Thiền Sư Bổn Tịnh (1100 - 1176) Đời thứ 09,
Thiền Phái Vô Ngôn Thông (từ thời Vua Lý Nhân Tông đến thời Vua Lý Cao Tông)
🌷🙏🌼🙏🌺🙏🌹🌺🍀🙏🌷🙏🌼🙏🌺🙏🌹🌺🍀🙏🌷🙏🌼🙏🌺🙏🌹🌺🍀
Thuyết giảng: TT Thích Nguyên Tạng
Bài trình pháp: Cư Sĩ Quảng Tịnh Tâm & Cư Sĩ Huệ Hương
Diễn đọc: Cư Sĩ Diệu Danh ; Lồng nhạc: Cư Sĩ Quảng Phước
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính bạch Sư Phụ, hôm nay cuối tuần thứ Bảy, 18/9/2021, chúng con được học về Thiền Sư Bổn Tịnh, đời thứ 9, Thiền Phái Vô Ngôn Thông, Sư phụ dựa theo tài liệu gốc Thiền Sư Việt Nam do HT Thích Thanh Từ biên soạn và ấn hành tại VN vào năm 1972. Pháp thoại hôm nay là bài giảng thứ 286 của Sư Phụ bắt đầu từ mùa cách ly do bệnh đại dịch covid 19 (đầu tháng 5-2020).
Sư họ Kiều quê ở Phù Diễn, Vĩnh Khương. Thuở nhỏ rất hiếu học, thấu tột được lẽ sanh tử của đạo Phật, thông suốt thuyết nhân nghĩa của đạo Nho.
Sư xuất gia theo học với Thiền sư Mãn Giác ở chùa Giáo Nguyên, đạt được thâm chỉ Thiền tông.
Sư phụ giải thích:
- Đạo hiệu của ngài Bổn Tịnh rất hay, Bổn là gốc, là thể tánh, Tịnh là thanh tịnh, Bổn Tịnh là thể tánh, chân tâm luôn thanh tịnh, tất cả chúng sanh đều có.
Ngài Bổn Tịnh có túc duyên từ nhiều đời nên đời này gặp được minh sư, đó là Thiền Sư Mãn Giác, người để lại cho đời sau bài thơ kệ “Cáo tật thị chúng”:
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Hòa Thượng Thích Đức Nhuận dịch:
Xuân đi, trăm hoa rụng
Xuân đến nở. trăm hoa.
Trước mắt, đời chuyển biến!
Đầu xanh tuyết điểm pha.
Đừng nghĩ:Xuân tàn hoa rụng hết
Bên thềm, mai nở trắng... đêm qua!
Dù chỉ là một bài thơ ngắn nhưng đây là một tác phẩm nổi tiếng của nền văn học Phật Giáo triều đại nhà Lý, được xem là một bản tuyên ngôn về triết học ẩn ngữ qua nghệ thuật văn chương, mượn ngoại cảnh để diễn ra chân tâm, đưa hành giả vào khung trời giác ngộ giải thoát. Bài thơ cũng được tôn vinh là đã đạt đến đỉnh cao thượng thừa của triết học và văn chương, đỉnh cao đó chính là đưa người đọc tiến đến chỗ giải thoát khỏi khổ đau nếu hành giả nhận ra Phật tánh của bản thân qua ẩn dụ của “cành mai” trong bài thơ này. Ở đây Ngài Bổn Tịnh đã thừa hưởng trọn vẹn gia tài pháp bảo vô giá này từ Sư phụ Mãn Giác của Ngài.