TU...
Điều Ngự Tử TÍN NGHĨA
Vừa rồi, chúng tôi đọc một bài viết có chữ Nếucủa Đại lão Hòa thượng Thích Trí Chơn, đương kim Chủ tịch Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ ở báo Chánh Pháp số 09, tháng 01 năm 2010. Bài viết của Ngài nêu lên nhiều điểm thực tế cho sự tu hành. Chúng tôi thấy hay và dễ dàng áp dụng cho mình nhưng cũng có thể áp dụng cho mọi người, đặc biệt là cho những ai muốn tu và thật sự tu, dù là xuất gia hay tại gia. Ngài đưa lên mấy chữ Nếurất chí lý ; chẳng hạn như :
. .. “Nếuphỏng chúng ta nói đó là điều có thể thực hiện, chắc có nhiều kẻ không khỏi la lên bảo : “Làm sao có thể thực hiện được ?”Nếucác Phật tử cũng như mọi tín đồ Thiên chúa đều thực hành đúng những giới cấm của đức Phật và những điều răn của Chúa thì thế giới này có thể thay đổi được không ? Mọi vấn đề quan yếu đều do ở nơi chữ Nếubé nhỏ này.”.. .
. . . “Nếutất cả mọi người đều giữ giới không sát sanh thì ai dám bảo rằng cục diện thế giới đen tối này không thể thay đổi được ? Nhưng thử hỏi có mấy người tin chắc rằng họ có thể giữ đúng được điều răn “Không giết hại”đó ? Mặc dù rất ít, nhưng chúng ta cũng có một tia nhỏ hy vọng, một điểm sáng mờ giữa nền trời đen thất vọng, bởi lẽ lần đầu tiên trong lịch sử hiểu biết của nhân loại, con người đã ý thức được rằng chiến tranh bao giờ cũng gây nên chiến tranh và người chiến thắng cũng như kẻ chiến bại thảy đều đau khổ như nhau. ”.. .
Trong kinh pháp thường được nhắc nhở rằng :
*-.Nếu tất cả mọi người đều chỉ giữ một giới “Không sát sanh”không thôi, thì thế giới này sẽ không có chiến tranh. và,
*-.Nếu mọi người chỉ giữ giới “không trộm cắp”thì thế giới này sẽ không có lao tù.
Rồi tôi đọc trên Diễn Đàn mục bàn luận về tin tức Thể thao ngày 08-01-2010, đặc biệt là môn Football, có đoạn vừa buồn cho ông (Jim Zorn)bầu (head Coach)của đội FootballWashington Redskins như sau: ". . . Khi mà đội bóng không thành công như ý dân muốn thì ông bầu là người phải ra đi trước, vì ai cũng biết “ý dân là ý trời” mà ! Nhưng có điều bị mời đến Văn Phòng lúc 2:15am thì thật là quá đáng và chính thức bị đuổi lúc 4 giờ sáng thì thật lá ác tâm ác đức ! Còn nữa, khi ra về có cả Nhân Viên An Ninh kè kè bên hông để gọi là“Tháp Tùng” nữa chứ ! Làm gì thì làm, chờ cho người ta tròn giấc ngũ rồi mới giải quyết. Đó là chuyện của ông bầu Jim Zorn, head coach của đội Washington Redskins ! Đúng như người ta thường nói:“Thương thì quả Ấu cũng tròn, Ghét thì trái Bồ hòn cũng méo”.
Sau vài tiếng đồng hồ cho ông Jim Jorn nghĩ việc thì ông chủ của đội WashingtonRedskins là Daniel Snyder liền rước ông Mike Shanahan bằng chiếc phản lực cơ Redskins One. Ông chủ của đội Washington Redskins và ông Mike Shanahan vì 2 người là bạn thân với nhau từ những năm cuối của thập niên 1990. Chiều thứ Ba vừa qua ông Mike Shanahan đã được ông Daniel Snyder ký cho một hợp đồng 5 năm, trung bình mỗi năm 7 triệu Mỹ kim.”.(hết trích)
Sau khi đọc hai bài vừa đoản văn và tin tức, chúng tôi suy nghĩ và viết lên bài nầy với một chữ TU. Tức là chỉ có Tu mà thôi.
Trong bài “Nếu”đã nêu rõ ràng thế nào là hòa bình, thế nào là chiến tranh. Cả hai không phải từ bên ngoài đem vào cho mình ; mà chỉ tự mình thực hiện mới có được. Tất cả ai ai cũng thấy: Đạo Phật muốn được an lạc thì phải thực hành, chứ không phải là nói nhiều, nói hay.
Bản tin thể thao trên đây, sở dĩ có chuyện vui buồn là do ở nơi cái lợi. Vui như ông Coach Mike Chanahan đến với đội Washington Redskins ; vừa làm lớn vừa lợi nhuận mỗi năm 7 triệu Mỹ kim. Buồn như cựu coach Jim Jorn của đội Washington Redslins là không còn lợi nhuận như hằng năm và không còn đồng đội dưới quyền để nghe lệnh, trên sân cũng chẳng còn hình bóng của ông ta.
Đó chuyện đời thường. Còn chuyện tu tập cho hàng con Phật dù xuất gia hay tại gia thì sao ?
*.- Hàng xuất gia :Một khi phát tâm, bước chân vào chùa, quỳ trước bổn sư để được thế phát quy y xuất gia học đạo, đọc lên lời phát nguyện :
“Hủy hình thú chi tiết,
Cát ái từ sở thân,
Xuất gia hành Thánh đạo,
Thệ độ nhất thế nhân.”
Nghĩa là :
Bỏ thân hình đẹp không tiếc,
Bỏ ân ái, từ cả người thân,
Xuất gia phụng hành đạo Thánh,
Nguyện độ hết thảy mọi người.
Cái thân mà người đời rất quý trọng, cho là đẹp đẽ, cần phải trau chuốt, nâng niu tột cùng; nhưng đối với hàng xuất gia trong nhà Phật lại xem nhẹ nó, chỉ giữ gìn nó sao tương sạch sẽ, không đau ốm là đủ để tu tập vào con đường Giác ngộ. Nếu là đồng niên, thì chính ngay cha mẹ, anh em cũng xa lìa và nương theo như đức Phật và chư Tổ, dõng mãnh tiến bước vào đường đạo ; nếu có gia đình, cũng xin xả bỏ vợ hay chồng và con cái ở lại, lên đường học đạo giải thoát. Vì chí hướng của người xuất gia là thượng cầu hạ hóa. Cho nên câu cuối của bài kệ, khi quỳ trước Phật, trước Đại chúng và nhất là trước Bổn sư, đọc lớn : Thệ độ nhất thế nhân,là vậy đó. Khi một vị được gọi là Trưởng tử của Như lai, dù là Đại đức, Thượng tọa hay Hòa thượng, bước lên bục giảng pháp cho quần chúng, lúc nào cũng khuyến tấn rằng chúng ta phải đoàn kết, phải hỷ xả, xem công danh phú quý như đôi dép bỏ. Chúng ta phải học và thực hành cho bằng được Mười Điều Tâm Niệm như sau :
1.-Nghĩ đến thân thể thì cầu không tật bệnh, vì không tật bệnh thì tham dục dễ sanh.
2.-Ở đời đừng cầu không khó khăn, vì không khó khăn thì kiêu sa nổi dậy.
3.-Cứu xét tâm tánh đừng cầu khôntg khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở cầu không thấu triệt.
4.-Sự nghiệp đừng mong không bị chông gai, vì không chông gai thì chí nguyện không kiên cường.
5.-Làm việc đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng thường kiêu ngạo.
6.-Giao tiếp đừng mong lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa.
7.-Với người thì đừng mong tất cả đều thuận chìu theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất tự kiêu.
8.- Thi ân đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp là thi ân mà có ý mưu đồ.
9.-Thấy lợi đừng nhúng tay vào, vì nhúng tay vào thì hắc ám tâm trí.
10.-Oan ức không cầu biện bạch, vì biện bạch là hèn nhát mà trả thù thì oán đối kéo dai.(Luận Bảo Vương Tam Muội).
Bởi vậy Đức Phật dạy :
*.-Lấy bệnh khổ làm thuốc than.
*.-Lấy hoạn nạn làm giải thoát,
*.-Lấy khúc mắc làm thú vị,
*.-Lấy ma quân làm đạo bạn,
*.-Lấy khó khăn làm thích thú,
*.-Lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ,
*.-Lấy người chống đối làm nơi giao du,
*.-Coi thi ân như đôi dép bỏ,
*.-Lấy sự xả lợi làm vinh hoa,
*.-Lấy oan ức làm cửan ngõ đạo hạnh.
Theo đây, chúng ta thấy gì ?
Với những lời dạy được rút ra từ trong Phật pháp, chúng ta làm được và đúng những phần nào ? Hay, chưa có danh thì chạy quanh chạy quất, cậy nhờ người đủ thứ; thậm chí kiếm tiền để lo lót cho có danh, có chức. Chưa có bằng cấp thì chạy cho có, chưa có giải này, giải nọ thì mong cầu cho được. Từ đó đã đánh mất đi cái tâm thanh tịnh và chí nguyện lúc ban đầu quỳ trước Tam bảo để phát nguyện. Vì tranh đua, tìm cầu chưa được nên dùng những giả tâm đốn mạt để vu khống cho người khác thậm chí không còn tâm từ bi, không còn lương tri của mình khi phát ra những lời mà người thế tục cũng không dùng tới.
Thử hỏi khuyên quần chúng từ bi, đoàn kết thì củ soát lại bản tâm mình đã thật sự đoàn kết, đã có từ bi chưa ?
Muốn cầu hòa bình, muốn được thiên hạ cho mình giải hòa bình, thì, đối với đồng sự, đối với đồng liêu và nhất là đối với thuộc cấp mình đã hoà bình với họ chưa ?
Đức Phật thường dạy : "Lấy ân trả oán, thì oán kia tiêu diệt ; lấy từ bi để diệt hận thù" ;nhưng thật sự mình lấy ân hay là tạo ra oán đây ?
Thân mang pháp phục của Phật, tâm chạy rông ngoài thế tục để nghe ngóng, đào bới, không có tạo cho có để trù dập cho bằng được theo với cái tâm hoen ố, thiếu đạo đức của mình. Thấy ai gần hơn mình hoặc bằng mình là không thể chịu được, tâm súc sanh bắt đầu bộc phát mạnh mẽ. Thấy người ta làm được, mình không làm được hoặc không chịu làm, thì đâm ra ganh tỵ; thấy chùa khác Phật tử đông đúc đến nghe pháp, vì vị Trú trì biết cách hoằng pháp, sợ chùa mình bị lung lay, sợ Phật tử đến đó nghe pháp thì tìm cách ngăn chận hoặc tạo một tin không mấy tốt đẹp để vu khống. Đó là cái “dở”, thế mà cứ cất giữ mãi để làm của riêng, để xài một cách phi Phật pháp.
Vậy thì, cả đời hành xử như thế, cuối cùng được cái gì khi tấm thân cát bụi này tan vỡ ? Đó là câu hỏi lớn cho người con Phật, người học Phật và người sống cuộc sống hiền lương.
Ý nghĩ của bài còn dài và dài lắm, nhưng, khổ báo có hạn, chúng tôi tạm kết thúc ngang đây với bài thơ mộc mạc mà chúng tôi đã trình làng từ lâu.
Thơ rằng :
TU
Tu là tu,
Là phát tâm hướng Phật,
Là phát tâm hướng đến cả muôn loài,
Là phát tâm trì niệm suốt cuộc đời,
Là phát nguyện cho một ngày về bờ giác,
Tu như thế mới mong ngày giải thoát,
Trong hiện đời an lạc với chính ta,
Dù thân nầy đang nương náu Ta bà,
Tâm tự tại như đang là tịnh độ,
Tu như thế mới vơi đi sầu khổ,
Ðã tự tu là chính mình tự độ,
Niết bàn đâu mà tìm mãi bên ngoài.
Không vướng tục tức là tiên cảnh,
Ðã xa trần ấy thế bồng lai.
Tự mình gắng lấy ai ơi !.
(Trọng thu Kỷ mão – 1999)