Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tháng Mười Nhớ Mạ

06/01/201921:11(Xem: 3589)
Tháng Mười Nhớ Mạ
me-con-02
THÁNG MƯỜI NHỚ MẠ
(Bùi Công Nguyên, cuối tháng 10 âm lịch năm 2018)

Mỗi năm vào khoảng cuối tháng 10 âm lịch, con thường hay buồn. Vì sao mạ có biết không? Đặc biệt là năm nay con buồn hơn mọi năm khác vì con về nước mà không về làng Đơn Duệ tận ngoài miền Trung khô cằn của mình để được đến thắp nén hương trên mộ mạ.

Con biết rất rõ ngôi mộ của mẹ chỉ là một nấm mồ do một đứa cháu đắp lên để làm nơi cho con cháu về thăm chứ thực sự làm gì còn xương cốt của mạ dưới đó bởi ở vùng giới tuyến Vĩnh Linh nơi làng mình đã bị bom B52 đào xới thành từng hố sâu từ hồi năm 1968.

Tháng 10 âm lịch đối với con là ngày mạ lìa đời, bỏ lại một đứa bé 11 tuổi, tứ cố vô thân vì sau khi mạ mất hai người chị của con cũng mỗi người đi ở đợ một ngã. Còn nhớ như in, trước lúc trút hơi thở cuối cùng, mạ đã trăn trối rằng mạ rất lo rồi sẽ không có ai giúp nuôi con ăn học nên người.

Và đúng như mạ nghĩ, chẳng bao lâu sau, con đã trở thành một đứa bé mồ côi cả cha lẫn mẹ và đi chăn bò thuê để kiếm cơm sống qua ngày. Rồi sau khi bị Tây bắt bỏ tù ở nhà lao Hồ Xá vì họ nghi con làm liên lạc cho Việt Minh, con đã đi làm việc vặt tại nhà của một bà vợ lính Tây, rồi xin đi làm bồi trong những câu lạc bộ Pháp, và sau cùng trôi dạt vào sống trong một trại mồ côi dành cho con lính ở Huế. Và cũng chính từ ngôi trường mồ côi này, nhớ lại sự lo lắng của mạ, con đã cố gắng không ngừng học tập, chịu khó, chịu khổ, từng bước và từng bước, khoảng trên 10 năm sau con cũng có được học hàm học vị đại học và có một chỗ đứng không đến nổi quá tầm thường trong xã hội tại miền Nam, và con cũng đã rất vui về nổ lực phi thường của con. Con vui vì, ngoài mục tiêu làm việc để sống, con cũng đã làm được một số công việc giúp cho giới trẻ có hoàn cảnh khó khăn vươn lên.

Ngày mạ còn sống con có một khoảng thời gian ngắn của tuổi thơ bên mạ. Kỷ niêm thân thương nhất của con với mạ là trong những đêm hè trời nóng, mạ ngồi nhai trầu còn tay thì cầm chiếc quạt mo cau giỗ giành cho con có giấc ngủ được yên bình. Lúc ấy còn quá nhỏ để con có thể được phép hỏi về quá khứ của mạ. Chỉ biết quê mạ ở Ba Đồn, lấy ba quê ở Vĩnh Linh làm vợ thứ hai sau khi người vợ đầu của ba đã mất. Nhiều câu hỏi về gia đình, quê quán của mạ cho đến tận bây giờ con chưa có câu trả lời. Nhưng qua con mắt tuổi thơ của con ngày ấy và ngay cả bây giờ nhớ lại, mạ không phải là một người có quá khứ êm đềm và hạnh phúc như những người phụ nữ khác ở quê mình.

Cũng trong những đêm hè ấy, giữa hai giấc ngủ, con được nghe tiếng hát văng vẵng trầm buồn của những người lái buôn từ trên những con đò dọc chạy xuôi ngược trên sông Châu Thị chảy ra sông Hiền Lương. Ngày nay không còn nữa bóng dáng của những con đò dọc và sông Châu Thị cũng đã có một cây cầu nên cả những chuyến đò ngang cũng vắng bóng luôn.

Cạnh bên làng Châu Thị có một cái đình và một ngôi chùa của làng Đơn Duệ được bao quanh bởi một khu rừng thưa cũng biến mất. Ngôi đình làng điển hình rất rõ nét cho một xã hội nhỏ cá lớn nuốt cá bé, chính vì tệ nạn đó mà mạ đã cố gắng cho con đi học để sau này con không bị hành hạ, bắt nạt. Nhưng ngôi chùa thì con rất thích vì tiếng chuông mõ trong những mùa Vu Lan đã làm cho con cảm thấy gần mạ hơn, yêu thương mạ sâu lắng hơn. Cả quá khứ vui ít buồn nhiều ấy bây giờ thật sự đã tan biến mất. Mạ hãy nghĩ còn sợi dây nào nữa để níu kéo, vẫy gọi, một ông già bây giờ đã trên 80 tuổi, trở về lại với quê xưa?

Chưa hết, không như những vùng đất khác ở miền Trung, nơi con sinh ra không có ai giàu sang phú quý, chỉ có đất cày trên sỏi đá và gió Lào thổi tróc mái nhà vào mùa hè và gió bấc lạnh buốt trong những đêm đông không có tấm chiếu đủ lành lẹ để đắp. Nơi con sinh ra cũng là nơi mà mọi người phải làm lụng vất vả từ sáng sớm đến chiều tối quanh năm mới có đủ hạt gạo và củ khoai củ sắn để sống qua ngày. Bụng đói khoác chiếc áo tơi cời đi chăn bò vào mùa đông bây giờ nhớ lại con vẫn còn cảm thấy cái lạnh buốt xương. Con thấm thía vô cùng vị trí vào đời quá mỏng của con. Và có lẽ cũng chính nơi quê hương nghèo khó này đã hun đúc con thành con người miệt mài tìm con đường sống cho bản thân và những người cùng chung số phận như con.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17/12/2015(Xem: 4933)
Ai cũng có những câu chuyện trong cuộc đời của mình. Có câu chuyện theo thời gian ta đã quên, nhưng cũng có câu chuyện làm cho ta nhớ mãi. Và khi ta kể ra, có người cho đó là vớ vẫn nhưng nó lại làm ta thay đổi cách nhìn, cách sống của mình. Câu chuyện cuộc đời của cậu bé Lucky đã trở thành một trong những câu chuyện huyền thoại của cuộc đời tôi. Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, đó là ngày thứ 4, tôi ra mở cửa để đón chào ngày mới. Hôm nay ngày mới chào đón tôi bằng một chú mèo con mới sinh mà mẹ nó bỏ rơi trước cổng nhà đứa cháu. Dù đã được báo trước nhưng tôi không khỏi ngỡ ngàng trước hình dáng của một chú mèo sơ sinh. Người ướt sũng và tím tái. Chú được đựng trong một chiếc hộp giày và quấn trong một chiếc chăn. Tôi vội vàng đi lấy thêm những chiếc khăn khác để cuốn vào người cho bé.
17/12/2015(Xem: 14727)
Trong khu rừng kia có một con khỉ rất hạnh phúc. Nó tìm ăn những trái cây ngọt lịm khi đói và nằm nghỉ ngơi khi mệt. Một ngày, con khỉ đang lang thang bìa rừng thì thấy một ngôi nhà… Trong ngôi nhà nhỏ bé đó, nó thấy một cái bát to đựng toàn táo, những quả táo tuyệt đẹp. Con khỉ liền trộm lấy một quả và chạy thật nhanh trở lại khu rừng.
16/12/2015(Xem: 3717)
"Ta sẽ không khi nào quên được con đâu," ông lão nói lầm bầm. Mấy giọt nước mắt chảy xuống lăn trên đôi gò má đầy nếp nhăn của ông. "Ta già mất rồi. Ta nào còn có thể lo gì cho con được nữa!" Chú chó nghiêng đầu qua một bên và ngước mắt nhìn lên ông chủ. Chú chó khẽ sủa: "Gâu gâu! Gâu gâu!" Chú ngoe nguẩy cái đuôi, chú muốn biết xem ông chủ của chú đang tính làm chuyện gì đây. "Ta không thể lo được cho chính bản thân ta, làm sao mà ta còn lo chi nổi cho con nữa!" Ông lão ôm ngực lên cơn ho liên tục. Ông rút ra một chiếc khăn tay và đưa lên mũi hỷ thật mạnh. "Ta sắp phải tới xin ở trong nhà dưỡng lão mất rồi, đâu có thể đem con theo được. Con biết đó ở trong cái nhà người già này người ta có cho nuôi chó đâu!"
15/12/2015(Xem: 5511)
Một vị thiền sư và một trong những đệ tử ưu tú nhất phải trở về một thiền viện ở trong núi lúc đêm khuya đã trễ lại gặp một cơn bão mùa đông dữ dội nổi lên trên con đường hiểm hóc. Dừng lại thời sẽ chết giữa đồng hoang; tiếp tục đi thời có thể nguy hiểm đến mất mạng vì rơi xuống những bờ giốc trơn trợt. Chỉ có cách lần bước đi tới là nhờ những lằn chớp loé lên soi sáng con đường phía trước mặt. Hai người chậm chạp lê dần từng bước tới phía trước trong gió thét gầm và mưa quất xối xả.
12/12/2015(Xem: 4291)
Đi mãi rồi cũng phải đến, mặt trời đã lên cao làm người tôi muốn bốc hỏa. Khi xe chúng tôi luồn lách một cách khó khăn qua các ngõ hẻm chỉ vừa đủ chiều ngang một chiếc xe, thì mọi người đã quy tụ đầy đủ ngoài sân. Một thiếu sót kỹ thuật đáng kể trong buổi phát xe tại Ninh Bình. Chẳng là phái đoàn bận ra Đà Nẵng nên không nhận được danh sách người nhận xe, để viết sẵn bảng tên ở nhà. Đến nơi Sư Cô Như Giác mới giao cho tôi viết, làm sao viết kịp, nhờ các Thầy của Chùa viết hộ họ lại viết sai. Các bệnh nhân khuyết tật chờ lâu cũng mệt, người nhà họ thấy xe lăn để mời mọc, bèn bế họ lên ngồi tạm. Phát sinh ra cảnh "Râu ông nọ cắm cằm bà kia", thành xe tên người này, bảng cầm tên người khác. Họ cãi nhau chí chóe, đã lỡ ngồi lên xe rồi không ai muốn đổi nữa!
03/12/2015(Xem: 9225)
Báo chí thế giới hiện đang đồng loạt đưa tin về việc người sáng lập ra mạng xã hội Facebook - Mark Zuckerberg - tuyên bố sẽ hiến tặng 99% cổ phần Facebook để phục vụ cho các mục đích từ thiện. Tuyên bố này được đưa ra khi vào ngày thứ 3 vừa qua, Zuckerberg và vợ - cô Priscilla Chan đã đón con gái đầu lòng - Max. Tổng trị giá số cổ phần mà Zuckerberg dự kiến hiến tặng hiện có trị giá vào khoảng 45 tỉ đô la. Tất cả những điều này họ làm vì sự ra đời của cô con gái nhỏ - Max. Một lá thư xúc động đã được ông chủ Facebook đăng tải lên trang cá nhân với một tiêu đề giản dị: “Lá thư gửi tới cho con gái của chúng tôi”:
27/11/2015(Xem: 4637)
- Tên họ cháu là gì? - Tony Nguyễn. - Vậy cháu là người Mỹ gốc Việt (Vietnamese American) ? - Không, tôi là người Mỹ (American). - Không có ai là người Mỹ “ròng” tại xứ Hoa Kỳ nầy cả. Chỉ có người Da Đỏ thường được xem là người Mỹ Nguyên Gốc (Native American) ở đây thôi. Nhưng thực ra họ cũng là người xứ khác đến đây sớm nhất mà thôi. Đây là đất nước hợp chủng nên mỗi dân tộc trước khi thành người công dân Mỹ đều có tên xứ gốc của mình đứng ở đằng trước như người Mỹ gốc Nhật, người Mỹ gốc Hoa, người Mỹ gốc châu Phi, người Mỹ gốc Anglo... - Tôi không cần biết chuyện của người khác. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ.
27/11/2015(Xem: 4810)
Một nữ công-nhân làm việc tại một xí-nghiệp chế-biến thịt đông lạnh. Một buổi chiều, khi đã hoàn-thành công-việc, như thường-lệ cô đi vào kho đông lạnh để kiểm-tra một chút. Đột-nhiên, cửa phòng lại bị đóng và khóa lại! Cô bị nhốt ở bên trong mà không một ai biết!!! Cô vừa hét khản cổ họng, vừa đập cửa với hy-vọng có người nghe được tiếng mình mà đến cứu! Nhưng vẫn không có ai nghe thấy!!! Lúc này, tất-cả công-nhân đã tan ca! Toàn bộ nhà máy đều yên-tĩnh!!! Sau 6 giờ chiều hôm ấy, công-nhân lạnh cóng người, tuyệt-vọng và đau-khổ! Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa!!! Thì bất-ngờ được người bảo-vệ đến mở cửa cứu ra ngoài!!!
26/11/2015(Xem: 4666)
Tại thành phố Berlin thủ đô của nước Đức, có một ngôi chùa mang tên một ngọn núi thiêng, nơi Đức Phật ngày xưa hay thuyết Pháp, đó là chùa Linh Thứu. Vị trụ trì hiện nay mang một cái tên là Diệu Phước, nên các thiện nam tín nữ đổ xô về chùa lễ bái rất đông vì tin rằng chùa này rất “linh“ và cầu xin gì cũng được nhiều “phước“. Quả thật thế! Một số đại gia đến chùa làm công quả, lúc đầu chỉ có một nhà hàng cơ sở làm ăn, sau vài năm ôi thôi cửa tiệm mọc ra như nấm, tiền thu vào đếm không xuể. Thế là họ lại càng tin tưởng vào phước đức của ngôi chùa, từ đấy ngôi chùa Linh Thứu đã đi vào huyền thoại.
13/11/2015(Xem: 4560)
Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút gì đó”.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]