Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Chút kỷ niệm về Mệ Nội tôi!

03/08/201107:06(Xem: 5407)
Chút kỷ niệm về Mệ Nội tôi!

red_rose_52
Chút kỷ niệm về Mệ Nội tôi!

Người đời thường hay bảo nhau “Cháu của bà Nội mà tội cho bà Ngoại” nhưng Mệ Nội tôi có lẽ không đủ phước báu để được hưởng cái đặc ân đó. Trái lại, Mệ đã một lòng chăm nom và dạy dỗ đàn cháu Nội trần ai khoai củ này, thật tội nghiêp!.

Nếu một ai đó nêu lên hết được những đức tính và nét đặc trưng, tiêu biểu nhất về người phụ nữ Huế mà người ta thường hay gọi là mấy “O gái Huế” thì tội dám bảo đảm là mệ Nội tôi thừa hưởng đầy đủ không dưới 99% cái “chất Huế” đó.

Có lẽ xuất thân từ con nhà giáo, được dạy dỗ trong vòng rào lễ giáo khắt khe, được uốn nắn theo đúng khuôn mẫu nho giáo là phải đầy đủ “Tam tòng “ và “Tứ đức” cho nên Mệ Nội tôi rất ư là nền nếp, gia giáo và khó tính, khó khăn…… có lẽ đặt từ “khó” làm thừa số chung cho tính nết mệ tôi là không trật chút mô hết! Và vì muốn “uốn, ép” cho những đứa cháu gái của mình có được những phẩm chất “công dung ngôn hạnh” vẹn toàn và phải cho ra cái nét riêng của mấy O gái xứ Huế mà Mệ tôi phải “nhẫn nhục” chịu đựng huấn luyện cho lũ cháu “kêu Trời không thấu” ni thật gắt gao!

Tết Mậu Thân xong thì Ba Mạ tôi quyết định vô Sài Gòn, lúc đó Ôn Mệ Nội tôi vô cùng lo lắng cho chị em tôi sẽ dễ bị hư hỏng khi sống ở nơi đô thị phồn hoa đầy dẫy ăn chơi, đua đòi ấy. Ôn Mệ đã giữ lại hai chị và anh tôi ở Huế cho đến sau mùa hè đỏ lửa thì mới chịu vào. Khi vô Sài Gòn ở với chị em tôi là Mệ ra chỉ thị liền “đi ra ngoài học và làm việc thì nói giọng Nam cho khỏi bị “khó nghe” nhưng khi về tới nhà thì phải giữ giọng Huế cho Mệ hí!” Tôi nhớ có một lúc Sài Gòn có trào lưu cắt tóc xì-tôn ngắn. Hai người chị đầu của tôi thí nghiệm liền. Ui chao ơi, Mệ tôi rất giận khi nhìn thấy, và vì sợ tôi học đòi theo mấy chị, bạn bè thế là Mệ đã mở chiến thuật “dụ địch” với tôi bằng cách ngon ngọt đủ điều nào là con phải giữ mái tóc dài thì mới đúng là con gái Huế….. và cứ cách 2,3 ngày là Mệ đi chợ mua bồ kết và chanh về để gội đầu cho tóc tôi được mượt mà, khiến cho tôi lúc đó mặc dầu thèm thuồng muốn đi cắt tóc cho model với bạn bè mà không đành lòng chút mô hết!

Những lúc nhà tôi có cúng giỗ, tiệc tùng chi là Mệ tôi bắt mấy chị em tôi phải xuống nhà bếp ngồi coi mọi người làm với lời “thủ thỉ” rất chí lý mà tụi tôi phải luôn tuân phục đó là: “Đành rằng nhà có người làm nhưng mấy đứa con là con gái phải xuống ngồi coi làm mà bắt chước để sau ni có đi làm dâu nhà người ta cũng biết mà phụ hoặc khi lập gia đình, vợ chồng bây có thất cơ lỡ vận cũng biết lo cơm nước, vun vén gia đình chứ lúc nớ tiền mô mà nuôi người làm?”. Qủa thật, không cần tụi tôi lâm vô cảnh thất cơ chi cả mà qua cái xứ ni không biết làm thì ai làm cho đây???

Mỗi lần “uốn nắn” hay “tu bổ” cho đứa cháu vụng về như tôi là mỗi lần mệ tôi lại “nhả” ra một câu ca dao, tục ngữ để minh họa cho lời dạy của mệ tôi liền lập tức. Có lẽ Mệ sợ tôi tủi thân vì bị xấu xí nhất nhà nên cứ rù rì rủ rỉ cái câu “cái nết đánh chết cái đẹp” nghe con “…xấu người đẹp nết còn hơn đẹp người” hí! Nhưng Mệ tôi mô có biết mấy cái câu ni đã bị lỗi thời qúa rồi, chỉ áp dụng hồi xưa thôi chứ bây giờ “cái đẹp đã đánh bẹp cái nết” mất tiêu rồi còn đâu??? Và cũng bởi vì một ngày tôi “bị la 85 dạo” (đó là câu nói đặc trưng của người Huế ám chỉ bị la rầy hoài) mà bụng tôi đã chứa cũng khá no cái kho tàng ca dao tục ngữ của tổ tiên mình. Sau này khi tôi đã trưởng thành mỗi lần bưng một tô cơm để đầy thức ăn tới trưóc mặt Mệ tôi, mệ tôi liền tức thì:”cái con ni.,….” và tôi tiếp lời ngay không cần suy nghĩ “ăn xem nồi ngồi xem hướng” phải khôn Mệ? Hoặc tôi chưa kể nội dung câu chuyện mà đã lo cười ngặt nghẽo là bị càm ràm “cái con ni…” tôi tiếp ngay “chưa nói đã cười chưa đi đã chạy là người vô duyên” chứ chi?.. v.v … Cứ mỗi lần như rứa là Mệ tôi háy tôi rồi nhoẻn miệng cười khoái chí để lộ hàm răng nhuộm, đen tuyền trông rất có duyên.

Tôi nhớ ngày xưa Mệ tôi hở chút là la “con gái Huế chi mà ăn nói như súng bắn đò đưa không nhỏ nhẹ, từ tốn chút mô hết…” hoặc “đi đứng ào ào, không nhẹ nhàng khoan thai thì là con gái Huế chỗ mô?…..”v.v… và v.v…. Thiệt tình mà nói những lúc đó tôi rất up set vì thầm nghĩ con gái Huế là chi mà ghê hồn rứa không biết? Có khác chăng con gái các miền khác cũng chỉ tại, bởi, vì ….cái giọng nói “trọ trẹ” mà khiến đi tớí chỗ mô cũng bị thiên hạ nhái tới nhại lui và chọc ghẹo chứ ngon lành chi? Bây giờ thỉnh thoảng ngồi nhớ lại tôi chỉ biết cười một cách buồn bã vì mãi mãi về sau tôi sẽ không còn được nghe những câu la mắng đầy chân tình và dễ thương như rứa nữa, có chăng đó chỉ là ước mơ?

Mệ tôi rời bỏ chúng tôi đã hơn 5 năm nhưng tất cả những gì về Mệ dường như đã được tôi thu vào một góc nhỏ trong trái tim của tôi. Mỗi khi mùa đông đến, tôi đều đem chiếc áo len của Mệ tôi để lại ra mặc. Tôi xin Ba Mạ tôi cho tôi được giữ lại làm kỷ niệm chung với cái mũ len và xâu chuỗi hạt đeo cổ mà Mệ tôi hay lần chuỗi khi tụng kinh, niệm Phật. Tôi vẫn cảm giác ra được cái mùi quen thuộc của Mệ tôi. Tôi có thể hình dung ra được một cách rõ nét về người phụ nữ nhỏ thó nhưng rất cứng rắn, thông minh bên cạnh sự khôn khéo, tế nhị và vô cùng kín đáo ni. Tôi có thể cảm ra được cái dí dỏm của Mệ khi trò chuyện nhưng rất sâu sắc. Mệ tôi thọ Bồ Tát giới cho nên cứ rằm và 30 là lên Chùa thọ bát. Lúc mô Ba tôi bận không chở đi được là Mệ kêu chị em tôi chở giùm cho đỡ tốn tiền xích lô. Mệ rất tằn tiện trong việc chi tiêu cho bản thân, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, chỉ để dành tiền đặng cúng dường tam bảo và bố thí, giúp bà con chòm xóm ai gặp khó khăn và người nghèo khổ thôi. Mệ luôn luôn tập cho chúng tôi “nhìn xuống” và biết cảm thông, chia xẻ với người chung quanh, nhất là những người khốn khó trong đời sống vật chất cũng như tinh thần. Với châm ngôn của Mệ là “ai răng mình rứa”, sống một đời chỉ biết “an phận thủ thường”.

Nói về kỷ niệm của Mệ cháu tôi thì ôi thôi hằng hà sa số, không tài nào kể hết được chỉ biết rằng trong những ngày tháng nuôi nấng dạy dỗ con cái của mình, tôi đã tự bao giờ được truyền thừa lối dạy dỗ của Mệ mà nào hay để rồi đôi lúc tôi đã bắt gặp Mệ đâu đó trong tôi và tôi cảm thấy mình thật diễm phúc vì ít nhiều chi tôi cũng mang trong mình dòng máu của Mệ.

Nếu ngày hôm nay trong chúng tôi có được những đức tính gọi là tốt đẹp thì chắc chắn rằng chúng tôi đã được thừa hưởng từ “gia tài” Mệ Nội tôi để lại và nếu những tật xấu mô mà hơi là lạ một chút thì “Mô Phật” chắc cũng mô đó từ người Mệ yêu dấu này ban tặng cho!

Ai sợ và áy náy trước câu tục ngữ “Con hư tại Mẹ, cháu hư tại Bà” chứ riêng Mệ Nội tôi thì chỉ có “Hắn hư tại hắn, chứ cháu nên là nhờ Bà” thôi, phải không Mệ?

Melbourne Vu Lan 2009

Quảng Hương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
09/08/2014(Xem: 17527)
Tạ ơn đời gìn giữ (thơ) Thơ: Lãm Thúy Design Thơ Tranh: Kim Loan
08/08/2014(Xem: 4129)
Theo phong tục Rằm tháng 7 Âm lịch, người Hàn Quốc gọi là Bách Trung (Baekjung-백중-百中) hay Bách Chủng (Baekjong-百種), tức là 100 chủng loại hạt ngũ cốc, vì đây là thời điểm có nhiều loại rau củ quả có thể thu hoạch trong năm. Ngoài ra, người Hàn Quốc còn gọi ngày rằm tháng 7 Âm lịch là ngày lễ Hội Vu Lan Bồn (우란분회-盂蘭盆會), cũng gọi là ngày lễ hội Trung Nguyên (Jungwon-중원). Còn theo quan niệm của Đạo giáo rằng, các vị thần linh trên thiên giới một năm có ba đợt suy xét về cái thiện cái ác của người trần gian. Đó là ngày rằm tháng Giêng, ngày hội Thượng Nguyên (Sangwon-상원), rằm tháng 7, ngày hội Trung Nguyên (Jungwon-중원) và rằm tháng 10, ngày hội Hạ Nguyên (Hawon-하원). Vào những ngày này, người ta làm mâm cơm cúng để lễ tạ các vị thần linh trên thiên giới. Đây cũng là ngày cúng cho các vong hồn được siêu thoát.
08/08/2014(Xem: 7276)
Tâm hay trách móc, hay hờn tủi, tâm đó sẽ làm cho chúng ta khổ đau. Không sợ già, không sợ chết, chỉ sợ chúng ta không có trí tuệ, chúng ta không biết tu tập, nên chúng ta không có khả năng để vẽ đời sống của chúng ta, cái dáng dấp đẹp đẽ của chúng ta trong tương lai. Chúng ta phóng sanh loài khác chính là phóng sanh cho chính chúng ta, chúng ta cứu giúp sự sống của người khác chính là cứu giúp sự sống của chính chúng ta. Chúng ta có thể tiếp xúc, cảm nhận được hạnh phúc và an lạc ở bất cứ thời gian và không gian nào. Khi chúng ta ý thức rõ về sự sống, chúng ta biết gạn lọc tất cả những cái gì làm cho sự sống của chúng ta bị cáu bẩn, thì sự thanh trong của cuộc sống tự nó sẽ hiện ra.
07/08/2014(Xem: 7619)
Rằm tháng Bảy còn gọi là ngày lễ Vu lan. Đây không chỉ là ngày lễ của riêng Phật giáo mà còn là ngày lễ lớn cho những người con nước Việt, thể hiện tấm lòng hiếu thảo đối với các đấng sinh thành dưỡng dục của mình. Vu lan là ngày lễ của cha mẹ. Vì vậy vào những ngày này mỗi người con đều cảm nhận sự da diết trong lòng. Bởi có người may mắn thì cha mẹ còn sống, nhưng có người cha mẹ đã qua đời. Dù cha mẹ còn sống hay đã qua đời, nghiệm lại chúng ta vẫn chưa đền đáp được phần nào thâm ân dưỡng dục cao thâm, mà niềm lo nỗi nhớ mình đem đến cho cha mẹ thì chất chồng đầy vơi. Nên mỗi khi nhắc đến, lại thấy tủi thân, nhớ thương và nuối tiếc khôn nguôi.
06/08/2014(Xem: 6532)
Mẹ : Trong vũng tối thả buồn hiu hắt, Mẹ bây giờ là hạt sương rơi, Sao cầm được đôi dòng nước mắt, Phận lẻ loi trong chốn chợ đời. Con : Còn nợ trần bờ vai đeo nặng, Con u buồn giữa phố đông vui. Vu Lan tới, Phật Đường thầm lặng, Nghe tiếng chuông, nhớ mẹ ngậm ngùi.
06/08/2014(Xem: 7399)
Nhạc phẩm: Tháng Bảy Vu lan Nhạc sĩ: Chúc Linh Trình bày: Ca Sĩ Thanh Thúy.
06/08/2014(Xem: 5872)
Âm nhạc Phật giáo ở đây đang được nói đến là âm nhạc của cộng đồng và trình diễn, không phải là âm nhạc của nghi lễ. Trước tiên cũng xin được mạn phép minh định như vậy bởi vì chuyện tuy nhỏ nhưng lâu nay có rất nhiều ngộ nhận và đánh đồng hai thể loại này với nhau khiến hình thức âm nhạc trình diễn và cộng đồng của Phật giáo chúng ta trở nên nặng nề dưới mắt quần chúng, nhất là với những ai lần đầu tiên tiếp xúc nghe thấy (hay “phát hiện”) Phật giáo cũng có một thể loại âm nhạc như vậy.
06/08/2014(Xem: 5749)
Lễ Vu Lan 2014 tại Chùa Bảo Minh, Victoria, Úc Châu Chủ nhật 3-8-2014 Trụ Trì : ĐĐ Thích Viên Tịnh
06/08/2014(Xem: 4436)
Mùa Vu Lan, đọc báo trong nước thấy thiên hạ bây giờ bỗng khoái chuyện vàng mã hơn bao giờ hết. Một ông triệu phú miền Bắc chỉ trong một đêm đã đốt sạch 1000 con ngựa giấy và hình nhân trị giá 400 triệu đồng Việt Nam. Đổi sang tiền Mỹ, số vàng mã đó trên 20 ngàn dollar. Lại thêm một chuyện để suy nghĩ...
06/08/2014(Xem: 4513)
Nhớ một câu chuyện đăng trên báo về một bà mẹ làm ruộng ở một nơi xa xôi nào đó để nuôi đứa con trai duy nhất đi học. Đến lúc đứa bé vào được lớp cuối tiểu học thì bà mẹ bị đau cột sống không thể làm việc được. Đứa con muốn bỏ học để làm việc giúp mẹ nhưng bà nhất định không chấp nhận nên cuối cùng cậu bé “đành” phải cắp sách đi học.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]