Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Đắp chỗ trũng (Tùy bút)

18/11/201820:49(Xem: 3350)
Đắp chỗ trũng (Tùy bút)

dap cho trung

       

ĐẮP CHỖ TRŨNG

Vì là khu dân cư mới đang được hình thành qua từng tháng năm với tốc độ xây dựng chậm chạp, khoan thai, nên còn rất nhiều con đường liên thôn liên xóm chưa được đổ bê-tông, trông như một bức tranh lem nhem nhếch nhác, dở dang đang chờ đôi bàn tay tài hoa của nghệ sĩ hạ thủ công phu dứt điểm vào một buổi sớm tươi sáng cho hoàn mỹ chỉnh chu.

Một buổi xế chiều ảm đạm, tôi ngồi trên thềm hiên, nơi bậc tam cấp trước gian phòng thờ, dõi mắt nhìn ngắm bức tranh dang dở đó. Lối đi, xin gọi là lối đi, vì chưa xứng được gọi là con đường, chạy dài từ khúc cua cách khoảng hơn trăm thước đến phía trước nhà tôi là một con dốc thoai thoải, đang còn nham nhở đất đá cát sạn, chỗ gồ ghề, chỗ trũng hụp, thấy quá thảm thương. Lối đi chung cho mọi nhà, nhưng có một đoạn ngang qua những lô đất trống chưa xây nhà cất cửa đã bị trũng sâu hai bên, chừa lại một lối nhỏ như bờ ruộng vừa đủ xe máy chạy qua, trông thật chướng con mắt, ngứa con ngươi.
Những thành viên trong gia đình tôi thường chạy xe ra vào qua lối đi bên trái của nhà, đã được đổ bê-tông ngon lành, chỉ bị ngắt khúc một đoạn ngắn là đất và đá dăm đã đằm chắc, nên hiếm khi chạy trên lối đi nham nhở trước nhà, nhưng đó vẫn là lối đi chung của cả xóm, trong đó có nhà của mình.
"Cha chung chết không ai khóc". Người qua lại vẫn qua . Xe ra vào vẫn cứ vào ra. Xe chở vật liệu xây dựng, xe taxi, xe ô-tô, xe ba gác máy... đủ loại phương tiện lui tới đoạn đường xấu xí nham nhở này. Nhưng không ai rảnh mà chăm sóc, đắp bồi cho khúc ngặt trũng sâu này.
Tôi phì cười một mình. Cười vì chợt nhớ đến bài thơ dự thi của Vĩnh Bò Cạp trên Báo Tuổi Trẻ Cười năm 1990, Xuân Canh Ngọ, đề tài cười về "Bệnh MacKeNo", căn bệnh trầm kha ích kỷ sống chết mặc bây. Bài thơ "Tâm sự cục đá" đã được Giải Nhất mùa Xuân Tết năm đó:

"Tôi là một cục đá
Bị quăng giữa phố xá
Bên cạnh một ổ gà
Đã bao ngày tháng qua
Xe rộn ràng rộn rã
Người ngược xuôi tất tả
Nhưng không làm gì cả
Tôi nằm hoài quá đã
Tuy tôi là cục đá
Nhưng lòng không như đá
Ước chi có phép lạ
Lăn tôi xuống ổ gà
Để khỏi trơ mặt đá.

Vậy là, tôi quyết định phải làm gì đó.
Buổi chiều ngày hôm sau, thấy tôi lặng lẽ cặm cụi với chỉ một cái thau nhựa, dùng hai bàn tay trơ trụi hốt đống xà bần bên mảnh đất bên hông nhà mang đổ đắp lên chỗ trũng hai bên lối đi thảm thương, bà xã tôi dù đang bận loay hoay trong bếp lo bữa cơm tối cũng liền tiếp sức với tinh thần hoan hỷ, để rồi cùng tôi đứng ngắm nhìn "thành quả lao động" với lòng nhẹ nhàng, vui ơi là vui.
Vui, vì mình thực hành được pháp Phật mà mình đã học và hiểu, "chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành", việc gì mà mang lại tốt lành, lợi lạc cho người khác thì cứ làm, mình được vui tức cũng đã được lợi lạc rồi đó.
Sáng nay, mưa gió tầm tã tơi bời từ đêm hôm qua do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, cả trung tâm thành phố Nha Trang nghe đã thất thủ với ngập lụt, còn ở vùng ngoại thành vắng vẻ này cũng đã thấy nước lên còn cách mặt bờ sông chừng nửa thước, nước mưa xối xả xuống các lối đi rút không kịp.
Tôi bước ra ngõ nhìn đến chỗ trũng đã được bồi đắp, an tâm rằng nếu có xe nào chạy qua lại lúc này cũng không sợ bị té ngã vì tai nạn sa hố lọt hầm.



 
Cư sĩ Vĩnh Hữu

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/02/2011(Xem: 13387)
Phần 01: 1/ Hồn ma nhà đạo sĩ 2/ Chiếc cầu muôn thuở 3/ Tôn Giả tí hon 4/ Không đau ruột bằng . . . 5/ Dạy khỉ nói Phần 02 : 6/ Mục Kiền Liên 7/ Bát cơm cúng dường 8/ Vườn Nai 9/ Duyên xưa nghiệp củ
23/01/2011(Xem: 2904)
Người ta truyền tụng rằng tại Nam Thiên Đệ Nhất Động có một vị sư tu hành đắc đạo. Có lúc sư ngồi thiền cả tháng, không ăn không uống, không lay động để thể hiện trí tuệ dũng mãnh của của Phật.
20/01/2011(Xem: 2446)
Thằng Hào cảm thấy hạnh phúc vô bờ, nó cứ muốn cho giây phút này kéo dài ra, dài ra mãi mãi… Nó cảm nhận được, cảm thấy được từ bên ngoài vừa có một mùa Xuân an vui...
20/01/2011(Xem: 3539)
Tôi giật mình thức giấc khi nghe tiếng chim hót líu lo líu rít bên ngoài: - “Ôi! Tiếng chim hót ở đâu, sao giống miền quê mình đến thế...” Vươn vai đứng dậy, tôi nói trong tiếng ngáp dài rồi chợt im bặt lại khi kịp nhớ ra... đây chẳng phải là những nơi mà mình từng đến từng đi trong suốt mấy chục năm qua.
19/01/2011(Xem: 16963)
Trở về từ Xứ Tuyết - Nguyên Phong
15/01/2011(Xem: 4625)
1- Vậy là chỉ còn ba ngày nữa, đúng chiều hai mươi ba tháng Chạp, sẽ diễn ra trận chung kết bóng đá tranh ngôi vô địch. Đây là cúp bóng đá dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi được tuyển chọn từ các Nhà Mở, Làng S.O.S, và các gia đình vô gia cư sống lây lất trên vỉa hè trên địa bàn thành phố.
15/01/2011(Xem: 3332)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa đã làm cho nó mất ăn mất ngủ suốt một tuần qua. Tìm ra được là một chuyện, còn giải được hay không là chuyện khác, phải tùy thuộc vào… ông nội. Thằng Thạch quyết định về quê
15/01/2011(Xem: 3936)
Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn, làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là... giận. Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
15/01/2011(Xem: 3054)
Ngồi bên cửa sổ trên căn gác thấp lè tè, thằng Hào nhìn bâng quơ xuống con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chạy ngang trước nhà, đôi mắt nó long lanh ngấn lệ. Nó đâu có muốn khóc, vì nó căm ghét nước mắt lắm. Nó đâu có ưa gì chuyện khóc lóc, vì nó cho đó là yếu hèn, và khóc lóc kể lể là đặc tính chỉ nên dành cho phụ nữ. Mình là con trai thì nhất quyết không được khóc
14/01/2011(Xem: 3484)
Nếu bảo tuổi trẻ là tuổi của rong chơi vui vẻ, của yêu đương mộng mơ, của lãng mạn...thì tôi không có được diễm phúc có tuổi trẻ. Chơi không dám chơi hết mình. Cười, không dám cười to. Nói năng e dè, đi đứng lủi thủi một mình, ít bạn bè thân...lúc nào cũng đầy mặc cảm nghèo khó, quê mùa. Đời tôi, do vậy, từ tốt nghiệp, ra đời, dù có nhiều lúc thăng trầm, nhưng hình như không có lúc nào cảm thấy...xuống chó cả, chỉ có lên voi thôi! Nguyện vọng tha thiết của Ba Mẹ tôi và cũng là hoài bảo lớn nhất của tôi, trong thời gian học ở trường trung học tỉnh lẻ Gò Cong, chỉ là làm sao được thi đậu vào trường Sư phạm để ra trường về làng dạy học.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]