Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

16. Suy nghĩ từ một chuyến đi

24/02/201109:04(Xem: 5378)
16. Suy nghĩ từ một chuyến đi

VIẾT CHO CON GÁI
Lại Thế Luyện - Kim Phụng

Suy nghĩ từ một chuyến đi

Ngày ... tháng ... năm ...
Con gái yêu của cha!
Trời đã về chiều, chuyến xe đò tốc hành ngột ngạt hơi người vẫn đang tiếp tục lăn bánh về vùng đất miền duyên hải. Từ xa xa, qua cửa kính xe, trước mắt cha những đám mây đen kịt đang phủ kín bầu trời, báo hiệu cơn mưa lớn có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Người bạn học cùng lớp với cha ngày xưa, đang ngồi trên xe bên cạnh chỗ cha, ghé tai bảo: vào những ngày mưa như thế này, tai nạn xe cộ ở đây thường hay xảy ra lắm. Trước chuyến đi, cha không thể ngờ rằng lâu nay người bạn của mình phải sống trong những hoàn cảnh hiểm nguy, khó khăn đến như vậy!
Đây là chuyến đi công tác xã hội đầu tiên của cha đến thăm vùng đất miền duyên hải này. Mọi thứ đối với cha đều rất ngỡ ngàng, mới lạ. Chiếc xe vẫn tiếp tục gầm rú để lấy sức mình vượt qua đèo. Ngồi trên xe, cha bồi hồi nhớ lại lớp học của mình ngày xưa ở trường đại học sư phạm. Cha còn nhớ, lớp tâm lý - giáo dục của mình hồi đó có gần bốn mươi sinh viên, xuất thân từ nhiều tỉnh thành khác nhau. Sau khi ra trường, mỗi đứa đi cũng theo một ngả khác nhau. Riêng người bạn của cha đã quyết tâm chọn mảnh đất miền duyên hải làm quê hương thứ hai của mình, nguyện gắn bó suốt đời cho công việc giáo dục những trẻ em bị khuyết tật ở đây.
Xe dừng lại, trước mắt cha hiện ra hình ảnh của trường khuyết tật. Ngôi trường nhỏ bé, đơn sơ, nằm vắng lặng một mình trên đồi dốc, hoàn toàn khác hẳn so với hình ảnh bề thế, khang trang của một trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật mà trong suốt chuyến đi cha đã tự vẽ ra trong đầu óc của mình.
Cha và người bạn khệ nệ vác hành lý, men theo một con dốc ngoằn nghèo, nhỏ hẹp để vào trường. Đường dốc bị mòn, rất trơn , chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị té ngã bất cứ lúc nào. Đến đây, cha mới thực sự hiểu được cuộc sống những đồng nghiệp của mình đang phải đương đầu với những nỗi vất vả, khó khăn trong nghề nghiệp và cuộc sống như thế nào.
Sân trường vẫn đang còn ngổn ngang những mảnh tường, gạch vụn đổ nát bề bộn. Trò chuyện với mọi người ở đây, cha mới biết, trước khi cha đến đây chỉ một tuần thôi, những cơn mưa như trút đã làm sụt móng một góc sân trường, khiến một phần bức tường bị đổ sập. Phòng ở dành cho giáo viên thì chật ních, vì các thầy phải dồn lại ở chung, nhường phòng cho các em học. Nhà để ở còn chưa có thì nói gì đến nhà bếp. Những buổi trời nắng, giáo viên phải nấu cơm ngoài trời. Những ngày trời mưa to, bếp lò được khiêng vào nấu cơm luôn trong phòng ở, khói bụi than tro cứ bay mịt mù... Dù biết như vậy là khổ, nhưng họ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chẳng còn biết làm cách nào khác!
°°°
Càng trò chuyện với các bạn đồng nghiệp, cha càng nhận ra những niềm ước mong thầm lặng từ trong đáy mắt họ. Phần lớn các thầy cô chỉ mong sao có nơi ăn chốn ở ổn định hơn một chút, để trong lòng vơi bớt những đi những nỗi lo toan đời thường, từ đó họ có thể tận tâm tận lực nhiều hơn cho công việc giáo dục. Thế nhưng, niềm ước mơ giản dị và hết sức chính đáng ấy, đối với họ, vẫn chỉ là những điều còn xa vời vợi. Những khó khăn đời thường vẫn cứ từng ngày từng giờ không ngừng đeo bám họ.
Vừa nói chuyện, cha vừa thầm nghĩ hững đồng nghiệp của tôi ơi! Tôi thầm cảm phục khi nhìn thấy các bạn vẫn âm thầm, miệt mài với công việc của mình. Các bạn vẫn yêu nghề, mến trẻ mà kiên trì gắn bó với trường, với lớp...
Con không thể hình dung nổi đâu, công việc của người giáo viên dạy trẻ khuyết tật hết sức vất vả, đa đoan, nhưng giáo viên ở đây chẳng có ai so đo tính toán công sức mình đã bỏ ra. Mỗi ngày, từng giáo viên không chỉ có nhiệm vụ giúp các em phục hồi chức năng, còn phải đồng thời dạy văn phổ thông, phát hiện năng khiếu của từng em để cho các em học nghề phù hợp; ngoài ra, còn phải lo cho mỗi em một ngày ba bữa ăn, chú trọng vệ sinh môi trường xung quanh trường học...
Dù hoàn cảnh sống còn rất nhiều khó khăn, nhiều đồng nghiệp của cha vẫn tìm mọi cách tạo cho các em học sinh khuyết tật có đủ điều kiện học tập: thư viện phục vụ sách nói, phòng phục hồi thể chất, phòng học nhạc... Thậm chí, họ có thể chắt chiu cả số tiền lương ít ỏi tháng của mình để về thành phố mua sắm thêm những đồ dùng, phương tiện dạy học. Điều đáng nói là, nhiều giáo viên còn chưa được đào tạo bài bản về những kiến thức chuyên môn liên quan đến vấn đề giáo dục trẻ khuyết tật, vậy mà các thầy cô vẫn kiên trì vượt bao khó khăn, nỗ lực tự học, tìm tòi nhiều biện pháp giảng dạy phù hợp, sao cho các em học sinh khuyết tật có thể tiếp thu nhanh...
°°°
Chuyến đi thăm trường trẻ khuyết tật để lại trong cha rất nhiều suy nghĩ. Khi tận mắt nhìn thấy những khó khăn mà đồng nghiệp của mình đang phải chịu đựng, tận mắt chứng kiến những điều tốt đẹp mà những đồng nghiệp của mình đã làm được, cha cảm thấy thật xấu hổ với chính lương tâm mình. So với các đồng nghiệp của mình, cha may mắn nhiều hơn họ. Nhưng lâu nay, cha đã làm được điều gì tốt đẹp trong phạm vi nghề nghiệp của mình chưa? Là giảng viên đại học ở thành phố, lâu nay cha nào đã hiểu hết được những khó khăn, nhọc nhằn, những nỗi thiệt thòi, vất vả ở miền quê xa mà bạn bè, đồng nghiệp của mình bao năm qua vẫn âm thầm chịu đựng? Cùng làm việc trong sư phạm, nhưng cha đã làm được điều gì hữu ích cho những trẻ em khuyết tật, thiếu may mắn kia?
Con thấy không? Cuộc sống quanh ta còn biết bao chuyện buồn khổ, những mảnh đời bất hạnh. Người trí thức có lương tri là những người phải biết quan tâm, suy nghĩ về những điều đó. Và trong khả năng của mình, phải góp phần làm giảm thiểu những khổ đau, bất hạnh của cuộc sống. Chính từ thực tế cuộc sống mà mỗi chúng ta biết xác định những gì tốt nhất mình có thể làm, để góp sức mình cho cuộc sống...
Hôm nay, cha rất mừng khi được trở về nhà, được sống bên mẹ và các con. Đêm đã khuya, nhưng những ý nghĩ trăn trở vẫn khiến cha không làm sao chợp mắt được. Cha vẫn ngồi lặng lẽ nơi bàn viết trong thư phòng, mắt nhìn ra cửa sổ ngoài vườn. Mọi vật đều chìm trong cảnh tĩnh lặng, im lìm. Trong khung cảnh này, cha lại càng nhớ về trường khuyết tật ở miền duyên hải, nơi những người bạn đồng nghiệp của cha đang vất vả, hy sinh tận tụy ngày đêm...
Một cảm giác buồn nhè nhẹ, dịu dàng len vào tâm hồn cha. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi của đêm yên tĩnh như thế này, mỗi người chúng ta đều cảm thấy lòng mình nỗi khát khao được hướng đến những điều gì đó tốt đẹp hơn cho cuộc sống. Những gì là tầm thường, thấp kém, xấu xa, đáng bị loại bỏ và tất cả những gì êm đẹp, tốt lành đang được mọc lên từ chính mảnh đất tâm hồn mình...
Chuyến đi này là dịp để cha bình tâm suy nghĩ lại và quyết tâm mình sẽ phải thực sự tạo nên bước ngoặt đáng nhớ trong nghề nghiệp của mình!
Con gái yêu! Sau này, khi có dịp, mỗi lần đi công tác xã hội, cha nhất định sẽ cho con đi theo để con hiểu thêm về thực tế cuộc sống. Và nhất là khi cha đã cao tuổi rồi, không còn đi lại được nhiều nữa, thì chính con – và cả anh trai con nữa – sẽ là những người tiếp tục làm công việc từ thiện mà cha đang nỗ lực làm hôm nay!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
25/03/2017(Xem: 11351)
Hôm nay là ngày 22/2/2017, chúng tôi, phái đoàn Phật giáo Việt Nam, đã được anh Norway mời đến văn phòng để cầu nguyện bình an cho công ty. Nhân đây, chúng tôi xin chia sẻ đến toàn thể quý vị những bước chân thiền hành đem đến sự an lạc cho quý vị ngay trong giây phút này.
25/03/2017(Xem: 8905)
Trước tiên, sứ mệnh và mục đích của giáo dục luôn thay đổi theo không gian, thời gian, quốc độ và niềm tin của mỗi người. Nhưng quan trọng hơn, “Học để làm gì?” Theo Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp (United Nations Educational, Scientific and Cultural Organization - UNESCO), có Bốn trụ cột trong việc học (The Four Pillars of Learning)[1]. Học để biết; Học để làm; Học để tự khẳng định chính mình/học để làm người; và Học để cùng chung sống.
25/03/2017(Xem: 8192)
24 giáo viên ngồi thành một vòng tròn, lưng thẳng và mắt nhắm khi một bản nhạc nhẹ vang lên. Một giọng nói giúp họ thanh lọc tâm hồn, "Hãy hít vào thật sâu, thật chậm và thở ra thật chậm".
25/03/2017(Xem: 8169)
“Vui như ngày hội!” Đó là lời tâm sự của một vị trong Ban tổ chức và một khán thính giả đến sớm như tôi, mà tình cờ nghe được. Giữa sự náo nhiệt, thân thiện và nhiều năng lượng trong văn phòng Việt Báo, chúng tôi đang ngồi tạm trên chiếc ghế của nhà báo lão thành Nguyễn Thanh Huy để đợi người anh Ngô Đức Chiến và anh Phan Tấn Hải; nhân tiện tôi nảy ý định viết về buổi sinh hoạt văn học nghệ thuật này như là một món ăn tinh thần gởi gắm cho nhau.
23/03/2017(Xem: 6455)
Lời dẫn, Đạo Ca không phải là Chứng Đạo Ca, được wikipedia định nghĩa như sau: Chứng Đạo Ca, (zh. 證道歌, ja. shōdōka) nghĩa là "bài ca về sự trực nhận chân lý". Mang hai nghĩa sau: 1. Chỉ những bài ca tán tụng Chân như của các Thánh nhân khi thành đạo, đặc biệt là những vị Đại thành tựu 2. Một kiệt tác của Thiền sư Vĩnh Gia Huyền Giác, cũng được gọi là Tối thượng thừa Phật tính ca (最上乘佛性歌, ja. saijōjō busshō-ka).
23/03/2017(Xem: 6174)
Hỏi: Tại sao con người phải chịu nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc? Đáp: Khổ đau là một sự thật của kiếp người vì ai cũng phải sinh già, bệnh, chết rồi thương yêu xa lìa khổ, oán ghét gặp nhau khổ, mong cầu không được như ý khổ, thân này thịnh suy khổ. Hạnh phúc là sự biết cảm nhận giá trị sống trong mỗi hoàn cảnh ngay tại đây và bây giờ, chứ hạnh phúc không phải là điểm đến mà ta đang mong đợi.
21/03/2017(Xem: 10861)
Mùa xuân, vạn vật sinh trưởng. Ngắm một cây thân mộc hay thân thảo, ta thấy chúng đều đang chuẩn bị sinh lực để phát triển cành nhánh, nảy lộc, đơm hoa rồi kết trái. Con người cũng vậy, bé thơ, thiếu niên rồi thanh niên... Cái cây thì nó phát triển toàn bộ. Con người cũng phát triển toàn bộ cả phần vật chất và phần tinh thần. Thân vật chất thì tương tợ nhau nhưng phần tinh thần thì nó phát triển rất phức tạp. Nhưng nói chung, chúng chạy theo hai khuynh hướng, hướng xấu ác và hướng tốt lành.
20/03/2017(Xem: 8311)
Nhân duyên trong chuyến hành hương Tích Lan tháng 7 năm 2011, một Phật tử trong đoàn đến từ Âu châu, Trần Thị Nhật Hưng, đặc trách tường thuật chuyến đi; Đại Đức Thích Như Tú, một học tăng đến từ Đại Học Delhi - Ấn độ, cùng kết làm thiện hữu tri thức. Vì thế, sau chuyến đi đã có nhã ý viết chung một truyện ngắn với tựa đề “Vườn Đại Uyển”. Ban Biên Tập báo Viên Giác xin trân trọng giới thiệu đến độc giả.
20/03/2017(Xem: 7814)
Kính thưa chư Tôn Đức, chư Pháp hữu & quí vị hảo tâm. Trước khi từ biệt Bồ Đề Đạo Tràng, được sự phát tâm lành từ quí vị, chúng tôi đã đến thăm và thực hiện một buổi tặng quà cho các em nhỏ thuộc một trường làng cách Bồ Đề Đạo Tràng chừng 12 cây số. Trường chỉ có 1 lớp học với tất cả là 162 em nhỏ thuộc giai cấp thấp của xã hội India. Xin gửi một vài hình ảnh tường trình thay cho lời tri ân cùng quí vị ân nhân đã bảo trợ cho buổi phát quà :
20/03/2017(Xem: 6641)
Ở đời có hai hạng người mà các bạn cần phải biết! Một hạng người mà sự có mặt của họ là gánh nặng cho người khác và một hạng người khi có mặt trên cuộc đời lại đóng góp rất nhiều lợi ích cho gia đình và xã hội đem lại niềm an vui hạnh phúc cho nhân loại.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]