Hôm nay áng Hương vân không phải như thần tượng.. mà thân thiết,quý kính trong hồn con đã thật sự bay xa rồi sao?? Câu hỏi để như còn bao tiếc quý chưa trọn vẹn của một môn sinh suốt đời ngưỡng vọng về Ôn của chúng con.
Hơn 20 năm rồi những tháng ngày an lạc và hạnh phúc trong con vẫn tồn tại một cách tha thiết, vì Ôn chính là bậc Thầy sáng, là đấng cha hiền, và là từ mẫu thân thương của những học Tăng chúng con thôi! Giờ đây những ấn tượng, những kỷ niệm may mắn trong đời được cùng huynh đệ thân cận bên cạnh Ôn sẽ vĩnh viễn tồn tại trong đời tu học của chúng con.Những đêm thức thâu đêm để học thi nhưng vì Thanh niên Tăng còn nhiều nhiệt huyết ham mê thể thao, Ôn cũng cho phép và gần gũi thức khuya cùng học trò để nhắc nhở giờ giấc, dáng Ôn cười hiền hòa như một người Cha và lời nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như một người Mẹ, rồi lại bận rộn lo thức ăn khuya cho chúng con và chia xẻ niềm hân hoan của con trẻ, Ôi ! chúng con tìm đâu được một thiên thần bảo hộ nào cao quý hơn nữa, nên cứ thế mà chúng con lớn lên suốt 4 năm dài trân quý đó thưa Ôn. Cá nhân con…ngay cả khi con còn cặp sách đến trường Cao Cấp Phật Học, Ôn cũng đã nhìn thấy và tạo cơ duyên cho phép con có dịp tài bồi kiếc thức và kinh nghiệm trong môi trường hoằng pháp của những tuần giảng Kinh cho Phật tử tại gia tại Tu viện Vạn Hạnh. Chính nhờ những đôi tay dắt dìu con trẻ của Ôn kính yêu mà con có được một sự nghiệp nho nhỏ hôm nay..
Ôn Kính yêu ơi ! Tiếng gọi thân thương nầy nhắc cho con vài kỷ niệm nhỏ được hầu cận cạnh Ôn: Vào năm 1990 con có may mắn được lái xe hầu Ôn đi Đà lạt cùng với GS Minh Chi, con rất hồi hộp và thận trọng vì có trách nhiệm đưa đón những bậc tôn túc lớn trong Giáo Hội, thế nhưng khi ngồi vào tay lái thì mọi thứ đều tan biến.. Ôn như một vị Thánh, trang nghiêm hiền hòa và thanh tịnh. Màu y tươi sáng hòa hợp với màu da và đôi mắt trầm tư sâu xa của Ôn làm cả một không gian nhỏ bé trên chiếc xe an bình và ổn định. Sáu giờ chạy xe mà con không nhớ đến thời gian, lâu lâu lắng tai nghe tiếng Ôn nhẹ nhàng hiền dịu trao dổi với GS Minh Chi, con thấy mình như được nương vào áng mây từ vân vượt qua những đoạn đường khúc khủy của núi rừng, đèo dốc Đàlạt và cũng nương vào áng Hương Vân nầy mà con vươt qua được những nẻo đường đời khúc khủy, xuôi ngược cho mãi đến hôm nay. Con nhớ mãi trên chuyến trỏ về, khi đến TV Vạn Hạnh Ôn xuống xe rồi mĩm cười (nụ cười ngàn thuở khó quên).. Ôn và GS Minh Chi đồng khen : “Thầy Minh Hiếu nhanh nhẹn, sáng trí nhưng khi lái xe thật ổn định và an toàn, chính xác giờ giấc.. đã cho Ôn có những giờ phút nghỉ ngơi bình an trên xe, cám ơn Thầy nhiều lắm..”
Thưa Ôn, con không hạnh phúc vì lời khen và đã làm tròn bổn phận.. nhưng cảm xúc đong đầy trong trái tim khi nghĩ đến lời dạy của Ôn. Một bậc Thầy cao quý mà bình dị..vì chúng sanh, vì sự nghiệp của Phật pháp, của Giáo Hội, tuổi hạc chất chồng, ngay cả đến giờ nghỉ ngơi cũng không có thời gian, tranh thủ Phật sự mà tạm nghỉ ngơi trên một chuyến xe ngắn… rồi lại khen và cám ơn một người học trò lái xe.. Ôn là vậy đó !! còn chúng con, những môn hạ dưới sự dạy dỗ của Ôn lại có quá nhiều thời giờ để ngủ nghỉ và rong chơi trong chốn ta bà cát bụi nầy. Bài học Nhân ảnh và lời giáo dục sâu xa của ôn đã nhắc nhỡ con rằng nhanh nhẹn mà không khéo cũng sẽ nguy hiểm và mất đi sự an lành. Lời khen ngợi, dạy dỗ ấy đã giúp cho con trưởng thành và có nhiều thay đổi trong Đạo nghiệp của mình.
Ôn là áng Hương Vân nhẹ nhàng không giai cấp, không màu sắc, đến đi tự tại..ngay cả khi dạy môn sinh sai phạm cũng sợ làm thương tổn dến tâm tư của chúng con…thì làm sao chúng con còn lời nào để xưng tán, vì mọi lời tán dương cao quý cũng không nói hết được tấm lòng của chúng con…và ở nơi đây hay mười phương cao vời Ôn lại một lần nữa mĩm cười thương yêu và tha thứ những đứa con vụng dại, những môn Hạ ngô nghê như con..khi niệm tưởng những dòng chữ nầy Kính lạy Giác linh Ôn nơi khung trời Nam Bán cầu xa xăm nầy, không được về thủ tang Ôn lần cuối Thành kính ngưỡng vọng Giác Linh Ôn với muôn vàn lần thống hối..kính quý .
Đệ tử Môn Hạ thành kính Khấp bái,
Đại diện Tăng đoàn Khất sĩ Úc châu
TK Thích Minh Hiếu
(Cựu học tăng Vạn Hạnh, khóa 2)