Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chiếc Áo Tơi

22/09/201306:27(Xem: 7211)
Chiếc Áo Tơi

Me-gia-CHIẾC ÁO TƠI

(Kính dâng Mẹ)

TỊNH MINH





Sáng hôm ấy, tiết trời mùa Hạ mà như thể mùa Đông, cũng gió thổi rào rào, mưa bay lất phất, nhất là cái lạnh the the nheo nhéo vào da thịt của mình. Nghe Mẹ tôi chuẩn bi đồ đạc sột soạt ở nhà dưới, tôi từ nhà trên bước xuống hỏi:

- Mưa gió thế này mà Mẹ định đi chợ sao?

- Đi chớ! Để Mẹ đi sớm ra mua chút ít chứ không khéo hết đồ ngon.

- Mẹ định mua những gì mà dữ vậy? Mới 6g30 hà!

- Thì đậu hũ sống, đậu hũ chiên, sống giá, cà chua, khổ qua… “dậy” đó. Mẹ tôi vừa nói vừa loay hoay khoác chiếc áo tơi chằm bằng lá kè cũ mèm và vội vã bê rổ bước ra khỏi nhà. Ngay lúc đó, giọng nói chú Chín tôi ở ngoài ngõ vang lên:

- Úi!… Trời làm cái gì lạ ông, mùa Hè mà mưa bay gió dãi! Ủa, chị Ba đi chợ sớm quá hé! Ờ, mà phải đó, đi sớm mua chút ít gì cho cháu. Tội nghiệp, mấy ổng ăn uống gì bao nhiêu!

Tôi liền bước ra hàng hiên, chú cháu gặp nhau, tay bắt mặt mừng, chào hỏi thắm thiết.

- Chú nghe cháu “dìa” hôm qua. Hồi hôm chú “dìa” “phia” quá, xuống thăm cháu không được. Sao, cháu “phẻ” chứ? Chui cha… sao ốm quá! Chú vừa nói vừa đưa hai tay bóp bóp hai vai của tôi với vẻ mặt hiện rõ niềm thương cảm.

Tôi cười cười, nhắc chiếc ghế mây và đưa tay ra hiệu:

- Mời chú ngồi.

- Ờ… được được, để chú! Nè, ở chùa khác, “dìa” nhà khác. Lâu lâu mình “dìa” một lần, ngã mặn có sao đâu! Nhằm nhò gì! Ông Phật từ bi hỷ xả, thấy đệ tử ốm yếu ổng cũng thương lắm chứ. Nghe lời chú đi con, ăn “dài” bữa thịt cá cho lại sức.

Chú Bốn tôi vừa tới mép sân cũng lên tiếng cổ võ:

- Tui biểu “quài” mà ổng không nghe đấy chứ!

Em Hiền, con chú Bốn tôi, cũng bước vô và tiếp:

- Ờ!… Phải đó anh Năm. Em mới bắt được mớ cá rô hồi hôm, nướng dằm nước mắm… ngon lắm! Chút nữa em làm bưng lên anh hử?

- Thôi thôi, cảm ơn các Chú và em. Ăn sơ sơ cơm rau cũng được. Thái tử Tất-đạt-đa sống trên nhung lụa và quyền lực, vậy mà sau khi giã từ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, lên rặng Hy-mã-lạp-sơn tu hành sáu năm khổ hạnh, có lúc Ngài chỉ ăn mỗi ngày một hạt mè hạt đậu, ốm còn da bọc xương, vậy mà Ngài làm được!

- Ờ!… Mà phải đó, chú Chín tôi tiếp lời. Tu hành “dậy” mới ngộ đạo chứ. Tu hành gì mà bây giờ tui thấy mấy ổng còn sướng quá!… Xa-lem, ru-bi đều đều, phì phèo thơm phức, bảo sao không mê!

- Ông cứ ăn nói tầm bậy tầm bạ! Chú Bốn tôi ngắt lời.

- Đấy!… Tôi nói. Chú mới thấy một vài Thầy hút thuốc mà còn lấy làm khó chịu như vậy huống nữa thấy cháu ăn thịt, ăn cá!

Cha tôi ngồi im lặng nãy giờ bỗng bật cười khà khà ra vẻ thích thú, trách khéo:

- Chui cha… ăn nói tiền hậu bất nhứt như “dậy” mà cũng bày đặt phê bình, nhận xét.

Tỉnh bơ, chú Chín tôi ngồi bách đốc, vừa rung đùi vừa vấn thuốc trông có vẻ sảng khoái và hách hách làm sao, mặc dù thuốc vấn rơi vãi trên đùi, dưới đất. Im lặng trong giây lát, đoạn Chú lên giọng trịnh trọng:

- Chơi chứ… “Tu đâu cho bằng tu nhà, thờ cha kính mẹ mới là đi tu”.

- Hồi nhỏ ông thờ cha kính mẹ lắm! Cha tôi chọc tức và mọi nguời đều bật cười rộ lên.

- Hồi nhỏ khác, lớn khác! Anh sao cứ thọc lét “quài”!Chú Chín tôi bào chữa.

Như tán đồng ý kiến chú Chín, chú Bốn tôi tiếp:

- Nói chứ chữ nghĩa thánh hiền hay thiệt: “Phụ hề sanh ngã, mẫu hề cúc ngã, ai ai phụ mẫu, sanh ngã cù lao, dục báo thâm ân, hiệu thiên ‘dõng’ cực”.

- Hay!… Chui cha hay quá! Chú Chín tôi vỗ đét xuống đùi, nói.

- Chú có biết chữ Nho không mà khen hay? Bảo, đứa em mới 11 tuổi của tôi nói giọng thọc gậy bánh xe.

- Giỡn mầy! Ngữ ấy tao nằm lòng. Nè! “Cha sanh ra ta, mẹ nuôi dưỡng ta, thương thay cha mẹ, sanh ta khó nhọc, muốn báo ơn sâu, như trời lồng lộng”. Chú tôi nói với ngón tay trỏ đưa lên đưa xuống, trông nghiêm trang như một thầy đồ đang giảng sách, và mọi người vỗ tay cười ầm cả lên, khen: “hay quá! hay quá!”

Còn nữa, chưa hết, Chú tôi tiếp: “Lập thân phương tri nhơn thân khổ, dưỡng tử phương tri phụ mẫu ân”. Tức là: “Tự lập mới thấm đắng cay, nuôi con mới biết ơn rày mẹ cha”.

Còn nữa, Chú tôi vừa nghiêng nghiêng cái đầu ngó chúng tôi vừa nói với giọng lịch lãm: “Hiếu thuận ‘quờn’ sanh hiếu thuận tử, ngỗ nghịch ‘quờn’ sanh ngỗ nghịch nhi”. Tức là: “Người hiếu thuận sanh con hiếu thuận, kẻ hổ mang sanh con hổ mang”.

Không ai bảo ai, mọi người đồng loạt phát cười sảng khoái, ôm bụng cười vang cả một góc hè, cười đến chảy nước mắt; và gương mặt của chú Chín tôi bấy giờ trông mới rạng rỡ làm sao!

Bỗng nhiên Cha tôi vừa ho, vừa sặc, vừa chỉ tay ra ngõ, nói:

- Mẹ ông “dìa” kìa!

Tôi vội nhảy xuống sân, ra đỡ Mẹ trong chiếc áo tơi cũn cỡn, ướt đẫm, và liếc nhìn đồng hồ thì đã 10 giờ.

- Mẹ đi chợ đâu mà lâu quá vậy! Tôi vừa nói vừa theo Mẹ vô nhà.

- Mẹ đi chợ Phú Gia, nhưng hôm nay không phải chợ phiên, phần mưa gió lạnh lẽo nên không có gì ngon cả. Mẹ đi An Hành luôn.

- Trời ơi! Mẹ đi làm chi cho khổ vậy! Đi về hơn 10 cây số chứ ít ỏi gì!

- Mười mười chớ! Mẹ đâu có thấy mệt. Mẹ tôi soạn đồ trong rổ ra và nói với giọng đầy tự hào, nồng nhiệt.

Tôi đứng lặng người và thầm nghĩ:

- Nếu Mẹ tôi mà thấy Thầy trò huynh đệ chúng tôi đến hăm lăm hăm sáu tết mà còn tiêu chuẩn mỗi người: sáng một tô cháo trắng với muối trắng, trưa ba sét chén cơm với tương rau, chiều mít luộc, mì luộc hay bắp chuối luộc – còn Thầy Tịnh Nghiêm và Thầy Tịnh Diệu đó – thì hẳn là Mẹ tôi đã khóc đến hết nước mắt. Ôi! “Tình mẹ bao la như biển Thái bình”.

Ngoài hiên các Chú tôi lên tiếng:

- Thôi, để ổng nghỉ rồi ăn cơm, tụi tui “dìa”; tối chú cháu mình gặp nhau, “dui” nữa.

Thế rồi Mẹ thì mỗi ngày một già, một yếu; con thì mãi mê với sự nghiệp hữu vi, vô vi. Đôi ba năm con về thăm gia đình một lần thì Cha Mẹ mừng rỡ, hãnh diện đến độ như tiếp khách quý. Cái gì? Cái gì đã làm cho Cha Mẹ hân hoan sung sướng, thương con đầy ắp trong lòng mà vẫn còn vướng chút ái ngại rụt rè mỗi khi gần gũi bên con: quốc vương thái tử, tể tướng đại thần, đại đức thượng tọa, yết ma giáo thọ… cái gì? “Công danh cái thế, vô phi đại mộng nhất trường; phú quý kinh nhơn, nan miễn vô thường nhị tự”. Xin cảm ơn Trần Thái Tông hoàng đế.

Mẹ ơi! Mẹ đã vĩnh viễn xa cách chúng con hơn bảy năm rồi. Đêm nay con đi làm về khuya, xe chạy vù vù qua công viên Hoàng Văn Thụ, đường sá tối om, cảnh vật vắng vẻ, gió rít ào ào, mưa bay lả tả; hình bóng Mẹ trong chiếc áo tơi mộc mạc, đẫm ướt, thoăn thoắt trên đoạn đường dài hơn 10 cây số để tìm cho được một chút su hào, cà rốt cho con hơn 30 năm về trước bỗng dưng hiện rõ mồn một trong trí óc con. Bất giác nước mắt con cứ thế mà hòa nhập với mưa với gió. Trời ơi, con đã làm được gì cho cái gọi là: “Thập nguyệt hoài thai, tam niên nhũ bộ, thử ân thử đức, phấn cốt nan thù”.

Chiếc áo tơi ơi, xin cảm ơn ngươi đã suốt đời tận tụy giúp đỡ Mẹ ta qua bao mùa gió mưa giá rét. Xin cảm ơn!

(Đã đăng trong tuần báo Giác Ngộ số 21, ngày 24/8/1996)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
29/07/2014(Xem: 9241)
"Cây có cội mới trổ cành xanh lá Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông" Được làm người công đức của cha ông Nên danh phận cảm nhờ ơn xã hội Chúng ta được thân làm người, là nhờ có tổ tiên, ông bà, cha mẹ và nhiều nhân duyên hội tụ. Chúng ta được khôn lớn nên người là nhờ ở sự trưởng dưỡng, giáo dục của Cha, Mẹ, Thầy, Cô và Xã Hội. Công ơn to lớn ấy, trong kinh Phật đã dạy có Bốn Đại trọng ân: 1/ Ơn Quốc gia, thủy thổ, 2/ ơn Cha, Mẹ, 3/ Ơn Tam bảo, 4/ Ơn Đàn na tín thí (xã hội), trong đó công ơn của cha mẹ là to lớn nhất, sánh bằng non biển, không thể bút mực nào tả xiết. Chỉ có tri niệm và thực hành mới hy vọng có một chút đáp đền. Đức Phật đã dạy rằng: công ơn của cha mẹ bao la như biển cả và cao vòi vọi như trời xanh vô hạn, với sự hy sinh cao đẹp, “bên ước mẹ nằm, bên ráo phần con”, thật là “ Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng Mẹ, gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng Cha”, Thương và lo cho con nên “miễn sao có lợi thì làm, chẳng màng tội lỗi, bị giam bị cầm…”.
29/07/2014(Xem: 25317)
Hồng đỏ cài lên đẹp tuyệt vời Phải nên trân trọng nhé người ơi! Những ai còn mẹ còn hồng đỏ Màu đỏ thắm tươi vẻ rạng ngời
24/07/2014(Xem: 4678)
Tối nay ngồi vẽ Mẹ. Một người Mẹ của đồng quê đất Việt. Da mặt Mẹ đã xạm đen vì dãi dầu. Đôi mắt Mẹ đã trĩu xuống vì suy nghĩ, vì chịu đựng, vì lo lắng cho các con. Đôi môi Mẹ đã khô khan nứt nẻ, vì tranh thủ, vì buôn bán, vì cãi cọ, vì van xin, vì cầu nguyện.
24/07/2014(Xem: 4500)
Vu Lan là lễ truyền thống lâu đời có từ thời Đức Phật còn tại thế hơn 2,500 năm trước; đồng thời cũng là lễ tiết quan trọng phổ thông của dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa mà tổ tiên chúng ta đã giữ gìn qua nhiều thế hệ. Lễ tiết Vu Lan hay Vu Lan thắng hội gắn liền với lễ giải Hạ - Tự tứ của Tăng đoàn Phật Giáo. Lễ Tự tứ có nghĩa là sau những tháng ngày tịnh tu Giới - Định - Tuệ, ba nghiệp của hành giả sâu lắng thanh tịnh; hai vị Tỳ kheo đối thú nhau chân thành bày tỏ khởi đi từ đạo tình cao quý nhẹ nhàng trong sáu tiếng: thấy tội, nghe tội, nghi tội, những mong đợi vị thầy đối diện chỉ bày cho ta thành tâm sám hối trước hội chúng và Tam Bảo, nguyện cải đổi không tái phạm, nếu xét thấy mình có tội. Thật là thành khẩn, cao đẹp trong hòa hài, từ bi, nhẫn thuận, bình đẳng. Nhẹ nhàng nhưng mang chất liệu tuệ giác tự thân và san sẻ với giác tha của người đối diện kết nên vòng nhân duyên thù thắng hầu tiến đến giác hạnh viên mãn.
24/07/2014(Xem: 4518)
Mỗi mùa Vu Lan đến Biết bao dòng lệ rơi Cho tình vô bờ bến Bày tỏ không nên lời Nghẹn ngào trong nước mắt Tưởng nhớ đến mẹ cha Ân tình cao chất ngất Suốt đời đã bôn ba
19/07/2014(Xem: 5123)
Vu Lan phiên âm từ Phạn ngữ Ullambana, Trung Hoa dịch là “Giải đảo huyền” có nghĩa là cởi mở những cực hình hay giải thoát những khổ đau trong 3 cảnh giới: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Phật giáo chủ trương nhân quả theo nhau như hình với bóng, nghĩa là người gây nhân lành ắt sẽ hưởng quả tốt, ngược lại kẻ tham lam, vị kỷ, độc ác... chỉ biết lợi mình, không kể đến hậu quả làm phiền lụy khổ đau cho tha nhân, rộng ra là cả sinh linh vạn loại, đương nhiên sẽ gặp những phiền toái, chịu đựng những trách móc, oán hận của những nạn nhân, hay khi xả bỏ cuộc sống sẽ lãnh sự trừng phạt trong 3 ác đạo mà thế nhân hay tín ngưỡng nào cũng nghĩ bàn để khuyến miễn người đời phải lo tu thân hành thiện, làm đẹp nhân sinh. Mùa Vu Lan báo hiếu phát xuất từ đức Mục Kiền Liên kiếm tìm, thăm viếng rồi giải thoát mẹ ngài khỏi cảnh giới ngạ quỷ, có từ thời đức Phật còn tại thế; văn hóa thế nhân có từ khi loài người hướng về nẻo thiện. Gần chúng ta là văn hóa Á Đông, lấy nhân luân làm căn bản: Hiếu, đễ, tru
18/07/2014(Xem: 5036)
Nhờ năng lực của Tăng đoàn mà mẫu thân của ngài Mục Kiền Liên được thoát khỏi cảnh bi thống nơi chốn địa ngục. Tăng đoàn thanh tịnh hòa hợp là năng lực vô biên hóa giải được khổ đau từ cõi vô hình cho đến thế giới con người. Trọng tâm của Giáo hội chúng ta đặt ở sự hiệp lực này, trong ấy những Phật sự hằng năm của Giáo hội, tất cả tăng ni và thiện tín cùng nhau chung lo. Bốn phật sự thường xuyên của Giáo hội mà mỗi thành viên đều chung sức chung lòng đó là: Phật đản, An Cư, Khóa Tu Học Bắc Mỹ và Ngày Về Nguồn - Hiệp Kỵ.
15/05/2014(Xem: 7213)
Hôm nay ngày giỗ của Ba tôi, tự dưng lòng tôi thèm viết một chuyện gì đó về Ba tôi…như nhà văn Võ Hồng thường khuyên mọi người nên viết lại những kỷ niệm sinh hoạt của cha, của mẹ mình, những kỷ niệm mà mình nhớ hơn hết, đáng nhớ hơn hết…để nhân ngày k?giỗ của cha mẹ, tập trung về, cùng đọc, cùng nghe, cùng xúc động, hồi tưởng công ơn. Con cháu sẽ có dịp sống lại không khí đại gia đình, con nhớ thương cha mẹ, cháu gần gủi, quý trọng ông bà!
16/10/2013(Xem: 19700)
Có lẽ, trong thời gian qua, trong cuộc sống vật chất tương đối đầy đủ dù chưa dư thừa với đa số, nên con người cần một cái gì đó về đạo đức tâm linh, muốn trở về nguồn cội, nên tưởng nhớ nhiều về tổ tiên ông bà mà gần gũi nhất là cha mẹ, anh em huyết thống. Tập sách nhỏ này, tôi viết để tưởng nhớ mẹ tôi, nhưng may mắn trong cái riêng ấy lại hòa nhập được với cái chung của những tấm lòng hiếu kính. Do đó, rất nhiều người tâm đắc muốn có, muốn đọc, có người vừa gọi điện vừa khóc, tôi cũng chạnh lòng nhớ mẹ mà khóc theo, đa số qua điện đàm yêu cầu tái bản, vâng lời, tôi cũng cố gắng tái bản 2 lần rồi.
16/10/2013(Xem: 15502)
Kính lạy vong linh cha, Khác biệt với muôn ngàn trường hợp khi cầm viết đặt lên giấy. Con ghi lại vài nét – chỉ vài nét thôi về đời sống của cha – một người cha có lắm điều độc đáo, không những chỉ trong hàng con cháu mà bất cứ ai cũng công nhận là hãn hữu và cần rút tỉa những điểm son để soi sáng vào nếp sống của mình.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]