Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tuồng Cải Lương: Vua Quang Trung đại thắng quân Thanh

19/12/201520:44(Xem: 4724)
Tuồng Cải Lương: Vua Quang Trung đại thắng quân Thanh
Vua Quang Trung

Tuồng cải lương

VUA QUANG TRUNG
ĐẠI THẮNG QUÂN THANH

Trần Thị Nhật Hưng
(Kính tặng các ban văn nghệ Hội Đoàn)


* HAI MÀN:
Diễn viên: Vua Quang Trung, Ngọc Hân Công Chúa, vua Lê Chiêu Thống, Hoàng Thái Hậu, Tôn Sĩ Nghị, lính tráng, Cố Vấn Tôn Sĩ Nghị, Cung phi.

MÀN MỘT.

Khung cảnh: ( Vườn hoa nhà Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ ở Nam Hà. Ngọc Hân đang đứng mân mê mấy cành mai)

Quang Trung (bước ra): Ngọc Hân ơi, nàng có nghe chăng tiếng chim kêu ríu rít, nắng chan hoà báo hiệu xuân sang, trong vườn hoa muôn sắc huy hoàng, sao nàng lại đứng đây một mình một bóng?
Ngọc Hân (quay lại): Kìa phu quân, thiếp muốn tự tay mình chăm sóc mấy cành mai để giao thừa năm nay thiếp có hoa dâng hương lễ Phật.
Quang Trung: Có một người vợ hiền vừa mặn mà vừa đảm đang như công chúa, ta thật là kẻ có diễm phúc vô cùng…
Ngọc Hân: Chàng hôm nay sao … khéo nịnh, nè chàng ơi....!

Ca: “Lưu thuỷ hành vân”

Ôi, vườn xuân sao thắm tươi.
Màu cỏ xanh mượt mà.
Trên cây, có tiếng véo von của đàn chim khuyên.
Mùa xuân sang đón trao chút hương ân tình.

Quang Trung (ca):

Đây lòng ta đang thiết tha.
Chờ đón xuân cùng nàng.
Mai đây, khi nước non ta thái hoà an vui.
Cùng bên nhau đắm say nắng xuân chan hoà.

Nói lối:

Phu nhân ơi, bấy lâu nay ta mãi lo việc nước. Trên diệt phản loàn, dưới an nghiệp lương dân. Ta quá say mê với công việc ruổi dong. Nên quên mất vợ nhà với tháng ngày tẻ nhạt.

Vọng cổ:

Để đêm từng đêm phu nhân một hình một bóng, thương nhớ người chinh chiến xa xôi không hẹn lúc quay … về.
Phu nhân ơi, hãy hiểu ta còn nặng nợ tang bồng. Trai chí lớn trong thời ly loạn, phải có danh gì để lại núi sông. Chí làm trai Nam Bắc Đông Tây ta phỉ sức vẫy vùng nơi bốn bể. Vó ngựa yên cương sa trường tên đạn là bạn tri âm của đấng trai hùng. Chỉ thương ai má phấn với môi hồng, đêm vò võ chong đèn thức trắng, đợi chờ người chiến trận phương xa. Đếm mưa rơi, ngắm trăng lặn bên thềm để cảm thấy lòng mình cô đơn quạnh quẽ…

Ngọc Hân (nói): Không đâu phu quân ơi, thiếp tuy phận nữ nhi, nhưng đâu phải gái thường tình uỷ mị, mỗi lúc vắng chồng là ủ rũ giọt châu, nơi khuê môn thiếp vui phận vợ hiền. Còn việc nước xin trao người quân tử.
Quang Trung (ca tiếp): Cảm tạ ơn phu nhân đã đem lòng tri ngộ, Nguyễn Huệ này quyết một dạ sắt son. Phu nhân ơi, lòng nhi nữ còn nặng lòng tổ quốc, huống chi ta đã mang nặng lời thề. Yêu đất nước, yêu đồng bào ruột thịt, ta quên mình để sống với quê hương. Hiểu được ta đã có Ngọc Hân. Tình vợ chồng mình cũng là tình tri kỷ. Ta vui sướng biết bao có người vợ hiền sâu sắc, khiến cho ta cảm phục vô cùng.
Ngọc Hân ơi, mong xuân này mãi mãi an vui, cho mai thắm và hoa đào nở rộ, cho én tung bay trong bầu trời quang đãng, cho mắt môi nàng thắm đượm tình xuân.
Ngọc Hân: (Ngả đầu lên vai Quang Trung): Phu Quân!

( Lính bước ra)

Lính: Muôn tâu Đại Vương, có Đại Tư Mã Ngô Văn Sở từ Bắc Hà xin vào bái kiến ( nói xong rút lui)
Quang Trung: Mời vào!
Ngô Văn Sở (quỳ tâu): Thần, Ngô Văn Sở từ núi Tam Điệp xin bái kiến Đại Vương cùng phu nhân.
Quang Trung: Ta miễn lễ, tướng quân hãy bình thân!
Ngô Văn Sở: Tạ ơn Đại Vương. Muôn tâu Đại Vương, hôm nay thần vội vã đến đây để cấp báo cùng Đại Vương một tin quan trọng.
Quang Trung: Phải chăng tình hình Bắc Hà có gì biến động?
Ngô Văn Sở: Tâu vâng. Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị đang kéo 20 vạn quân Thanh vào xâm lấn nước ta.
Quang Trung: Xâm lấn nước ta à?
Ngô Văn Sở: Tâu vâng, thế giặc rất hùng mạnh khiến quân dân ta bàng hoàng lo sợ.
Quang Trung (cao giọng): Lo sợ à? Ha…ha…ha...! Rồi các tướng sĩ thành Thăng Long tạm thời có kế hoạch gì chưa?
Ngô Văn Sở:Tâu Đại Vương. Mưu sĩ Ngô Thời Nhiệm chủ trương kế hoạch nhử giặc vào sâu nội địa, thuỷ quân rút về Biện Sơn. Thúc quân kéo đóng núi Tam Điệp rồi hạ lệnh cho thần kíp về Phú Xuân cấp báo cùng Đại Vương.
Quang Trung: Kế hoạch ấy rất hợp ý ta. Vậy bây giờ tướng quân hãy gấp rút trở về Tam Điệp, chỉnh đốn binh mã, đợi đại quân của ta ra chuẩn bị tấn công.
Ngô Văn Sở: Xin tuân lịnh, thần xin bái biệt.
Quang Trung (giận dữ, giọng hùng hồn):

Nam Quốc sơn hà Nam đế cư.
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đẵng hành khan thủ bại hư.

Ngọc Hân: Nhữ đẵng hành khan thủ bại hư …nghĩa là…

Quang Trung (ca điệu xàng xê):
Nghĩa là quân giặc vào đây sẽ tan tành như xác pháo. Tuốt gươm thiêng ta diệt lũ xâm …lăng!
Nuôi mộng tham tàn.
Đòi chiếm lấy nước Nam.
Đem về cho Bắc Phương.

Ngọc Hân (ca tiếp):
Thế giặc như chẻ tre.
Xin phu quân hãy đề phòng.
Bảo trọng lấy quân mình.
Trước quân thù hung dữ.

Quang Trung:
Nguyễn Huệ Tây Sơn không chiến bại bao giờ.
Khi đứng trước quân thù.
Ta quyết lòng đánh đuổi xâm lăng.

Ngọc Hân:
Cái bọn xâm lăng, ai mà chấp nhận.
Sống chết thế nào ta cũng chặn ngăn.
Dù cho máu đổ xương tàn.
Ta quyết một lòng bảo vệ giang san.

Quang Trung (nói): Ngọc Hân ơi, giờ ta tạm biệt…
Ngọc Hân: khoan đã, hãy nán lại đi phu quân ơi… (vào hậu trường đem bình rượu ra rót)
Nói lối: Đây chén quan hà ấm lạnh hành trang, thiếp rót rượu tiễn chàng ra đất Bắc.
Vọng cổ:
Chàng ơi, cứ mỗi độ én bay hoa mai vàng nở rộ. Thiếp cảm thấy lâng lâng khi đón đợi xuân...về.
Mỗi lúc xuân sang là thắm đượm thêm tình. Nhớ ngày nào thiếp giã từ đất Bắc, thiếp thẹn thùng núp bóng tình lang. Đến Xuân nay đã được mấy năm tròn, thiếp hạnh phúc vô vàn sống bên người quân tử…
Quang Tung (nói): Cảm tạ ơn phu nhân đã đặt niềm tin tưởng. Nguyễn Huệ này quyết xứng đáng với tình ai.
Ngọc Hân (ca tiếp): Phu quân ơi, chúng ta lỡ sinh ra trong thời ly loạn, nên phải cưu mang nợ nước non nhà. Nhiệm vụ người trai phải gánh vác sơn hà. Thiếp đâu quản ngày xanh phai nhạt, nơi khuê phòng trướng rũ màn che, đợi chàng đi chinh chiến xa xôi, mang chiến thắng về cho quê hương xứ sở. Thiếp vui sướng biết bao thấy chàng đầy chí khí, tuốt gươm thiêng diệt lũ tham tàn.
Lên đường thôi phu quân ơi, toàn dân đang mong đợi. Nơi khuê phòng có thiếp chờ mong. Mỗi bước chân chàng đi có kẻ dõi trông. Ngày chiến thắng mang về một cành đào xứ Bắc. Ly rượu tiễn đưa thiếp xin chàng uống cạn, say men tình và non nước núi sông.
Ngâm thơ:
Người ra Bắc oai phong lẫm liệt.
Trở về Nam lừng lẫy một phương trời.
Gió Xuân sang gợi lòng ai nhớ lại.
Thuở anh hùng tri ngộ gái thuyền quyên.

Quang Trung:
Chén rượu ân tình ta uống cạn.
Cả tấm lòng nàng yêu non nước núi sông.
Ngọc Hân ơi,
Rượu đào ngây ngất mối tơ vương.
Muốn say đàn bỗng dục yên cương.
Sa trường chớ cười người say tuý
Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về.
Hùng hồn nói: Nhưng không, Quang Trung này nhất định phải trở về. Ta sẽ trở về, ta sẽ trở về trong chiến thắng, ta sẽ trở về trong ca khúc khải hoàn. Tạm biệt phu nhân! (Nhạc đệm bài “Hòn vọng phu”: Lịnh vua hành quân trống kêu dồn.....)

Kéo màn.





Vua Quang Trung 3

MÀN HAI.

Khung cảnh: (Triều đình vua Lê Chiêu Thống, bà Hoàng Thái Hậu đang ngồi bên tràng kỷ, hai bên có cung nữ hầu. Kế bên là ngai vàng vua Chiêu Thống)
Trong hậu trường nói: “Thánh Thượng giá lâm” tiếp theo là tiếng trống đệm.
Chiêu Thống (quỳ): Con xin bái kiến mẫu hậu. Mẫu hậu cát tường!
Thái Hậu: Ta miễn lễ, con hãy bình thân.
Chiêu Thống: Muôn tâu mẫu hậu, sao mẫu hậu không ở cung nghỉ ngơi cho khỏe. Việc triều chính để cho con lo liệu.
Thái Hậu: Con mà lo liệu được gì? Từ ngày phụ vương băng hà, mẹ ở trong cung một mình cũng buồn, con thì còn trẻ người non dạ, mẹ ra triều mẹ ngồi cho “dzui”, phần giúp gì cho con nữa chớ (khoát tay cho cung nữ và lính vào trong): Cho bây lui (quay qua vua Chiêu Thống nói tiếp): Từ hôm mồng một Tết đến giờ, năm hôm rồi mẹ ngồi đây sao không thấy bá quan văn võ gì vào chầu hết vậy?
Chiêu Thống (thở ra): Có lẽ ngày Tết các quan mãi vui chơi nên quên mất việc triều chính.
Thái hậu: Con thiệt là nhu nhược, con hiền quá. Các quan sẽ trèo lên đầu lên cổ con mà ngồi. Nhớ mấy năm trước vào ngày này họ còn quỳ lạy xếp lớp dưới chân mẹ, có đứa còn dâng cho mẹ cả một lon hột xoàn.
Chiêu Thống: Có lẽ vì vậy năm nay mẫu hậu vào trong triều ngồi nữa?
Thái hậu: Chớ sao! Hột xoàn mà, ai không thích?
Chiêu Thống: Có con nè, con không thích?
Thái hậu: Con mà còn thích cái gì ngoài cái ngai vàng của con. Mẹ nhắc nhở cho con rõ, tình trạng bá quan văn võ triều chính thế này, có ngày ngai vàng của con cũng mất.
Chiêu Thống: Thì đã mất một lần rồi, con mới phải chạy sang Tàu mời Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị kéo 20 vạn quân Thanh qua bảo vệ cái ngai vàng của con. Đứa nào mà dám ngọ ngoạy chứ?
(Giữa khi ấy có tiếng đại bác nổ)
Chiêu Thống (giật mình): Ý trời ơi! Tiếng gì như tiếng đại bác nổ?
Thái hậu: Con thiệt là nhút nhát. Ngày Tết thiên hạ đốt pháo chớ có súng đạn nào ở đây.
(Đại bác lại nổ)
Chiêu Thống (nhăn mặt): Đúng là tiếng đại bác nổ mẫu hậu ơi! Chẳng lẽ…
Thái hậu: Chẳng lẽ cái gì? Đồ chết nhát, năm mới mà trù ẻo không hà. Chung quanh hoàng cung có Tôn Sĩ Nghị bảo vệ, đứa nào dám hó hé chứ.
(Tiếng đại bác vẫn nổ. Lính gấp rút bước vào)
Lính: Muôn tâu thánh thượng, có tin cấp báo về hoàng cung, đồn Hạ Hồi và Ngọc Hồi thất thủ. Hiện quân Tây Sơn đang vây chặt quanh thành, chẳng bao lâu sẽ tiến đến hoàng cung. Kính mong Thánh Thượng cho quân chống đỡ.
Chiêu Thống (hoảng hốt): Bây giờ ngươi hãy mau mau cấp báo với Tôn Sĩ Nghị và triệu tập bá quân văn võ đến cho ta.
Lính: Muôn tâu, Tổng Đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị đã mất tinh thần đang cùng ba quân tướng sĩ tìm cách thoát thân. Các bá quan đại thần cũng đều nhốn nháo, kẻ lo chôn giấu bạc vàng, người lo dẫn dắt thê nhi tẩu thoát. Trong cung bây giờ thảy đều nổi loạn. Xin Thánh Thượng và Thái hậu liệu thân. Thần xin bái biệt. (bỏ chạy)
Thái hậu: Có chuyện này xảy ra hở trời! Giờ làm sao đây?
Chiêu Thống: Sao lại không xảy ra được. Triều đình lúc này chỉ lo ăn với nhậu. Có ai lo việc nước đâu. (Giữa lúc ấy Tôn Sĩ Nghị hấp tấp chạy vào)
Tôn Sĩ Nghị: Bệ hạ ơi, bệ hạ ơi! Chết ngộ dồi! Chết ngộ dồi! Quân Tây Sơn “ló” pắn quá …
Chiêu Thống: Ngộ với nị cái gì nữa. Bây giờ ông tính sao?
Tôn Sĩ Nghị: Chạy trốn chớ tính sao. Quân của ngộ đã tan rã cả dồi. Có cái lỗ cống, có cái lỗ cống ở đây không? Chỉ cho ngộ, ngộ “lúp”.
Chiêu Thống: Trong triều làm gì có lỗ cống. Lỗ cống ở nhà bếp đó.
Tôn Sĩ Nghị: Nhà bếp ở đâu?
Thái hậu: Nhà bếp ở hướng này.
Tôn Sĩ Nghị: Thôi ngộ bye nhé.
(Đại bác nổ càng lúc càng nhiều hơn)
Chiêu Thống (nắm tay mẹ): Thôi giờ ta cũng chạy thôi.
Thái hậu: Chạy đi đâu?
Chiêu Thống: Chạy khỏi chốn này rồi tìm cách sang Tàu.
Thái hậu (mếu máo): Chạy khỏi chốn này? Trời ơi! Còn ngai vàng? Còn rương sâm nhung? Còn rương quế phụng? Còn châu báu lụa là? Còn thùng hột xoàn, còn rương cẩm thạch?
Chiêu Thống (hét): Bỏ lại hết!
Thái hậu: Không được, bây đâu? Khuân hết của cải theo bà. Bây đâu? Bây đâu? Ủa, sao không có đứa nào thưa dạ gì ráo trọi vậy cà?
Chiêu Thống: Lính tráng tì nữ còn đâu nữa mà sai khiến.
Thái hậu: Nếu vậy mẹ hỏng chạy đâu. Mẹ ở lại đây chịu chết với kho tàng của mẹ.
(tiếng đại bác nổ với tiếng la ó)
Chiêu Thống: Lẹ lên đi mẫu hậu! Chạy sang Tàu mau lên, chết tới nơi rồi mà còn tiếc của.
Thái hậu: Con biểu mẹ vượt biên sang tàu với con. Nhưng sang đó con có chịu đi...cày con nuôi mẹ không? Hay suốt ngày con đi Disco con bỏ mẹ ở nhà một mình, mẹ buồn, mẹ ăn hỏng được, ai nấu cơm cho mẹ ăn, ai ru cho mẹ ngủ chớ?
Chiêu Thống: Con lo hết, giờ chạy thôi, chết đến nơi rồi.Tây Sơn mà vào đây được thì mẹ con mình…đi cải tạo cả đám!
Thái hậu (rên rỉ): Trời ơi là trời! Tây Sơn ơi là Tây Sơn, mắc mớ chi mi tới đây làm ta khốn đốn thế này. Giờ chạy đi đâu? Làm sao ta nỡ rời cung son điện ngọc.
Thái hậu (ca điệu Thủ Phong Nguyệt):
Ôi, cung son!
Giờ một thoáng xa lìa.
Lòng đau đớn chẳng hề nguôi.
Trời hỡi! Nỡ lòng sao?
Không xót thương thân phận con...giàu!
Bắt con...nghèo sao đành?

Chiêu Thống (ca vọng cổ):
Mẫu hậu. Mẫu hậu ơi, mẫu hậu có hiểu được lòng con trong nỗi xót xa khi lìa cung điện. Để rồi đây lưu vong nơi xứ lạ nhìn tháng năm trôi mà nát ruột tơi … bời.
Mẫu hậu ơi, quân Tây Sơn đã vây chặt quanh thành. Tôn Sĩ Nghị không còn phương chống đỡ, thì mẹ con mình khó được toàn thây. Mẫu hậu ơi, cái tội con cõng rắn cắn gà nhà Tây Sơn đâu tha thứ, thôi thì hãy kịp ra đi sống tạm bên Tàu đợi thời cơ biến đổi…
Thái hậu (nói): Biến đổi được gì nữa mà biến? Đứa nào ngồi được trên ngai vàng này là nó ngồi luôn, hỏng chịu bò xuống đâu ở đó mà biến.
Chiêu Thống (ca tiếp): Mẫu hậu ơi, áo mão cân đai ngai vàng điện ngọc, có nghĩa gì đâu trong phút giây này?
Hãy thoát thân mau giả dạng dân thường. Vua với chúa lúc này càng dễ chết, mà chết rồi thì có được gì đâu. Mẫu hậu ơi, hãy lắng nghe con, lắng nghe con nói lời hơn thiệt. Cởi mão, ném đai, để bảo toàn sinh mạng đợi mai sau ta chiếm lại ngai vàng.
Trời ơi, tất cả giờ đây chỉ là phù du ảo mộng, cuốn hút con người vào hố thẳm đam mê. Mấy ai biết được mình mơ tàn cơn tỉnh mộng thấy mình trắng tay. (Lúc này Chiêu Thống chỉ còn mặc một chiếc xà lỏn).
Ca: TRĂNG THU DẠ KHÚC
Ôi! Xót xa thân phận cho triều nhà Lê phải cáo chung.
Đớn đau khôn cùng.
Xa cách muôn trùng!
Lầu son gác tía miếu vua cha.
Bấy lâu huy hoàng, bây giờ đành tan theo khói mây.
Ôi! Triều nhà Lê.
Phút giây tan tành.
Khóc thương tiên phụ đã dày công đắp xây.
Thái hậu (ca vọng cổ):
Thôi con ơi đừng than thở, thở than gì thêm nữa. Mẹ hổng đi đâu mẹ chỉ ngồi đây cho “phẻ” tấm thân...già!
Ca TRĂNG THU DẠ KHÚC
Ôi, chiều hôm qua mẹ thấy nhức lưng.
Kiếm ra ông thầy.
Ổng nói bệnh này.
Mà không châm cứu sẽ chết thôi.
Ổng cho ngày hẹn sẽ trở lại đây ổng… chích cho.
Chiêu Thống (níu tay mẹ): Trời ơi, chết tới nơi còn châm với chích gì nữa. Chạy thôi!
(Cả hai dằng co giữa tiếng la ó trong hậu trường)
Chiêu Thống: Mẫu hậu ơi, giờ gấp lắm rồi, đừng chần chờ gì nữa, chết thật rồi. Con van lạy mẫu hậu, hãy theo con (nhìn lại mẹ). Í, mẫu hậu còn mặc quần áo của bà hoàng thì lộ tông tích của con mất. Cởi lẹ lên (Chiêu Thống giựt khăn vành của mẹ ném)
Mẫu hậu (mếu máo): Con ơi là con, sao ra nông nỗi này!
(Tiếng đại bác, tiếng la ó càng dồn dập, mẫu hậu thật sự run sợ vội cởi áo khoác, áo dài, điệu bộ vẫn còn luyến tiếc. Bên trong còn bộ bà ba trắng).
Con ơi, trước khi chạy đi cho mẹ…sờ cái ngai vàng một chút, hun nó một cái. Nhớ quá hà! “Dzàng” không hà!
Chiêu thống (hấp tấp sợ hãi): Trời ơi! Rờ với rẫm gì nữa không biết.
(Đôi bên dằng kéo, khóc lóc một lúc rồi chạy vô hậu trường. Cung phi bước ra, ôm vết thương ở tay đi chập choạng)
Cung phi: Có ai cứu tôi không? Cứu tôi với! Cứu tôi!
(gục dưới chân ngai vàng rên rỉ)
Cung phi (nói lối): Trời ơi! Có ai biết đến một cung phi bị truất.
Trong cảnh nguy nàn chỉ trơ trọi một thân.
Ôi, kiếp hồng nhan sao quá đắng cay.
Giờ giã biệt cõi đời không một người đưa tiễn.
Vọng cổ:
Chiêu Thống bệ hạ ơi! Bệ hạ có nhớ chăng những ngày hương lửa. Trong giây phút lâm chung mà kỷ niệm xưa cứ vời vợi quay … về.
Ôi máu đào tuôn và lệ đẫm hoen tròng. Thương cho kiếp hồng nhan phận bạc. Cũng kiếp phi tần mà gối lẻ phòng không. Bệ hạ ơi, người có biết cho chăng, đời cung nữ được một lần sủng ái, ghi nhớ ơn sâu như trời cao biển rộng, giây phút ly loạn này vẫn nhớ mãi triền miên….
Tôn Sĩ Nghị (bước ra): Ê con nhỏ kia, mi là ai mà nằm đây rên rỉ quá dzậy? Chết tới nơi dồi mà còn…ca vọng cổ.
Cung phi: Ai đó? Cho tôi xin miếng nước.
Tôn Sĩ Nghị (xấc xược): Nước gì? Nước chanh, nước mía, hay nước …Tàu. Ta đang kiếm nước Tàu của ta đây mà vẫn chưa tìm được.
Cung phi: Trời ơi! Tôi khát quá. Làm gì có nước chanh bây giờ. Ông làm ơn cho tôi nước gì cũng được.
Tôn Sĩ Nghị (giở mặt cung phi lên): Chà! Con nhỏ coi cũng được quá hen. Theo ngộ về Tàu ha. (dìu cung phi đứng dậy, xoa xoa cái lưng). Nàng tiên của ngộ hủ leng, hủ leng ha (đẹp quá, đẹp quá.)
Cung phi (tát Tôn Sĩ Nghị một cái): Quân dê đại lộ! (chập choạng muốn té), không được xúc phạm đến ta. Biết ta là ai không? Ta là vợ của vua Lê Chiêu Thống đây.
Tôn Sĩ Nghị (xoa má): hê …hê …hê ... Người đẹp...gần chết đánh hỏng có đau ha (chạy lại ôm vai cung phi vuốt vuốt) “Dzuốt” giận, “dzuốt” giận, “dzuốt”… giận. Cưng ơi, Chiêu Thống của cưng đã …chết rồi. Yêu ngộ đi, yêu ngộ đi. Ngộ ái nị, ngộ ái nị!
Cung phi (thất thểu): Trời ơi! Chiêu Thống đã chết rồi. Bệ hạ ơi, bệ hạ….
Cố vấn Tôn Sĩ Nghị (chạy ra): Có bệ hạ đây, bệ hạ đây….hi….hi… (cười dê)
Tôn Sĩ Nghị (vỗ vai cố vấn): Làm cái gì dzậy? Của ngộ...xí trước mà!
Cố vấn: Chủ tướng. Chời ơi! ngộ tìm chủ tướng muốn chết hà. Cái lầy hà quân Tây Sơn ló pắn dữ quá. Chết đến lơi dồi, chết đến lơi dồi. Ta tìm đường tẩu về Chung Quốc thôi.
Sĩ Nghị (nói phét): Đồ cái quân hèn nhát. Giặc mới tới, chưa đánh mà đòi tẩu dồi (nhìn dớn dác) về Chung Quốc ngộ chém đầu làm gương.
(Bỗng có tiếng Quang Trung từ hậu trường vọng ra: Hỡi ba quân tướng sĩ hãy nghe lệnh ta vây chặt thành Thăng Long bắt cho được Lê Chiêu Thống và Tôn Sĩ Nghị. Đừng để chúng thoát thân ấy nhá!)
Cố vấn: Chời ơi! Chạy đi, chủ tướng. Quang Chung mà tới thì … (đưa tay ra dấu cắt cổ)
Sĩ Nghị (làm le): Đường đường ngộ là tướng mà chạy sao??!! Tôn Sĩ Nghị lày xưa lay há sợ đứa nào. Ngộ cương quyết ở lại đây chịu…
(Tiếng Quang Trung lại vọng ra: “Hỡi ba quân tướng sĩ, nếu bắt được Tôn Sĩ Nghị hãy chém đầu tức khắc cho ta?!”)
(Lúc này Sĩ Nghị sợ quá cùng cố vấn bỏ trốn. Hai lính của Quang Trung cầm đao chạy ra sân khấu tìm kiếm một lúc rồi trở vào, cố vấn cùng Sĩ Nghị trở ra sân khấu)
Sĩ Nghị: Hà, Quang Chung chỉ rung cây nhát khỉ mà lị cứ lói ngộ đi chốn. Chốn…chốn…chốn! Sợ gì mà chốn! … (tâm sự). Nghĩ lại, ngộ thấy nhục ha. Ngộ lỡ dại bỏ rơi hai chục con vợ già ở Chung Quốc, không biết tương lai tụi ló ra sao. Cũng bởi Chiêu Thống lăn lỉ quá, ló lói ở Việt Lam có nhiều hủ leng (gái đẹp) qua đó mà…hưởng tuần trăng mật ha!
(Vừa lúc đó Quang Trung bước ra quát)
Quang Trung: Quân nghịch tặc! Đừng hòng thoát thân, hãy tuốt gươm ra!
(hai bên lườm nhau)
Cố vấn (ca theo giọng hồ quảng): Mi là ai, mà dám xúc phạm đến chủ tướng của ta ha? (Nói giọng bình thường). Hả, mi là ai, hả?
Quang Trung: Ta, Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ, người đã đại phá 20 vạn quân Thanh. Giờ ta muốn lấy đầu quân cướp nước.
Sĩ Nghị (nhìn cố vấn): Ló lói cái gì dzậy? Ngộ không hiểu gì cả…Thông dịch...thông dịch...mau.
Cố vấn (thông dịch tiếng Tàu): xú…xi…xa… ngộ…chu…xu…quá…khẩu …xứ…xìu…quăng…lị…xuống…xí…ha!
Sĩ Nghị (trợn mắt): Hả? Ló dám lói đánh…chết cha ngộ ha? Cha chả, thằng hỗn xược… (Nhạc đệm bài “máu nhuộm bãi Thượng Hải” để hai bên giao đấu. Sĩ Nghị chưa đánh đã run sợ đẩy cố vấn ra)
Sĩ Nghị (gọi cố vấn): Đệ tử, nhào ra mầy! Mày tả ló cho ta. Có chết thì…mầy chịu!
Cố vấn (múa vài đường quyền): Quang Chung, hãy xem “Kung Fu” ngón… “Tả bí lù” của ngộ! (Quang Trung đạp cố vấn)
Sĩ Nghị (nạt cố vấn): Sao mày dốt quá mầy! Dạy mày bấy lâu, quên hết bài rồi ha? Giờ xổ ngón “xương xá” cho ta (nói rồi, đẩy đệ tử ra).
Cố vấn: Để từ từ ngộ lấy đầu Quang Chung nấu …súp ha!
(Quang Trung lại đạp cố vấn một đạp nữa. Tôn Sĩ Nghị đành nhảy ra giao đấu. Hai bên múa gươm trong nhạc đệm, giữa tiếng chiên trống la ó bên trong hậu trường. Cuối cùng Sĩ Nghị thua. Cố vấn vội cõng Sĩ Nghị trốn thoát)
Quang Trung (giơ kiếm lên cao dõng dạc): Hỡi ba quân tướng sĩ! Dưới ngọn cờ chính nghĩa, quân dân ta đã đại thắng 20 vạn quân Thanh đem ca khúc khải hoàn cho quê hương xứ sở.
(Nhạc đệm bài “Kìa đoàn quân chiến thắng” cùng với tiếng “hoan hô”! “hoan hô” trong hậu trường)
Ngô Văn Sở với hai lính cầm cờ “Cờ vàng mặt trời đỏ” bước ra hô to: Quang Trung vạn vạn tuế, vạn vạn tuế!
Quang Trung (đợi hết nhạc đệm, lại dõng dạc): Hỡi ba quân tướng sĩ! Trải từ thời Trịnh, Nguyễn phân tranh. Cuộc nội chiến khiến đồng bào ta vô vàn thống khổ. Nay, còn thêm cái hoạ Mãn Thanh dày xéo quê hương khiến nước Nam điêu đứng. Chúng ta, những con người đại nghĩa, đã không ngại gian lao, không tiếc máu đào, quyết đem chiến thắng về cho quê hương dân tộc. Mùa xuân này đến với chúng ta tuy muộn màng nhưng từ đây sẽ là mùa Xuân bất diệt!
Đồng thanh: Hoan hô! Hoan hô!
Ngô Văn Sở: Kìa Ngọc Hân công chúa!
Ngọc Hân (tay cầm cành mai cùng một cung nữ bước ra): Từ Nam Hà thiếp hay tin chiến thắng tới tấp của quân ta. Thiếp vô vàn sung sướng, nên không quản đường xa lặn lội đến đây dâng một cành mai để mừng xuân chiến thắng.
Quang Trung (nhận hoa): Cảm tạ phu nhân!
(hô to) Đất nước Nam độc lập muôn đời!
Tất cả đồng thanh hô lớn: Muôn đời! Muôn đời!
(Nhạc đệm hùng hồn bài “kìa đoàn quân chiến thắng…”)
Màn hạ…

Hết.


Trần Thị Nhật Hưng (biên soạn)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28/02/2012(Xem: 3562)
Ôn Bài (Vở Hài Kịch Tại Đêm Văn Nghệ Thiền Trà) Chồng: (Vừa từ sau sân khấu đi chân không ra vừa than thở) Tui đã nói với bà rồi đừng có lên chùa Ôn Phổ Hương nữa, cứ hễ đến chùa Ôn ấy là bị mất đồ, lần trước thì tôi mất cây dù, hôm nay thì đôi giày, tui mới mua có mấy ngày tự nhiên không cánh mà bay Vợ: Ui chao, mất đồ thì mất chứ mắc mớ chi Ôn Phổ Hương mà ông nói ác ôn rứa! Chồng: Chứ bà không nhớ năm ngoái khi tu học khóa 7, Ôn ấy dạy luật "Nhân Quả" ở lớp mình, Ôn kể chuyện hồi nhỏ Ôn đi tu, nhưng cứ hễ đến rằm và 30 là ăn cắp xôi, chè cúng trên bàn thờ xong bỏ dưới chân đèn để dành tối khuya rồi đem ra ăn đó hả. Để rồi khi lên Sài Gòn học Ôn bị cái 'qủa' là mất liền tù tì 5 chiếc xe đạp khiến cho Ôn Bổn Điền điếng cả người mà nói không nên lời đó sao? Vợ: Răng mà không nhớ, nhưng chuyện nớ có liên quan chi tới chuyện mất đồ của ông mô.
26/02/2012(Xem: 5278)
Vì sao mà các Phật tử Ưu Bà Di lại đi chùa nhiều hơn và tu hành tinh tấn hơn các Phật tử Ưu Bà Tắc? Chúng con, Chúng tôi xin qúy Ôn, qúy Thầy, Cô cùng toàn thể Phật tử lắng nghe câu trả lời của các vị ấy qua vở kịch "Bể khổ của Mẫu hậu 3 Miền". Xin mời thưởng thức (phần nhạc đệm cho vở kịch: Lồng nhạc bài "Em đi Chùa Hương, Mưa trên phố Huế và Sài Gòn đẹp lắm khi 3 nhân vật 3 miền xuất hiện)
22/08/2011(Xem: 5665)
*Cảnh một: (Mẹ và Thư khệ nệ kéo hành lý bước ra sân khấu, đặt xách tay trên bàn) Mẹ (đảo mắt nhìn quanh) lớn giọng: Trời ơi là trời, có phải nhà mình không nè trời? Sao mà nó dơ và bề bộn quá không biết nữa. Con Thanh nhà này thật hư đốn. Nói đi tu học không đi. Ở nhà phải biết dọn dẹp chứ!
12/05/2011(Xem: 6445)
Kịch: Nỗi Buồn Mẹ Tôi - Cẩm Ly; Hoài Linh; Hồng Vân
28/12/2010(Xem: 3261)
QT: (Vừa lau chùi bàn ghế vừa nghêu ngao hát) “yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ, yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ…….” Vợ: Chao, sáng sớm mi làm chi mà hát hò nghe não ruột rứa? Mạ bị dị ứng khi nghe bài hát ni lắm nghe con, lần sau đừng có hát nó trước mặt Mạ nữa hí? QT: Dạ bài bát ni bản thân hắn có tội tình chi mô mà Mạ ghét hắn tội nghiệp rứa? Vợ: Thì (ngập ngừng…) ngày xưa cũng vì mê nhạc của ông Trinh Công Sơn, để rồi khi gặp Ba mi, tau cũng bắt chước nảy sinh “lòng từ bi bất ngờ” nên mới “xuất giá” đó, (giọng ảm đạm) Chứ giá như lúc nớ mà nghe lời Ôn Mệ mình lên Chùa lo tu hành, thường xuyên kinh kệ, nghe qúy Thầy qúy Cô dạy cho cách tôi luyện lòng từ bi vĩnh hằng, trường cửu thì giờ ni ….(thở dài não ruột…)
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567