Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Cái Đêm Hôm Ấy Nhớ Hoài

02/11/201406:52(Xem: 6373)
Cái Đêm Hôm Ấy Nhớ Hoài

Phat tu thuy dien

 






      Đêm hôm đó là một đêm trời mưa. Mưa dai ẳng như tình quê xứ Huế, nhưng không phải Huế. Mưa đang rơi trong trời đêm Thụy Sĩ. Càng về khuya, mưa rơi càng nặng hạt. Vạn vật im lìm đứng lặng trong đêm. Thời gian nhẹ trôi. Không gian yên vắng. Tất cả đang chìm vào tĩnh mịch giữa đêm khuya. Mọi nhà hàng xóm đều tắt đèn yên nghỉ. Không còn một tiếng động dù nhỏ nào, ngoài tiếng mưa rơi rả rích lẫn với tiếng tâm tình rù rì của anh em Gia Đình Phật Tử Trí Thủ chúng tôi ngồi quây quần bên nhau trên căn gác xếp nhà anh Khá.

Nói là căn gác xếp nghe cho đỡ thảm não một chút, chứ thật ra đó là tầng sát trần nhà, người Thụy Sĩ xây dùng chứa đồ cũ. Đứng bên dưới nhìn lên chỉ thấy một ô vuông như cánh cửa với cái móc để kéo chiếc cầu thang xuống. Căn gác hầu như ít ai lên đó nên bụi bặm, mùi ẩm mốc, thêm bóng đèn hiu hắt vàng úa, mới bước chân lên tưởng như  nhà ma hay địa ngục vậy. Thế nhưng đối với anh em Gia Đình Phật Tử (GĐPT) chúng tôi lúc bấy giờ tùy duyên biến nó thành…thiên đàng, vô cùng lý tưởng cho chúng tôi tổ chức “lửa trại„

     Số là mùa hè năm đó, mùa hè tại Thụy Sĩ rất hà tiện, đến rất nhanh và biến cũng rất mau. Thiên hạ khao khát nắng ấm như hạn hán mong mưa. Mùa hè sẽ là cơ hội cho biết bao người sinh hoạt ngoài trời, cắm trại, picnic, đua xe đạp, đi dạo, tắm nắng…Anh em GĐPT không ngoại lệ. Năm nào cũng thế, nhằm vào cuối tuần, khi mọi người thảnh thơi, chúng tôi cố thu xếp thời gian tụ họp quây quần bên nhau thưởng thức những ngày rực rỡ. Thế nhưng, năm đó, trời đã phụ lòng người. Nơi bìa rừng gần thành phố Olten, từng hàng thông xếp lớp chằng chịt, một con lạch nhỏ nước trong vắt quanh co uốn mình theo ven rừng đá sỏi; anh em đang lui cui, kẻ dựng lều, người lập bếp. Có anh còn chịu khó loay hoay “xây“ một nhà vệ sinh dã chiến nữa…Nhà vệ sinh này, nghe anh khoe thành tích, không cần nghiên cứu tìm tòi, tình cờ tìm thấy ở siêu thị. Nó bằng nhựa, có nắp đậy, có thùng chứa, cao tầm một người ngồi….Bây giờ, anh chỉ cần phênh lá bọc xung quanh như kiểu nhà vệ sinh ở thôn quê VN, “tân cổ giao duyên„ Âu Á hòa hợp đoàn kết gắn bó để phục vụ anh em GĐPT chúng tôi sao cho thật hữu hiệu...Nhưng, mưu sự tại anh thành sự do thiên. Anh đang phác họa một kiến trúc, ngắm nghía chọn “phong thủy„ thế nào để cửa ra vào của WC đừng “chiếu tướng„ vào chỗ ở của anh em hay nhà bếp của các cô, trái lại, khi anh em “hành sự„ còn lãng mạn ngắm cảnh cây rừng, nghe chim ríu rít chuyền cành, biết đâu gặp người có tâm hồn thi sĩ sẽ nhã được thơ…thì bỗng dưng trời lại đổi màu, đang sáng rực, tươi vui, mây đen ùn ùn kéo đến rồi trời đổ cơn mưa. Ban đầu chỉ là những giọt lất phất, sau càng lúc càng nặng hạt.      Chúng tôi được lệnh tháo trại, ba chân bốn cẳng thu dọn nhanh chiến trường, thoát về căn gác nhà anh Khá.

 

   Căn gác tuy bừa bãi luộm thuộm, nhà kho mà, nhưng khá rộng. Rồi với sức thanh niên “ Đâu cần thanh niên có. Đâu khó có thanh niên„ thế là chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã có một căn phòng thơm tho tươm tất.

Nhân đây, cũng xin giới thiệu sơ về lực lượng đoàn sinh  anh em GĐPT lúc đó. Đa số là thành phần tị nạn mới qua. Trước cuộc sống mới đầy lạ lẫm bỡ ngỡ, nhất là hụt hẫng về tinh thần khi xa cách người thân, anh em đã nương vào tình thương của GĐPT, lấy GĐPT làm gia đình mình. Xem anh em trong gia đình làm người cật ruột. Những bữa cơm quây quần bên nhau ấm cúng, những ngày sinh hoạt học đạo, văn nghệ, vui đùa…cứ thế tình thân càng lúc càng khắn khít. Các anh chị huynh trưởng thương yêu tận tình lo lắng cho các em, dẫn dắt như cha mẹ chăm lo con cái. Rồi những buổi cắm trại sinh hoạt ngoài trời sống với thiên nhiên vào những mùa hè của Thụy Sĩ, tạo không khí thân tình cởi mở, để lòng ai nấy mở ra đón nhận tình thương và để hòa mình với cảnh sắc thiên nhiên núi non hùng vĩ, rừng thông vi vu và suối reo róc rách. Thế nhưng năm đó xui xẻo làm sao, cơn mưa không mời mà đến. Dự báo thời tiết đôi khi cũng trêu ngươi. Cũng...vô thường không lường trước được, nhưng nhờ thế, để lại cho anh em chúng tôi những dấu ấn in sâu trong lòng, đánh dấu một kỷ niệm “Cái Đêm Hôm Ấy Nhớ Hoài„ lưu lại trong tâm khảm mọi người chẳng bao giờ phai.

   Vâng, tôi nhớ rõ lắm. Trên căn gác xếp nhà anh Khá, không còn cơ hội để từng đoàn thi đua nấu ăn, thi đua văn nghệ, sinh hoạt... Mọi chương trình đều đình chỉ, thay đổi để chỉ ngồi xếp bằng quây quần bên nhau thiền định, tán gẫu, tâm tình, kể cho nhau nghe những kinh nghiệm sống, những câu chuyện đạo…trong khi chị Huệ, chị Thông đang lui cui dưới bếp cặm cụi chăm sóc nồi cà ri bánh mì, hy sinh thời gian của mình để phục vụ bữa ăn ngon cho 45 người khác.

   Đêm đến, một chương trình “lửa trại„ đột xuất không chuẩn bị nhưng vô cùng độc đáo. Những điều bất ngờ đôi khi cũng đem lại những thú vị không tưởng. Ba cây đèn cầy lớn làm tâm điểm cho chúng tôi hướng về. Trong cái mông lung mờ ảo của ánh lửa, trong cái không khí ấm cúng của căn gác; bên ngoài tiếng mưa vẫn thánh thót rơi như đánh nhịp cho không gian thêm linh động, thêm lãng mạn…

   Xen với các tiết mục cây nhà lá vườn, hát ca, múa, kịch và những nụ cười nổ dòn xé màn đêm tĩnh lặng - (Vui nhất là màn Hữu “triển lãm„ nhà vệ sinh. Anh làm như đó là công trình vĩ đại do anh khám phá. Anh biểu diễn tứ phía như ảo thuật gia, hãnh diện giới thiệu sự tiện lợi của chiếc nhà cầu dã chiến và hy vọng sẽ được sử dụng trong lần kế tiếp. Có người hỏi anh có nhận được đồng nào của công ty sản xuất không, mà anh quảng cáo nhiệt tình quá vậy.) - là cảm tưởng của các đoàn sinh. Các em còn rất trẻ, đa số tuổi đời vừa đôi mươi. Lần đầu tiên được nói chuyện trước đám đông, được trình bày tâm ý của riêng mình, như đứng trước vành móng ngựa, các em run run ngập ngừng bỡ ngỡ:

- Thưa các anh chị. Em xin tự giới thiệu, em tên Phong. Năm nay em vừa 19 tuổi. Tới Thụy Sĩ được một năm. Vào sinh hoạt với anh em GĐPT được 6 tháng. Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng đủ cho em thấy tình thương của các anh chị và các bạn dành cho em trong những ngày chân ướt chân ráo nơi xứ lạ quê người. Tình cảm đó sưởi ấm lòng em, em thấy tự tin hơn, mạnh dạn hơn và không còn cái cảm giác sợ hãi để mạnh tiến vào đời.

   Phong nói bằng tiếng lòng chân thành phát xuất từ trái tim. Giọng em run run xúc động. Rồi cứ thế, lần lượt từng em khác...Có em chỉ tóm tắt vài chữ “Em thương các anh chị và các bạn nhưng em...em...không...biết...diễn tả...làm sao!”. Em đã diễn tả rồi đấy. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng nói lên tình cảm chân thành trong em.

   Cuối cùng để kết thúc đêm “lửa trại” khi kim đồng hồ chỉ đúng 2 giờ sáng, bác gia trưởng, người lớn tuổi nhất, nói lên cảm tưởng của mình:

- Thưa các bạn, bây giờ đêm đã khuya. Trong ánh lửa lập lòe hiu hắt từ những ngọn nến, trong không khí ấm cúng thân tình của chúng ta, gợi cho tôi nhớ đến cuộc kháng chiến của Lê Lợi, vị anh hùng áo vải đất Lam Sơn, cũng trong đêm khuya khoắt thế này, cùng các nghĩa sĩ quây quần bên nhau để bàn chuyện cứu nước. Họ chỉ là những thảo dân chơn chất mộc mạc, nhưng biết đau cái đau của dân tộc, biết cảm nỗi khổ của toàn dân. Họ hẹn nhau tại rừng Chí Linh âm thầm bàn chuyện đại sự. Hình ảnh đó, khung cảnh đó, làm tôi liên tưởng đến chúng ta hôm nay. Tuy sự việc khác nhau, nhưng cùng chung mục đích: Mong an vui hạnh phúc đến cho mình và cho người. Vâng, chúng ta chỉ là những người con Phật, cũng chơn chất mộc mạc, cùng chung chí nguyện mới tìm đến nhau và ngồi bên nhau. Với bản chất từ bi của người Phật tử, chúng ta cũng ao ước, mong mỏi không riêng cho chúng ta mà tất cả chúng sinh trên cõi đời này được sống thanh bình an lạc. Muốn được thế, không chỉ riêng chính chúng ta phải cố tìm tòi học hỏi giáo lý của đức Phật để áp dụng vào cuộc sống của chúng ta mà còn biết làm thế nào hỗ trợ đạo để Phật giáo trường tồn đem an lạc cho người khác nữa. Vì đạo Phật là đạo của dân tộc và là đạo ban vui cưú khổ, đồng hành theo sự thạnh suy cùng dân tộc, gắn liền với vận mệnh của đất nước  như hình với bóng suốt chiều dài lịch sử, từng vượt qua những giai đoạn khó khăn gian truân để ghi vào trang sử Phật giáo một thời vẽ vang oanh liệt. Đạo Phật còn thì đất nước sẽ còn.

   Ngày xưa đức Trần Nhân Tông, một vị vua đời nhà Trần, vốn có tâm Phật, lòng từ có thừa, nhưng khi nước nhà nguy biến vẫn khoác chiến bào đánh đuổi ngoại xâm bảo vệ non sông. Sau ngài xuất gia, trở thành thiền sư tu trên núi Yên Tử.

   Đạo Phật không tiêu cực, trái lại, đó là đạo tích cực. Tích cực đem lại hạnh phúc an vui cho mọi người. Nhìn vào lịch sử thời Lý, Trần...Phật giáo đã góp phần một cách vẽ vang trong việc trị quốc và cứu quốc. Lấy đạo đức của đạo Phật làm cương lĩnh điều hành quản trị Quốc gia đã đem lại cơm no áo ấm thanh bình cho toàn dân. Vì thế, chúng ta có bổn phận duy trì và phát huy giáo pháp của Đức Phật. Vui vẻ nhìn lại những điều đã tiếp nhận và hẹn cùng nhau sẽ hội tụ trong những dịp tương lai. Và tâm niệm rằng sự tu học cần thiết như hơi thở. Biển Phật pháp mênh mông chúng ta nguyện cùng nhau tiến bước trên đường tới giác ngộ và nhờ vào kiến thức thu nhận được, chúng ta hết lòng phục vụ tha nhân trong bất cứ trường hợp nào và ở đâu. Cùng phát triển tâm từ bi rộng lớn, sự phục vụ sẽ có kết quả cụ thể hơn trong đời sống cá nhân, gia đình và cộng đồng. Chúc các bạn vui mạnh, hạnh phúc và thành công rực rỡ trong sự nghiệp hoằng dương Phật pháp. Xin gửi lời chúc sức khỏe đến bậc Trưởng Thượng của các bạn.

   Cám ơn các bạn!

   Những lời tâm huyết của bác gia trưởng như lời giáo huấn gởi đến anh em, để bây giờ sau gần 20 năm, trải biết bao gian nan trở ngại, kẻ còn người mất, kẻ đi người đến, GĐPT Thụy Sĩ vẫn đứng vững cho đến hôm nay. Thế hệ sau tiếp nối thế hệ xưa như “tre già măng mọc„. Các em của ngày xưa, bây giờ vững vàng như đại thụ trong vai trò của người huynh trưởng hướng dẫn những người sau.Tiếp nối và tiếp nối không ngừng như giòng suối chảy nhẹ nhàng, róc rách trên ven đồi Thụy Sĩ.

   Kỷ niệm 20 năm đánh dấu sự hình thành và phát triển của GĐPT Thiện Trí (ghép tên từ hai gia đình Thiện Hoa - Trí Thủ) đã chứng minh điều đó. Và hôm nay, ngồi ghi lại những giòng này, gợi cho tôi nhớ nhiều những kỷ niệm khó phai. Và “Cái Đêm Hôm Đó Nhớ Hoài„ một đêm ghi đậm nhiều dấu ấn, như in vào, không những trong ký ức tôi, mà tôi còn khẳng định trong tâm khảm anh em, những người tham dự hôm đó,  khi nhắc lại, mọi người tự mỉm cười và tìm lại những thân thương êm đềm của ngày cũ.

   Thân chào các bạn.Và mến chúc các bạn Bồ Đề Tâm kiên cố, vững mạnh trên con đường lý tưởng mà các bạn đã chọn.

 

Trần Thị Nhật Hưng

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
22/11/2014(Xem: 28264)
Có người khách mang đến cho tôi một gói quà. Bên trong là hai quyển sách: Đất nước Cực lạc, Ánh sáng và bóng tối. Tác giả: Liên Hoa Bảo Tịnh. Khoảng thời gian sau này, tôi có rất ít điều kiện để đọc thêm được những sách mới, nên không ngạc nhiên nhiều lắm với tác giả lạ. Dẫu sao, trong tình cảnh ấy mà được đọc những sách lạ, nhất là được gởi từ phương trời xa lạ, thì cũng thật là thú vị. Rồi càng đọc càng thú vị. Một phần vì có những kiến giải bất ngờ của tác giả, về những điểm giáo lý mà mình rất quen thuộc. Quen thuộc từ khi còn là một tiểu sa-di. Nhưng phần khác, thú vị hơn, khi biết rằng Liên Hoa Bảo Tịnh cũng là Đức Hạnh – đó là chú XUÂN KÝ, một thời ở Già-lam cùng với chú Sỹ.
20/11/2014(Xem: 6943)
Cái ngày ấy con lang thang vô định. Trải qua “ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh” bao nhiêu thăng trầm của kiếp sống nhân sinh, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu kỳ vọng, bao nhiêu dong ruổi kiếm tìm, bao nhiêu trượt ngã, thất bại, thất vọng não nề, bao nhiêu chán nản buồn thương uất hận với kiếp sống, con quyết định dừng cuộc phiêu lưu, vào Thiền môn “tìm lãng quên trong tiếng Kệ câu Kinh”. Bộ dạng của con hôm đó thật thiểu não, bơ phờ, thất thểu. Cửa Thiền vẫn rộng mở, lòng Từ Bi của Thầy bao dung tất cả, âu đó là cái duyên và con được nhận vào hàng ngũ xuất gia, nếu không thì chẳng biết đời con sẽ trôi giạt về đâu.
20/11/2014(Xem: 6969)
Đề tài chúng tôi nói chuyện hôm nay là: “Tìm lại mình, biết được mình là trên hết.” Đề tài này, mới nghe qua quí vị thấy quá đơn giản, nhưng thật là thiết yếu trong cuộc sống của chúng ta.
19/11/2014(Xem: 9078)
Bần cùng và giàu có là 2 danh từ nói về hai thân phận khác nhau. Phần lớn trong nhận thức của con người đều cho rằng: người nghèo cùng thì không có cái giàu có hiện hữu, và ngược lại, giàu có thì không có cái nghèo khổ hiện hữu. Kỳ thật không phải như vậy. Trên thế gian, sự nghèo giàu thật khó phân biệt. Người giàu vẫn có chỗ nghèo thiếu, và người nghèo khó vẫn có cái phú quý tàng ẩn.
18/11/2014(Xem: 8578)
Bây giờ, các con đã 16 và 19 tuổi rồi, bắt đầu hoạch định cho cuộc sống của chính mình. Thời gian qua là chuỗi ngày dường như vô tận, chúng ta chỉ mải mê ngồi đó và tán gẫu suốt ngày. Cha tiếc thời gian chúng ta hoang phí rong ruỗi ngoài bãi biển và những chuyến đi chơi dài ngày trong lần đi cắm trại ở Westfalia của gia đình mình trong khi các con chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì cha bảo.
17/11/2014(Xem: 8568)
Vẫn biết thơ văn ca tụng thành phố cố đô này nhiều vô số kể, đã khiến con tim của một người Hà Nội mất gốc như tôi phải thổn thức, phải cố tình tìm một lần ra thăm Huế để trải nghiệm bằng chính cảm xúc của mình mới thôi. Nhưng biết bao giờ duyên lành mới đến khi tôi bị dị ứng khi nhắc đến hai chữ Việt Nam, quê hương gì mà toàn là ngộ độc từ thực phẩm cho đến tâm hồn,
17/11/2014(Xem: 18234)
Trên chuyến bay từ Paris đến Reykjavik, thủ đô Iceland, tôi không khỏi mỉm cười khi thấy trên màn hình giới thiệu du lịch có những từ “mindfulness” (chánh niệm), “meditation” (thiền), “here and now” (bây giờ và ở đây). Hôm trước cũng nghe một thiền sinh ở Làng Mai (LM) chia sẻ rằng cô thích thú khi nghe một nữ tiếp viên hàng không nói với khách: “Please have mindfulness to bring your luggage down…” (xin chánh niệm khi đưa hành lý xuống…). Thiền tập đã đi vào đời sống người châu Âu đến vậy, có phần ảnh hưởng khá lớn của LM.
15/11/2014(Xem: 10251)
Không và Có tương quan mật thiết với nhau như bóng với hình. Có bao nhiêu cái có thì cũng có bấy nhiêu cái không. Nếu cái có vô cùng vô tận, thì ...
15/11/2014(Xem: 20343)
Nên lưu ý đến một cách phân biệt tinh tế về thứ tự xuất hiện của hai kiến giải sai lầm trên. Đầu tiên là kiến giải chấp vào tự ngã của các nhóm thân tâm, và từ cơ sở này lại xuất phát kiến giải chấp vào tự ngã của cá nhân. Trong trường hợp nhận thức được Tính không thì người ta sẽ nhận ra Tính không của nhân ngã trước; bởi vì nó dễ được nhận ra hơn. Sau đó thì Tính không của pháp ngã được xác định.
12/11/2014(Xem: 10200)
Chúng tôi đã hai lần đến quý quốc để hoằng pháp. Từ trước đến nay, hoặc thuyết pháp với các giáo hữu quý quốc, hoặc khai thị cho kiều bào chúng tôi tại đây, nhưng lần nào thính chúng cũng chỉ là cư sĩ. Hôm nay lần đầu tiên tôi lại được đối diện với toàn các vị xuất gia đồng đạo, nhất là với một số đông đảo các vị thanh niên xuất gia như thế này, cùng hội họp lại đây để cùng luận thuyết giáo pháp thâm yếu của Đức Phật. Thật là một điều làm cho chúng tôi sung sướng và cảm động.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]