Tứ Động Tâm
trên thế giới của “nhị nguyên”
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.”
Đời hết vui khi đã vẹn câu thề.”
Tôi đọc hai câu thơ của thi sĩ Xuân Diệu trên microphone để bắt đầu chia sẻ cảm tưởng của mình trên xe Bus 1. Ngày hôm đó, tôi còn nhớ rất rõ nơi tâm tư một rung cảm tự nhiên, quyến luyến, vì chỉ còn có vài ngày nữa là chia tay, ngàn trùng cách biệt nếu không muốn nói là “sinh ly tử biệt”.Chuyến hành hương Chiêm Bái Phật Tích do Sư Phụ Nguyên Tạng hướng dẫn sắp kết thúc, để lại sau lưng những kỷ niệm sẽ không bao giờ quên của người con Phật. Đúng vậy rồi, phải không các đạo hữu mến yêu của tôi ơi! Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, cuộc xum họp nào cũng có lúc phải chia tay, đó là cái nguyên lý đối đãi “nhị nguyên” mà thường ngày chúng tôi vẫn nghe Quý Thầy, Quý Sư Cô giảng về giáo lý của Đức Thế Tôn: ”Có thương thì phải có ghét, có hợp thì phải có tan…. Những gì đã một lần đi qua tâm, thì sẽ không bao giờ mất, nó còn mãi ở đó. Hạt mầm này nếu gặp duyên sẽ mọc rễ, thành cây, ra hoa kết trái, chờ ngày gặt hái.” Những hạt giống Bồ Đề gieo trên mảnh đất tâm tư của hơn chín mươi thành viên trong hai mươi mấy ngày chiêm bái đương nhiên là nhiều lắm…nó đang mọc rễ cho cây Từ Bi bắt đầu xanh lá, thể hiện bằng sự giúp đỡ lẫn nhau, bằng những chia sẻ vật chất, bằng những công hạnh cúng dường, bố thí, với tình thương yêu không mong đền đáp, những mong có buổi tao phùng dù chưa phải là ngày cuối cùng của một chuyến hành hướng về thăm xứ Phật.
Bình minh trên sông Hằng
Tôi nhớ mãi buổi sáng trên bến sông Hằng, khi người phật tử cuối cùng đã rời thuyền bỏ bến, ông lái đò đứng ngớ ngẩn trông theo. Cảnh biệt ly của người ra đi không trở lại sao thấy xót xa, vời vợi. Có phải chăng trên thế giới Ta Bà này mọi sự gặp gỡ và ra đi đều không phải vô tình mà đã có định trước? nếu ai đã từng học giáo lý nhân quả nghiệp báo rồi, thì câu hỏi kia bị xem là thừa, như lời dạy của Thầy Trưởng Đoàn, nhưng trong lòng tôi sao cứ vương vấn một điều gì đó. Không mong cầu thì đâu tìm đến, không mời gọi thì ai chịu ghé qua, không đuổi xua thì người ta đâu ra đi mà không hẹn ngày tái ngộ! Nguyên lý của sự đối đãi nhị nguyên này tôi học từ giáo lý nhà Phật đã hơn một năm nay nhưng sao đứng bên sông Hằng mới thấy thấm thía. Bất giác tôi cảm hứng viết ra tám câu thơ ngay tối hôm đó và đã cao hứng chia sẻ với các thành viên thân yêu một lần trên xe Bus 1.
Cảm niệm nguyên lý nhị nguyên nơi bến sông Hằng
Khách đến thuyền đưa, khách đến nhiều
Thuyền về đón khách, đón thương yêu
Khách mong thuyền lại, trao tình thắm
Bến nhộn thuyền đông, khách dập dìu
Thuyền đi để lại khách mong chờ
Bến vắng thuyền kia khách dần thưa
Thuyền không về bến, vì vắng khách
Khách thiếu thuyền đưa, khách hững hờ.
Thiệt là ngao ngán làm sao! Cứ phải có đón mời thì mới ghé lại, nếu hững hờ thì người ta lại bỏ đi mất. Có cái nhân duyên đưa đẩy ở mọi không gian trên từng sát na của đời sống động vật hữu tình và vô tình đang vận hành đưa chúng sinh vào bánh xe luân hồi xoay mãi. Kết quả cuối cùng vẫn là cái đau khổ của sinh lão bệnh tử, của cảnh sinh ly tử biệt…..Của cái lưu luyến hôm nay, của những người trên xe Bus 1 này đây! Đúng rồi, cho nên Đức Phật mới phải xuống trần gian để kéo chúng ta ra, và ngày nay tôi mới có duyên theo Sư Phụ và phái đoàn ngược xuôi vất vả. Đi từ Bắc xuống Nam, từ Đông sang Tây, thức khuya dậy sớm, từng phút giây hồi hộp để tránh đạp phải “mìn” trên những con đường gồ ghề khó đi ấy, mong nhìn tận mắt Tứ Động Tâm, nơi Đức Thế Tôn thể hiện, mang ánh sáng giải thoát đến chúng sinh đang đắm chìm trong khổ nạn mịt mờ!
Cảnh trí chỉ có Bồ Đề Đạo Tràng là hưng thịnh còn lại ba nơi thánh địa khác hầu như chỉ còn trơ những bức tường đổ nát và những đống gạch đỏ mọc rêu nằm trơ vơ cùng năm tháng. Cảm động làm sao! Sư Phụ bảo tôi: “con viết một bài cảm niệm hoặc viết một bài thơ về những Phật tích mà con đã viếng thăm, con cố gắng ghi lại cảm nhận của mình nhé.”Hummm, làm sao dám viết bài cảm niệm tri ân khi mà đã có rất nhiều bài cảm niệm đã được đăng trên net, những bài viết bởi các “trưởng lão”. Các ngài đã đặt lên ngòi bút điêu luyện nhịp nhàng như phượng múa rồng bay. Những bài cảm niệm đó đã thu lượm hết lời hoa mỹ gấm vóc của tự điển rồi. Chỉ còn những chữ “left over“ tôi đâu muốn mang vào bài viết của tôi để mà tri ân, để mà diễn tả “feeling”.
Nói đến hai chữ "left over" tôi lại nhớ tới "legend" của chữ này trên xe Bus 1. Hầu như tất cả thành viên trên Bus 1 đặt nickname tôi là "left over" từ ngày tôi kể chuyện huyền thoại của người Ấn Độ về nguồn gốc của đàn bà: Đàn bà được Thượng Đế tạo ra bằng sự nặn nhồi của các phần left over sau khi những phần này được moi ra từ thùng rác. Từ đó trở đi tôi rất có duyên với hai chữ "left over". Nhớ hôm tôi mang gói bánh chiên lên cho chú Tâm Quảng, chú đã mở lòng "từ bi" từ chối không ăn bánh chiên của bà chị Tâm Quả gởi cho vì có lẽ chú nhìn thấy tôi có "sinh tâm", chú từ chối khéo nói là bị "ho" không ăn những thứ có dầu mở. Không biết ai trên xe đã nhắc tôi bảo là "lấy độc trị độc" …Sau nhiều lần năn nỉ nhưng chú vẫn không chịu ăn. Hôm đó, tôi cũng bị "ho" nhưng vì trong lòng có được mấy hạt Bồ Đềnên đã hoan hỷ mang gói bánh đi mời các thành viên trên xe, những ai bị "ho" thì nên ăn bánh chiên để trị "ho". Cuối cùng phần bánh "left over" đã có duyên với tôi, chỉ có duyên gặp gỡ thôi chứ không có duyên vô bụng vì khi trở lại chỗ ngồi thì còn cái bao không. Tôi đoán hôm đó chắc chị Diệu An cũng "ho" nên mới "lấy độc trị độc", nhưng chị đã đính chính trong một email bảo rằng đã mang hai chiếc bánh đi cúng dường Cụ Tâm Thái và Sư Cô để cho tôi được thêm phước. Chắc tại không được thưởng thức bánh chiên "left over" hôm đó nên bây giờ dù đã hơn hai tuần lễ trôi qua tôi vẫn còn bị "ho"!
Lưu dấu kỷ niệm xe bus 01 tại Phật Đài Thích Ca Lộ Thiên (Đài Trung, Đài Loan)
Những kỷ niệm buồn vui gieo vào lòng nhau bao nhiêu vương vấn, mang cho người ta những mong cầu, mong cầu buổi tao phùng tuy ngày vui chưa hết. Đó là cái đối đãi nhị nguyên rõ rệt và là yếu tố đưa đến luân hồi mà chúng ta học Phật đều nhìn thấy rõ. Dù biết vậy, nhưng có mấy ai tránh khỏi “Ái”, “Thủ”, “Hữu” đâu? Và tôi đang ngồi chốn này đây, tỉ tê viết dòng tâm sự với ngôn ngữ vụng về kể cho ai nghe nỗi lòng đang ngổn ngang trăm mối, không còn lại những danh từ hoa mỹ để tôi gởi lời tri ân đến Sư Phụ và hai Sư Cô cũng như để chia sẻ với các bạn đạo những hân hoan cho bao ngày “lia thia quen chậu”. Xin hướng tâm hồn về Tứ Động Tâm với dòng lưu bút của con với những ngày về thăm xứ Phật.
Vịnh Lâm Tỳ Ni
Bóng nước in tường gạch đỏ son
Nghìn năm mặt nước vẫn như gương
Thâu cả đất trời cùng vũ trụ
Mang về bến giác một tình thương.
Bảy bước chân đi bảy đóa hoa
Trên trời, dưới đất, chỉ mình “TA“
Có-không, không-có, đều không có
Vạn vật, vì ta mới có “TA”.
Toàn cảnh vườn Lâm Tì Ni ngày nay
Thái Tử Siddhartha bên dòng sông Anoma
Đây nắm tóc, gởi về dâng Vương Phụ
Dứt đoạn đời cung điện gấm hoa xưa
Con ra đi những mong tìm chân lý
Diệt tử, sinh, lão, bệnh, khổ biệt ly
Đầy tâm tình gởi về em chốn ấy
Nuôi con thơ nơi cung điện tóc hoa cài
Đừng mong mỏi, ta đi tìm chân lý
Cứu em cùng con dại, một ngày mai
Một ngày mai, một ngày không xa lắm
Ánh đạo nhiệm mầu soi nẽo trầm luân
Cứu muôn loài đang lầm than đau khổ
Ta sẽ về cho ánh sáng mãi bình minh
Vịnh Bodhgaya - Nơi Đức Thế Tôn Thành Đạo
Ánh sáng chan hòa khắp mọi nơi
Đây bờ bến giác cảnh vui tươi
Bố Đề cổ thụ luôn xanh lá
Vạn vật cười đùa trong nắng mai
Giác Ngộ tháp kia cao vút cao
Tấm lòng Từ Phụ, ghi ơn sâu
Bốn chín ngày đêm trong thiền định
Đạt quả Bồ Đề tối thượng cao
Sạch hết âu lo, sạch nợ duyên
Có cũng là không, chẳng nhị nguyên
Chỉ có chân như, tâm phẳng lặng
Thoát vòng sinh tử, hết lụy phiền
Bảo Tháp Đại Giác Ngộ vào ban đêm
Vịnh Vườn Lộc Uyển
Đây Sarnath một chiều nắng ấm
Tôi trở về tìm lại dấu chân xưa
Bao ngàn năm bánh pháp luân lăn chuyển
Vẫn còn đây tháp đỏ phủ rêu mờ
Diệu Nhẫn - SC Tâm Vân - SC Diệu Trang - Diệu An - Quảng Tuệ Nguyện trước Tháp Lộc Uyển
Tôi bật khóc khi nghe Thầy kể lại
Đức Thế Tôn tìm đến bạn hiền xưa
Bao ngày tháng trên đường mòn cô quạnh
Ngài tìm về chốn cũ khóm hoa xưa
Năm người bạn vẫn mỏi mòn tìm kiếm
Con đường nào sẽ đưa đến chân như
Đức Thế Tôn đã giảng bài Tứ Đế
Phép nhiệm màu hoá cảm bạn đồng tu
Từ độ ấy, thành hình ngôi Tam Bảo
Chốn vườn Nai, Bát Chánh Đạo bắt đầu
Mang chánh pháp chỉ đường người tăm tối
Ánh đạo vàng rạng tỏa khắp năm châu.
Vịnh Cậu Thi Na (Kusinagar)
Rừng sala chiều nao im tiếng gió,
Đứng rũ buồn cành là phủ màu tang.
Tiễn Đức Thế Tôn về cõi Niết Bàn
Ôi thương nhớ, Từ Phụ ơi! Giờ ly biệt!
Phái đoàn tụng Kinh Di Giáo bên tôn tượng Nhập Niết Bàn
“Này A Nan, lấy cho ta miếng nước.
Dìu ta về rừng trước mặt, gốc sala.
Thân tứ đại, trả về cho tứ đại.
Đừng trách người thợ sắt tối hôm qua!”
Lạy Đức Thế Tôn, con rơi nhiều nước mắt,
Khi viết dòng cảm niệm Câu Thi Na,
Con hình như vẫn thấy Người trước mặt,
Buổi chiều nào Người dưới gốc Sala.
Theo Sư Phụ về thăm thánh tích
Con viết dòng cảm niệm Câu Thi Na!
Câu Thi Na! Câu Thi Na!
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Maryland, December 15, 2008
Đệ tử Helen Quảng Tuệ Nguyện kính dâng.
Diệu Nhẫn - Sư Phụ - Quảng Tuệ Nguyện
(hình chụp trước chùa của Đức Dai Lai Lama
----o0o---
Xem hình ảnh chân dung của từng người trong phái đoàn
----o0o---
Vi tính: Thanh Phi