Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Thưa Ba, con xin hứa

10/04/201320:08(Xem: 4898)
Thưa Ba, con xin hứa

chickensoup_fatheranddaughter
Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2011

Thưa Ba, con xin hứa

Nancy C. Anderson. Quảng Tịnh dịch

Nguồn: Nancy C. Anderson. Quảng Tịnh dịch


* Lời người dịch: Có lẽ không ít người trong chúng ta thường sống với quá khứ, với những kỷ niệm đẹp. Đối với QT quá khứ, những kỷ niệm đẹp cũng là những khoảnh khắc trong đời được những giây phút vui và hạnh phúc, những giây phút để mình nhìn lại và giúp cho mình chững chững chạc hơn bước tiếp trên quãng đường đời còn lại. Trên con đường đời đầy chông gai cạm bẫy, ba mẹ vẫn luôn là người bên cạnh ta, nâng đỡ, dìu dắt, giúp cho con mình hiểu đâu là đạo lý đời thường, đâu là lễ nghi phép tắc và nhiều nhiều thứ nữa không ngoài mong ước gì hơn là con của mình được nên người và trở thành những người sống có đạo nghĩa, những con người tốt trong xã hội. Xin kính dâng những bông hồng đỏ thắm lên các đấng sinh thành như là một lời tri ân công sinh thành dưỡng dục nhân Mùa Vu Lan lại một lần nữa trở về với những người con Phật trên hành tinh này.
Người bảo vệ nắm chặt cánh tay tôi. “Đi theo tôi”, ông ta lớn tiếng ra lệnh dẫn tôi trở vào cửa hàng bán giảm giá và vào văn phòng. Kế đến ông ra lệnh cho tôi ngồi vào ghế màu xanh lá. “Ngồi xuống đi!”, ông ra lệnh.
Tôi ngồi xuống. Ông ta liếc nhìn tôi và hỏi: “Bây giờ thì đưa cho tôi hay muốn tôi lấy ra, tùy cô thôi. Bây giờ cô muốn sao?”
Khi tôi lôi ra một vĩ cột tóc khỏi thắt lưng quần jean, tôi có cảm giác góc nhọn của giấy cứng khứa vào da thịt của mình. Tôi đưa lại cho ông ta và van nài: “Ông sẽ không gọi cho ba tôi chứ?”
“Tôi sẽ gọi cảnh sát và họ sẽ gọi cho ba cô.”
Tôi gục đầu vào tay và khóc nức nở. “Ồ, xin đừng! Ông không cho tôi đi sao? Tôi có thể trả tiền lại cho ông. Tôi có đủ tiền ở trong túi. Tôi chỉ có mười bốn tuổi thôi. Xin ông tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ ăn cắp nữa!”
“Cô đừng có đem nước mắt ra mà xin xỏ tôi, tôi sẽ không có động lòng đâu. Tôi chán ngán những đứa trẻ mới nhỏ mà đã đi ăn cắp.”
Tôi ngồi run rẩy vừa sợ vừa xấu hổ.
Khi cảnh sát tới, họ trao đổi riêng với ông bảo vệ và viên trưởng cửa hàng. Tôi thoáng nghe một viên cảnh sát nói: “Tôi biết ba cô ta”. Và còn nghe thêm: “Hãy dạy cho cô ta một bài học.”
Viên cảnh sát dẫn tôi tới xe cảnh sát và mở cửa sau. Tôi leo lên và họ chở tôi băng ngang thành phố nhỏ của chúng tôi. Tôi thu gọn người lại trong ghế để không ai thấy tôi khi nhìn ra cửa sổ bầu trời vào ban đêm. Kế đến tôi thấy nhà thờ của gia đình chúng tôi, và mặc cảm tội lỗi như cứa vào da thịt. Tôi thầm nghĩ: Sao tôi lại có thể ngốc nghếch đến như vậy. Tôi đã làm đau lòng ba tôi… Trời ơi!
Khi chúng tôi vừa đến trạm cảnh sát, một nữ cảnh sát phốp pháp có khuôn mặt vuông đã chất vấn đến khi tôi không biết đường trả lời. Bà ta chỉ cho tôi phòng giam lớn và ra lệnh tôi ngồi xuống và chờ đợi.
Tôi bước vào, tiếng chân đi của tôi vang lên dội vào những thanh nhà lao. Nước mắt tôi lại trào ra khi ngồi xuống băng ghế và nghe tiếng bà ta quay số điện thoại và cất tiếng nói: “Con gái của ông đang ở phòng giam trạm cảnh sát. Không, cô ta không có bị thương gì cả. Cô ta bị bắt quả tang khi đang ăn cắp. Ông có thể đến đón con ông được không? Vâng. Rất hân hạnh. Chào ông.” Bà ta lớn tiếng bảo tôi: “Này cô bé, ba của cô đang trên đường đến đây đấy.”
Thật lâu sau đó, tôi nghe giọng nói ba tôi gọi tên tôi. Bà ta lớn giọng hơn mức cần thiết gọi tên tôi đến bàn của bà. Mắt tôi nhìn chằm chằm xuống đất khi tôi bước về phía họ. Tôi nhìn thấy giầy của ba tôi nhưng không dám nhìn hay nói chuyện với ông. Và cám ơn trời, ông ta đã không hỏi tôi. Ông ký vài giấy tờ và viên cai tù bảo chúng tôi: “Hai người có thể đi được rồi.”
Trời sẫm tối và lạnh lẽo khi chúng tôi bước ra xe trong sự im lặng nặng nề. Tôi bước vào xe và đóng cửa lại. Ba tôi đề máy xe và lái đi ra khỏi chỗ đậu xe, đầu nhìn thẳng phía trước. Kế đến ông thì thầm, giọng buồn bã: “Con gái tôi … một tên ăn cắp.”
Tôi ân hận khóc sướt mướt. Khoảng đường dài năm dặm sao mà xa đến vô tận. Khi xe chúng tôi vào đến lối đi vào chỗ đậu xe, tôi thoáng thấy bóng mẹ ở cửa sau.
Mặc cảm xấu hổ cuồn cuộn dâng trào.
Sau khi bước vào nhà, ba tôi mới lên tiếng: “Chúng ta hãy vào phòng khách.” Ba mẹ ngồi ở ghế xa-lông, và tôi ngồi một mình cứng đơ ở chiếc ghế.
Ba tôi gãi đầu, nhìn tôi và hỏi: “Tại sao vậy con?”
Tôi kể lại về cái lần đầu tiên tôi đã ăn cắp một cây son và cảm giác sung sướng và tội lỗi đều giống nhau như thế nào. Rồi lần thứ hai, khi tôi ăn cắp một tạp chí cho lứa tuổi thiếu niên, cảm giác tội lỗi bớt dần đi và niềm sung sướng tăng lên. Tôi kể tiếp cho ba mẹ nghe về lần thứ ba, lần thứ tư, và lần thứ mười. Một phần trong tôi muốn ngưng thú tội, nhưng mặt khác lại tuôn trào như vòi nước phun chữa lửa vậy. Tôi tiếp lời: “Mỗi lần ăn cắp mỗi lần con lại cảm thấy dễ dàng hơn cho đến bây giờ. Con thấy mình đã sai biết chừng nào”. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má khi tôi nói tiếp: “Xin ba mẹ hãy tha thứ cho con. Con sẽ không bao giờ tái phạm lần nữa. Ăn cắp thì dễ nhưng bị bắt thì khó lắm.”
Ba tôi đáp lại: “Đúng rồi, và bây giờ thì khó hơn đây.” Ba bảo mẹ trao cho tôi một xấp giấy nhỏ và cây viết ở gần điện thoại. Mẹ bước tới, khẽ nhẹ tay tôi và đặt chúng vào đùi tôi. Ba tiếp tục: “Ba muốn con ghi hết những chỗ mà con đã từng ăn cắp. Ghi xuống con đã lấy những gì và giá cả bao nhiêu. Đây là cơ hội duy nhất cho con tạ tội và ba mẹ tha thứ cho con. Nếu như con tái phạm lần nữa thì ba đây sẽ không có che chở hay xin tha cho con đâu nhé. Ba mẹ lúc nào cũng thương con, nhưng hành vi này phải được chấm dứt, ngay bây giờ, hôm nay, có đúng không?”
Tôi nhìn ba, khuôn mặt ông như chợt già đi và nói: “Thưa ba, con xin hứa”. Khi tôi đang viết xuống những lần phạm tội, mẹ tôi còn răng đe: “Con nhớ là không được bỏ xót bất cứ lần nào đấy nhé; đây là cơ hội duy nhất cho con đấy.”
Khi viết xong danh sách những lần phạm tội, tôi tiến đến ghế xa-lông, đưa cho ba và hỏi: “Thưa ba, bây giờ con phải làm gì?”
Ba tôi nhìn tờ giấy, thở dài. Ông khẽ nhẹ vào chiếc gối dựa và tôi ngồi xuống giữa ba và mẹ. Ba tôi nói tiếp: “Sáng mai, chúng ta sẽ đến những chỗ trong danh sách này, rồi con xin phép được nói chuyện với viên trưởng cửa hàng. Con sẽ bảo với họ là con là tên ăn cắp. Con nói với họ con đã ăn cắp những gì ở tiệm của họ, xin lỗi và trả lại tiền cho họ. Ba sẽ cho con mượn tiền và suốt mùa nghỉ hè tới con phải làm việc để kiếm tiền trả cho ba. Con hiểu chứ?”
Tim tôi đập thình thịch, bàn tay toát mồ hôi, tôi khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau, tôi làm theo những gì ba tôi bảo. Thật không dễ dàng chút nào, nhưng tôi đã làm được. Mùa hè năm đó, tôi đã trả nợ hết cho ba tôi nhưng tôi sẽ không bao giờ trả được hết bài học quý giá mà ba đã dạy cho tôi. Cũng nhờ lòng quả cảm của ba mà tôi đã không bao giờ làm lỗi một lần nữa.
Dịch theo tài liệu “Yes, Daddy, I promise”, Nancy C. Anderson, Chicken Soup for the Father and Daughter Soul,2005, Jack Canfield and Mark Victor Hansen, Health Communications, Florida, USA.




Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 4200)
Gần như suốt đời, ai cũng nói tôi “giống mẹ như đúc”. Khi còn nhỏ, tôi chẳng hề bận tâm chút nào đến điều này bởi chỉ một điều đơn giản là tôi chẳng tin. Khi tôi đến tuổi trăng rằm, khi nghe những lời “con bé này giống mẹ như đúc”, tôi sẽ đáp liền: “Không đâu, mẹ là người lớn, còn cháu thì còn nhỏ mà”. Xét cho cùng, một thiếu nữ có muốn người ta nói mình giống mẹ chăng?
10/04/2013(Xem: 4949)
Ba tháng trước khi sinh con, mẹ bị tai nạn nặng khi đang trên đường về quê. Mẹ bị gãy xương đòn, phải bó bột, lại bị giập hàm không nói, không ăn gì được. Ai hỏi mẹ cũng chỉ biết khóc. Mẹ nằm mãi ở bệnh viện Phủ Lý, ở nhà chẳng ai biết tin. May là người nhà các bệnh nhân khác trong phòng đút sữa cho mẹ ăn. Chắc là mẹ đau lắm, nhưng mẹ vẫn lén bác sĩ, không uống thuốc kháng sinh vì sợ ảnh hưởng đến con.
10/04/2013(Xem: 4290)
Ngày tròn 6 tuổi, cũng là ngày tôi mất đi tình thương và sự dạy dỗ của cha. Còn bé, chưa hiểu biết nhiều, nhưng thấy mẹ đau buồn, tôi biết rằng mình không còn được ba đưa đón đi học. Chị em tôi được nghe mẹ kể về ba. Ở vùng đất mới Tây Nguyên năm xưa, người ta tìm đến công việc “đãi cát tìm vàng” với hy vọng mong manh sẽ thay đổi cuộc sống. Với ba, lần đi ấy là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng với bao ấp ủ: “có chút tiền mua quần áo mới cho các con ngày khai trường”...
10/04/2013(Xem: 4260)
Một người phụ nữ bước đến với túi ổi trên tay. “Anh mua giúp mấy trái ổi này, 2 cân chỉ tám ngàn đồng thôi”.Tôi ngẩng lên và bắt gặp ở người phụ nữ ấy một hình ảnh thật quen thuộc: những chiếc móng tay màu đen...
10/04/2013(Xem: 5096)
Ngày 5-10 - Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi. Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ!....
10/04/2013(Xem: 7707)
Pháp giới bao la vô biên vô tận không thể nghĩ bàn, nhưng trong tất cả, pháp giới chỉ là cội nguồn tánh thể chân như; tánh đó hiện lên vô vàn hiện tượng, hóa thành vô số màu sắc, dệt thành hằng hà sa số thế giới không thể nghĩ bàn. Cũng vậy tính thể thanh tịnh, tính chất Thánh nhân chỉ là một, nhưng phương tiện nhân duyên hiển hiện lại mang đủ hình tướng hoạt động của hết thảy hình ảnh phàm nhân.
10/04/2013(Xem: 4130)
Nhiều ngày nay gió đông cứ ùa thổi về, đem theo những cơn mưa dai dẳng và cái lạnh giá buốt của trời Tây. Nhẹ tay lên giở từng trang lịch, tôi khẻ thốt lên: “ Rằm tháng bảy lại sắp tới nữa rồi…!”
10/04/2013(Xem: 4094)
Mỗi năm có bao nhiêu ngày lễ lớn , nhưng đặc biệt là ngày “ Tri ân Mẹ” vẫn là ngày khiến cho mọi người dù còn nhớ hay đã quên đều có dịp tìm về bên Mẹ, vui cùng Mẹ. Mẹ còn hiện tiền thì những người con như chúng ta sẽ mua tặng Mẹ một món quà, nấu vài món ăn ngon cho mẹ và có thể làm bất cứ điều gì để mẹ được vui.
10/04/2013(Xem: 3774)
Trời Melbourne đã vào cuối đông nhưng vẫn còn lạnh, lạnh đến se người. Ngoài trời đang mưa, ngồi đọc những bài văn, bài thơ ca tụng công Cha, ơn Mẹ, tôi bỗng nhớ đến Mẹ tôi vô cùng và muốn viết đôi điều về Mẹ, để bày tỏ lòng thành kính tri ân của tôi đối với Mẹ, bởi hình như tôi chưa bao giờ nói cho mẹ biết, tôi mang ơn Mẹ biết dường nào.
10/04/2013(Xem: 4666)
Tôi chưa từng nắm chặt đôi bàn tay của mẹ, chưa một lần ôm lấy mẹ dù vui hay buồn! Ba tôi mất từ năm tôi lên năm tuổi, mẹ tôi ở vậy nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Lần đầu tiên tôi bước vào học lớp một, đứa bạn ngồi cạnh hỏi gia đình tôi làm nghề gì? tôi thật xấu hổ …chỉ dám nói mẹ mình làm nghề kinh doanh. Những ý nghĩ nói dối có lẽ bắt đầu hình thành từ khi ấy. Tôi ganh tỵ với lũ bạn vì ba mẹ chúng đều làm những nghề nghiệp đáng được xã hội tôn trọng, còn gia đình tôi, mẹ làm thợ xây, phu hồ, công việc quần áo dính đầy vôi vữa…
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]