Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Sẽ có một ngày...

10/04/201318:49(Xem: 4787)
Sẽ có một ngày...

vulan_mevacon
Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2009

Sẽ có một ngày...

Quảng Tịnh Kim Phương

Nguồn: Quảng Tịnh Kim Phương


Viết cho Bác Chân Mỹ Lương
Đêm nay trời thật lạnh với những cơn gió rít từng hồi, những cành cây sau vườn chạm vào nhau nghe xào xạc, lá rơi lộp độp trên mái nhà. Tôi nhìn ra cửa sổ, cả một màn đêm bao trùm khu vườn, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy vài nhánh cây đu đưa theo gió, cái lành lạnh đôi khi cũng làm cho mình tê tái thật, nhất là mỗi khi có tâm sự buồn… Ngồi đọc vội vài bản tin ở tờ báo tiếng Việt trên mạng, nào là đánh nhau ở Iraq, nào là tranh chấp và giết nhau, nào là hải tặc cướp biển, v.v… Thế giới mà mình đang sống sao mà bất an thế không biết. Tôi vẫn thường tự hỏi là con người đã tốn bao công sức, trí óc để làm đẹp cho đời và cũng chính con người ra tay hủy diệt nó. Một con vật bị thương mà mình còn thấy xót, vậy mà người với người sao nỡ tàn nhẫn với nhau lạnh lùng đến thế. Tôi cũng bất giác buồn theo với con người, với cảnh vật….
QT à, biết không vui thì đừng có đọc những chuyện ni, hãy tìm chuyện khác mà đọc đi nhé! Khổ nỗi, con người thì cứ hay đi tìm cái khổ, cái buồn cho mình là như vậy đó, tôi bất giác mỉm cười một mình. “Mình thật là may mắn hơn rất nhiều người”, tôi vẫn thường hay tự nhủ với chính mình và cũng để khuây khỏa với những ‘nổi buồn không tên’. Đời người ai cũng có lúc không hài lòng với những gì mình đang có và cứ chạy theo những cái hư ảo dù biết nó không phải là của mình, không thuộc về mình, nhưng mình vẫn lao theo, bởi vậy cứ khổ mãi là như thế! Đời là vậy đó nên hai chữ ‘tri túc’ biết đủ là đủ nhưng mấy ai học được và hành được trong đời đâu. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt đứt những dòng suy nghĩ vu vơ của tôi, tối rồi mà ai lại gọi cho mình giờ này vậy ta? Vẫn cái giọng nói quen thuộc của Bác Hai bên đầu giây điện thoại bên kia, ‘người bạn già nhiều tâm sự’ của tôi đó. Bác vừa nói, vùa kể chuyện trong nước mắt về người con gái mà đã đứt ruột sinh ra, giờ đây đã bỏ rơi mẹ già một thân một mình. Tôi vừa an ủi, vừa cũng thụt thịt theo Bác…
Hai chữ “định mệnh” có lẽ quá khắt khe và tàn nhẫn đối với Bác Hai mà tôi quen biết khi đi sinh hoạt ở cộng đồng. Người ta thường nói là ‘được cái này thì mất cái kia’ nhưng theo tôi thì Bác Hai không được cái này mà cũng không được cái kia. Vừa sanh ra đứa con chẳng bao lâu thì người chồng cũng bỏ rơi Bác, một mình Bác phải bươn chải để nuôi lớn đứa con gái. Bác không được học hành nhiều, tính tình thì thẳng thắn, ‘bụng để ngoài da’ nên đôi khi cũng ‘dễ mất lòng hàng xóm’ lắm lắm. Tôi thì rất quen thuộc với ‘nắng mưa’ của Bác, Bác rất là tốt bụng, làm rất nhiều việc thiện và cũng mến tôi lắm nên cũng hay ‘tỉ tê’ với tôi đủ thứ vui buồn thế gian. Nhìn thấy hoàn cảnh của Bác mà tôi thương Bác thật nhiều và đôi lần cũng phải đau khổ không dám than vãn để nghe Bác ‘tâm sự loài chim biển’ và ‘bài ca không bao giờ hết lời’ của Bác suốt cả tiếng đồng hồ…
Tuy học hành không nhiều nhưng Bác được cái may mắn duy nhất mà ít ai có được là đứa con học thật giỏi và đã tốt nghiệp đại học rất danh tiếng và có công việc rất ‘thơm’ khi ra trường. Cũng từ cái ngày “đủ lông đủ cánh”, đứa con gái giờ đây đã có bạn trai và đã ngủ quên trong lời ong mật của bạn trai mà theo tôi được biết là không được tốt đẹp cho mấy. Hắn nói gì thì con bé nghe cũng êm tai và về nhà hoạch họe, đòi hỏi Mẹ mình đủ điều, nếu Bác Hai không làm vừa ý con bé thì con bé bỏ đi biền biệt… Lâu lâu thì con bé cũng điện thoại để báo với Bác Hai là về nhà thăm Mẹ, những lúc đó Bác Hai lòng vui như mở hội, nào là đi chợ nấu những món ăn mà con bé thích và chẳng dám đi đâu ngày hôm đó, cả ngày bồn chồn trông ngóng để đợi con bé về và mỗi lần như vậy thì Bác Hai lại điện thoại cho tôi để chia sẻ niềm vui đó. Dù đã được học hỏi chút ít về giáo lý nhà Phật, Luật Nhân Quả, hiểu được tại sao mình phải bị mang nghiệp này nhưng tôi vẫn thầm nghĩ sao cuộc đời này không có công bằng với Bác Hai, suốt cuộc đời Bác đã chịu quá nhiều bất hạnh, chồng thì bạc bẽo bỏ rơi Bác, chỉ còn đứa con là niềm an ủi duy nhất thì cũng hất hủi và bỏ mặc Mẹ để đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Cô bé ơi, em có bao giờ để một vài phút thôi, chỉ vài phút thôi ngồi lại và để cho tâm mình thật lắng đọng nghĩ xem em có được địa vị như hôm nay là nhờ ai? Có lẽ em đã đủ lớn để trả lời được câu hỏi này. Em có biết cũng vì em mà Mẹ đã hứng chịu bao nhiêu đắng cay của cuộc đời để với mong ước duy nhất là em sẽ được có một cuộc sống tốt đẹp hơn của Mẹ. Có lẻ em vẫn trách Mẹ là hay la rầy em nhưng nếu em hiểu được rằng vì quá thương em nên Mẹ mới làm như vậy. Mẹ không khéo như những người Mẹ khác nhưng Mẹ vẫn có một trái tim dành hết cho em. Nếu không thương em thì Mẹ đâu có đánh đổi cả cuộc đời để chăm lo, săn sóc cho em từ lúc chập chững cho đến khi trưởng thành. Em có biết không, có những đêm trong căn nhà một mình đơn côi chiết bóng, Mẹ đã tủi thân và khóc thầm cho số phận hẩm hiu của mình, rồi có những ngày bệnh liệt giường mà không ai chăm sóc, an ủi. Cuộc đời Mẹ đã chịu quá nhiều tủi nhục rồi, Mẹ không cần tiền cần bạc, Mẹ chỉ không muốn con của Mẹ sẽ là cái bản sao của Mẹ, Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc, có một cuộc sống tốt đẹp và tự tin khi bước vào đời. Cho dù là như thế nào, Mẹ chỉ mong con hiểu một điều rằng cho dù con của Mẹ có lầm đường lạc lối, có làm cho Mẹ đau buồn, Mẹ lúc nào cũng thương yêu con và giang cánh tay rộng mở để đón con gái yêu trở về bên Mẹ.
Đã mấy mùa Vu Lan trôi qua nhưng cô bé vẫn chưa trở về với Mẹ, vẫn ngủ quên trong hư ảo của tình yêu, không làm tròn chữ hiếu đối với người Mẹ đã suốt cuộc đời hy sinh cho mình mà không ngại miệng đời mỉa mai chỉ trích. Tôi cũng đã có những lúc chạnh lòng khi nghe Bác kể về cuộc đời mình và thao thức với mảnh đời nghiệt ngã mà Bác phải gánh chịu đã bao năm trường. Tôi vẫn thầm khấn nguyện cầu Trời Phật phù hộ cho cô bé một ngày nào đó sẽ quay về với Mẹ, vừa tròn đạo làm con, vừa sưởi ấm cho người Mẹ được những ngày an vui và hạnh phúc cuối cuộc đời. Tôi cũng hy vọng là cô bé sẽ đọc được những dòng chữ này, sẽ biết ăn năn hối cải để làm một đứa con hiếu thảo khi chưa quá muộn màng … Bất giác tôi thấy trào dâng một niềm tin mãnh liệt, tôi hy vọng là ngày ấy sẽ đến, nhất định cô bé sẽ quay về với Mẹ. Đâu đó chợt vang lên trong tôi, tôi thầm khẽ hát...
Dù đã lỡ bước đến chốn nơi nào
Dù cho mây đen bao kín bầu trời
Con yêu ơi, con yêu hãy quay về đây
Dù đời có quá đắng, quá xót xa rồi
Tình yêu đam mê kiến quá điên dại
Con yêu ơi, con yêu hãy quay về đây
Hãy quay về nhìn lại mình
lại giòng sông, là giòng sông diễm xưa
Hãy quay về để một lần được nhìn
Một lần được nghe lời ngọt ngào ru thiết tha
Mẹ làm suối tắm mát những tháng năm dài
Làm sông trôi đi bao nhiều muộn phiền
Là mây xanh bao quanh cho cuộc đời con
Mẹ là nắng ấm áp tỏa xuống con đường
Cho con thơ tiếng nói ban đầu
Có tiếng khóc, tiếng hát bước chân đầu tiên
Chốn thiên đường cuộc đời nầy
Cuộc đời của con là giòng sông thiết tha
Chốn thiên đường cuộc đời nầy
Cuộc đời của con là giòng suối mát trong

(nhạc phẩm Con Yêu - mp3, nhạc Philippines; lời Việt của Cẩm Vân)


Melbourne, Vu Lan 2009
Quảng Tịnh Kim Phương



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/04/2013(Xem: 3949)
Hạ bước vào quán lúc 12 giờ trưa, cô đảo mắt nhìn quanh, thật khó tìm một chỗ ngồi rộng rãi ở cái quán nổi tiếng là thức ăn ngon này, cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ngồi gần cửa ra vào, nơi một cặp vợ chồng vừa đứng lên. Luồng khói đâu đó mù mịt túa vào chỗ Hạ ngồi, xuất phát từ bàn bên, những người ăn mặc sang trọng đang ngả nghiêng , ồn ào nâng ly, cụng chén...
11/04/2013(Xem: 5183)
Trời đã sang tháng bảy, cái nắng oi bức của mùa hè cũng đã vơi đi, để thay vào đó là những cơn mưa lất phất, thời tiết cũng bắt đầu se lạnh, làm cho tâm hồn con người cũng dạt dào cảm xúc. Và cũng lúc này chúng con biết rằng một mùa Vu Lan mới đã đến. Vu Lan báo hiếu mẹ cha, dường như đã in sâu trong tiềm thức của mỗi người con Đức Phật, nhưng sao mỗi khi Vu Lan về, trong lòng của chúng con lại bồi hồi cảm niệm về công ơn của hai đấng sinh thành.
11/04/2013(Xem: 4785)
Tôi được nghe Mẹ kể rằng vào năm 1954, sau hiệp-định Genève chia đôi nước Việt-Nam thành hai miền Nam-Bắc ngay tại vĩ-tuyến 17. (Nơi có cây cầu Hiền-Lương bắc ngang giòng sông Bến-Hải, ngăn hai tỉnh Quảng-Trị và Quảng-Bình), Mẹ đã khăn gói theo Bố tôi đi bằng "Tàu Há Mồm" di-cư vào Nam rời Bắc Việt, vì vậy mà tôi được sinh ra và lớn lên trong miền Nam Việt-Nam, được sống sung sướng như một đứa trẻ "Đẻ Bọc Điều".
11/04/2013(Xem: 3982)
Mô tả: Bài này rất rất hay,và đáng trân trọng.Mình sưu tầm lại và hi vọng những ai đọc nó sẽ yêu thương người mẹ hơn.Mẹ thật vĩ đại!
11/04/2013(Xem: 3558)
Thưa mẹ, mẹ có biết không, thời gian, không gian làm cho con run sợ và phẫn uất. Đó là những biên giới đã phân chia tất cả, đã ngăn cách tất cả và làm cho con người lẻ loi và cuộc sống bơ vơ. Con muốn tạo ra trong quả tim nhỏ bé của con một thế giới mà nơi đó không có không gian và cũng chẳng có thời gian, tất cả những gì con ôm ấp đều gần gũi với nhau.
11/04/2013(Xem: 4050)
Melbourne đang run rẩy với cái lạnh lẽo của mùa đông rét mướt nhưng không hiểu vì sao mà bất chợt tôi lại cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc khi ngồi nhìn ra khu vườn qua song cửa nhớ đến Ba Mạ tôi ở quê nhà. Tôi đã trải qua nhiều mùa Vu Lan xa nhà, không được đến Chùa cùng Ba Mạ tôi trong ngày trọng đại này.
11/04/2013(Xem: 4399)
Chủ nhật 12/08/2012 (GDVN) - Bất chấp mối nguy hiểm từ ngọn lửa đang thiêu rụi ngôi nhà, nó vẫn lao vào để di chuyển những đứa con mới 10 ngày tuổi của mình đến nơi an toàn.
11/04/2013(Xem: 8247)
Trong xã hội loài người, không có mối quan hệ nào thiêng liêng hơn mối quan hệ giữa Mẹ và con. Tuy nhiên, có những trường hợp cá biệt mà mối liên hệ thiêng liêng này đã bị phá vỡ một cách đau đớn, man rợ và tàn nhẫn bởi những đứa con ngu muội và ác độc. Câu chuyện Trái Tim Của Mẹ, được trích dẫn từ truyện cổ Ý (Italia) sau đây kể về một đứa con đã cố tình dẫm nát mối thâm tình khiến cho bao nhiêu người, kể cả những kẻ thô bạo và cứng rắn nhất đều phải rơi lệ.
11/04/2013(Xem: 4860)
Mùa thu hiền dịu và thân thương lại trở về với muôn loài cỏ cây vạn vật, mùa thu hắt hiu gợi cho hồn thi nhân nguồn cảm hứng dạt dào bởi những chiếc lá úa vàng rơi, mặt nước hồ thu trong veo, yên bình dễ phản chiếu một bầu trời ảm đạm. Nhưng đối với người con Phật, thì mùa thu là mùa Vu Lan, là mùa báo hiếu.
11/04/2013(Xem: 6427)
Ven. Weragoda Sarada Thero Thích Nguyên Tạng (dịch) Trong bối cảnh xã hội hiện đại, nếu cho rằng đạo đức và hành vi xã hội của trẻ em ngày nay chỉ được quyết định bởi cha mẹ và thầy cô, thì đó là một kết luận quá đơn giản. Trẻ em ngày nay sinh hoạt trong một cuộc sống đầy những phức tạp. Cuộc sống hồn nhiên đã bị can thiệp và định hình bởi các phương tiện truyền thông đại chúng. Phương tiện này đang tấn công người đọc, người xem và người nghe, một cách hết sức khéo léo, bằng những kỹ thuật truyền thông tiên tiến đến ngay cả người lớn cũng thấy khó có thể cưỡng lại được sức quyến rũ của chúng. Sự hấp dẫn của truyền thông hiện đại đang chinh phục người tiêu thụ, bóp nghẹt họ trong sự khuất phục vô vọng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]