Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Nén Hương Tưởng Niệm Về Cha Kính Yêu (Huỳnh Phương-Huệ Hương)

27/04/202308:03(Xem: 1530)
Nén Hương Tưởng Niệm Về Cha Kính Yêu (Huỳnh Phương-Huệ Hương)
dong que-nha van phi van


Kính dâng đến người Cha mà suốt đời hình bóng
Người mãi luôn trong tâm tưởng con như một thần tượng.


Kính thưa Cha,
Con không thể tưởng tượng đuọc có một ngày đứa con bé nhỏ ngày nào của Ba có thể ngồi viết về những tác phẩm và cuộc đời rất khiêm nhượng của một nhà văn, một nhà báo lão thành và nhất là người cha, người ông thật đáng kính yêu của những đứa con và những đứa cháu nội, ngoại được cha đưa rước đến trường sau khi đã chăm chút từng buổi điểm tâm lót lòng.

Dù Cha đã biền biệt xa con 45 năm rồi không một lời từ giả, nhưng nơi nào con đến và đi trong kiếp sống tha phương đời cô lữ dường như hình ảnh Cha, những lời dạy thuở ấu thơ thật huy hoàng con được kể cận tung tăng cạnh Cha và rồi những ngày cơ cực với từng khẩu phần lương thực nhỏ nhoi con được sẻ chia khi đã trưởng thành được làm việc tại một bịnh viện hiện đại nhất đô thị bấy giờ … vẫn theo suốt bên con. Từ ngày học Đạo dù không biết Ba đang cảnh giới nào, nhưng con vẫn tin rằng một

người như Ba không thể nào có thể đọa trong cõi xấu vì Ba chưa hề biết nóng giận bao giờ. Thế nên mỗi ngày con thắp hương trên bàn thờ Phật và bàn thờ tổ tiên, chỉ nhìn ánh mắt và nụ cười của Ba thôi đã làm tăng thêm nhuệ khí con trong những ngày thu đông của kiếp người.

Con không biết hiện giờ còn mấy ai nhớ đến Cha không ( một nhà văn đoạt giải thưởng văn chương của hội khuyến học Cần Thơ năm 1943 với tác phẩm ĐỒNG QUÊ và được tái bản lần thứ 5 vào năm 1970 và sau đó nhiều lần vào 1980, 1982 để giảng dạy tại các trường, một nhà văn tên tuổi cùng thời với Bình Nguyên Lộc, một nhà báo lão thành phục vụ với tính cách chủ bút các tờ báo thịnh hành nhất như Tiếng Chuông,
Dân Chúng, một dịch giả Pháp Việt từ các chuyện cổ tích nhi đồng và là Tổng thư ký
Hội ký giả Ái Hữu suốt nhiều nhiệm kỳ không ai thay thế).



nha van phi van-1nha van phi van-3

Sau đó Cha mở quán cơm từ thiện xã hội với giá bình dân để giúp người cô nhỡ, lỡ đường qua hai xuất phục vụ cho điểm tâm, buổi ăn trưa mà số người giúp việc chỉ là mẹ, con, em gái và những bà con từ quê lên lánh nạn thế mà vẫn tiếp tục đến 1973 khi con tốt nghiệp đại học).

Nhưng con không để ý đến điều đó nữa vì từ Ngày học Đạo con đã hiểu có sanh thì có diệt không ai có thể đi qua được vòng luân hồi sanh tử có chăng chỉ là một chút gì để lại trong dư âm …

Kính thưa Cha,
Không hiểu đại phước duyên gì, gần đây trên YouTube có bài đọc về các tác phẩm của Cha, con trộm nghĩ cũng nên phổ biến lai lịch tác giả dưới hình thức một đứa con gái rất được thân cận sát cánh từ những lúc huy hoàng nhất đến những ngày trong lao tù trước 1963 nhiều lần thì may nhờ có các bạn đồng nghiệp can thiệp giùm nên đàn con nheo nhóc mới có cơ hội đi học và nên người …




nha van phi van 2


Wikipedia đã tóm lược một vài điểm chính về Ba như sau:

Phi Vân (1917-1977) là một nhà báo, nhà văn chuyên viết thể loại truyện vừa và tiểu thuyết mang sâu đậm dấu ấn Nam Bộ trước 1954.
Phi Vân tên thật là Lâm Thế Nhơn, sinh năm 1917 trong một gia đình trung lưu ở thị xã Bạc Liêu.- tỉnh Bạc Liêu .Ông chuyên viết phóng sự , truyện ngắn những tờ báo, tạp chí ở miền Nam trước đây như Tiếng Chuông , Dân Chúng, Tiếng Dân của cụ Huỳnh Thúc Kháng) và làm chủ bút tờ Thủ đô Thời báo.
Ông có lối viết linh hoạt, gọn gàng, pha chút hóm hỉnh, làm cho cho độc giả khóc, cười theo từng cảnh đời, từng nhân vật.

Bối cảnh trong các tác phẩm của ông là làng quê Nam bộ xa xôi hẻo lánh với những người nông dân chất phác, cục mịch sống với tập tục cổ hủ, lạc hậu và cuộc sống cực
nhọc tối tăm.
Các tác phẩm chính:

• Đồng quê, 1942 (dịch ra tiếng bạch thoại và Hoa lục dưới tựa Nguyên Dã năm
1950)
• Cô gái quê
• Tình quê, Dân quê1949
• Dưới đồng sâu
• Nhà quê trong khói lửa, 1950
Giải thưởng văn chương cho tác phẩm Đồng Quê (Giải nhất cuộc thi văn chương của
Hội Khuyến học Cần Thơ năm 1943).



hue huong
Nhà Văn Phi Vân và vợ con



Nhân đây, Con muốn trích đoạn lại vài dòng nơi trang cuối thôi của tác phẩm Đồng Quê để mong mọi người có thể hiểu được tâm nguyện của Cha từ những ngày mang hoài bão viết văn …

“Và chiều chiều, khi vầng thái dương sắp chìm vào nước biển, tôi leo lên một mỏm đá cao chót vót đứng nhìn về phía đất liền Sau rặng cây xanh bên ấy, chạy dài đồng nầy sang đồng kia, ruộng này sang ruộng khác…Trong những đồng ruộng mênh mông, hiền lành đó, ẩn trú biết bao nhiêu là tá
điền và chủ điền …

Mà thôi, dĩ vãng đã chết, còn nhắc lại làm gì nữa!.. Họ không phải là người gây nên tội ác , họ chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh xã hội và
của một thời kỳ…”




duoi dong sau-phi van
Kính mời vào nghe sách nói của nhà văn Phi Vân
https://www.youtube.com/watch?v=DmC-lcdtRQQ



Lời kết:

Kính thưa Ba,
Phải gần hơn 40 năm con mới đọc được bài viết của Lạt Ma Choden Rinpoche đã ca ngợi lợi ích của việc đọc thi văn ( mà từ thuở nhỏ con đã được tôi luyện trong môi trường văn hoá, báo chí và đủ loại sách kể cả kiếm hiệp Kim Dung vào sáu ngày trong tuần với những tờ báo nóng sốt vừa mới ra lò đã được ba trao cho tận tay khi ba bước vào nhà sau giờ tan sở).

Thì ra lợi ích này đã giúp con từ ngày vào Đạo mà không ngán học kinh điển trái lại với con có chút gì đó thật dễ dàng và thấu được ý nghĩa của kinh văn nhờ sự chỉ dạy và uốn nắn tập viết văn hay nhờ ảnh hưởng di truyền từ Ba vậy, kính thưa Ba ?…

Bây giờ con mới biết rõ rằng SỰ SỐNG TRONG TA VÀ XUNG QUANH TA đang VẬN HÀNH MỘT CÁCH KỲ DIỆU mà qua đó CHỈ CẦN MỞ RỘNG TÂM HỒN
thì sẽ học được biết bao bài học quý báu trong vẻ đẹp muôn màu của nó vì bất cứ cái gì tồn tại đều luôn có một sức sống, mà mọi sức sống đều cần phải được trân quý.

Kính thưa Ba,

Cuộc đời của Ba và gia đình ta có quá nhiều những vi tế phiền lụy, thế nhưng chỉ cần có những giây phút an lạc bằng cách tìm vui qua những mẩu chuyện cổ tích, những tác phẩm nói lên được tình người, những mẩu chuyện kiếm hiệp chứa đầy đạo đức tính thì có phải những ký giả làm báo chuyên nghiệp, những nhà văn chân chính có thể dĩ văn tải đạo ( dù chỉ là nhân thừa ) hoặc mang tính chất giáo dục sẽ gội nhuần tâm tư của mọi người chung quanh vực dậy được lý tính, vực dậy được ý thức, vực dậy được lương tri của con người, phải không Ba ơi.

Đốt nén hương tưởng nhớ đến người cha mà con kính yêu nhất, kính xin nguyện với Ba từ nay con sẽ không đắm chìm trong khổ đau khi gặp những việc không đúng như ý mình, nhất là từ khi đọc lại tác phẩm ĐỒNG QUÊ của Ba mà con vì bận rộn đã quên bẵng nó rất nhiều năm rồi. Thật may nhờ người bạn thân khuyến khích và gửi lại những bài văn đã được giảng dạy cho các em học sinh tiểu học tại quê nhà trong việc giáo dục từ năm 1983.

Con thành tâm ước nguyện sẽ trở về với hiện trạng thực tế trong sinh hoạt hằng ngày cùng với sự tương giao mọi người mọi vật và mọi mặt của cuộc sống khi biết rằng trong trùng trùng duyên khởi được làm một đứa con của cha và mẹ đó là do tiền nghiệp trong nhiều kiếp quá khứ nào đó con đã tạo nhiều công đức và phước báu.

Kính tri ân Cha, con muốn lập lại mãi điều này vạn lần trong ngày, trong tuần, trong
tháng nhưng không thể ….chỉ còn hoài niệm mà thôi.

Ba ơi! Ba thật vĩ đại và luôn mãi hiện diện trong con qua từng tế bào, từng hơi thở
của con !

Dù có gặp bao gian nan thử thách
Dù cuộc đời Cha đầy đặc những phong sương
Với ý nguyện qua bút mực truyền tải văn chương
Đã phá hủ lậu, phong kiến … xây tình nhân ái !
Thật giản dị bình thường chẳng chút vĩ đại
Nhưng tác phẩm để đời vẫn tỏa ngát hương
Nét đẹp dân quê chất phát chân thường
“Dĩ văn tải đạo” có phải là tâm nguyện ?
Đốt nén hương,
Kính thưa Cha con đang từng bước thực hiện
Dù còn sơ cơ nhưng vẫn phát tâm lành
Tán thán hùng hồn nghĩa cử quý hiền nhân
Khoảnh khắc hạnh phúc
nào đã ban tặng cho hậu thế !
Nhất là ánh Đạo mầu nhiệm từ Đấng Thiện Thệ
Kính chúc Cha trở lại Ta Bà vẫn đạp gió tung bay …

Con của Ba

(Tên khai sanh là Phượng mà Ba luôn gọi con là Dung ( theo tên đặt khi được ký thác
dưới sự bảo trợ của Đức Tả Quân Lê văn Duyệt ( Lăng Ông Bà Chiểu – Gia Định).

Huỳnh Phương – Huệ Hương


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
06/01/2011(Xem: 4447)
Tôi và chị chưa hề một lần gây thù chuốc oán với nhau. Vậy mà không hiểu sao ngay từ ngày chạm mặt đầu tiên ở trụ sở Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, bỗng dưng tôi thấy ghét chị thậm tệ. Và nhìn ánh mắt, vầng trán nhăn nhíu, điệu bộ của chị khi đứng gần tôi vào lúc cuộc họp chuẩn bị khai mạc, tôi cảm nhận, thấy biết được chắc chắn rằng chị cũng chẳng ưa gì tôi, có thể là ghét cay ghét đắng tôi, còn hơn cái mức mà tôi ghét chị. Sao kỳ vậy? Đố kỵ tài năng sao? Không phải.
05/01/2011(Xem: 2651)
Tôi sinh ra và trải qua những ngày tuổi thơ ở Huế. Như vậy cũng đủ để tôi tự hào đã chia sẻ cùng Huế với tất cả những thủy chung của lòng mình. Thế rồi, tôi cũng phải xa Huế đã 30 năm, quê hương đó vẫn rạng ngời trong tâm tưởng. Huế dấu yêu ơi! có bao nhiêu điều phải nhớ: thời thơ ấu ấm áp trôi đi, tuổi học trò thần tiên trong ngôi trường màu hồng ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm cùng với dấu chân của những chàng trai thích đón đưa mỗi khi tan trường. Tôi với Huế biết bao tình thương mến, mỗi con đường, mỗi dòng sông, núi đồi, lăng tẩm, thành quách, chùa chiền là của Huế, là của tôi... Mặc dầu phải tất tả trong dòng đời xuôi ngược và biết rằng Huế là xứ sở thật kỳ, ở thì có điều không ưa nhưng đi xa thì lại nhớ, trong tôi vẫn chan chứa nỗi niềm với Huế. Nói như ai đó: "nằm ngửa nhớ trăng, nằm nghiêng nhớ Huế", nỗi nhớ thấm vào máu thịt, sâu lắng vào tâm hồn của những kẻ tha hương lòng vẫn bùi ngùi mỗi khi nhớ đến và chỉ muốn quay về!
04/01/2011(Xem: 3000)
Bạt: Bài viết “Phật giáo, một sự thực tập” dưới đây là bài đầu tiên trong tập hợp năm bài viết đã được phổ biến trên nguyệt san Triết học (Filosofie), 2004-2005. Đây là những tiểu luận về Phật giáo nhìn từ phương Tây, được viết từ bối cảnh của một truyền thống Phật giáo rất mới, được gọi là Phật giáo Tây phương. Tác giả, tiến sĩ Edel Maex là một nhà tâm lý trị liệu làm việc ở bệnh viện Middelheim tại Antwerpen, Bỉ. Ông là một trong những người sáng lập và ở trong ban điều hành của Trường Triết học Tỉ giảo (School voor comparatieve filosofie) ở Antwerpen. Ông là một người thực tập Thiền.
20/12/2010(Xem: 8212)
Không sinh, không diệt. Không đến, không đi. Đó chính là ý nghĩa nền tảng về một tâm xuân miên viễn. Khi chúng ta nhìn sự vật có sinh có diệt, có đến có đi, lòng ta không khỏi sinh ra những luyến lưu tiếc nuối.
14/12/2010(Xem: 2117)
Đất Bắc Ninh xưa gọi là đạo Bắc Giang, rồi đổi ra trấn Kinh Bắc, một miền phong phú về mặt dân ca, cũng là một vùng nổi tiếng về phong quang cẩm tú, về điền địa phì nhiêu...
13/12/2010(Xem: 21517)
Văn hóa như hơi thở của sự sống. Chính vì vậy mà qua bao thăng trầm nghiệt ngã của lịch sử, Đạo Phật như một sức sống văn hóa ấy vẫn còn đó, như một sinh chất nuôi dưỡng nếp sống tâm linh cho con người.
10/12/2010(Xem: 7716)
Hoà Thượng thế danh Diệp Quang Tiền, pháp danh Tâm Khai, tự Thiện Giác, hiệu Trí Ấn Nhật Liên. Ngài sanh ngày 13 tháng 10 năm Quý Hợi (1923) tại thôn Xuân Yên, xã Triệu Thượng, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, trong một gia đình thâm tín Phật Giáo. Thân phụ là cụ Diệp Chí Hoan; thân mẫu là cụ bà Phan Thị Đường. Hai cụ sinh hạ được 5 người con : 4 nam, 1 nữ - Ngài là con thứ trong gia đình, sau anh trưởng là Thầy Diệp Tôn (Thích Thiện Liên). Năm lên 6 tuổi (1928) gia đình Ngài dời về thôn Diên Sanh, xã Hải Thọ, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị. Thân sinh Ngài đã rước thầy Đồ Nho danh tiếng về nhà để dạy chữ Hán cho hai con. Hai anh em Ngài thường được cụ Đồ khen là thông minh, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp. Năm lên 10 tuổi (1932), Ngài theo học Việt Văn tại thôn Diên Sanh.
16/11/2010(Xem: 8724)
“Nam Kha nhất mộng đoạn, Tây Vức cửu liên khai, phiên thân quy Tịnh Độ, hiệp chưởng lễ Như Lai
30/10/2010(Xem: 2796)
Tiểu sử cho biết rằng, vào năm 1542 sau khi dâng sớ lên vương triều Mạc đòi chém 18 kẻ lộng thần, nhưng không được vua Mạc bấy giờ là Mạc Phúc Hải chấp thuận. Nguyễn Bỉnh Khiêm liền cáo quan về lại quê quán ở làng Trung Am. Nay là huyện Vĩnh Bảo thành phố Hải Phòng. Dù thất bại ở triều đình không thực hiện được hoài bão như dự tính lúc ban đầu: Dân giai thức mục quan tân chính
30/10/2010(Xem: 4331)
Như tôi cũng đã thưa rồi, hiếm ai dành nhiều thời gian để nhớ về mẹ như tôi. Chuyện gì buồn vui cũng là cái cớ để tôi nhớ về mẹ bằng tất cả tim óc. Tôi đã nhớ mẹ qua bất cứ hình ảnh nào của các bậc cha mẹ trong đời mà tôi quen biết, trong giao thiệp hay chỉ nhìn thấy trên phim ảnh sách báo... Có điều là không ít hình ảnh trong số đó cứ khiến tôi đau đáu một nỗi riêng không chịu thấu: 1. Họ là những bậc cha mẹ với tuổi đời chưa bao nhiêu nhưng đã bắt đầu quên mất tuổi trẻ của mình cho đứa con đầu lòng. Một tuổi trẻ tất bật áo cơm, không có rong chơi, không có ngơi nghỉ, không có thời gian riêng tư, dẹp luôn những không gian độc lập để sống như mình vẫn ao ước thời chớm lớn. Họ Mất hết cho cái mà họ cho là Được – đó chính là đứa con! Nhìn họ tôi nhớ mẹ!
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567