Namo Sakya Muni Buddha
Tâm Thanh Cõi Tịnh
Có một vị Phật tử rất thuần thành, mỗi ngày đều hái hoa trong vườn nhà mình mang đến
chùa dâng cúng Phật. Một hôm khi cô đang mang hoa tươi đến cúng Phật, tình cờ gặp thiền sư từ giảng đường đi ra. Thiền sư hoan hỷ nói:
- Con mỗi ngày đều chí thành mang hoa hương đến cúng Phật như thế, y theo lời kinh:
“Người nào thường dùng hoa hương cúng Phật, đời sau sẽ được quả báo tướng mạo xinh đẹp”.
Cô Phật tử rất vui đáp:
- Đây là việc nên làm, con mỗi ngày khi đến chùa lễ Phật, tự cảm thấy trong tâm mát mẻ,
giống như đã tẩy sạch hết các lỗi lầm, nhưng về đến nhà thì tâm khởi lên buồn phiền,
vì gia đình chúng con ở giữa phố thị ồn ào thì làm sao giữ được tâm thuần trong sáng thanh tịnh được.
Thiền sư hỏi:
- Con dâng hoa tươi cúng Phật, chắc là con có chút hiểu biết về hoa.
Bây giờ thầy hỏi con, làm thế nào để giữ gìn cho hoa thường được tươi đẹp.
Phật tử đáp:
- Phương pháp giữ cho đóa hoa tươi đẹp là mỗi ngày phải thay nước và cắt bỏ một phần dưới
của thân hoa, vì phần dưới thân ngâm trong nước nên dễ bị hư thối, khi hư thối thì không hút được
chất dinh dưỡng, dẫn đến hoa mau héo tàn.
Thiền sư nói:
- Việc giữ gìn tâm trong sáng thanh tịnh cũng như thế. Hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta cũng giống
như nước trong bình. Chúng ta chính là hoa, chỉ có thường xuyên thanh lọc thân tâm thanh tịnh, sửa đổi
tập khí và không ngừng sám hối, tự kiểm điểm, cải thiện tật xấu, khuyết điểm, mới có thể thu nhập
được nhiều hạnh phúc an vui.
Phật tử nghe xong, hoan hỷ lễ tạ, nói:
- Cảm ơn thầy đã chỉ dạy. Hy vọng sau này con có cơ hội sống gần thầy,
được làm người tu thiền sinh hoạt trong thiền viện của thầy, được thưởng thức tiếng
chuông trống sơm khuya, yên tĩnh đọc lời kinh tiếng kệ.
Thiền sư nói:
- Con hít vào thở ra mà TÂM KHÔNG CHẤP MẮC CHUYỆN ĐỜI là đọc kinh.
- Con hít vào thở ra mà TÂM KHÔNG CHẤP MẮC CHUYỆN ĐỜI là đọc kinh.
Tim đập mạch máu động là tiếng chuông, tiếng trống.
Thân thể là thiền viện. Hai tai nghe tỉnh giác là Bồ Đề.
Nếu con làm được như thế thì ở đâu cũng được an vui,
đâu cần phải đợi đến được sinh hoạt ở thiền viện !?
Bài Học Nửa Đời
Nửa đời người tôi hiểu được
Vô thường - ấy lẽ thường nhiên
Và ta chỉ là chiếc lá
Trong rừng nhân loại vô biên..
Nếu có một điều vĩnh cữu
Thì đó chính là đổi thay
Đổi thay - chẳng hề thay đổi
Đành hanh.. tại thế gian này!
- Điều ta cho là Hạnh phúc
Nào phải cứ là bên nhau
Dẫu hai phương trời cách biệt
Vẫn vui ý hợp tâm đầu!
- Không phụ thuộc vào năm tháng
Mà đo Sống ít hay nhiều.
Chính là cách mình đã Sống
Mỗi ngày Tỉnh thức bao nhiêu..
Nửa đời trầm tư hiểu được
Bản chất kiếp người lẻ loi
Đã biết nhân sinh hữu hạn
Lấp đầy - vẫn thiếu mà thôi!
- Con sóng phủ thềm năm tháng
Xóa nhòa, cuốn nỗi niềm trôi
Chỉ cần nhận ra, trầm tĩnh
Đớn đau nào cũng phai phôi.
Nửa đời người tôi học được
Tan hợp, thăng trầm.. bởi duyên
Lúc muôn sự về chốn cũ
Nhẹ nhàng, đâu bận niềm riêng.
Nửa đời người khi tỏ ngộ
Phân trần đen, trắng mà chi!
Thế gian mĩm cười đối diện
Sống với cõi lòng vô vi.
Như Nhiên
(Thích Tánh Tuệ)
Gửi ý kiến của bạn