứ ngỡ Quê Hương mình nghèo khổ
Nào ngờ đâu giàu Diệu Pháp cam lồ
Kinh vang
Thơm ngát hương trầm
Hào quang đại điện tỏa vầng thiêng liêng
Trầm hùng chuông mõ uy nghiêm
Y vàng tuệ đức cửa thiền sáng soi
Sắc màu tươi thắm hoa khai
Cúng dường
Sám hối
Đón ngày Vu Lan
Hoa thơm cung kính hai hàng
Chắp tay sen nở đạo tràng nam mô
Nhạc thiền hòa nhịp cùng thơ
Tâm thành gửi gắm vào giờ báo ân
Khẽ khàng vũ điệu cúng dâng
Thướt tha tà áo
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.