Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Người Cha Thấu Hiểu

05/09/202016:47(Xem: 4213)
Người Cha Thấu Hiểu
cha va con

Người Cha Thấu Hiểu

Nguyên tác Anh Ngữ: Understangding Dad của Marianne L. Vincent
Do Quảng Tịnh Kim Phương chuyển ngữ
Phật tử Tường Dinh diễn đọc từ Trang nhà Quảng Đức, Melbourne, Úc Châu

 

Lời người dịch: Đây là Mùa Vu Lan thứ bảy mà Ba đã rời xa chúng con nhưng các con của Ba vẫn luôn nhớ về Ba, một Người Cha suốt đời tận tụy lo lắng và thương yêu con cháu và anh em cũng như mở rộng tấm lòng đối với bà con, láng giềng. Hòa vào kỷ niệm "Ngày Nhớ Ơn Cha" của Úc Châu, QT xin chia sẻ câu chuyện về một tấm lòng của Người Cha xin kính dâng tặng Hương Linh Ba Nguyên Bửu và những Người Cha đã quá vãng hay còn hiện tiền vào Ngày Nhớ Ơn Cha Đặc Biệt này. Kính nguyện quý vị cùng gia đình Mùa Vu Lan nhiều an lành. Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát.

 

Vào tháng Tám năm 1970, lúc đó tôi 18 tuổi, quan điểm của tôi khác Ba tôi về nhiều thứ. Trong vài năm qua, mối quan hệ giữa tôi và Mẹ trở nên gần gũi hơn. Mẹ con tôi có một mối liên hệ mà chỉ có giữa Mẹ và con gái mới có thể chia sẻ giữa phụ nữ với nhau.

Tôi muốn tổ chức sinh nhật vào tháng Tám với bạn bè và rất hào hứng lên chương trình với các bạn gái. Tôi vội về nhà sau giờ làm bán thời, tôi thấy Ba ở phòng khách, ngồi ở ghế xô-pha, nhìn suy tư vào khoảng không.

“Dạ Mẹ ở đâu vậy Ba?”

Ông ngước lên nhìn tôi và ngay tức khắc tôi có thể biết Ba cảm thấy khó khăn khi nói với tôi điều đó. “Mẹ con đang ở bệnh viện. Các bác sĩ muốn làm vài xét nghiệm. Ba chắc là không có gì nghiêm trọng, nhưng Mẹ con phải ở bệnh viện vài ngày.”

Tôi hỏi : “Bây giờ Ba có đi đến bệnh viện không?” . “Bởi vì nếu Ba đi, con cũng muốn đi. Con cần nói chuyện với Mẹ về ngày sinh nhật của con.”

“Có lẽ lúc này không phải là lúc con làm phiền Mẹ về ngày sinh nhật. Con có thể đợi được không?”, ông nói.

Tôi nghĩ: “Chắc chắn rồi. Đâu phải là ngày sinh nhật của Ba. Đợi tới ngày Mẹ xuất viện, ngày sinh nhật tôi đã qua rồi và Mẹ hứa tặng tôi bộ gậy đánh gôn mới.

“Ba ơi, Mẹ có nói rằng con nên có bộ gậy đánh gôn và con đã dự định chơi với bạn vào ngày sinh nhật của con – nhưng con không thể chơi nếu con không có bộ gậy đó!”

Ông nói: “Con có thể mướn, nhiều người cũng làm như thế khi họ mới bắt đầu học. Ba có nhiều điều quan trọng hơn để lo. Bộ đánh gôn không quan trọng. Con có thể mướn hay con có thể xử dụng bộ gậy của Ba.”

“Đúng rồi! Con thì cao 1.50 và Ba thì cao 1.73, bộ gậy của Ba quá dài cho người thấp như con!”, tôi nghĩ.

Tôi hờn dỗi ở trong phòng, cảm thấy buồn cho tôi, không hề nghĩ đến cảm giác Ba tôi như thế nào, ông đã lo sợ ra sao và nhớ Mẹ tôi đến dường nào.

Tôi thật khó có thể chờ đợi đến tuần tới. Tôi chỉ nghĩ đến mình, không hề lo lắng Mẹ tôi ra sao hay những người thân trong gia đình cảm giác như thế nào. Chỉ có lần duy nhất tôi nghĩ về người khác là khi tôi bỏ mặc Ba tôi và bộ gậy đánh gôn ngớ ngẩn của ông.

Cuối cùng, ngày sinh nhật của tôi đã đến. Ba đánh thức tôi dậy sớm sáng hôm đó và nói rằng ông và tôi sẽ đi thăm Mẹ vì Mẹ tôi muốn gặp tôi vào ngày sinh nhật. Tôi thật sự chẳng muốn đi; đây là ngày của tôi mà và tôi đã có những chương trình, mặc dù đương nhiên là tôi không đi đánh gôn.

Ba đã không cho tôi ở nhà nhưng tôi cũng không có sự chọn lựa nào khác. Khi chúng tôi đến bệnh viện, ông bảo tôi vào trước và vài phút nữa ông sẽ vào sau. Tôi bước vào phòng Mẹ và trông thấy Mẹ nằm ở giường trông thật kinh khủng. Tôi dâng lên cảm giác tội lỗi. Mẹ trông thật xanh xao và bệnh nặng. Tôi có thể đọc được sự đau đớn trên gương mặt của bà. Dẫu vậy bà vẫn ngước lên nhìn tôi và giang đôi cánh tay để ôm tôi vào lòng.

“Chúc mừng sinh nhật con, Mar. Mẹ không thể tin là con gái nhỏ của Mẹ đã 19 tuổi rồi.”, Mẹ thều thào.

“Mẹ ơi, Mẹ có sao không?”. Tôi biết là bà không ổn rồi, nhưng tôi muốn Mẹ nói với tôi khác đi. Tôi muốn Mẹ khỏe, để mà những gì tôi nghĩ về Ba và bộ gậy đánh gôn hợp lý hơn. Nhưng bây giờ không có gì là có lý cả, và tất cả những gì tôi biết là tôi cần Mẹ tôi về nhà – ngay bây giờ.”

Mẹ ôm tôi vào lòng và đọc được ý nghĩ của tôi. Bà nói: “Con biết không, Ba thương con lắm. Ba luôn mong chờ những điều tốt đẹp đến với con, và Mẹ nghĩ rằng khó khăn cho Ba đối với cái tính độc lập của con. Ba con vẫn cứ nghĩ rằng con vẫn còn bé bỏng và thật là khó cho Ba xem con đã trưởng thành.

Kế đó, Ba tôi bước vào phòng mang theo bộ đánh gôn mới. Ông reo lên: “Chúc mừng sinh nhật Đậu Phụng!”. Khi ông nhìn vào mắt tôi, ông bật khóc như một đứa bé. Tôi chạy đến bên Ba và ôm lấy ông. Tôi thật muốn nói với ông là rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng trong lòng tự bảo sẽ không phải như vậy. Tôi biết rằng những điều ấy một cách nào đó sẽ không bao giờ giống như thế được nữa.





Ngày hôm sau Mẹ xuất viện về nhà và vào buổi ăn tối đêm đó Ba bảo chúng tôi rằng Mẹ sắp ra đi. Mẹ chỉ còn sống thêm bốn tháng.

Tối hôm ấy, tôi nhìn Ba tôi với ánh mắt khác. Người đàn ông này có tình người. Ông cũng phạm lỗi  như những người khác, nhưng ông là người bạn, người hướng dẫn tốt nhất của tôi, người hùng của tôi. Tất cả những điều tôi mong chờ từ ông như là một người cha có nguy cơ bị tổn hại. Và ông cũng biết điều đó.

Bốn tháng kế đó, Ba tôi trông coi gia đình rất nhịp nhàng. Ông cố gắng làm cho cuộc sống chúng tôi trở nên dễ thở. Tinh thần luôn phấn chấn đối với chúng tôi. Cuộc sống cứ thế trôi qua thật  êm đềm. Thậm chí Giáng Sinh cũng qua đi mà không có gì bế tắt, tất cả đều nhờ Ba tôi.

Mẹ rời bỏ chúng tôi ra đi vào ngày 31 tháng 12. Tôi dõi theo Ba, chờ đợi xem ông héo úa, gào thét khóc lóc, bỏ mặc chúng tôi. Ông đã không bao giờ làm như thế. Ông hướng dẫn cho tương lai chúng tôi. Ông hỗ trợ chúng tôi như của cả Ba lẫn Mẹ.

Tôi chỉ chơi bộ đánh gôn vài lần, phần lớn là chơi với Ba tôi. Ông đã dạy tôi chơi đánh gôn. Hiện giờ, ông đã 91 tuổi nhưng ông vẫn là một trong những người đàn ông thông minh và tử tế nhất mà tôi đã từng gặp. Các con của tôi đã từng nghe nhiều câu chuyện về “Người Cha”, nhưng có một điều mà chúng sẽ không bao giờ biết hết đó là Ba tôi đã thương tôi vô điều kiện, bất luận tôi đúng hay sai, tốt hay xấu. Tôi đã cố gắng rất nhiều năm nhưng cũng chỉ làm được một nửa của Ba tôi khi làm một người mẹ ưu tiên con cái hàng đầu và dành tình thương bao la cho chúng như Ba đã  dành cho tôi.

Quảng Tịnh Kim Phương

Dịch theo: “Understangding Dad”, Marianne L. Vincent, Chicken Soup for the Father and Daughter Soul, 2005, Jack Canfield and Mark Victor Hansen, Health Communications, Florida, USA.

 

 

 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 4518)
Trong tất cả lễ hội của Phật giáo, chúng ta thấy rằng Vu-Lan Báo Hiếu là một lễ hội được quần chúng biết đến, quan tâm nhiều, dù người đó là Phật tử hay không phải Phật tử. Dân gian quen gọi ngày rằm tháng bảy là ngày lễ Trung Nguyên, ngày “Xá tội vong nhân” qua khẩu truyền.
10/04/2013(Xem: 5922)
Khi nghĩ về công ơn sanh thành dưỡng dục, thì chúng ta đã tạo nên một mạch nguồn của ân đức, của nghĩa trọng tình sâu, của dòng tâm thức luân lưu bất diệt. Một suối nguồn của thơ ca, của tiếng nhạc trầm hùng, lúc sâu lắng lúc thì nhẹ nhàng đi vào nhân thế vừa bất hủ vừa rung động thức tỉnh. Thế mới biết, giấy mực trần gian chẳng viết lên nỗi hai chữ “Mẹ ơi” cho trọn vẹn.
10/04/2013(Xem: 5015)
Giáo pháp của đạo Phật sâu thẳm được ví như đại dương mênh mông. Cửa vào đạo có muôn ngàn lối, hành giả khi bước vào nếu không trang bị đức tin vững vàng chắc sẽ choáng ngợp bởi sự uyên áo, sâu kín và pháp mầu vi diệu. Nếu thế thì con đường vào đạo của chúng ta thì sao, những người đầy nghiệp lực và hệ lụy của tham ái?
10/04/2013(Xem: 4688)
Với cái nhìn tuệ giác, Đức Phật quán chiếu trong vòng nghiệp duyên của chúng sanh, Ngài đã thấy được không có một chúng sanh nào tồn tại độc lập, mà ngược lại lưu chuyển trong vòng tương duyên với nhau. Tất cả vì vô minh, mà chúng sanh không thấy được Ngài. Trong kinh Báo Phụ Mẫu Ân diễn tả, có lần Đức Phật đi trên đường và thấy bên lề đường một đống xương khô, Ngài đã lễ lạy đống xương ấy.
10/04/2013(Xem: 4761)
Là Phật tử, mỗi người chúng ta luôn mang tâm nguyện tiến tu trên con đường giải thoát và giác ngộ, việc trước nhất thể hiện ý nghĩa đó là cần phải học Phật. Có học Phật cặn kẽ, rõ ràng và căn bản, chúng ta mới có cơ hội để tiếp nhận ánh sáng của đức Phật tỏa chiếu muôn nơi mà không e sợ đi lạc đường, lầm lối, dẫn vào tà đạo, và mới có thể mang lại nhiều lợi ích thiết thực trong cuộc sống cho chính mình và cho tha nhân.
10/04/2013(Xem: 4381)
Truyền thống giáo dục của Phật giáo có ba hình thức căn bản, gồm: khẩu giáo, thân giáo và ý giáo. Tùy theo căn cơ của người đệ tử mà các bậc thầy có thể sử dụng nhiều phương thức hướng dẫn khác nhau, nhưng thân giáo vẫn là quan trọng hơn cả cho thầy lẫn trò. Trở về khoảng thời gian Đức Phật còn tại thế, sự thuyết giảng của Ngài chưa bao giờ có hình thức giảng dạy như hình thức viết lách như chúng ta hiện nay.
10/04/2013(Xem: 5212)
Ánh sáng giác ngộ được hiểu như là một sự dập tắt vô minh, vọng tưởng điên đảo trong tâm trí của con người, là sự biết rõ sự thật về nguyên nhân và kết quả, nhận thức và hành động, con người và môi trường xung quanh. Giác ngộ là sự hiểu biết chân chánh, thấy rõ bản chất như thật của sự vật, vạn pháp. Giác ngộ còn có nghĩa là đoạn tận khổ đau, dứt trừ những tập khí phiền não bao trùm đời sống của con người trong nhiều kiếp sống, là sự thoát ly những con đường dẫn chúng sanh lên xuống trong sáu nẻo luân hồi trong vô minh bừng cháy.
10/04/2013(Xem: 5451)
Bát Chánh Đạo hoặc Bát Thánh Đạo là giáo lý căn bản của Đạo đế (trong Tứ Đế) gồm ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Đây là những phương tiện hành trì phổ biến sâu rộng chung cho Ngũ thừa Phật giáo. Trong bài pháp Tứ đế đầu tiên đức Phật giảng tại vườn Lộc Uyển, về phương pháp hành trì hay Đạo đế, con đường dẫn đến an vui Niết bàn. Đức Phật đã long trọng chỉ Bát thánh đạo cho năm bạn đồng tu là nhhóm Kiều Trần Như.
10/04/2013(Xem: 4530)
Chúng ta thấy rất rõ, từ cái nhìn của một người dù không phải là Phật tử , khi họ thấy chiếc y màu vàng đắp trên người của các vị Tăng Phật giáo, họ vẫn dễ dàng nhận biết được đó là tu sỹ Phật giáo, một cái nhìn quán tính, đã ăn sâu trong ký ức của mọi người. Đó là hình ảnh hiện thân của Đức Phật, và ngày này vẫn được tiếp nối trong Phật giáo. Ít nhất, hình bóng này, người bình thường cũng dễ dàng nhận biết và phân biệt được. Như Phật tử chúng ta có dịp thấy chư Tăng Nam tông ở các nước theo truyền thống Nam tông như Thái lan, Tích Lan, Miến điện, Lào và Campuchia v.v... và một bộ phận nhỏ ở Việt nam.
10/04/2013(Xem: 4739)
Đức Phật thường được ca tụng như một bậc vĩ nhân. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi vì vĩ nhân thường được hiểu như những bậc kỳ tài xuất chúng trong một lĩnh vực nào đó, hoặc có thể là nhiều lĩnh vực, mang lại lợi lạc cho con người trong một mức độ nào đó. Có thể là một vĩ nhân ở phương Đông nhưng chưa hẵn là kỳ tài ở phương Tây.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]