Phật Đản vừa qua lại đến ngày kỷ niệm Bồ Tát Thích Quảng Đức, một Thánh Tăng dùng thân mình làm ngọn đuốc thức tỉnh lương tri nhân loại, đánh thức nhà cầm quyền lúc bấy giờ chìm sâu trong vô minh thế lực. Đành rằng, nhà Ngô không hoàn toàn có tội tạo nên cuộc suy vong một thể chế, bởi phía sau, còn nhiều âm mưu, nhiều áp lực tác động từ gia đình đến chính trị bên ngoài.
Không ai muốn một đất nước suy vong, không ai muốn có một cuộc hành quân "nước lũ" đêm 20/8/1963 làm đau lòng một dân tộc, để rồi, liên tục xã hội chìm sâu vào cơn loạn lạc. Qua hơn nửa thế kỷ, nhìn lại bằng tâm cảm con Phật, chẳng qua là nghiệp lực của một dân tộc, từ nhà cầm quyền cho đến tôn giáo nạn nhân đều đáng thương, đáng thông cảm.Việt Nam luôn là con cờ trên bàn cờ Quốc tế.
Bao lần thỏa hiệp giữa Ủy Ban Liên phái bảo vệ Phật giáo và chính quyền đương thời, nhưng rồi, có lẽ Tổng thống Ngô Đình Diệm vì một áp lực nào đó, vì một cạm bẩy nào đó, đan tâm mạnh tay đối với Phật giáo, để rồi mọi người đều đau đớn, một chế độ đau đớn vì sụp đỗ, một xã hội đau đớn vì lòng người mất niềm tin với giới lãnh đạo, một Phật gáo đau đớn đã phải hy sinh bao mạng sống không những trong lúc đấu tranh sống còn, mà còn đau thương cho nhiều anh em Phật tử miền Trung bị bạo hành đến chết, bị bỏ vào bao bố thả sông, bị mất tích một cách mờ ám...
Những lúc mà nhà cầm quyền đương thời cứ nghĩ có quyền là có tất cả, không chịu lắng nghe trái tim của nhân dân, tin máu đổ từ Huế vào đến Sài Gòn làm rỉ máu con tim của những nhà đấu tranh cho dân chủ, của nhũng sinh viên tri thức trong và ngoài nước, để rồi, từ Nhật Bản, bài thơ "Tin Loạn Quê Hương" của Huyền Linh Tử ra đời, làm nức lòng phong trào đấu tranh lúc bấy giờ, đa phần anh chị em sinh viên, các nhà trí thức đương thời, đã chọn Caraven làm cứ điểm cho báo chí tụ họp quanh nhóm sinh viên do Huyền Linh tử cầm đầu, để rồi...mọi sự kết thúc trong đau thương.
Phật giáo không hả lòng trước sự tan thương của một chế độ Ngô quyền, quần chúng không hả dạ khi xã hội đầy thương tích. Vết thương chưa kịp lành mặt, liên tiếp các cuộc xuống đường ngoài ý muốn để hào khí 1963 thành một ảnh nhòa trong giáo sử.
Hơn nửa thế kỷ, nhìn lại, không ai là có tội, tội chăng là do nghiệp vận của một dân tộc đến nay vẫn chưa thấy con đường sáng như các quốc gia trong khu vực.Kỷ niệm ngày Bồ Tát Quảng Đức tự thiêu không có nghĩa là một kỷ niệm hãnh diện làm nên trang sử, chỉ là một kỷ niệm để hy vọng hậu thế đừng bao giờ có thêm những ngọn đuốc sống đau thương để đòi quyền sống, quyền bình đẵng giữa con người với con người.Hy vọng không còn một dân tộc mang nặng hận thù, vì tình người vẫn là chất liệu của dân tộc Việt.Tất cả là anh em và nhìn nhau bằng tình anh em trong bào thai trăm trứng. Trong cơn đau tột cùng với bạo quyền, giòng thơ rỉ máu của Vũ Hoàng Chương ra đời, cũng như bài "Tin Loạn Quê Hương" của nhà thơ Huyền Linh Tử, một chứng nhân lịch sử của thế kỷ XX, một nhân vật lãnh đạo sinh viên lúc bấy giờ đã viết lên những con chữ, những giòng thơ bằng con tim, đổi lại, đôi chân bị liệt do tra khảo trong nhà tù, và giờ đây, vẫn là kẻ sống âm thầm bên lề xã hội với các học sinh nghèo giữa lòng Thành phố. Một căn phòng trọ u ám như cố che đậy một kiếp sống đen đúa qua nhiều thời kỳ. Anh vẫn an lạc trong kiếp nghèo và vẫn tiếp tục đóng góp cho xã hội những con chữ giáo dục đạo đức cho trẻ em thất học. Nhân vật thời ấy, vẫn còn sống đến hôm nay,xin trang trọng giới thiệu bài "Tin Loạn Quê hương" của Huyền Linh Tử và bài Lửa Từ Bi của Vũ Hoàng Chương nhân kỷ niệm ngày Bồ Tát tự thiêu:
Tokyo qua giòng tin tê tái Vì những lời láo toét
Quê hương tôi cửa từ bi nhuộm máu Lòng họ uất hận
Bầy con yêu say đạo cả cúi đầu Vì những tấn tuồng vu khống
Trước bạo tàn ôi có một không hai. Quê hương ơi
Quê hương tôi đau thương kêu gọi Tôi biết lắm quê hương ơi!
Những đoàn người không khí giới vùng lên Đêm tối ấy trong lòng tôi ghi mãi
Tay chấp tay cả toàn thế giới Viết thành thơ "những nỗi sầu thống thiết"
Tiếng Nam mô cứu khổ vang rền Gửi quê hương dòng hận cảm u buồn
Như cầu nguyện Quê hương ơi,đừng khóc quê hương nhé!
Cho những con người khéo bôi mặt Chính là thế, trời hôm nay lại sáng
Tiếng chuông rơi nức nở như tha thiết Đấu tranh đi
Nhưng tiềm tàng một tiếng vọng bất khuất Dù không khí giới trong tay
Vùng lên mãi một sức mạnh tuyệt thế Đấu tranh đi!
Họ tranh đấu bằng âm thầm lặng lẽ. Dù mỏi mòn kiệt lực
Người không ăn, kẻ không uống Đấu tranh đi
Những đoàn người chấp tay cúi đầu. Dù một mạng sống còn
Tấp nập kéo nhau đi Cứ thế mãi!
Tiến về những đại lộ Bất bạo động quê hương nhé
Những công trường Thủ đô Còn gì hơn!
Và trước quốc hội Cao cả lắm quê hương ơi!
Tokyo, Tokyo tôi biết rồi! Hơn cả súng đạn cầm quyền
Tôi biết họ tranh đấu bằng tinh thần Hơn cả bạo tàn độc ác
"Bất bạo động" Họ bắn không van lơn!
Nhưng đầy cả chí khí bất khuất Họ chém không cúi lạy!
Cha mẹ anh em đạo hữu họ chết Họ chém không cúi lạy!
Nước mắt rớm nhưng máu lòng không rĩ Họ bắt cứ im lìm kéo nhau vào ngục tối
Nhưng lòng họ rớm máu Vẫn cứ thế!
Vì tủi nhục Bất bạo động quê hương nhé
Lòng họ rớm máu Quê hương ơi!
Vì đoàn thể họ bị dày xéo Tuy quê hương không nói
Lòng họ rớm máu Nhưng Tổ quốc thấu rõ
Vì tín ngưỡng bị áp bức Và lịch sử đã ghi lên
Lòng họ rớm máu Ghi lên hai chữ "bạo tàn"
Tokyo, ngày 8 tháng 6 năm 1963
Sinh viên khoa học HUYỀN LINH TỬ
MINH MẪN
13/5/2015 -PL 2561