Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Bút ký: Đưa Mẹ chiêm bái Phật Đài

04/09/201420:18(Xem: 7827)
Bút ký: Đưa Mẹ chiêm bái Phật Đài


Tam Khong Vinh Huu (5)
Bút ký

ĐƯA MẸ CHIÊM BÁI PHẬT ĐÀI


Nghĩ cũng đã hơn năm năm rồi gần như Mẹ không đi chùa.

Tuổi đã trên chín mươi, vai gầy vóc hạc, tuy vẫn còn minh mẫn hằng ngày an vui với pháp Phật, bầu bạn với thi ca, nhưng hai chân Mẹ đã yếu đi rất nhiều, Mẹ chỉ luẩn quẩn trong căn phòng nhỏ, ra vào với những bước ngắn trong phạm vi ngôi từ đường rêu phong cổ kính…

Nói là “gần như” vì cách đây khoảng hai năm, trong dịp Tết Nguyên Đán, Mẹ nhớ chùa quá chừng quá đỗi, nên lệnh cho em gái tôi, nhà thơ T.N. Thanh Yên, người gần gũi hầu hạ chăm sóc Mẹ từ hơn ba mươi năm qua, kêu taxi chở hai mẹ con xuất hành đầu Xuân đến các tự viện để lễ Phật và chúc thọ chư tôn đức hòa thượng, rồi về lại khoảng không gian bé nhỏ và yên tĩnh của mình. Thêm một lần khác, hay tin Hòa thượng Trú Trì chùa Long Sơn viên tịch, dù đang rất yếu, Mẹ vẫn cố gắng có mặt trong buổi lễ cung tiễn kim quan của Hòa Thượng nhập bảo tháp. Không thể chen vào đám đông, càng không thể lên đồi băng núi, Mẹ đành tìm một góc lặng lẽ trong khuôn viên chùa, để đứng đó dõi mắt trông theo với nước mắt ràn rụa…

Chắc chắn rằng Mẹ nhớ chùa lắm. Nhớ da diết. Nhớ rất nhiều tự viện, nhớ bao chốn già lam thánh chúng mà trong suốt quãng đời giốc lòng theo tu học và phụng sự Chánh Pháp dài bảy mươi năm thăng trầm, Mẹ đã có nhiều kỷ niệm gắn bó sâu sắc, chừng như đó là những hơi thở thiết yếu đầy mầu nhiệm mà Mẹ không thể thiếu vắng đi được cho đời kiếp này của mình.

Hè về, nhân có chị Năm và chị Tám của tôi ở Sài Gòn về Nha Trang thăm Mẹ, du lịch nghỉ mát, Mẹ đưa ý cho các con gái: muốn được chiêm bái Phật đài ở “Chùa Đá Lố”.

Chùa Đá Lố, là tên gọi dân gian dân dã, chính danh là “Tòng Lâm Lô Sơn Tịnh Độ Tự”, thuộc thôn Như Xuân, xã Vĩnh Phương, ngoại thành cách Nha Trang chừng 4km về hướng Tây Bắc. Nơi đây có tượng “Đại Phật Từ Phụ A Di Đà” lộ thiên rất nổi tiếng, đã được xác lập kỷ lục là “Tượng Phật Cao Nhất Việt Nam”, với chiều cao 48m (thân tượng 37m tượng trưng cho 37 Phẩm Trợ Đạo bodhipakkhika dhamma, liên hoa đài cao 11m với đường kính 20m).

Số là vào năm 2012, trong buổi sáng ngày Lễ Khánh Tạ Tôn Tượng A Di Đà vĩ đại này, tôi có được phước duyên tham dự, và chụp được một album ảnh mang về trình lên để Mẹ ngắm xem. Mẹ xuýt xoa trầm trồ, cứ cầm album trên tay mà ngắm đi ngắm lại hoài suốt ngày, với nét mặt đầy ưu tư khắc khoải. Một số hình ảnh trong album này đã được Mẹ chọn lọc rồi gửi ra chùa Hồng Ân ở Huế, trình lên Sư Trưởng Viên Minh xem để biết một công trình mới đồ sộ và quý báu của Phật giáo tỉnh Khánh Hòa nói riêng, và cả nước nói chung, vì Sư Trưởng đã rời Ni Viện Diệu Quang, trở về Tổ Đình trên đất cố đô cũng đã lâu rồi nên có thể không hay được. Tôi nhớ, do hôm đó trời mưa lâm râm, mây mù, nắng yếu ớt lóe lên rồi chợt tắt, nên những tấm ảnh không được rõ đẹp, nên tôi có định bụng sẽ đi chọn một ngày đẹp trời đi chụp lại để Mẹ ngắm xem cho thỏa thích, mãn nhãn. Không ngờ, khi dự định của tôi chưa được thuận duyên thực hiện, thì Mẹ đã đưa ý muốn được đến tận nơi chiêm bái Phật đài. Lành thay, lành thay!

Hai người chị của tôi dĩ nhiên là vui mừng lắm, hí ha hí hửng báo tin cho vợ chồng tôi chuẩn bị sáng ngày mai tập trung tại nhà từ đường, cùng nhau dìu đưa Mẹ đi chùa. Tôi cũng rất mừng vui, thấy hào hứng vô chừng, nên gạt bỏ hết mọi việc riêng sang một bên, sắp xếp ngay thời gian thuận lợi nhất để có mặt trong “đoàn hộ tống mẫu hậu” (chị Tám tôi cười nói vậy), thực hiện một chuyến hành hương hiếm hoi mang ý nghĩa vô cùng trọng đại để Mẹ thỏa nguyện mong.
Tam Khong Vinh Huu (4)

Buổi sáng ngày hôm sau, đến giờ tập trung tại nhà từ đường, tôi chưng hửng khi thấy vẻ mặt hai người chị của mình yểu xìu. Hỏi mới hay, Mẹ đổi ý… không đi nữa. Mô Phật! Lý do? Mẹ cảm thấy không khỏe, đang mệt trong người, sợ rằng không đi nổi một chặng đường dài trên taxi, nên hẹn khi khác, khi nào thấy thật sự mạnh khỏe. Tôi phải vào phòng ngồi hầu chuyện, trấn an Mẹ hết lời. Mẹ nói: “Thôi, Mẹ ngắm tượng Ngài trong album hình của con chụp là được rồi, đầy đủ rồi!” Tôi phải cố gắng thuyết phục: “Hình ảnh con chụp hồi đó đâu rõ đẹp, trời bữa đó xám xịt, không quang đãng chút nào, hơn nữa ngắm xem qua hình ảnh thì Mẹ đâu hình dung, cảm nhận được sự vĩ đại của tôn tượng đức A Di Đà một cách trung thực, thật nhất được? Mẹ phải đích thân đến tận dưới chân tượng của Ngài, tay chạm sờ vào đài sen, rồi bước qua đứng ngay phía bên dưới tay trái phóng quang của Ngài để nhất tâm nhất niệm mà đón nhận nguồn sáng nhiệm mầu được rọi chiếu từ lòng bàn tay của Ngài xuống bể khổ sông mê. Một lần trong đời thôi, Mẹ ơi!” Mẹ ngẫm nghĩ, ngần ngừ, rồi nguýt mắt một cái như mắng yêu tôi, dõng dạc: “Ừ, thì đi!” Mẹ đứng dậy với bộ khỏe khoắn, bước lại bên tủ đứng, lấy ra chiếc áo dài màu lam giản dị và quen thuộc. Tôi bước ra khỏi phòng, hai chị và em gái tôi đang hồi hộp chờ tin giờ chót. Tôi cười, hô lên: “Đi nào. Cùng nhau đưa Mẹ chiêm bái Phật đài!”

Vậy là Mẹ lên ngồi trên taxi, cùng với đoàn hộ tống năm người, hai chị gái, em gái và vợ chồng tôi, ai cũng hoan hỷ. Suốt chặng đường ngồi trên xe đi về hướng Bắc thành phố, qua cửa kính, Mẹ trầm ngâm nhìn ngắm cảnh vật bên đường đã thay đổi nhiều, mà đã lâu năm rồi Mẹ chưa ngang qua đi lại.

Tam Khong Vinh Huu (1)

… Chiếc taxi đã chạy qua con dốc, dẫn lên đến khuôn viên chùa Tòng Lâm Lô Sơn, chỉ được phép giới hạn đậu ở điểm đã quy định. Chúng tôi dìu Mẹ xuống xe. Đôi chân gầy yếu của Mẹ chính thức đặt chân lên thánh địa. Sau khi được đến gần dưới chân tôn tượng Đức A Di Đà khổng lồ để lễ bái, bốn cô con gái dìu Mẹ thong dong tham quan một lượt mấy công trình phụ ven đồi đầy màu sắc trang nghiêm thanh tịnh và thi vị, chụp ảnh lưu niệm, ghi lại những khoảnh khắc, những phút giây quý hiếm trong quãng đời còn lại ngắn ngủi của Mẹ với kiếp nhân sinh trăm năm nhấp nhô bào ảnh.

Nắng đã chói chang. Đến lúc mỏi mệt, Mẹ tìm đến một tảng đá dưới bóng mát cây xanh để ngồi nghỉ chân. Chúng tôi hầu quanh. Mẹ khẽ báo: “Mấy chị em con hãy thay mặt Mẹ lên chánh điện lễ Phật, cúng dường Tam Bảo, chứ Mẹ không có đủ sức để đi lên trên đó. Để thằng Hữu ở lại với Mẹ là được rồi. Các con hãy bạch với Thầy trú trì, rằng Mẹ rất tiếc là đã đến được đây mà không lên được tận trên để đảnh lễ, hầu chuyện Thầy.” Bốn người con gái của Mẹ vâng lệnh, cùng nhau đi qua con dốc dài dẫn lên chùa. Xe cộ không được tự phép lên xuống con dốc này, trừ những trường hợp đặc biệt, ưu tiên, mới được phép qua một trạm kiểm soát của bảo vệ. Còn lại hai mẹ con ở lại bên dưới…

Mẹ ngồi đó, trên tảng đá tròn nhẵn dưới bóng mát của những cây dương, ngồi lặng thinh, hướng mắt nhìn ra phía trời xanh mây trắng, nơi đang hiển hiện hình bóng uy nghiêm và vĩ đại của đức “Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Đại Từ Đại Bi Tiếp Dẫn Đạo Sư” A Di Đà Phật. Khoảnh khắc lặng thinh, im lìm đầy thiêng liêng của Mẹ, đã được ghi lại vào chiếc máy ảnh kỹ thuật số, và khi xem qua trên máy, tôi thật sự rúng động, nên vịnh ngay bài thơ:

Mẹ ngồi dưới bóng Từ Bi
Bao năm nương tựa đêm ngày lạc an
Thiêng liêng ấm Ánh Đạo Vàng
Minh quang soi chiếu hân hoan đi, về…

Me Tam Khong Vinh Huu

Một chặp, không rõ Mẹ đã khỏe lại chưa, mà lại bảo tôi dìu đi thêm một lượt nữa, chụp ảnh lưu niệm bên các tảng đá cảnh có khắc chữ thư pháp, rồi vào đến Vườn Lộc Uyển để bái Phật, bái Thánh Chúng, như muốn được lắng nghe lại bài thuyết pháp đầu tiên về “Tứ Diệu Đế” của Đức Bổn Sư Thích Ca truyền đạt cho năm anh em ngài Kiều Trần Như…

Tam Khong Vinh Huu (3)

Vừa rời khỏi Vườn Lộc Uyển thì thấy em gái tôi đang vội vội vàng vàng xuống đến nơi, thưa với Mẹ: “Thầy trú trì mời Mẹ lên ạ!” Hỏi ra mới hay, Thầy Trừng Thi khi hay tin Mẹ chúng tôi chính là Nữ sĩ Tâm Tấn, đang có mặt bên dưới chùa nhưng vì sức khỏe nên không lên chánh điện lạy Phật và yết kiến chư tăng được, Thầy liền gọi xuống báo cho trạm bảo vệ… phá lệ. Vậy là Mẹ được chúng tôi dìu lên xe. Chiếc taxi được ưu tiên chạy thẳng lên đến tận thềm hiên của ngôi đại hùng bảo điện. Thầy trú trì đón tiếp Mẹ thật niềm nở, chu đáo. Mẹ thật sự xúc động và mừng vui khi được hầu chuyện với Thầy, vì mới vừa rồi Mẹ cứ nghĩ mình không được phước duyên đó.

… Như vừa được hồi sinh, Mẹ tươi vui và không chút mệt nhọc trong suốt quãng đường ngồi trên xe trở về lại nhà.

Ngay chiều hôm đó, tôi đã mang đi rọi một album ảnh để trình Mẹ ngắm xem. Xem xong, Mẹ nói khẽ với tôi: “Để khi nào Mẹ thấy khỏe thiệt khỏe, rồi coi ngày nào trời trong nắng đẹp, Mẹ muốn quay lại chiêm bái Phật đài, thăm chùa một lần nữa!”

Lành thay, lành thay!

Đó là ước muốn của Mẹ. Và riêng cá nhân tôi nghĩ, đó là cơ hội, là ân huệ dành cho các anh chị em xa gần của tôi, con cháu xa gần của tôi, những người chưa được thuận duyên đưa mẹ chiêm bái Phật đài trong chuyến vừa rồi đáng nhớ đó.

Tâm Không Vĩnh Hữu

Liên hệ: VĨNH HỮU

69 NGUYỄN THÁI NHỌC

TP. NHA TRANG

ĐT: 0902010763

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10/09/2015(Xem: 10813)
Mẹ tôi năm nay 83 tuổi, mẹ đã bị bệnh mất trí nhớ (dementia) trong vòng năm năm nay. Bốn năm trước đây, khi tôi gặp mẹ, cánh cửa của căn chung cư mẹ tôi ở đã mở toang, và mẹ tôi đã đi lang thang ra ngoài đường. Bệnh mất trí nhớ của mẹ tôi phát ra rất nhanh, nhanh đến nỗi mẹ đã không còn nhớ đến ai cả.
06/09/2015(Xem: 9645)
Các nhà sư thuyết giảng cho người thế tục là chuyện bình thường, thế nhưng nếu một nhà sư đứng ra thuyết giảng cho các nhà sư khác thì quả là một chuyện hiếm hoi khi gặp. Dưới đây là một bài nói chuyện của nhà sư Thanissaro Bhikkhu với các bạn đồng tu trong một ngôi chùa mà nhà sư này có ý gọi chung các ngôi chùa là "bệnh viện của Đức Phật". Bài nói chuyện được trích dẫn từ một tập sách mang tựa "Thiền định 1: Bốn mươi bài thuyết giảng Đạo Pháp" (Meditation 1: Forty Dhamma Talks, Access to Insight, 2003), gom góp các bài thuyết giảng của ông. Thanissaro Bhikkhu là một nhà sư người Mỹ tu tập theo truyền thống "Tu Trong Rừng" của Phật Giáo Theravada, một nhà sư thật đáng kính, uyên bác và tích cực, vô cùng xứng đáng để hàn huyên với các nhà sư và thuyết giảng cho tất cả chúng ta nghe.
03/09/2015(Xem: 24236)
Nói đến giáo lý Phật giáo là nói đến chữ Tâm. Ngay sau khi thành đạo, đầu tiên đức Phật thuyết về tâm (kinh Hoa Nghiêm), rồi đến khi sắp nhập Niết-bàn, Phật cũng đã dặn dò hàng đệ tử phải chế ngự tâm (kinh Đại Bát Niết Bàn, kinh Di Giáo). Phật pháp lấy tâm làm gốc. Có thể nói mà không sợ lầm lẫn, tất cả những điều đức Thế Tôn đã dạy, được hai phái Tiểu thừa, Đại thừa kết tập lại trong Tam tạng, đều nói đến chữ “tâm”. Đệ tử của Phật, thực hành theo những gì đức Phật đã giáo hóa, cho dù tu học theo tông phái, pháp môn nào, cũng không ngoài bốn chữ: “tu tâm dưỡng tánh”. Vậy tìm hiểu chữ tâm cho thấu đáo, khảo sát, thẩm cứu, thường xuyên quán chiếu về tâm, trộm nghĩ đó cũng là điều lý thú và hết sức cần thiết đối với hành giả, đấy chứ.
01/09/2015(Xem: 7134)
Khi ở trong ngôi nhà Nhật, sống với người Nhật trên đất nước Nhật và, được chủ nhà mời đi tắm, khách mới ngỡ ngàng nhận ra: Người Nhật không chỉ có “cung đạo”, “kiếm đạo”, “trà đạo”, “võ sĩ đạo”…, mà còn có “tắm đạo”! Cơm chiều xong khách được chủ nhà trao cho một cái túi vải lớn hơn bàn tay, thêu hoa văn xinh xắn, đầu túi có dây gút, bên trong có cái khăn tay, tuýp kem đánh răng nhỏ, bàn chải và một hộp bằng đầu ngón tay cái đựng chút chất dẻo màu hồng. Chủ nhà còn trao tận tay khách bộ Yukata (giống Kymono nhưng mỏng hơn dành mặc mùa Hè), hướng dẫn cách mặc, rồi giúp khách bới tóc gọn gàng. Nhìn mình tươm tất trong gương, khách thưa: “Chúng ta đi tiếp khách à?”. Chủ thân thiện: “Hây, mời khách đi tắm tập thể ạ.”. Điếng hồn chưa!
28/08/2015(Xem: 9995)
Con đường của Đức Phật là con đường xuất thế, từ bỏ mọi ham muốn và quyền lợi thế tục. Vì vậy, người ta ngạc nhiên khi thấy những Phật Tử thuần thành, nhất là giới xuất gia, lấy lập trường trên những vấn đề chính trị. Ngày 14 tháng Năm vừa qua, một số các vị lãnh đạo Phật giáo ở Mỹ, trong đó có vị Trưởng lão đáng kính, Thầy Bodhi, đã có một buổi họp ở Nhà Trắng để thảo luận những vấn đề quan trọng, khẩn cấp và hiện đại, trong đó có vấn đề thay đổi khí hậu. Sự kiện này đã gây ra một số phẫn nộ trên mạng; thật ra đây không phải là việc khó làm. Một số lập luận rằng tu sĩ Phật Giáo phải hoàn toàn tránh xa lãnh vực chính trị. Tuy nhiên, việc tăng sĩ tham gia vào chính trị không có gì là khác thường. Ở Thái Lan, có một đạo luật dành cho Tăng đòan. Tăng sĩ nước này đã từng tham gia các cuộc biểu tình trên đường phố, đấu tranh cho quyền lợi của mình. Dường như không có trường hợp tăng sĩ Thái Lan biểu tình đấu tranh cho quyền lợi của bất cứ ai khác .
21/08/2015(Xem: 7561)
Chùa Đa Bảo an vị trên ngọn Núi Cô Tiên, thuộc khóm Đường Đệ, phường Vĩnh Hòa, phía Bắc thành phố Nha Trang, được xây dựng vào năm 1996, do Đại đức Thích Giác Mai trụ trì. Những năm trước đây, vùng núi này đìu hiu quạnh quẽ, đường xá đi lại vô cùng gian nan khăn khó, nên rất ít ai được biết đến một tịnh thất đơn sơ mộc mạc hiện hữu trên ngọn núi cao dốc đứng này..
15/08/2015(Xem: 10220)
Đây là cuốn sách thứ 4 của cư sỹ sau 3 cuốn trước “Bài học từ người quét rác”, “Tâm từ tâm”, “Hạnh phúc thật giản đơn”. Cuốn sách là những trải nghiệm thật trong cuộc sống và công việc của ông.Mong rằng mỗi bài viết trong cuốn sách này giúp bạn đọc nhận ra gì đó mới mẻ, có thể là chiếc gương để soi lại chính mình.Và biết đâu ngộ ra được một chân ý cũng nên.Xin trân trọng giới thiệu lời mở đầu của chính tác giả cho cuốn sách mới xuất bản này.
30/07/2015(Xem: 7168)
Lúc hồi còn học ở Thừa Thiên, Các ôn Trưởng Lão thường dạy các Thầy các chú không nên ham biết mật ngữ trong chú nói gì mà cứ nghiệm hiểu đề danh của “Chú” là biết hết cả rồi. Chú tâm mà thọ trì do Tâm cảm tha thiết là Ứng quả rõ ràng. Dịch ra rồi, tất cả mầu nhiệm sẽ biến mất hết. Thú thật lời dạy chí thiết đó, chúng tôi tuy không dám không tin, nhưng lòng vẫn còn muốn khám phá ! Điều hiểu tất đã hiểu, vì ngay nơi đề danh như : Bạt Nhứt Thiết Nghiệp Chướng Căn Bản Đắt Sanh Tịnh Độ Đà La Ni”. Đề Danh qúa rõ, “Nhổ bỏ hết cội gốc phiền não chướng nghiệp tất sanh về Tịnh Độ” Gọi tắt là Vãng Sanh Tịnh Độ Thần Chú.
29/07/2015(Xem: 9915)
.. Phần lớn những cuộc tranh chấp ở đời thường xoay quanh ''những chiếc ghế ''. Lúc đầu, ghế tượng trưng cho chức vụ, chức năng. Dần dần, nó tượng trưng cho chức quyền, chức tước. Ai cũng thích ghế cao và bảo vệ ghế của mình. Con người vẫn bị ám ảnh bởi những chiếc ghế. Chiếu trên, chiếu dưới chẳng phải là chuyện xưa ở đình làng. Ngày nay vẫn có những người cố chiếm cho bằng được chiếc ghế cao để ung dung hưởng thụ hoặc vênh váo với đời.
27/07/2015(Xem: 7236)
Hãy nói về những kẻ không nhà, đứng nơi đầu đường, ngủ nơi góc phố. Lo toan không? khổ đau không? – Khó ai biết; chỉ thấy khi ngửa tay xin ăn thì gương mặt phải lộ ra vẻ thảm thương, tội nghiệp; và khi ngồi co ro nơi ghế đá công viên, hay dưới gầm cầu, thì cả thân người, cả thân phận, như bị gánh nặng của trời cao phủ xuống, nén xuống, tưởng chừng không bao giờ có thể vươn mình lên được.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]