Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

25. Biết nghĩ đến người khuyết tật

24/02/201109:04(Xem: 5535)
25. Biết nghĩ đến người khuyết tật

VIẾT CHO CON GÁI
Lại Thế Luyện - Kim Phụng

Biết nghĩ đến người khuyết tật

Ngày ... tháng ... năm ...
Con gái yêu của cha!
Thỉnh thoảng, một số bạn bè của cha đến nhà mình chơi thường tỏ ra ngạc nhiên, thích thú khi phát hiện thấy trong kệ sách của cha có một chiếc tàu thủy làm bằng gỗ, rất to và đẹp. Đó là chiếc tàu thủy mà cha đã mua làm kỷ niệm nhân chuyến đi thực tế tại một trung tâm nuôi dạy trẻ em khiếm thính cách đây đã khá lâu, từ ngày cha còn là sinh viên năm thứ hai của trường đại học sư phạm.
Còn nhớ, hồi đó khoa tâm lý - giáo dục có tổ chức cho sinh viên đi thực tế ở trung tâm nuôi dạy trẻ khiếm thính cách thành phố gần hai mươi cây số, nhằm giúp mỗi sinh viên có thêm bằng chứng thực tiễn để kiểm nghiệm và vững tin hơn vào một quan điểm giáo dục từ lâu đã được nêu trong các giáo trình, đó là: "Giáo dục có thể giúp cá nhân khắc phục các nhược điểm của cơ thể, phục hồi các chức năng bị khiếm khuyết, đem lại cho trẻ em khả năng hoà nhập..."
°°°
Con biết không? Chuyến đi thực tế hồi đó đã tạo cho cha hết nỗi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cha nhìn thấy những đôi mắt hân hoan của các em mỗi khi cha bước vào thăm từng lớp học. Các em tuy không nói được, nhưng vẫn có thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ điệu bộ. Các em có thể trao đổi với bất kỳ người khách nào đến thăm dưới hình thức "bút đàm".
Nhiều em rất thích chơi thể thao, chơi một cách hào hứng ngoài sân! Con đừng tưởng học sinh khuyết tật không biết yêu! Các em cũng có nhu cầu được yêu thương. Nhiều em dám nhìn thẳng vào sự thật hoàn cảnh bản thân và hoàn toàn không có cảm giác tự ti hay mặc cảm gì như nhiều người chúng ta lâu nay thường nghĩ. Các em biết chấp nhận số phận, và nhiều khi cũng chẳng bận tâm đó là điều may mắn hay bất hạnh của số phận dành cho mình nữa! Cha chỉ biết rằng, các em luôn tỏ ra sống rất yêu đời...
Niềm mơ ước lớn nhất của các giáo viên ngày đêm tận tụy nơi đây là làm sao rút ngắn khoảng cách thiệt thòi của các em so với những trẻ em bình thường khác, bằng cách từng bước giúp các em biết đọc, biết biết, học được một nghề nghiệp ổn định để sau này các em có thể tự sinh sống, hoà nhập với cộng đồng... Chính vì vậy, trường có rất nhiều nhóm ngành nghề phù hợp với năng khiếu, sở trường và sở thích của từng em: may thêu, khảm sừng, sửa chữa điện kỹ thuật, sửa chữa xe gắn máy...
Đặc biệt, tại phòng dạy nghề thủ công mỹ nghệ, một điều khiến cha vô cùng ngạc nhiên là các em có thể tạo ra được những sản phẩm rất đẹp mắt, tinh xảo từ những mảnh gỗ với đủ mọi kích cỡ khác nhau tưởng chừng như chỉ còn cách bỏ đi. Vậy mà, với đôi bàn tay khéo léo và tính kiên trì học hỏi của mình, các em đã tạo nên những chiếc tàu thủy, những chú thỏ con, thỏ mẹ, những con chó con, cả những chú vịt Donald, những hình trái tim, những mô hình ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, và hàng loạt sản phẩm nhỏ bé xinh xinh khác nữa...
Một giáo viên phụ trách lớp, cũng là một người bị khiếm thính, cho cha biết, anh thật hạnh phúc khi được chia sẻ với các em những kinh nghiệm chế tác các sản phẩm thủ công mỹ nghệ như thế này. Và niềm vui của anh được tăng thêm khi anh nhìn thấy kỹ xảo tay nghề của các em ngày càng khéo léo hơn...Những sản phẩm đạt tiêu chuẩn chất lượng, có thể đem tiêu thụ ngoài thị trường, đem lại cho các em nguồn thu nhập để tự nuôi sống bản thân.
Bây giờ cha mới hiểu ra rằng, những sản phẩm thủ công mỹ nghệ mà lâu nay chúng ta vẫn nhìn thấy trong các nhà sách, trong các siêu thị, có một phần là do chính đôi bàn tay của những em học sinh khuyết tật này làm ra. Chúng không chỉ được bán ở thị trường trong nước, mà có thể còn vươn ra xuất khẩu ở cả thị trường nước ngoài. Những sản phẩm này đã góp phần trang trí, làm đẹp cho bao ngôi nhà và là niềm vui cho cuộc sống của bao nhiêu người khác...
Chuyến đi thực tế đã đọng lại trong mỗi người sinh viên lớp cha lúc bấy giờ rất nhiều suy nghĩ. Những khát vọng làm việc từ thiện của cha cũng được nhen từ những ngày đó!
Mỗi con người được sinh ra trong cuộc đời này có thể có một hoàn cảnh, một số phận khác nhau. Song dù được sinh ra với một hoàn cảnh bi đát hay một số phận thiệt thòi như thế nào, bất cứ ai cũng có nhu cầu được đi học, được vui chơi với bạn bè, được hoà nhập với cộng đồng, được vươn lên để khẳng định bản thân mình. Các em cũng là những thành viên của cộng đồng xã hội, các em cũng có những nhu cầu và năng lực nhất định, vì thế các em hoàn toàn có quyền được bình đẳng như những trẻ em khác....
°°°
Chỉ một chuyến đi thôi, nhưng qua hình ảnh đáng trân trọng của các em, cha dần cảm nhận được ý nghĩa và yêu thích nghề dạy học mà mình đang quyết tâm theo đuổi. Đó là một nghề hạnh phúc và cao cả, khi từng ngày từng giờ chúng ta luôn tìm cách thấu hiểu các em, giúp các em dần đi những mặc cảm tật nguyền, phát huy năng khiếu sở trường, mạnh dạn vượt qua số phận khắc nghiệt, yêu đời, ham sống, yêu lao động, trở thành những con người thật sự có ích cho xã hội...Công việc của người giáo viên nuôi dạy trẻ khuyết tật hoàn toàn không đơn giản. Phải có một nghị lực lớn lao, tấm lòng trong sáng và rất đỗi yêu nghề, mỗi giáo viên mới có thể vượt qua những khó khăn, những nỗi thiệt thòi trong công việc để hoàn thành sứ mệnh.
Từ khi đón nhận một trẻ em khuyết tật vào trường, nuôi dạy các em đến khi các em có thể ra trường, đó là cả một quá trình gian khổ, trải qua rất nhiều giai đoạn: từ việc phục hồi chức năng, cho đến giáo dục văn hoá, hướng nghiệp – đào tạo nghề, và chặng đường cuối cùng là tìm kiếm cho các em một việc làm.
Chặng đường cuối cùng này lại là điều khó khăn nhất, vượt ra ngoài khả năng của các giáo viên. Thực tế, trong xã hội có rất nhiều doanh nghiệp đưa ra quy định tuyển dụng người lao động cho doanh nghiệp mình điều kiện trước tiên phải là những người không bị khuyết tật. Những quy định này vô tình đã thu hẹp cơ hội cho người khuyết tật hoà nhập với cộng đồng.
°°°
Chính vì vậy, cha hy vọng nếu sắp tới con mở trường tư thục, mong con hãy quan tâm và tạo nhiều cơ hội việc làm hơn nữa cho những người khuyết tật. Có thể từ trước đến nay, con đã từng hoặc chưa từng nghĩ đến điều này! Thế nhưng, những người khuyết tật sẽ không thể tự cải thiện đời sống của họ, nếu chúng ta không tạo cho họ cơ hội có việc làm.
Với tất cả những nỗ lực đáng trân trọng như vậy, chúng ta đều có quyền cùng hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn cho mỗi trẻ khuyết tật và một xã hội ngày càng bình đẳng, tốt đẹp hơn!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/06/2014(Xem: 18778)
Đây là tập sách do chúng tôi biên soạn, đặc biệt, là những bài mang tính cách lễ nghi hành trì. Những bài, do chúng tôi biên soạn gồm có: “Oai nghi của một tu sinh, những nghi thức dành cho khóa tu, bài hát sinh hoạt đạo tràng”. Ngoài ra, còn có những bài sám, nghi thức lạy thù ân, mà chúng tôi đã sưu tập kết hợp lại để vào trong tập sách này.
30/05/2014(Xem: 9756)
Báo Tuổi trẻ cách đây ít ngày có đăng câu chuyện về một người Mỹ có một cô con nuôi gốc Việt ở với ông từ hồi còn bé , nhưng cô ấy vẫn nói tiềng Việt nhu một người Việt Nam thuần túy . Điều tôi muốn nói đây không phải về người con nuôi gốc Việt , mà về ông cha nuôi người Mỹ . ông ta là thi sĩ và là giáo sư đại học , tên Bruce Weigl.
30/05/2014(Xem: 11012)
Tôi được gặp và quen thầy Pháp Bảo vào năm 1999 trong dịp đi lễ Vu Lan tại chùa Thuyền Lâm cùng với ba mẹ. Lúc đó thầy còn là chú và tôi hay gọi là chú Tấn. Sau thời gian dài vào tu học ở Sài Gòn, trong chuyến thầy ra Huế kỵ tổ ở chùa Thuyền Lâm, tôi mới gặp lại thầy Pháp Bảo. Trong câu chuyện hỏi thăm, lần đầu tiên tôi nghe thầy tâm sự về gia đình thầy. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi xúc động đến kỳ lạ khi nghe câu chuyện về mẹ và anh chị em của thầy. Tôi thật sự rất khâm phục và tự hào về tình cảm thương yêu, hiếu kính của gia đình thầy.
28/05/2014(Xem: 8614)
Thật ra nếu không yêu thương thì làm sao sống được? Xã hội bây giờ có nhiều người tự tử, trong đó có rất nhiều người trẻ, đó là vì họ không có khả năng thương yêu. Thương yêu trước hết là thương yêu cuộc đời. Phải yêu cuộc đời thì mới sống được. Cuộc đời ở trong cơ thể mình, trong tim mình, ở xung quanh mình. Chán đời thì không sống được. Vì vậy chúng ta phải thực tập “yêu đời”. Sự sống là một cái gì rất quý giá.
27/05/2014(Xem: 7899)
Tôi tiễn tuần cũ với 2 sự kiện quan trọng: thứ 7 là buổi nói chuyện với mấy trăm bạn trẻ mới đi làm tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình về chủ đề “Tư duy để thành công” và chủ nhật là chia sẻ với vài trăm phật tử tỉnh Hòa Bình về chủ đề “Giàu và nghèo”. Niềm vui thật giản đơn khi bằng cách này hay cách khác tôi đã chia sẻ những lời Phật dạy với bất cứ ai có thể. Đối với tôi, việc này cũng như ăn, cũng như cách mình nạp năng lượng, nhưng chỉ có khác là không ăn bằng miệng mà bằng não, bằng tâm. Đầu tuần tôi nghe tin nhạc sỹ Thuận Yến qua đời và đám tang diễn ra sáng thứ 3. Giật mình!
27/05/2014(Xem: 17378)
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một số bài võ cổ truyền Bình Định tại võ đường Chùa Long Phước (xã Phước Thuận, huyện Tuy Phước) để các bạn tham khảo, nghiên cứu và học tập...
24/05/2014(Xem: 15414)
Đạo Phật là đạo giác ngộ. Giác ngộ là thấy tánh. Muốn thấy tánh thì tu thiền, như đức Thích Ca Mâu Ni do thiền dưới gốc cây Bồ Đề mà giác ngộ thành Phật. Cho nên, mục đích tối hậu của thiền Phật Giáo là thành Phật, là giác ngộ chân tánh. Vì vậy, Thiền Tông chỉ nói đến “kiến tánh thành Phật,” không nói gì khác.
22/05/2014(Xem: 7690)
Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo: -Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy
21/05/2014(Xem: 8730)
Tôi gặp anh trong lần đến thăm một người bạn ngày cuối tuần. Trông anh phúc hậu, nói chuyện có duyên với dọng nói ấm áp, dễ nghe. Mỗi người chúng tôi kể những câu chuyện của mình, trao đổi về phương pháp và kinh nghiệm tu tập. Anh cũng vậy. Tôi giật mình khi anh nói về gia đình anh. Hóa ra trước mặt tôi là người đàn ông của một gia đình công giáo nòi.
19/05/2014(Xem: 8355)
Rất nhiều người người nói “Tôi muốn được hạnh phúc nhưng lại không biết làm sao”. Họ không hề cảm thấy hạnh phúc hoặc nếu có thì chỉ thoáng thấy hạnh phúc nhưng rồi lại cảm thấy bất toại nguyện và cô đơn hoặc trải qua cảm giác trống vắng trong một thời gian rất lâu. Nguyên nhân ở đâu và cách thức để có hạnh phúc là gì. Liệu chăng có phải là tình yêu thương với tất cả những ai quanh mình, mọi chúng sinh trên thế gian này.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]