NHỜ MẸ ÐAU CẢ NHÀ TIN PHẬT
KHÔNG TRÌ LÊ HỮU DẢN
---o0o---
Bà Mẹ ấy là vợ tôi, và cũng nhờ Bà đau mà tôi bắt đầu ăn chay trườngđược 10 năm rồi. Tôi còn nhớ ngày xưa, hồi tôi còn là học sinh trung học, mẹ tôi nấu cơm tháng cho các bạn tôi từ Quảng Trị, Quảng Nam, Ðà Nẳng đến Huế học, bà cho biết trước: "mỗi tháng bác nấu đồ chay ngày rằm và mồng một, trò nào không ăn chay được kể cả con bác thì chịu phiền ra quán mà ăn", nên tôi và một số bạn thường phải đi ăn cơm quán vì không ăn chay được.
Năm ngoái tôi có viết bài "Cần Sám Hối? Phải Ăn Chay! Cần Cầu Nguyện? Cũng Phải Ăn Chay!", nói lên sự lợi ích thiết thực của việc ăn chay qua kinh nghiệm của tôi và được Thầy Nguyên Tạng, Tu Viện Quảng Ðức ở Úc cho lên mạng lưới, nên một số Phật tử ở Sàigòn đã đọc bài ăn chay đó, trong số đọc giả này có bà Tạ Thị Phước, ngày 10.10.02 đã e-mail hỏi Thầy với nguyên văn như sau: "Nhân dịp đọc đề tàiCần sám hối phải ăn chay! Cần cầu nguyện cũng phải ăn chayhttp://www.quangduc.com/AnChay/10samhoianchay.htmlcủa bác Không Trì Lê Hữu Dản, con thấy có đề cập đến sách Tài Liệu Soi Sáng SỰ THẬT (EOT), xin Thầy cho con thêm chi tiết về sách này như tựa sách EOT là chữ tắt của...? để con vào thư viện tìm...Bản photo e-mail trên, tôi đã in vào sách EOT-03, trang 456, kế tiếp là bản dịch Anh ngữ bài viết tiếng Việt: Need To Repent? Become A Vegetarian! Need To Pray? Also Become A Vegetarian!
Vợ tôi tên là Nguyễn Thị Tịnh, Pháp danh Diệu Thanh, năm nay 76 tuổi, thua tôi 5 tuổi nhưng sức khỏe yếu kém hơn tôi nhiều vì Bà sinh hạ đến 11 con: 6 trai và 5 gái, cọng thêm dâu, rễ chúng tôi hiện có tất cả 21người con. Nay do Mẹ đau mà đại gia đình được trở thành một tiểuđạo tràng, được hướng dẫn tu tập bởi chú Thiệt Minh (con trai thứ 4) mới thọ giới sa-di từ Huế qua, ngay tại Niệm Phật Ðườngvừa thiết lập xong tại nhà của chúng tôi ở số 39781 Costa way, Fremont CA 94538.
Diễn tiến bệnh trạng của Mẹ:
Ðã hơn một năm rồi, các con có mướn được một chị trung niên tên Huệ đến ở trong nhà chăm sóc cho Mẹ 24/24, đút cho Bà ăn thức ăn đã xay nghiền thật nhuyển. Cuối tháng qua bổng nhiên Bà bị ho có nhiều đàm, trở ngại viẹâc ăn uống, nên 7 giờ sáng ngày Thứ Năm 24.4.03 tôi phải đưa Bà đến phòng Emergency bệnh viện Washington chữa trị, cho đến hơn 12 giờ trưa bác sỹ cho về sau khi đã thử nghiệm máu, Xray...và cấp phái mua thuốc ho thường không có trụ sinh vì b/s bảo là Bà không bị sốt. Về nhà, chị Huẹâ vẫn đút cho Bà ăn trưa phần cháo tôi đã nấu để chúng tôi ăn chung mỗi buổi sáng. Mãi đến 2 giờ trưa hôm sau, Thứ Sáu 25.4.03, con dâu thứ 3 từ San Jose lên thăm đút chè đậu ván Bà còn ăn được, nhưng vài tiếng sau chị Huệ đút cho Bà ăn bửa tối, Bà lên cơn ho liên tục nên không ăn được. Thủy, con gái thứ 3 đi làm về thấy vậy phải lái xe van đưa Mẹ đến bệnh viện Washington lại. Bác sỹ tại phòng Emergency liền cho hút hết đàm ra rồi chuyển ngay qua phòng CCU (Critical Care Unit), phòng này chuyên trị những bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch bằng những dụng cụ y khoa tân kỳ; ông ta khuyên Thủy nên báo cho thân nhân biết và cho ông số phone của người đại diện để ông tiện liên lạc lúc cần. Thủy gọi điện thoại về cho chồng là Lương, vừa nói vừa khóc trong điện thoại (tôi còn thức, nhắc phone lên nghe): nhờ anh gọi điện thoại báo tin cho tất cả anh chị em trong gia đình biết là Mẹ đang ở trong tình trạng nguy hiểm lắm tuy bác sỹ hứa sẽ cứu chữa đến cùng!, liền đó Lương lần lượt gọi hết cho mọi nhà biết.
Sáng hôm sau, Thứ Bảy 26.4.03, tất cả 5 con trai đều có mặt, thay phiên nhau vào thăm Mẹ ở phòng CCU trừ chú Thiệt Minh, mới được tin sẽ đến phi trường San Francisco vào trưa mai chủ nhật 27/4. Ðến lượt tôi vào thăm thì Bà ngủ do thuốc trụ sinh chuyền thẳng vào máu để trị phổi bị nhiễm trùng, Bà thở bằng máy chuyền oxy, thỉnh thoảng máy báo động qua tiếng còi làm tôi lo ngại và đau lòng khi thấy ống nhựa luồn vào lỗ mủi, vào cuống họng, cườm tay còn băng bó vì bị lấy máu nhiều lần để thử nghiệm!
Trưa chủ nhật, Thọ lấy xe của tôi đi đón em Cường (chú Thiệt Minh) về thẳng bệnh viện thăm Mẹ. Riêng tôi ngày nào cũng có đến thăm nhưng chỉ đứng nhìn Bà chừng 5, 10 phút vì không chịu nỗi tiếng còi báo động của máy đo nhịp thở khi Bà thở quá mau. Tình trạng của Bà vẫn không tăng không giảm, cho đến trưa Thứ Ba 29, tôi đến thăm nghe trai trưởng là Phú nói: ông bác sỹ có hỏi con rằng, gặp trường hợp Mạ đứng timcó cần chođiện giậtkhông?tôi bảo: không cần, nên để Mạ ra đi thoải mái không đau đớn gì cả!Tôi liền ra xe lái thẳng về Milpitas để gặp giáo sư Ðoàn Văn Thông xin bói một quẻ dịch. Vừa đến cửa thì g/s Thông đi ra định lên Oakland xem cho khách đã hẹn trước, ông mời tôi vào phòng bốc quẻ, ông đếm 10 hột rồi ghi số 10 vào giấy, ông xem đồng hồ lúc đó là 12g kém 20, ông đóng ngoặc con số 7 cọng với số 10 thành 17 và ông vẽ cái miệng ở giữa số 10 và 17 rồi bảo là "ho" làm tôi càng tin vào lời ông giải quẻ tôi đã bốc với kết luận ông viết bằng mực đỏ trên giấy là "Thời gian trong vòng 31 ngày thôi", ông bỏ tờ giấy đó vào bì thư đưa cho tôi.
Về đến nhà tôi liền điện thoại lên tu viện Kim sơn, một sư cô cho biết Thầy Viện Trưởng đi vắng, nên tôi soạn thư Fax gửi mời Thầy Viện Trưởng chủ trì một lễ cầu nguyện tại gia cho vợ. Nhận thư Fax, Thầy điện thoại báo cho gia đình biết là sẽ đến Fremont làm lễ vào lúc 4 giờ chiều mai, Thứ Tư 30/4. Nhờ vậy mà các con có đủ thì giờ chuẩn bị cho buổi lễ thật chu đáo và sẳn sàng ăn chay để cầu nguyện cho Mẹ. Chiều hôm ấy, tất cả các con đều tập họp đông đủ để đón rước phái đoàn chư tăng tu viện Kim Sơn gồm Thượng Tọa Viện Trưởng, một Thượng Tọa mới từ Việt Nam qua và một sư chú. Buổi lễ đã được cử hành với nghi thức trang nghiêm chẵng khác gì ở chùa vậy. Xong lễ, thay vì giảng pháp, Thầy Viện Trưởng tặng những băng giảng mới nhất của Thầy cho đạo tràng hiện diện kèm theo Thư Mời DỰ LỄ PHẬT ÐẢN và Các Khóa Tu THIỀN QUÁN. Thầy ngỏ ý hoan hỷ tiếp nhận chú Thiệt Minh lên Kim Sơn tu tập nhưng chú trình với Thầy rằng trong hiện tại, chú phải tu tập tại nhà để được gần Mẹ và cầu nguyện cho Mẹ hết khổ ách bệnh tật trước khi tìm chùa để tu.
Sáng hôm sau, Thứ Năm 1/5 sẳn có con rễ là Lương rất kinh nghiệm v/v tân trang nhà cửa, tôi nhờ thực hiện ngay công tác biến cải phòng thờ thành một Niệm Phật Ðường cho gia đình và Lương đã hoàn thành chỉ vài ngày sau, kể cả phòng ở riêng cho chú Thiệt Minh, thuận tiện cho chú tụng kinh sáng và chiều.
Ðúng 1 tuần, ngày Thứ Năm 8/5, lần đầu tiên y tá đở Bà ngồi, chêm gối ở cổ và đầu cao lên để Bà nhìn ra tôi làm cho tôi vô cùng sung sướng. Và đến sáng chủ nhật 11/5, trong lúc tôi đang ở nhà nấu cháo ăn tại bếp thì cháu nội là Kim, đang được thực tập bác sỹ 1 tháng tại BV Stanford, gọi điện thoại kể: ông nội ơi, con mới kể chuyện vui cho bà nội nghe, bà nội cười ông nội ạ!tôi nhảy tưng lên mừng vui hơn ai cho tiền cho bạc nữa. Trưa Thứ Tư 14/5 tôi đến thăm thì hay tin b/s sẽ xẽ cổ cho ống chuyền oxy vào thay vì cho vào miệng, và xẽ bụng cho ống chuyền thức ăn trực tiếp vào dạ dày thay vì cho ống vào mủi. Sáng Rằm tôi và Thiệt Minh lên tu viện Kim Sơn dự lễ cúng duờng trai tăng mà Thầy Viện Trưởng đã mời hôm 30/4 đến làm lễ cầu nguyện tại nhà. Xong lễ trai tăng, chúng tôi chạy thẳng về bệnh viện thì y tá cho biết là b/s vừa giải phẩu xong 2 việc trên và sau 4 giờ chiều Bà sẽ được chuyển lên bệnh viện nhỏ St Luke ở San Leandro.
Chiều Thứ Hai 19/5, tôi lên ÐH UC Berkeley dự lễ ra trường của cháu đích tôn Nam Le, về nhà được tin Bà bị sốt nên đã được chuyển qua phòng ICU (Intensive Care Unit) của bệnh viện lớn St Rose ở Hayward. Sáng Thứ Ba 20/5 tôi lên thăm thì đã có Thiệt Minh đang đứng cạnh Mẹ niệm Phật cho Mẹ nghe, y tá cho biết là Bà đã hết sốt và thở đều. Thiệt Minh kể chuyện hỏi Mạ có đau không? Mạ lắt đầu (không) và cười nữa. Ðến chiều thì họ chuyển lên phòng 1 của ICU trên lầu 4. Trưa hôm sau tôi lên thăm thì được Phú kể là họ đã rút ống chuyền thức ăn ở bụng ra rồi vì lỗ xẽ của b/s b/v Washington bị nhiễm trùng do chuyền thức ăn vào quá sớm. Bác sỹ cho biết, đợi 5, 7 hôm vết xẽ lành sẽ xẽ lỗ khác để chuyền thức ăn vào, tạm thời phải chuyền qua mủi và nếu hết sốt họ sẽ chuyễn về lại b/v St Luke.
Có theo dõi thật kỷ mới rõ lòng thương vô biên của mỗi con đối với Mẹ. Anh cả Phú thì bất chấp luật lệ, hình phạt và sự phiền trách của vợ, tự lái xe đến b/v thăm Mẹ trong khi bằng lái đã bị police tịch thâu! còn út Vinh thì muốn Mẹ được nằm tại b/v lớn St Rose có đủ tiện nghi hơn dù phải đóng thêm tiền phòng; nhưng hỏi ra mới biết mỗi ngàyphải đóng đến từ 2 đến 3 ngàn lận chứ không phải mỗi tháng! vì Mẹ chỉ có Health Insurance Part B, tiếc thay Ba không đau lại có bảo hiễm sức khỏe hạng A có thể nằm lâu dài bất cứ bệnh viện nào với giá 3 ngàn một ngày, vì Ba có làm việc cho trường học Mỹ trong mấy năm đầu thập niên 80. Trưởng nữ Tâm thì bỏ nhà ở Gilroy lên Fremont kể từ ngày Mẹ đau, thường ngày đến b/v thăm Mẹ trước khi về San Jose làm việc và chiều tụng kinh cầu nguyện cho Mẹ.
Tính đến nay, chú Thiệt Minh đã hướng dẫn đạo tràng gia đình tụng kinh Lương Hoàng Sám được 6 cuốn, hy vọng tụng xong bộ kinh 10 cuốn này thì Mẹ sẽ hết bệnh. Và nếu tính ngày Mẹ khởi sự đau đến hôm nay thì vừa đúng 31ngày, con số mà giáo sư Ðoàn Văn Thông đã ghi vào tờ giấy giãi quẻ. Cũng kể từ hôm nay, Phương, con dâu thứ 3 đã phát nguyện, chiều thứ bảy hàng tuần sẽ nấu cơm chay đải đạo tràng ăn sau khi tụng kinh xong.
Fremont, chiều chủ nhật 25 tháng 5 năm 2003.
Không Trì Lê Hữu Dản
---o0o---
SỰ THẬT 2003
( Evidence of the Truth 2003)
do Cư sĩ Hương Bình Lê Hữu Dản biên soạn
39781 Costa Way
Fremont, CA 94538. USA
Tel/fax: 510. 651 6423
Email: huongbinh@aol.com
---o0o---