Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Ước Mơ Xa...

22/08/201807:03(Xem: 3888)
Ước Mơ Xa...

ƯỚC MƠ XA…

Hạnh Thủy

 

Giật mình trước vạt nắng vội đến vội đi của những ngày cuối hạ, con mới nhớ da diết những ngày nắng với bao nhọc nhằn trên vầng trán mạ, rứa mà con thương cái nắng đó biết mấy, bởi đó là khoảng thời gian con tung tăng bên mạ. Tuổi thơ con là những tháng ngày cùng cực bên quang gánh của mạ, và những buổi chiều tà đi gom nhặt từng mảnh vỡ tình thương của ba...

Nhà mình nghèo lắm, nghèo đến nỗi có bữa đói bữa no, có những hôm phải đi mượn gạo, trưa mượn Dì Tâm hai lon, tối mượn Dì Bé hai lon... Cho nên con hiển nhiên không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ chi cả, không phải riêng con mà cả mấy chị em như nhau thôi, tụi con chỉ có quyền ngồi mơ ước những giấc mơ thật xa, những hoài vọng thật đẹp. Nói thì xa chơ có chi mô xa, chỉ là chờ tết đến để có tiền lì xì rồi mua bịch Oishi ăn ngon thiệt ngon, ước chi đi học có dép mới, có 200đ mua cà rem, hồi nớ nghèo chi mờ nghèo lạ mạ hỉ...

Con nhớ rõ..rõ như cuốn phim được quay lại rứa, năm con lên lớp 4, cũng là năm nhà mình "đói mòn đói mỏi", mạ lại có lúc phải cấp cứu nửa đêm, con chưa đủ nhận thức để hiểu chuyện gì xảy ra trong gia đình, chỉ ngồi thỏm lỏm trong góc dòm mọi người nhốn nháo dưới ánh đèn leo lét không đủ sáng. Rồi những ngày kế tiếp con phải tự đi nhổ rau cải, phải tự ra chợ bán thay mạ. Với con, ước mơ duy nhất khi đó là trông mong mạ về...

Dép con đứt toe rồi mà không có tiền mua, bán cả buổi chợ được 12 000đ, tiền ăn còn không đủ, rồi cũng đợi tết đến, mạ mua cho con đôi dép nhựa màu vàng, đôi dép mà ngày ngày con mong đợi không phải là "hắn", hắn là dép con trai mà, xấu nữa, con không mang. Mạ không nói năng chi cả, tối lại mạ dặn con đủ thứ: "Lỡ sang năm không có mạ, con nhớ kiệm tiền, dép xấu xấu cũng được con, để tiền còn mua gạo, đóng tiền học...". Rồi mạ phải lên bệnh viện, con tiếp tục những tháng ngày lê bước ngoài vườn nhặt bóng hoàng hôn, nhặt những bông cải loe quoe thiếu bàn tay mạ... Tự nhiên con thương đôi dép vàng chi lạ.

doi dep


Con sợ, sợ không thấy mạ trở về, sợ những ngày đi học về không có mạ trong nhà, sợ thằng út cứ mếu máo đòi mạ mỗi lúc ngủ dậy; với con, chừ chỉ cần thấy mạ, tối mô con cũng khóc "mạ ơi, dép chi cũng được, chỉ cần mạ về thôi ...", con sợ những lúc ba lên cơn lại đánh đập mạ...bao nhiêu vết bầm trên cơ thể mạ là bấy nhiêu vết xước trong tim con mà ba vô tình cất lại trong cái hộp tuổi thơ non nớt. Con ước, ước chi gia đình mình có một ngày gọi là hạnh phúc. Một cái ước mơ dường như vô vọng.

Ngày qua ngày cứ rứa mà trôi đi, con lớn lên, rồi xa mạ, quà mạ gửi cho con luôn là đôi dép vàng, mạ nói dép đó chỉ ở Đăk Lăk mới có... Con mang đi khắp nơi, con cảm thấy hắn đẹp, đẹp thiệt... Ngày thi tuyển sinh vào học viện Huế, con tự hào mang hắn vào trường Hai Bà Trưng, ai cũng dòm chân con, vì hắn quá nổi - vàng chóe. Kệ. Con thấy hắn là đẹp nhất. . . Đến trường học, ai cũng dòm...dòm... Người mô mạnh miệng thì chọc "dép WC". Ơ lạ, cái xứ chi lạ, con mang hăn mấy năm trong tê có ai nói chi mô. Kệ. Con mơ ước hăn đưa con đi, đi qua những chặn đường trên đất Huế bình yên...

Con gửi hắn lại nơi đây mạ nờ, nơi quê mạ... Nơi tình thương được vun đắp đong đầy cho bước chân con đi.

Chiều nay, sinh nhật mạ, nắng tháng bảy không gắt cũng chẳng ươm được chút màu mật, cái nắng mà con đã từng bỏ quên trên mảnh đất Cao Nguyên... con ước được ngồi với mạ giờ này, một bữa thôi...chắc cũng khó... Con chúc mừng sinh nhật biết bao nhiêu người, cũng từng thổi bao nhiêu cây nến, để rồi sinh nhật mạ chiều nay, con bâng quơ thổi tắt những sợi nắng cuối ngày...bởi con biết nơi đó, mạ cũng chẳng biết sinh nhật là chi cả. Gửi những yêu thương vào giấc mơ xa ...xa... bay về nơi có mạ...

Tiếng chuông chùa vang vọng chiều nay như nhắc con hoàn thành sứ mệnh khi con đang mang dòng máu của mạ, con sẽ bồi đắp những tinh hoa mà mạ đã từng có, để tình thương được trang trải trong cuộc sống bao la như tình mạ, con sẽ làm được vì trong con có mạ.

Tiếng chuông vẫn đều nhịp ngân vang, vang xa... Con thấy mạ cười...

01.07.2017

Như Yên - Nước

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/04/2013(Xem: 4512)
Trong tất cả lễ hội của Phật giáo, chúng ta thấy rằng Vu-Lan Báo Hiếu là một lễ hội được quần chúng biết đến, quan tâm nhiều, dù người đó là Phật tử hay không phải Phật tử. Dân gian quen gọi ngày rằm tháng bảy là ngày lễ Trung Nguyên, ngày “Xá tội vong nhân” qua khẩu truyền.
10/04/2013(Xem: 5918)
Khi nghĩ về công ơn sanh thành dưỡng dục, thì chúng ta đã tạo nên một mạch nguồn của ân đức, của nghĩa trọng tình sâu, của dòng tâm thức luân lưu bất diệt. Một suối nguồn của thơ ca, của tiếng nhạc trầm hùng, lúc sâu lắng lúc thì nhẹ nhàng đi vào nhân thế vừa bất hủ vừa rung động thức tỉnh. Thế mới biết, giấy mực trần gian chẳng viết lên nỗi hai chữ “Mẹ ơi” cho trọn vẹn.
10/04/2013(Xem: 5012)
Giáo pháp của đạo Phật sâu thẳm được ví như đại dương mênh mông. Cửa vào đạo có muôn ngàn lối, hành giả khi bước vào nếu không trang bị đức tin vững vàng chắc sẽ choáng ngợp bởi sự uyên áo, sâu kín và pháp mầu vi diệu. Nếu thế thì con đường vào đạo của chúng ta thì sao, những người đầy nghiệp lực và hệ lụy của tham ái?
10/04/2013(Xem: 4681)
Với cái nhìn tuệ giác, Đức Phật quán chiếu trong vòng nghiệp duyên của chúng sanh, Ngài đã thấy được không có một chúng sanh nào tồn tại độc lập, mà ngược lại lưu chuyển trong vòng tương duyên với nhau. Tất cả vì vô minh, mà chúng sanh không thấy được Ngài. Trong kinh Báo Phụ Mẫu Ân diễn tả, có lần Đức Phật đi trên đường và thấy bên lề đường một đống xương khô, Ngài đã lễ lạy đống xương ấy.
10/04/2013(Xem: 4745)
Là Phật tử, mỗi người chúng ta luôn mang tâm nguyện tiến tu trên con đường giải thoát và giác ngộ, việc trước nhất thể hiện ý nghĩa đó là cần phải học Phật. Có học Phật cặn kẽ, rõ ràng và căn bản, chúng ta mới có cơ hội để tiếp nhận ánh sáng của đức Phật tỏa chiếu muôn nơi mà không e sợ đi lạc đường, lầm lối, dẫn vào tà đạo, và mới có thể mang lại nhiều lợi ích thiết thực trong cuộc sống cho chính mình và cho tha nhân.
10/04/2013(Xem: 4363)
Truyền thống giáo dục của Phật giáo có ba hình thức căn bản, gồm: khẩu giáo, thân giáo và ý giáo. Tùy theo căn cơ của người đệ tử mà các bậc thầy có thể sử dụng nhiều phương thức hướng dẫn khác nhau, nhưng thân giáo vẫn là quan trọng hơn cả cho thầy lẫn trò. Trở về khoảng thời gian Đức Phật còn tại thế, sự thuyết giảng của Ngài chưa bao giờ có hình thức giảng dạy như hình thức viết lách như chúng ta hiện nay.
10/04/2013(Xem: 5193)
Ánh sáng giác ngộ được hiểu như là một sự dập tắt vô minh, vọng tưởng điên đảo trong tâm trí của con người, là sự biết rõ sự thật về nguyên nhân và kết quả, nhận thức và hành động, con người và môi trường xung quanh. Giác ngộ là sự hiểu biết chân chánh, thấy rõ bản chất như thật của sự vật, vạn pháp. Giác ngộ còn có nghĩa là đoạn tận khổ đau, dứt trừ những tập khí phiền não bao trùm đời sống của con người trong nhiều kiếp sống, là sự thoát ly những con đường dẫn chúng sanh lên xuống trong sáu nẻo luân hồi trong vô minh bừng cháy.
10/04/2013(Xem: 5429)
Bát Chánh Đạo hoặc Bát Thánh Đạo là giáo lý căn bản của Đạo đế (trong Tứ Đế) gồm ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Đây là những phương tiện hành trì phổ biến sâu rộng chung cho Ngũ thừa Phật giáo. Trong bài pháp Tứ đế đầu tiên đức Phật giảng tại vườn Lộc Uyển, về phương pháp hành trì hay Đạo đế, con đường dẫn đến an vui Niết bàn. Đức Phật đã long trọng chỉ Bát thánh đạo cho năm bạn đồng tu là nhhóm Kiều Trần Như.
10/04/2013(Xem: 4508)
Chúng ta thấy rất rõ, từ cái nhìn của một người dù không phải là Phật tử , khi họ thấy chiếc y màu vàng đắp trên người của các vị Tăng Phật giáo, họ vẫn dễ dàng nhận biết được đó là tu sỹ Phật giáo, một cái nhìn quán tính, đã ăn sâu trong ký ức của mọi người. Đó là hình ảnh hiện thân của Đức Phật, và ngày này vẫn được tiếp nối trong Phật giáo. Ít nhất, hình bóng này, người bình thường cũng dễ dàng nhận biết và phân biệt được. Như Phật tử chúng ta có dịp thấy chư Tăng Nam tông ở các nước theo truyền thống Nam tông như Thái lan, Tích Lan, Miến điện, Lào và Campuchia v.v... và một bộ phận nhỏ ở Việt nam.
10/04/2013(Xem: 4719)
Đức Phật thường được ca tụng như một bậc vĩ nhân. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi vì vĩ nhân thường được hiểu như những bậc kỳ tài xuất chúng trong một lĩnh vực nào đó, hoặc có thể là nhiều lĩnh vực, mang lại lợi lạc cho con người trong một mức độ nào đó. Có thể là một vĩ nhân ở phương Đông nhưng chưa hẵn là kỳ tài ở phương Tây.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]