Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Truyện ngắn: Bên trong mềm yếu

08/12/201822:37(Xem: 3756)
Truyện ngắn: Bên trong mềm yếu
bentrongyeumen_manduonghong

 Truyện ngắn 1.500 chữ

 

 BÊN TRONG YẾU MỀM

      Hễ gặp mặt lớp trưởng bất kỳ đâu, dù đang ở trong sân trường hay ngoài đường phố quán xá, băng “Ngũ Quỷ” bọn tôi đều đồng thanh tương ứng mở năm cái loa được mở hết công suất ghẹo:

“Thịnh Mái ơi… Chị đi đâu đó?”

Mỗi lần đụng mặt bọn tôi, bị ghẹo sát ván như vậy, Thịnh vẫn không lộ vẻ hờn giận mà cười tươi tắn, giơ tay hăm dọa, rồi ỏng à ỏng ẻo đi te te, miệng nói: “Tha giùm, tha giùm. Đồ mấy cái bà yêu tinh quỷ sứ”. Trưởng lớp 9C của bọn tôi là một trang nam nhi dễ chịu, và dễ thương như vậy đó. Cái biệt danh ác ôn kia không rõ do kẻ độc mồm nào bày đầu gán tặng cho Thịnh, chỉ biết rằng băng ngũ quỷ bọn tôi gồm: Ly, Kim, Thoa, Thuỷ, Ái là những kẻ có công “truyền bá cổ động” biệt danh đó một cách dai dẳng, siêng năng đến độ quen miệng. Và, tuy Thịnh thường hô “Tha giùm, tha giùm!” mỗi khi bị ngũ quỷ gọi ghẹo, nhưng bọn tôi biết tỏng trong bụng anh chàng lớp trưởng cũng khoái khoái được ghẹo lắm. Bọn tôi biết chắc vậy, vì có một lần cả năm đứa dặn dò nhau sẽ làm lơ, không nói không rằng, không chọc ghẹo gì khi đụng mặt Thịnh “Mái”. Năm đứa ngược đường với lớp trưởng hôm ấy, không đứa nào hó hé động môi, thậm chí không nghe được tiếng thở. Vượt qua nhau, ngay lập tức, bọn tôi nghe tiếng Thịnh cất lên phía sau:

“Nè mấy bà kia, sao bữa nay câm hết vậy?”

 Năm đứa đứng lại, quay nhìn, và cùng bật cười trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của lớp trưởng. Nhỏ Ly là đứa luôn luôn mau mồm lẹ miệng nhất bọn:

“Ghẹo hoài sợ bạn buồn, bạn giận tụi này làm sao!”

Bốn đứa tôi hùa theo:

“Đúng đó, tụi này hứa tha giùm bạn rồi! Tha luôn!”

Thịnh nhăn nhó, gãi đầu bứt tóc, nói như nhõng nhẽo:

“Hổng dám buồn giận đâu! Năm mà hổng chịu ghẹo nữa thì Thịnh mới buồn giận đó!”

Ngũ quỷ nhao nháo:

“Thiệt hông đó? Thiệt vậy hở?”

“Nói lẫy phải không, chị Hai?”

Thịnh ỏng ẹo, phì cười thật dễ thương, không trả lời mà bỏ đi một lèo. Nhỏ Ly tắc lưỡi, lắc đầu nói:

“Thiệt hết biết! Không hiểu nổi lớp trưởng của tụi mình. Nè, tụi bây ơi, nếu tụi mình không chọc ghẹo nữa, chắc anh chàng buồn tình tự tử đó nghen!”

Vậy là băng ngũ quỷ tiếp tục “trường ca chọc ghẹo”…

Buổi học hôm đó, lớp tôi xảy ra một vụ “động trời” gây náo động cả trường. Đầu đuôi sự việc cũng do bạn Hưng mà ra. Hưng là một học sinh biếng học, ham chơi bi-da và game hơn học bài vở, lại có tánh thói hoang đàng, nói chung là hạnh kiểm xấu nhất lớp, kém nhất trường. Sáng đó, Hưng không đeo huy hiệu, áo không chịu “tém thùng” và nút thì “quên” gài đến ba hột trước ngực. Hưng xếp hàng vào lớp, ngang qua cô giáo Thanh, bị cô chặn lại và bắt “nghiêm chỉnh tuân hành nội quy kỷ luật nhà trường”. Hưng đã tỏ thái độ ngang bướng, và lộ rõ những cử chỉ xem thường cô giáo trước mặt cả lớp. Cô giáo đã lệnh cho Hưng quỳ xuống bên hiên lớp. Hưng bất tuân. Cô nghiêm cấm Hưng bước vào lớp học. Hưng bỏ chạy về nhà ngay sau đó.

… Cô đang giảng bài cả lớp đang im thin thít lắng nghe. Chợt có hai người đàn bà mặc đồ bộ bông hoa lòe loẹt từ bên ngoài bước xồng xộc vào lớp. Không hiểu hai bà này đã lọt qua cổng bác bảo vệ bằng cách nào, mà vào đến đây với thái độ hiên ngang. Thập thò thập thụt ngoài cửa lớp là Hưng. Một bà hung tợn đứng chống nạnh trấn ngay đầu lối lên xuống giữa hai dãy bàn, hét tướng lên:

“Ngồi im hết. Đứa nào rục rịch liệu hồn tao!”

Cả lớp trố mắt sửng sốt, ngồi trơ ra như đá, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra. Còn bà kia, ung dung chắp hai tay sau lưng bước lại bên cô giáo Thanh. Cô giáo giật mình biết chuyện chẳng lành, vội bước lùi ra sau mấy bước, đến đứng tựa vào bàn của cô. Bà kia hung hăng chỉ thẳng vào mặt cô giáo, nói hung tợn:

“Mày bắt em tao quỳ phải không? Mày dám làm nhục nó trước bạn bè của nó hả?”

Cô giáo Thanh dường như đang khiếp hãi quá, nên không nói gì được dù chỉ nửa lời. Người đàn bà hung hăng nọ đã bước sấn tới phía cô giáo. Diễn biến sự việc diễn ra rất nhanh, kể thì quá chậm.

Đang lúc cả lớp chúng tôi ngồi bất động vì sửng sốt lẫn khiếp đảm, chợt một nam sinh đứng bật dậy, phóng khỏi chỗ ngồi. Đó là Thịnh “Mái”, Trưởng lớp dễ thương của lớp 9C. Thịnh xô người đàn bà đứng trấn giữa đường qua một bên, bà này té lăn kềnh ra sàn lớp. Nhanh như gió cuốn, Thịnh bay đến níu lấy cổ áo bà kia từ phía sau, kéo giật về phía mình. Bà này bị giật ngửa ra sau đụng Thịnh. Cả hai mất thăng bằng trên bục giảng, cùng té nhào xuống sàn. Thịnh bị bà nọ đè chồng lên trên.

Chỉ đến khi chuyện xảy ra như vậy, các bạn nam sinh mới tỉnh hồn tỉnh trí, cùng đứng dậy, nhào ra để tiếp cứu cô giáo và lớp trưởng. Hỗn loạn xảy ra. Hơn mười bạn đã đứng bao quanh cô giáo thành hàng rào kiên cố. Những bạn khác xông đến lôi bà nọ rời khỏi Thịnh. Một số nam sinh khác đứng vây bà kia lại với tinh thần “sẵn sàng chiến đấu”. Vài bạn khác đã chạy ra khỏi lớp, báo cho các thầy hay hung tin…

        Vụ đại náo học đường này rốt cuộc đã được dàn xếp êm xuôi. Hai người đàn bà hung tợn toan tính hành hung cô giáo được chính quyền “săn sóc sòng phẳng” theo luật pháp. Hưng bị khiển trách dưới cột cờ vào buổi sáng thứ hai. Rồi mọi việc cũng trôi qua.

        Điều để lại trong lòng cô giáo lẫn 54 học sinh lớp 9C và đông đảo các thầy cô, học sinh trong trường là nghĩa cử cao đẹp của lớp trưởng, người có biệt danh Thịnh “Mái”. Sóng gió đã chìm lặng bên ngoài đời thường, nhưng lại dấy lên trong thâm tâm băng ngũ quỷ bọn tôi. Cả năm đứa đều thay đổi cái nhìn về người bạn hiền “liễu yếu đào tơ” của mình. Té ra bên trong cái vỏ bọc ẻo lả, yếu mềm kia lại là sức mạnh cuồn cuộn, có thể đảo hải di sơn, xông pha trận tiền của một đấng mày râu hùng dũng. Ngũ quỷ hết dám trêu ghẹo lớp trưởng đáng kính nể của mình. Cả lớp 9C hãnh diện khi được có một người lớp trưởng nổi danh “liều mình cứu sư phụ”, được ban giám hiệu hết lòng khen ngợi biểu dương trong lễ chào cờ đầu tuần…

 

          “Ê, mấy ơi. Sao bữa giờ không chọc ghẹo tui nữa hở trời?”

          Thịnh gọi ngũ quỷ trong giờ ra chơi, nhỏ Ly kỳ này không mau miệng như mọi khi, nó hình như bị Thịnh “hớp hồn” từ dạo xảy ra vụ náo học đường. Phần nói trước thuộc về tôi:

          “Thôi đi bạn ơi. Tụi này không dám gọi bạn bằng cái biệt hiệu lỗi thời kia nữa đâu. Bạn là Thịnh Hảo Hớn rồi!”

          Thịnh làm bộ nũng nịu, dậm chân dậm cẳng:

          “Hổng chịu đâu, hổng chịu đâu. Buồn thấy mồ. Tui vẫn thích được mấy gọi bằng tên hiệu cũ à. Đổi thay, coi chừng tui kiện đến trung ương à nhen!”

          Nhỏ Ái cương quyết:

          “Trung ương biết chuyện cũng phải đồng ý với tụi này. Bạn cho tụi này rút lại cái biệt hiệu kia nghen, kỳ lắm lận!”

          Thịnh nhíu mày, giọng chân thật chí tình:

          “Không chịu. Nếu mấy lỳ… tui nghỉ học luôn. Còn không nghỉ học được thì xin chuyển trường khác. Dứt khoát!”

          Năm đứa tôi nhìn bộ mặt bí xị buồn so của Thịnh mà cùng lo lắng chạnh lòng, ngó nhau hội ý, rồi reo lên:

          “Hoan hô Thịnh Mái! Hoan hô Thịnh Mái! Hoan hôôô…”

          Thịnh cười tươi tắn, ỏng ẹo bước đi. Nhỏ Ly thở dài, nói:

          “Tội nghiệp…”

          Tôi liếc nhìn nhỏ Ly. Đôi mắt nhung của nó đang long lanh những giọt kim cương. Kim cương lấp lánh, lấp lánh…                 

  

MÃN ĐƯỜNG HỒNG 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
07/05/2015(Xem: 5743)
Ngày còn đi làm, cứ mỗi lần đến ngày 13 thứ sáu, các bạn đồng nghiệp trong sở tôi kiêng cử dữ lắm, ai cũng cho đó là ngày xấu nhất trong năm. Tôi thì không tin, chỉ cười, cũng không phản đối lòng tin của bạn bè nhưng bây giờ tôi cũng đâm ra sợ ngày này vô cùng: 13 Thứ sáu - ngày Anh tôi ra đi thật quá bất ngờ và quá đau đớn!
02/05/2015(Xem: 3819)
Khi tôi gặp Thầy lần đầu tiên, tôi thật sự là một kẻ phàm phu tục tử có đầy đủ tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến, đã chẳng tu mà chỉ biết hú là giỏi. Mặc dù tôi được sinh ra từ một gia đình có tiếng là theo đạo Phật lâu đời, nhưng từ khi có sự hiểu biết, tôi thấy bà và mẹ chỉ đi chùa mỗi năm vài lần vào dịp lễ lớn, cũng lạy Phật, thắp hương, khấn vái sì sụp gì đó rồi… hết. Còn tôi thì sao, tôi bị sinh ra vào những năm sau cuộc chiến, tưởng là hòa bình lập lại thì dân giàu nước mạnh, tôn giáo được tự do phát triển không ngờ mọi việc hoàn toàn ngược lại, ăn còn không đủ no nói gì đến việc đi chùa nghe Pháp, đọc kinh. Tóm lại tôi hoàn toàn mù tịt về Phật Pháp.
02/05/2015(Xem: 4675)
Tôi gặp nàng tại Đại nhạc hội Việt Nam tổ chức tại Düsseldorf vào một mùa Giáng Sinh xa xưa nhưng không bao giờ quên được dù nàng lúc đó lẫn lộn giữa rừng người đông đảo. Nàng không xinh đẹp tuyệt trần, không ăn mặt lòe loẹt nổi bật, cũng không hoạt bát ồn ào gây sự chú ý của mọi người. Nhưng đối với tôi thì nàng thật đặc biệt với dáng vẻ đoan trang thùy mỵ, với đôi mắt dịu dàng và với sự im lặng của nàng trong một góc vắng của hội trường. Nàng đứng đó, tay cầm một cuốn sách nhỏ, vừa đọc vừa... gặm bánh mì, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn xung quanh coi có gì “lạ” không rồi lại cắm đầu vào cuốn sách, cứ y như trong đó có chỉ chỗ giấu kho vàng vậy!
01/05/2015(Xem: 15352)
Được làm con Phật là điều vừa đơn giản, vừa hy hữu. Đơn giản, vì sinh ra trong một gia đình Phật giáo thì tự động theo cha mẹ đi chùa, lễ Phật, tin Phật ngay từ bé. Hy hữu, vì biết lấy Phật giáo làm lý tưởng đời mình và chọn sự thực hành Phật Pháp như là sinh hoạt nền tảng hàng ngày—không phải ai sinh ra trong gia đình đó cũng đều tin Phật từ nhỏ đến lớn, và nếu tin Phật, cũng không gì bảo đảm là hiểu Phật, thực hành đúng đắn con đường của Phật để gọi là con Phật chân chính.
23/04/2015(Xem: 3154)
Năm nay 2015 tôi có đến ba mùa Xuân. Đó là mùa Xuân của nước Đức, mùa Xuân của nước Nhật và mùa Xuân của Hoa Kỳ. Thông thường mùa Xuân bắt đầu vào cuối tháng 3 dương lịch và kéo dài ba tháng như vậy, để thuận với lẽ tuần hoàn của vạn hữu là Xuân, Hạ, Thu, Đông; nhưng cũng có nhiều nơi mỗi năm chỉ có hai mùa như quê tôi Việt Nam, là mùa mưa và mùa nắng. Trong khi đó Âu Châu, nhất là vùng Bắc Âu, mỗi năm cũng chỉ có hai mùa. Đó là mùa lạnh kéo dài nhiều khi đến 6 hay 7 tháng và mùa ấm chỉ có chừng 3 đến 4 tháng là cùng. Dĩ nhiên là sẽ không có mùa Hè và trời vào Thu lại nhanh lắm, để đón tiếp một mùa Đông băng giá lạnh lùng.
15/04/2015(Xem: 11375)
Một sớm mai nọ, tôi không nhớ ngày ta, ngày tây, chỉ nhớ đầu năm 1984. Buổi sáng hôm ấy đầy dáng Xuân cả đất trời Nam Hà, khi tôi và hằng trăm tù nhân chính trị trên đường đến hiện trường lao động ở dải đất dài, mà hai bên toàn là núi đá vôi cao, thấp trùng trùng, điệp điệp. Người địa phương Ba Sao gọi là THUNG.
31/03/2015(Xem: 18446)
Dianne Perry, (sau này được biết đến qua pháp danh Tây Tạng của cô là Tenzin Palmo) là một vị ni cô người Anh đầu tiên, đã ẩn cư thiền định suốt 12 năm trong một hang động cao 12.300 bộ trên dãy Hy Mã Lạp Sơn, cách ngăn khỏi thế giới trần tục bởi những rặng núi phủ đầy tuyết trắng quanh năm. Tenzin Palmo đã sống một mình và tu tập trong động tuyết này. Cô đã chạm trán với những thú rừng hoang dã, đã vượt qua những cơn lạnh khủng khiếp, những cái đói giết người, và những trận bão tuyết kinh hồn; cô tự trồng lấy thực phẩm và ngủ ngồi trong cái hộp gỗ rộng cỡ 3 bộ vuông (theo truyền thống Tây Tạng, các vị tu sĩ đều tọa thiền trong một cái hộp gỗ như vậy). Cô không bao giò ngủ nằm. Mục đích của Tenzin Palmo là chứng đạo trong hình tướng một người nữ.
18/03/2015(Xem: 6318)
Tôi sinh ra ở miền sông nước Nam Bộ của xứ Việt. Nhưng thật lạ, phải gần nửa đời tôi mới bắt đầu nhận ra mình vốn yêu sông nước. Tôi yêu quê từ những miền đất lạ mà mình đi qua, và tệ nhất khi đôi lúc chỉ là những nơi chốn xa ngái mịt mù chỉ nhìn thấy trong sách vở, phim ảnh. Và kỳ chưa, đó cũng là cách tôi yêu đạo Phật. Ăn cơm chùa từ bé, nhưng phải đợi đến những giây khắc nghiệt ngã, khốc liệt nhất bình sinh, tôi mới nhìn thấy được rõ ràng nụ cười vô lượng của đức Phật bất chợt hiện lên đâu đó cuối trời thống lụy.
05/03/2015(Xem: 3242)
Có những kỷ niệm tưởng rằng sẽ mờ nhạt theo tháng ngày tất tả, trôi xuôi đến tận cùng triền dốc của cơm áo xứ người. Nhưng không, mỗi khi trời đất đổi mùa thì lòng người lại bâng khuâng, ký ức lại hiện về rõ nét, dù đó là một khoảng thời gian đã qua, một ký ức đã xa... Chỉ còn lại trong tim nhưng cũng đủ xót xa lòng khi nhớ đến! Hình ảnh bà cụ già nua ốm yếu, ngồi cô đơn trong căn chòi tranh rách nát, vào một buổi chiều âm u buồn thảm vẫn còn đậm nét trong lòng tôi, nhớ đến là bồi hồi xao xuyến cả tâm can. Buổi chiều ở Đồng tháp Mười buồn quá sức, buồn đến não nuột xót xa, một chòi tranh nằm chơ vơ bên con lạch nước đục ngầu, không người qua lại, xung quanh chỉ có tiếng ếch nhái than van!
07/02/2015(Xem: 4716)
Một trong tôn giáo cổ xưa Có thầy tu nọ rất ưa tế thần Tuy ông nổi tiếng xa gần Nhưng mà mê muội tâm thần nhiều thay. Một hôm ông chọn dê này Cho rằng thích hợp, giết ngay tế thần Nghĩ suy lầm lạc vô ngần:
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]