Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Cảm ơn mẹ đã khắt khe

10/04/201317:37(Xem: 4744)
Cảm ơn mẹ đã khắt khe

Tuyển tập bài viết về Vu Lan - 2008

Cảm ơn mẹ đã khắt khe

Nhị Tường

Nguồn: Nhị Tường dịch

Con không thể nào tin rằng mẹ đang muốn con đi làm với mẹ -- Đang là mùa hè, con không phải đi học, và thậm chí chỉ mới 7 giờ sáng! Mẹ, mẹ nghĩ sao vậy? Con biết là tính con cũng hay phá lệ và có những vấn đề trục trặc, nhưng con chỉ mới 14 tuổi thôi!
Mẹ được trả lương như một y tá -- còn con thì đâu biết làm cái gì trong cái nhà dưỡng lão chỉ toàn những người già đó. Hưmmm, nếu con may mắn thì ở đó có một cái giường – con sẽ chỉ nằm dài suốt ngày và xem ti vi. Vâng, con nghĩ con có thể làm được vậy thôi.
Mẹ muốn con làm gì hả mẹ? Con có thể nói gì với một người phụ nữ thậm chí không biết bà ấy đang làm gì trong căn phòng đó? Mẹ ơi, bà ấy nói có những con nhện chui ra từ lớp giấy dán tường (mà chẳng có giấy dán tường nào hết).
“Được rồi, được rồi”, con đã nói với bà ấy. “Bà Carrie là một người thường trú lâu năm ở đây, nên sẽ bà được giúp đỡ về chuyện những con nhện mà”. Con vừa nói với bà ấy rằng không có một con nhện nào ở đây hết, thế là bà ấy hết lo sợ rồi. Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, mẹ lại kiểm tra con và bà Carrie. Mẹ mỉm cười khi con kể mẹ nghe rằng, con và bà ấy chỉ “nói chuyện”. Những kẻ xâm nhập không ai mong muốn kia đã đi mất rồi (Con đã “bắt” chúng và đem chúng ra ngoài) và giờ đây bà Carrie đang kể cho con nghe những câu chuyện thật thú vị. Bà ấy rất thích làm bạn với con bởi vì con giúp bà bình tĩnh lại.
“Con sẽ xong trong một phút thôi, mẹ ơi” “Tốt. Mẹ cần con giúp ông Bubba” “Hả?!” À, ông Bubba – cái bác già lang thang. Mẹ nói ông ấy ở tầng đâu đó khi tất cả các cửa ra vào đã báo động. Mẹ nói con kiểm tra tất cả các phòng bởi vì ông ấy thích nói chuyện với các bà. “Con sẽ kiếm ông ấy.” Con đã nói vậy. Con đi xuyên qua các sảnh lớn, và đi nhìn khắp hết những người trong này, những người đang bước đi hoặc đi bằng xe lăn và con đi vào cả phòng của những người nằm liệt giường– Con không nhớ lần cuối cùng khi con nhìn thấy mái tóc bạc là khi nào, nhưng mọi người thật tử tế với con. Một tách nước cho chỗ này, chuyển giùm kênh ti vi ở chỗ kia (mà không có bộ điều khiển từ xa ở đó) và một lời tử tế mang đến quá nhiều nụ cười và những lời biết ơn. Con sẽ không tiếp tục kể cho mẹ nghe đâu, chỉ là niềm vui thôi mà!
Con tìm thấy ông Bubba, đang thăm một “bà bạn”. “Họ yêu tôi ngay” ông ta nói khi con và ông lê bước trở về phòng ông, tay ông quàng qua người con. Ông Bubba hơi vui tính – thậm chí cháu nội ông còn lớn tuổi hơn con! Sau khi ổn định ông ấy ở trong phòng, con trở lại phòng y tá, đầu con ngẩng cao hơn và con nhảy chân sáo.
“Ăn trưa, đã đến giờ ăn trưa? Ôi chao, thời gian trôi nhanh ghê…” “Những người trong phòng ăn, họ cần được giúp đỡ; con có muốn đi xem có giúp được gì cho họ không?” Con thấy nhiều bàn ăn đã đầy đủ người – hầu hết ngồi nói chuyện với nhau, một vài người ngồi lặng lẽ. Đang tự hỏi cô bé gầy nhom này là ai và đang muốn gì. Con ngồi xuống cái bàn của những người có đôi mắt tinh anh, một người mang cái yếm. Sau khi chào tất cả mọi người, con nhìn thấy một người không thể đút cho chính mình, con xin giúp đỡ. Miệng bà ấy mở ra để nhận thức ăn. Chẳng bao lâu, dĩa bà sạch trơn và bà cảm ơn con đã giúp bà. “Không có chi, cháu thích làm việc mà!” Con trả lời và thật tình như vậy. Con đi hết từ bàn này đến bàn khác để giúp đỡ và thăm những người ngồi ăn.
Con đã mệt rồi nhưng mẹ còn nói rằng có một bà đang ngồi ở ngoài hành lang và cần giúp “một tay”. Con chạy thẳng ra đó và thấy một bà già đang cố viết một lá thư. Không thể cầm chặt cây viết nữa, nên bà cảm ơn sự đề nghị giúp đỡ của con. Mặc dù con viết nhanh hết sức, mà bà đọc còn nhanh hơn, và chỉ chậm lại đủ để thở mà thôi. Khi lá thư viết xong, con gấp lại và đút vào bao thư và dán lên đó con tem 6 xu. Bà đã ôm chặt làm con nghẹt thở.
Bây giờ đã hai giờ rưỡi, và may mắn là con không có lấy thời gian để mơ đến một cái giường trống trải – cái thú mà con đã bỏ lỡ dịp. Ngay khi con trở lại thì mẹ đang gói ghém mọi thứ, con nghĩ về cái ngày hôm ấy. Nhiều người trong phòng đã túm lấy tay con và hỏi khi nào con trở lại. Con nhìn mẹ, và hỏi, “Con có thể trở lại ngày mai và mang theo một người bạn không?”






CHÚ THÍCH

* Lời tác giả: Mùa hè đó đã nhanh chóng trôi qua khi tôi ở suốt một ngày trong viện dưỡng lão “làm việc” cùng với mẹ. Nhiều người bạn tôi đã đi cùng với tôi đến viện dưỡng lão và sau đó họ tách riêng để đến với những người già mà họ thích. Thậm chí một tờ báo địa phương cũng đã viết về “Những thiếu niên hoạt động xã hội” tại viện dưỡng lão. Mùa hè đó là năm 1970, và trong hồi ức, đó là một cột mốc thời gian của đời tôi. Mẹ tôi giờ không còn nữa, nhưng tôi vẫn hằng tin rằng bà biết bà đã làm đúng trong mùa hè đó, để rồi những năm sau đó, bà đã nhìn tôi bước lên khán đài để nhận bằng đại học –ngành điều dưỡng.





Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/04/2013(Xem: 8223)
Trước đây, khi viết bài này, trong tay tôi chưa có các phương tiện nghe nhìn tối thiểu , để có thể hỗ trợ mình hoàn thành mong ước, chuyển tải một cách nhanh nhất những điều mình cảm nhận hầu chia sẻ với mọi người. Vì vậy khi ấy tôi không biết bài thơ này nằm trong tập thơ “SÁU-TÁM” của nhà thơ Nguyễn Duy.
11/04/2013(Xem: 4355)
"Khúc ngâm cùa người con đi xa" - Sợi chỉ trong tay của người Mẹ hiền. Nay đang ở trong chiếc áo người con đi xa mặc trên người. Lúc mới lên đường, Mẹ khâu từng mũi chỉ kỹ càng dày dặn hơn. Có ý sợ con đi lâu mới trở về. Ai dám bảo rằng tấm lòng của của tấc cỏ, Lại có thể báo đáp được ánh nắng cảu ba tháng trời xuân?
11/04/2013(Xem: 6968)
Trên thế gian nầy có nhiều kỳ quan, Có thật nhiều kỳ quan, Nhưng kỳ quan đẹp vẫn là Mẹ của ta, Mẹ của ta là kỳ quan đẹp nhất, ....
11/04/2013(Xem: 4735)
Như những vì sao, những con ruồi đang bay hay ánh lửa của một ngọn đèn dầu, Như một ảo giác ma thuật, một giọt sương mai hay một bọt bong bóng, Một giấc mơ, một tia chớp hay một áng mây bay, Đấy là cách phải nhìn vào mọi hiện tượng tạo tác từ những điều kiện trói buộc.
11/04/2013(Xem: 4959)
Mới cuối Hè, đầu Thu mà Bắc Kinh đã lụt bão. Chúng tôi vội vã rời Bắc Kinh về Tô Châu để đến viếng Hàn Sơn Tự chứ không phải để “mua lụa Tô Châu biếu em” như một nhạc sĩ nào đó lãng mạn dàng trời đã từng mơ mộng. Một nhà sư trong chùa Hàn Sơn nói: “Bài thơ mới giữ được ngôi chùa, chớ không phải ngôi chùa giữ được bài thơ”.
11/04/2013(Xem: 4619)
Hãy nhận thức rằng cuộc đời là một trường học và bạn ở đây là để học. Các bài toán chỉ là một phần của học trình, xuất hiện rồi phai mờ đi giống như lớp đại số, nhưng các bài học bạn học được thì sẽ kéo dài suốt đời...
11/04/2013(Xem: 3838)
Nói đến lễ Vu Lan là nói đến Hiếu hạnh; nói đến Hiếu hạnh, chúng ta nghĩ ngay đến ân nghĩa Cha Mẹ. Không người con nào trên đời mà không được sinh ra bởi cha mẹ. Bởi vậy, từ ngàn xưa đến nay, từ đông sang tây, bất luận ở nền văn hóa nào, quốc gia nào, dân tộc nào, con người đều thương yêu, tôn quí và báo ân cha mẹ. Thương yêu cha mẹ là tình cảm tự nhiên, còn sự tôn quí và báo ân thì cũng tùy theo hoàn cảnh và nền văn hóa mỗi nơi mà có sự ứng dụng đậm hay nhạt; có khi phải có sự kêu gọi, nhắc nhở. Nhưng tựu trung, con cái lúc nào cũng cần ý thức về nguồn cội của mình.
11/04/2013(Xem: 4676)
Trong nền văn hóa dân tộc Việt Nam, đạo hiếu làm con là di sản văn hóa tinh thần vô giá, di sản này truyền thừa từ thời mới lập quốc, đến khi Phật giáo du nhập vào Việt Nam, thì đạo đức dân tộc hòa chung với đạo đức Phật giáo như nước và sữa. Bản chất của người Việt Nam là yêu chuộng hiếu đạo, mà giáo lý của Phật giáo là giải thoát, vì vậy hai luồng tư tưởng gặp nhau đã làm thăng hoa giá trị văn hóa tinh thần của người dân Việt. Làm người ai cũng có cha và mẹ, hai đấng sinh thành dưỡng dục ta nên người, cho ta thân thể hình hài này, cho ta đạo đức làm người, cho ta biết yêu thương và chia sẻ.
11/04/2013(Xem: 4746)
Truyền thống Vu Lan không còn xa lạ với quần chúng Phật giáo thuộc các quốc gia Á Châu, nhất là Trung Hoa và Việt Nam. Truyền tích về Vu Lan, mùa Báo hiếu, mùa xá tội vong nhân, mùa cúng cô hồn đã thấm sâu vào huyết quản dân tộc, cho dù không là Phật tử.
11/04/2013(Xem: 5127)
Đức Phật hỏi các vị Sa Môn (śramaṇa): “Cha mẹ sinh con thì người mẹ mang thai mười tháng, thân bị bệnh nặng. Đến ngày sinh thì người mẹ gặp nguy cấp, người cha sợ hãi, tình cảnh ấy thật khó nói. Sau khi sinh xong thì mẹ nằm chỗ ẩm ướt nhường lại chỗ khô ráo cho con, tinh thành cho đến máu huyết hoá làm sữa. Ngày ngày lau xoa tắm gội, chuẩn bị quần áo, dạy bảo con trẻ, tặng lễ vật cho thầy bạn, dâng cống quân vương với bậc trưởng thượng…
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]