Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chỉ có thể là Tình Mẹ

10/04/201318:51(Xem: 4969)
  • Tác giả :
Chỉ có thể là Tình Mẹ

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2009

Chỉ có thể là Tình Mẹ

Kim

Nguồn: Kim

Mẹ!
Trong thâm tâm mỗi con người, đó là một từ thiêng liêng hơn tất cả, là nơi chốn yên bình, là bờ sông phẳng lặng cho ta tìm đến sau những chuỗi ngày mệt mỏi và thất bại trên đường đời.
Từ cái thuở khai thiên lập địa, đã có mẹ Âu Cơ ngàn năm tích cũ, mẹ của nòi giống tiên rồng. Rồi cho đến khi chiến tranh lầm than, mẹ Tô bế con chờ chồng, hoá đá sừng sững giữa đất trời, bao năm nước nguồn tuôn chảy lên gương mặt người đàn bà hoá đá ấy là bấy nhiêu năm khóc hận vì chiến tranh đã làm khổ thân phận người đàn bà ở nhà chờ mong.
Đến bây giờ, chiến tranh như nước thuỷ triều, đã rút ra khỏi những bờ bãi xương máu, những nấm mồ cũng đã xanh, những nền đất đã phẳng, những đồi cây đã lành lặn vết thương, nhưng, yêu dấu và chiến tranh lúc nào cũng là chiếc bóng đen đúa lặng lẽ đeo bám thân phận ta. Nếu tình yêu lứa đôi sớm muộn gì rồi cũng thành lời nói dối, thì tình yêu của người mẹ lại là tình cảm thiêng liêng nhất, vĩnh cửu nhất. Bởi linh hồn ta, thịt xương ta, khác gì tình yêu, rồi sẽ có một ngày đòi lấy một chốn trở về...và liệu....có chốn về nào ngất đắm, ngọt ngào hơn nơi mà từ đó nó được sinh ra và nuôi nấng, chỉ có thể là tình mẹ thôi!
Phải đấy, đứa con nào đi xa rồi cũng có ngày phải dừng chân, phải tìm về sau chuỗi ngày phiêu đãng, bởi đời dù dung rộng bao nhiêu chăng nữa, cũng có lúc đẩy ta đến nỗi bơ vơ ê chề... khi ấy ...dám chắc rằng không nơi nào ấm êm bằng vòng tay mẹ!
Đó là khi còn có mẹ để quay về và vùi đầu vào tình yêu, mất mẹ rồi con người ta sẽ bước chân về đâu? Không ít người con đã kịp khóc cho mù loà đôi mắt vì mất mẹ, khóc cho nỗi ân hận không gặp mẹ lần cuối, khóc vì đến khi mẹ đã yên nghỉ vẫn còn mãi mãi nhớ và hình bóng mẹ vẫn tạc ghi đến bất tận. Mỗi lần nhớ đến mẹ, có mấy ai kềm lòng không chảy dòng nước mắt, dù cho con người ta cứng cỏi bao nhiêu, chai lỳ vì đời bao nhiêu, vẫn không thể nào không tuôn giọt sầu rơi.
Nhớ mẹ mà không biết làm thế nào để mẹ biết rằng mình rất nhớ mẹ, nhớ mẹ khi ốm bệnh không người lo... Nhớ mẹ buổi chiều mòn mỏi đợi con... Tóc già cũng dần rụng theo ngày mùa lá rơi, con đi làm ăn xa biết ngày nào về ? Chỉ còn lại mẹ trong cái phận già buồn...
Và rồi khi quay bước về thì có hay chăng tình yêu to bạt ngàn ấy, lớn hơn sông núi ấy, phút chốc đã bay đi, hạnh phúc bỏ rơi ta và... còn lại đây là bóng tối cùng tận, là những gì đau xót nhất con người có thể cảm nhận. Trái tim con người vốn chỉ mỏng manh như thuỷ tinh, là sự lành lặn nhờ thời gian, nhưng... nỗi đau con mất mẹ không thể nào hàn gắn được. Cái ngày đội mấn trắng, mặc áo sổ gấu, đi theo sau linh cửu của mẹ là ngày con biết mình đang vấn khăn tang trắng lạnh lùng, cũng là ngày con sẽ đi giữa cuộc đời trắng đen lẫn lộn mà không có mẹ nâng bước. Chỉ biết thắp nén nhang trầm , nguyện cầu mẹ có linh thiêng quay về nâng đỡ chở che con, để con sống yên vui giữa thế nhân... Tuy là thế... nhưng rồi nỗi buồn trào dâng nhiều hơn, trách hờn bản thân cũng nhiều hơn, đến khi rùng mình và trong tâm tự hỏi :" Mình có bất hiếu không ?".
"Năm ngoái mẹ chưa mất
Trăng sáng ba gian nhà
Năm nay không còn mẹ
Trăng tan thành lệ sa"

Giọt lệ nào rồi cũng sẽ khô mau như làn khói nào rồi cũng bay đi... Chỉ còn lại là cái dư vị thấm tháp như ngâm vào trái tim con người quá nhỏ bé... tan ra "thành lệ sa".
Con đi cũng đã đành! Ấy thế mà khi con cạnh bên, mẹ cũng không muốn con lo cho mẹ, vì mẹ mà bận tâm. Vì sao thế mẹ? Mẹ thương con bằng trời đong biển đựng, tháng ngày nhọc công có xá gì, nhưng sao con muốn đền trả mẹ lại không đành? Nhớ lắm chứ! Cái ngày mưa giông gió giật, xác già gầy mòn của mẹ mau chóng nhiễm gió lạnh, mẹ vẫn im lặng dù đang rất mệt mỏi... Mẹ im lặng và con cũng im lặng nhưng dậy sóng tận trong lòng khôn nguôi.
"Nhớ ngày mẹ ốm nằm trong xó
Chiếu lạnh ủ không ấm vóc gầy
Đau đớn không hề rên xiết khẽ
Sợ con nghe thấy mà buồn lây"

Mẹ có biết không! Với mẹ, con chỉ có thể biết rằng mình đã có tạo chút nghiệp lành ở kiếp trước nên kiếp này được làm con của mẹ, hưởng cái gia tài đạo giáo của mẹ. Nhờ mẹ mà con thoát ra khỏi vòng diễn viên ngồi nhìn lên sân khấu vì đời chỉ là một vở tuồng dài. Mang ơn mẹ, mà không biết làm sao để đáp trả, dẫu biết rằng chỉ cần con hạnh phúc ấm no là mẹ hạnh phúc, nhưng mẹ ạ, một vở tuồng trôi lặng lẽ và không cảm xúc có lấy gì là hay? Chỉ có con yêu thương mẹ như mẹ đã yêu thương con, ấy mới là tình yêu, là khoảng nhiệm màu mà sân khấu cuộc đời lặng lẽ dựng lên cho con người thấy...
Con mất mẹ đã là sự mất mát không bù đắp được, nhưng tuổi con còn dài và ngày tháng nguôi ngoai bớt phần nào... Nhưng mẹ mất con khi tuổi già ập đến, cái hẩm hiu vây quanh, và nỗi cô đơn tồn tại đầy trong những tháng ngày cuối đời mẹ, thử hỏi mẹ vui gì và hạnh phúc gì? Không gì viết được nỗi đau ấy, tất cả chỉ là sự sơ khai cho ai muốn cảm nhận
"Lòng giá sớm bạc cơn mong
Sáng vui chân mộ chiều trông nhang tàn”

...
Quả thật là vậy! Cuộc đời rồi cũng qua, năm tháng dìu dặt tuổi xuân của mẹ, để khi mẹ không còn con, nỗi ưu phiền đến bồi đắp trong lòng mẹ. Mẹ biết làm gì khi sáng vui bên chân mộ rồi chiều trông nhang tàn? Tất cả những gì mẹ làm là nhớ ngày con khóc quấy, ngày con mỉm cười, ngày con khóc vì vấp ngã giữa đời...và mẹ nhớ... mẹ nhớ lắm ngày con mặc áo liệm, được nâng vào áo quan...!
Chỉ như chờ chực tuôn chảy nước mắt khôn nguôi, mẹ khóc mẹ gào giữa làn khói nhang dịu, tiếng chuông mõ thanh tịnh mà nghe cay lòng..!
Thời chiến tranh sẽ coi như tiền kiếp! Thời hoà bình là tương lai và hiện tại... Con xin được sống bên mẹ, được ngủ bên mẹ, để con biết mình còn mẹ. Còn mẹ để cài hoa hồng đỏ ngày Vu Lan, để ăn cơm chay, thắp nhang chùa mà nguyện xin mẹ sống đời với con. Biết làm sao giữa thế nhân sinh ly tử biệt, kiếp người rồi cũng đi, đời người rồi cũng mất nhưng tình yêu không cạn... Con chỉ có thể biết, yêu mẹ không bao giờ là sự kết thúc, chỉ cho đến khi con lặng lẽ một mình giữa đời, thì khi ấy xin mẹ bên con trong tâm hồn, để chắc rằng, mẹ mãi là mẹ của con và vẫn còn yêu thương con!
"Mỗi lần nắng mới tắt bên song
Xao xác gà trưa gáy não nùng
Lòng gợi buồn theo thời dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không
Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
Lúc người còn sống tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới gieo ngoài nội
Áo đỏ người đưa trước giậu phơi
Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong nắng trưa hè trước giậu thưa

(“Nắng mới” - Lưu Trọng Lư)
P/s: Không viết được gì hơn, đó chỉ là cảm xúc và nước mắt khi tôi viết ra những điều này... Xin gởi đến những người con còn mẹ để biết trân trọng và yêu thương hơn, gởi đến những người mẹ, đến những ai mang nặng tình yêu với đấng sinh thành ấy!
Kim
http://vietnamnet.vn



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
30/07/2014(Xem: 13260)
Cao Vọng của Cha Mẹ (thơ)
30/07/2014(Xem: 12190)
Hoài Vọng Mẫu Thân (thơ) Trần Trọng Khoái, Trần Kim Quế
30/07/2014(Xem: 11943)
Hiếu Niệm (thơ) của Trần Trọng Khoái
30/07/2014(Xem: 14298)
Ân Đức Sanh Thành (thơ) của Lão Thi Sĩ Trần Trọng Khoái
29/07/2014(Xem: 6198)
Cũng như có những trang kinh đức Phật chỉ dạy phương pháp báo đáp ân đức sâu dày đối với song thân một cách thiết thực nhất. Có nghĩa là đức Phật đã chỉ bày cách báo ân chơn chánh, hợp đạo lý, có lợi ích trong hiện đời và mai sau.
29/07/2014(Xem: 4973)
Lòng mẹ bao la như biển Thái bình dạt dào, Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào … Giữa khuya, âm thanh trầm bổng, sâu lắng ngọt ngào của một giọng hát nữ vang lên rồi vọng vào chốn thiền môn tĩnh lặng như xoáy vào tim. Con giật mình tỉnh giấc bàng hoàng nhớ Mẹ da diết. Nỗi nhớ làm con hạnh phúc, khiến con nhận ra tình mẫu tử thiêng liêng vẫn tồn tại giữa Mẹ và con. Vậy mà cả một thời gian dài, cả một đoạn đường đời, tình cảm ấy đã bị những oán hận, buồn tủi và sự vô cảm, vô tình làm con quên lãng, làm con không thể nhận ra được tình cảm của Mẹ cũng như nỗi đau day dứt của Mẹ. Giờ thì con đã hiểu nên biết nhớ biết thương khi tiếng hát về Mẹ vọng lên giữa đêm trường.
29/07/2014(Xem: 7451)
Hiếu thảo là truyền thống đạo đức quý báu của người Việt Nam nói riêng và người Á Đông nói chung . Chữ hiếu trong dân gian Việt Nam Người Việt Nam khi nói đến chữ Hiếu, liền nghĩ đến việc “thờ cha, kính mẹ”, như bài ca dao vở lòng mà ai cũng thuộc: “Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha, cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”; hoặc trong Quốc văn Giáo khoa thư ngày trước:
29/07/2014(Xem: 8745)
Siêng năng cần mẫn nhọc nhằn Công ơn Cha Mẹ vĩnh hằng cao sâu Đẹp thay chín chữ Cù lao: Sinh ra đau đớn xiết bao nhiêu tình Cúc thời nâng đở hy sinh Phủ năng chăm sóc vỗ về vuốt ve Súc thường bú mớm no nê Trưởng nuôi thể xác, dưỡng mê thân hình Dục thời dạy dỗ thâm tình Cố luôn trông ngắm xem nhìn thiết tha Phục quấn quít không rời tay Phúc lo đầy đủ ẳm bồng không xa
29/07/2014(Xem: 4788)
MƯỜI CÔNG ĐỨC CỦA MẸ Ơn Cha Mẹ sâu dày không kể xiết Suốt cuộc đời gian khổ cũng vì con Bao đắng cay sức lực dẫu hao mòn Đức hy sinh vẫn chẳng hề nao núng
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]