Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Ngày Nhà Giáo

02/11/201221:03(Xem: 6858)
Ngày Nhà Giáo

Nguyen Hanh Hoang Thi Doan

      Mấy từ này chúng tôi mới nghe sau khi "họ" đến! Nghĩa là sau 75 !

 

       Ở bên đó, hằng năm đến ngày 20/11, học sinh tặng hoa để tỏ lòng kính trọng và biết ơn thầy cô giáo. Đó là "ngày nhà giáo quốc tế" của họ. Lúc đầu quà tặng là những đóa hoa hồng, nghe cũng xuôi tai, chừng đó! Thế nhưng những năm đầu tôi cũng đã xót ruột khi thấy học sinh phải mua hoa rất mắc vào ngày 20/11 trong khi nồi cơm nhà các em luôn luôn độn sắn khoai. Do đó mà khi nhận những phần thưởng tinh thần này, những nhà giáo xã hội chủ nghĩa bất đắc dĩ như tôi không thấy vui như ngày xưa đối với cách biểu lộ tình cảm của học sinh; cái cách biểu lộ tình cảm ngây ngô, tự phát, không có công thức, không có chỉ huy...

      Trước đây, thời mà họ gọi là "Ngụy" không có Ngày Nhà Giáo. Học sinh biết ơn thầy cô bàng bạc trong suốt cả năm, hoặc suốt cả đời đúng theo tinh thần câu tục ngữ xưa " Một ngày làm Thầy, suốt đời như Cha"; không có ngày giờ nhất định, vượt cả không gian và thời gian.

      Hằng năm, trước Tết, vào giờ cuối của mỗi môn học, thầy cô vừa vào lớp là đã có một em học sinh sẵn sàng đứng lên a thần phù vô chúc Tết liền.Thế là giờ đó khỏi học. Thế là tự nhiên thầy cũng phải bước xuống bục gỗ, ngồi vào bàn học sinh để cùng các em cắn hạt dưa hoặc lai rai vài gói kẹo mứt rất khiêm tốn và văn nghệ vườn.

      Chỉ có thế, nhưng đã có nhiều thầy cô mà thường ngày hết sức nghiêm, đến lúc đó cũng cảm thấy gần gũi thân thiết với học trò; cũng cởi bỏ lớp áo lạnh lùng, rồi cũng trổ tài văn nghệ, cũng đàn, cũng hát như ai.

      Có khi các em kê bàn lại với nhau, bày biện một bình hoa và loáng thoáng chút đỉnh mứt bánh Tết rồi có khi còn chạy qua các lớp khác "giành" các cô thầy về chung vui với lớp mình vài ngày cuối trước khi nghỉ Tết.

      Rồi những ngày đầu năm, các em tụm năm tụm bảy kéo nhau đi chúc Tết các cô thầy. Họ đến nhà, ngoài một câu chúc Tết thông thường rồi không biết nói gì nữa, chỉ ngồi cắn hột dưa. Họ ngồi mãi, dường như cho rằng thăm rồi đi ngay không đủ lễ độ. Tôi thì còn nhiều bổn phận của ngày đầu năm phải làm, phải đi, loay quay đứng ngồi không yên nhưng không dám biểu lộ. Bây giờ nhớ lại thiệt thương mấy cho vừa!

      Cách biết ơn thầy cô giáo trước đây là như vậy. Không có vật chất chi phối và cũng không bị ai đặt ra cái thông lệ phải làm như thế nào, đúng ngày nào! Từ xưa đến nay không có gì thay đổi. Cho dù xã hội có xuống, có lên gì, cho dù cha mẹ học sinh có nghèo, có giàu gì, thì cũng chẳng ảnh hưởng chi đến cái cách biết ơn thầy cô như  thế. Rất giản dị, rất bình đẳng, rất tượng trưng; chẳng tốn hao mà cũng đủ ý nghĩa nhắc nhở cho học sinh ân nghĩa thầy trò và cũng đủ ấm lòng thầy cô giáo trong một niềm hãnh diện không câu nệ vật chất, vẫn đượm bề tinh thần.

       Trong những năm còn ở lại với "họ", món quà nhà giáo đang còn là những đoá hoa hồng. Thôi thì cũng nhẹ nhàng, cũng dễ thương, nên có khi đến ngày 20/11 tôi cũng vui vẻ nhận hoa và mua hoa đến thăm những vị thầy già của mình.

       Thế rồi, "họ" tự hào là đã thay đổi chính sách, đã "mở cửa". Gió mới ùa vào. Gió từ bốn phương thổi đô la lại. Họ gọi là họ "lên". Thế là cái gì cũng lên theo họ. Cái quà của nhà giáo phải "lên" theo, chỉ có cái quần của dân nghèo là..."tụt"! Nhất là những gia đình không có "khúc ruột nào thò ra ngoài nghìn dặm". Hoa hồng từ từ biến thành những món quà đắt giá. Những người tặng quà to lớn tưởng là mua sự nâng đỡ cho con mình, những kẻ không có tiền lại nghĩ quà mình nhỏ thì con mình không được tiên tiến. Ngày nhà giáo trở thành một gánh nặng, rất nặng cho những gia đình nghèo mà đông con. Ở đâu cũng nghe người ta lo lắng việc mua sắm quà nhà giáo cho con. Họ than van! Ở Huế còn dễ chịu; có thể là một xấp áo dài, có thể là một chậu cây xanh.v..v..Ở Sài Gòn mới ghê! Có nhiều món quà thu nhỏ lại còn là cái phong bì. Hơn nữa, trong phong bì có khi chỉ là những tấm vé. Vé là tiếng thời đại của họ để chỉ tờ bạc 100 đô la. Rõ ràng là đã trở thành một hình thức hối lộ được ngụy danh!

      Thôi thì sống đâu theo đó, họ giải thích vậy. Cá bơi ngược nước cũng chỉ chờ chết mà thôi! Vã lại chết nhọc nhằn một mình. Khó nghe quá!

      Nhưng thôi, hãy bớt nghe, bớt thấy, xin quay lưng lại mà bước ra. Trong tim tôi vẫn còn dư âm những ngày tháng cũ; những buổi gặp gỡ học trò xưa, thầy cô của một thời vang bóng, vẫn còn thấy ấm áp trong lòng vô cùng.

      Qua đến xứ người, không ai nói đến mấy từ nhà giáo nữa. Những kẻ đi trước không biết, những kẻ đi sau đã ghét thì ghét cả tông chi họ hàng, ghét luôn cả cụm từ vô tội này.

       Riêng tôi, chỉ muốn nghĩ đến những cành hoa hồng ngày xưa, lòng vẫn xúc động khi gặp được thầy cô cũ ngày nào.

       Ngày qua San José dự lễ kỷ niệm 100 năm trường Quốc Học, tôi đã quá vui mừng cảm động khi gặp lại thầy Nguyễn văn Đãi và cô Diệu Liễu nữa.

      Thầy Nguyễn văn Đãi là vị giáo sư nhiều môn và nhiều niên khóa của chúng tôi trong thời trung học Đồng Khánh Huế. Thầy từ giã hoa phượng sân trường để đi vào hành chánh. Rồi bao nhiêu lao lung đến với Thầy trong tròn một con giáp. Cuối cùng Thầy cũng sang định cư được ở Hoa Kỳ và trong thời gian nhàn tản này, Thầy đã để lại cho đời nhiều tác phẩm văn chương.

      Rồi tôi còn gặp được thầy Hồ văn Lê trong dịp này nữa, Thầy dạy tôi môn toán ở Đệ Nhất Cấp. Đó là một vị Thầy rất thương học trò, rất hiền hậu của chúng tôi từ thời trung học Đồng Khánh.

      Lần qua Toronto- Canada, tôi được gặp thầy Nguyễn hữu Thứ và cô Giáng Châu. Thầy Thứ là một vị Thầy được nhiều người viết về Thầy từ trước đến nay. Những bài viết đã nói lên lòng cảm phục Thầy về nhiều phương diện, nhất là về tư cách đạo đức, một người Thầy tài hoa và cương trực, một vị giáo sư lỗi lạc mà ngành giáo chỉ là chút tiêu muối của cuộc đời, bên cạnh cái cán cân công lý nhưng phong cách sống và khuôn mẫu giáo dục còn lưu lại cho đời.

      Khi chia tay với Thầy tôi đã khóc vì thấy sức khỏe của Thầy đã yếu kém, biết có còn gặp được lại Thầy không?

      Rồi ngày qua Virginia, tôi còn thăm được thầy Phạm Ngọc Hương. Thầy là một vị giáo sư kỳ cựu, lâu dài của hai trường Quốc Học và Đồng Khánh. Kiến thức thâm hậu về văn hóa Đông -Tây phối hợp với nét tài hoa trong cung cách giảng dạy của Thầy khiến bài giảng càng tăng sức thuyết phục, do đó học sinh dễ tiếp thu bài học và càng khó quên hình ảnh của Thầy. Thầy đối với học sinh khi nào cũng thân mến như tình cha con, thái độ ôn tồn hiền hậu. Thì ra là đã từ cái tâm bồ tát của Thầy mà giai đoạn sau này càng thể hiện rõ hơn: Thầy là Hội trưởng Hội Phật Giáo Mỹ Châu chùa Hoa Nghiêm vùng đông bắc Hoa Kỳ.

       Nhớ lại ngày còn ở Việt Nam, tôi còn gặp được thầy Tôn thất Tắc. Thầy dạy tôi môn toán năm Đệ Tam và tôi đã mời được Thầy một tô bún bò tình nghĩa tại quán cóc bên đường (đã viết trong bài "Lá thư tưởng niệm").

      Bây giờ chỉ còn lại cô Diệu Liễu- Cô giáo thần tượng của tôi- đã về dưỡng già ở Việt Nam. Còn cô Giáng Châu sau khi thầy Thứ mất đã về sống với con trai ở Phan Rang.

      Còn các thầy Thứ, thầy Hương, thầy Đãi, thầy Tắc đã từ giã cõi đời. Riêng thầy Hương lại ra đi đúng ngày 22/11, gần ngày nhà giáo.

 

      Nhìn lại "ngày nhà giáo" những tưởng là một ngày đượm đầy ý nghĩa. Nhưng không! Vô tình chung nó trở thành chiếc cầu nối vô hình cho sự hối lộ một cách "chính đáng" mà người nhận "không thể từ chối"; vô tình chung làm đánh mất sự cao quý của thiên chức nhà giáo. Vì rằng, không ít nhiều nó cũng bị chi phối đến cách hành xử đối với các học sinh "tạ ơn hậu hĩ" và những học sinh "tạ ơn ít ỏi" trong điều kiện thiếu thốn. Từ đó dẫn đến sự mâu thuẫn và ngượng ngùng của một số giáo chức khi đứng trên bục giảng đối diện với các em. Trong bối cảnh cùng cực sau 75, không thể phủ nhận sự vui mừng của thầy cô khi nhận những món quà "nặng ân tình" nhưng họ vẫn bị mâu thuẫn ngấm ngầm với chính lương tâm. Tệ hại hơn nữa, nó dẫn đến sự vùi dập tài năng, ngăn trở sự phát huy tiến triễn của các con em học sinh nhà nghèo ( điển hình hậu quả cho sự mua bán bằng cấp tại Việt nam ngày nay).

      Vậy thì, " ngày nhà giáo" chỉ là hình thức gióng chuông, đánh trống ầm ĩ theo kiểu biểu dương khẩu hiệu " không gì quý hơn độc lập tự do" thật mỉa mai!! nhằm che đậy bản chất thật sự của bọn người vốn phi đạo đức!

 

      Đối với tôi, ba chữ "ngày nhà giáo" chỉ có cái hay là lại rơi vào cái thời khoảng mà thiên hạ chộn rộn chuẩn bị cho Lễ Tạ Ơn, một truyền thống biểu tượng lòng ghi ân nhớ nghĩa của người Mỹ. Thì ra Đông Tây cũng gặp nhau. Chứ thật ra, ngày nào cũng là ngày nhà giáo. Tôi vẫn mãi nhớ ơn các thầy cô đã dạy dỗ tôi trong những ngày còn cắp sách đến trường.

      Thời gian đã chuyên chở những ngày tháng cũ lặng lẽ đi bên cuộc sống bận rộn của con người, thời gian vô tình phủ bụi lên tất cả, nhưng tôi hiểu rằng những hình ảnh của thầy cô đã dạy mình vẫn còn tinh khôi trong trái tim.

 

       Trong buổi "chiều thu của đời mình", xin mượn những dòng chữ này thay nén hương tưởng nhớ và tiếc thương các Thầy đã khuất bóng!

 

                                                                                          

                                                                                         Tháng 5/2013

                                                                                   Nguyên Hạnh HTD

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
11/05/2011(Xem: 4393)
Sống ở đời, chúng ta ai cũng có những nỗi khổ niềm đau, dù ít hay nhiều. Bởi thân thể ta đau nhức là khổ, giận hờn là khổ, tiếc thương cũng khổ… Có rất nhiều yếu tố làm cho ta khổ, nhưng chung quy mọi khổ đau đều xuất phát từ chính mình.
09/05/2011(Xem: 11150)
"Tây phương không có ngày Vu Lan nhưng cũng có Ngày Mẹ (Mother's Day) mồng mười tháng năm (năm đó). Tôi nhà quê không biết cái tục ấy. Có một ngày tôi đi với Thầy Thiên Ân tới nhà sách ở khu Ginza ở Ðông Kinh (Tokyo), nửa đường gặp mấy người sinh viên Nhật, bạn của thầy Thiên Ân. Có một cô sinh viên hỏi nhỏ Thầy Thiên Ân một câu, rồi lấy ở trong sắc ra một bông hoa cẩm chướng màu trắng cài vào khuy áo tràng của tôi. Tôi lạ lùng, bỡ ngỡ, không biết cô làm gì, nhưng không dám hỏi, cố giữ vẻ tự nhiên, nghĩ rằng có một tục lệ chi đó. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào nhà sách, thầy Thiên Ân mới giảng cho tôi biết đó là Ngày Mẹ, theo tục Tây phương. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng trên áo, và anh sẽ tự hào được còn mẹ. Còn nếu anh mất mẹ, anh sẽ được cài trên áo một bông hoa trắng..."
09/05/2011(Xem: 17678)
Bài giảng cuối cùng, Câu chuyện xúc động về Giáo sư Randy --Cuốn sách mà bạn sắp đọc đây là 53 ngày sau đó nữa, là cách GS Randy Pausch tiếp tục những gì ông đã bắt đầu trên giảng đường hôm ấy, với sự giúp đỡ của nhà báo Jeffrey Zaslow. Hằng ngày vẫn đạp xe để tập luyện, trong 53 lần đạp xe như vậy ông đã trò chuyện với Jeffrey Zaslow qua điện thoại di động. Zaslow đã chuyển những câu chuyện thành cuốn sách này. Ngày 8-4-2008, sách được phát hành tại Mỹ. Hơn ba tháng sau, ngày 25-7-2008, gs Randy Pausch qua đời.
07/05/2011(Xem: 15165)
Tác giả Tâm Diệu, là cựu sinh viên của Viện Đại Học Vạn Hạnh, đã gửiđến cho tôi tập sách Quan Điểm Về Ăn Chay Của Đạo Phật.Nội dung chính xoáy quanh những điểm dị biệt trong vấn đề ănchay theo quan điểm của hai truyền thống Phật giáo Nguyên thủyvà Đại thừa phát triển ngang qua một số kinh điển Phật giáo.Tác giả đã nêu bật được tính chất chung Từ bi và TríTuệ của Đạo Phật trong vấn đề này. Tuy nhiên, vẫn còn mộtvài điểm trong đó chúng tôi nghĩ rằng cần phải có thờigian để làm sáng tỏ.
06/05/2011(Xem: 5277)
Như ai cũng biết, chúng ta sinh ra đời để sống và làm việc như bao nhiêu người trên thế gian này. Đó là ăn uống, ngủ nghỉ, rồi lớn lên lấy vợ lấy chồng, đi làm kiếm tiền nuôi bản thân, gia đình và đóng góp lợi ích xã hội, đến khi lớn tuổi về hưu thì già bệnh rồi chết. Đó là nói những người làm việc nhà nước có chính sách chế độ lương hưu. Còn những người tự làm tự sống, không làm việc nhà nước thì họ phải bươn chải đến khi không còn khả năng làm việc nữa mới thôi. Ai có phước thì được con cái chăm sóc, giúp đỡ, nuôi dưỡng khoảng đời còn lại.
04/05/2011(Xem: 6444)
Sống theo đúng năm giới thì sống thọ: Ðó là lời Ðức Phật dạy, mà cũng là một Chân lý được các bậc minh triết phương Ðông khẳng định.
03/05/2011(Xem: 5902)
Phật giáo là một tôn giáo được ngưỡng mộ nhất trên thế giới hiện nay, được sáng lập bởi Đức Phật Thích Ca hiệu Gautama, với niềm tin vào hòa bình, từ bi và trí tuệ...
30/04/2011(Xem: 5466)
Tinh thần Đại thừa Phật giáo nhằm mục đích chuyển hóa cõi Ta-bà uế trược này trở thành Cực-lạc thanh lương. Sự phổ biến Phật giáo khắp mọi tầng lớp quần chúng là điều Phật tử phải thực hiện.
30/04/2011(Xem: 13397)
Là một tu sĩ Phật giáo Việt Nam có trách nhiệm và nhiều nhiệt tình thì thấy điều gì hay trong Phật giáo tôi tán thán, biết việc gì dở tôi chê trách, đều nhằm mục đích xây dựng Phật giáo Việt Nam mà thôi.
28/04/2011(Xem: 4309)
Tôi bước những bước chân chậm rãi trong chánh niệm, tìm được sự an lạc trong mỗi bước chân đi, nhịp thở điều hoà làm nở hoa dưới gót chân tôi bước...
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567