Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

126. Phụng lệnh quan, vây bắt Đoàn Sơn Phong

20/10/201815:12(Xem: 7193)
126. Phụng lệnh quan, vây bắt Đoàn Sơn Phong

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 126:
Phụng lệnh quan, vây bắt Đoàn Sơn Phong

Mời bạn thân kế phục Khánh Phong lầu


Từ Đắc Thủy nói cho qua chuyện xong, thì bên ngoài có một Hòa thượng bước vào hỏi Lý Tam Đức:

- Này bạn, mụt ghẻ trên đùi bạn là ghẻ gì thế?

- Đó là ghẻ mặt người.

- Bạn có muốn nó lành hay không nè?

- Muốn chớ sao lại không! Chỉ sợ không hết thôi.

Từ Đắc Thủy nói:

- Này Hòa thượng, ông không nói đùa chớ? Nếu ông có thể trị hết mụt ghẻ đó, tiền thuốc dầu ba bốn điếu tôi cũng chịu bỏ ra hết.

- Ông có chắc chịu tiền thuốc không?

- Chỉ cần mụt ghẻ đó lành là tôi sẽ bỏ ra ngay!

- Ta cũng chẳng cần ba bốn điếu đâu, ông chỉ đưa ta hai điếu là ta có thể trị lành bệnh được rồi. Phiền ông lấy một tờ giấy viết hiệu tiệm và ký tên lên đó. Khi ông viết, ta đi kiếm một ít thuốc, chừng đó, ông đóng dấu vào, ta ra tiệm bổ thuốc.

Từ Đắc Thủy nghĩ thầm: "Mụt ghẻ độc này làm sao mà trị hết được!". Nghĩ rồi đi lấy một tờ giấy đóng dấu lên đó rồi đưa cho Tế Điên. Tế Điên bảo đưa viết, viết một hồi lâu, không ai biết là viết những gì trên đó. Viết xong, Tế Điên hỏi Từ Đắc Thủy:

- Ta trị hết bệnh cho anh này, ông có chịu đưa hai điếu tiền không?

- Tôi đưa mà!

Tế Điên lần lưng móc một cục thuốc ra nhai nhai rồi thoa lên mụt ghẻ của Lý Tam Đức, thì thấy thịt tươm mủ, nước vàng tươm chảy ra ngoài. Khi nước vàng chảy hết, Tế Điên lấy tay sờ lên mụt ghẻ, miệng niệm: "Án ma ni bát di hồng! Án sắc lịnh hích! Hết đi nhé!". Lập tức mụt ghẻ liền mặt, da trở lại như xưa. Lý Tam Đức đứng dậy đi như thường. Mọi người đều nhất tề khen ngợi:

- Thật là linh đơn diệu dược, thần tiên có khác.

Tế Điên nói:

- Này Từ chưởng quỹ, ông đưa hai điếu tiền đi!

Từ Đắc Thủy cũng ngạc nhiên! Ông ta cốt ý nói chơi, không ngờ chơi lại thành thiệt phải mất tiền. Thấy Tế Điên đòi tiền, ông ta nói:

- Ừ được, đại sư phó, ông thiệt muốn đòi tiền tôi hả?

- Ông nói đẩy đưa, không chịu đưa tiền cho ta, đâu có được! Ta có tờ giấy này có chữ ký của ông.

Tế Điên nói rồi cầm tờ giấy đưa lên, bên trên viết là:

Người trị bệnh ghẻ Tam Đức Lý

Nài Hòa thượng ta thần dược thí

Tiền thuốc định giá hai điếu chẵn

Bảo trả tiền Từ Đắc Thủy.

Tế Điên nói:

- Ông không chịu đưa tiền thì mình kéo nhau lên quan vậy.

Từ Đắc Thủy không còn cách nào hơn là móc đưa ra hai điếu. Lý Tam Đức nói:

- Thưa đại sư phó, lão nhân gia cứu mạng tôi cũng là cứu cả gia đình tôi nữa! Mời lão nhân gia đi cùng tôi về tiệm cơm rượu Đoàn gia để tôi tạ Ơn người!

- Được, ta đang muốn uống rượu đây.

Nói rồi đi cùng Lý Tam Đức đến tiệm cơm rượu Đoàn gia. Lý Tam Đức kêu:

- Chưởng quỹ ơi, tôi hết bệnh rồi nè!

- Chú làm sao hết bệnh vậy?

- Vị đại sư phó đây trị hết bệnh cho tôi đó! Này chưởng quỹ, cho dọn cơm rượu đãi đại sư phó, hết bao nhiêu tiền để tôi trả. Bây giờ tôi về nhà trước cho cha mẹ tôi thấy mà yên tâm. Đừng cho đại sư phó đi đâu nhé!

Mọi người nói: - được mà!

Lý Tam Đức đi về nhà mình, còn Tế Điên ở lại ăn uống tì tì, rồi đòi đi cầu, thẳng đến đại đường huyện Tiêu Sơn thi triển diệu pháp để lại mấy chữ rồi trở lại tiệm cơm tiếp tục ăn nhậu. Tối lại Tế Điên thi triển phép Phật cho quan huyện nằm mộng. Hôm sau Lý Tam Đức không cho Hòa thượng đi, cầm lại một bữa nữa. Ngày thứ ba cũng không cho Hòa thượng đi, ăn cơm cũng không cho trả tiền. Tế Điên thức dậy sớm, để lại tiệm cơm một điếu rưỡi, còn 500 tiền cầm theo. Các phổ ky nói:

- Đại sư phó đừng đi! Lý Tam Đức có dặn đừng để sư phó đi đấy!

- Không đi đâu, ta ra ngoài đi cầu một lát thôi mà!

Nói rồi Tế Điên bước ra khởi tiệm cơm rượu, thẳng đến tiệm bán thịt của Đoàn Sơn Phong ở Tây quan, bước vào nói:

- Khổ quá, khổ quá!

Người chưởng đao (người cầm dao chặt thịt) dòm thấy một Hòa thượng áo quần rách nát quá cỡ, bụng nghĩ thầm: "Ông Hòa thượng này chắc mua chừng 10 tiền thịt về tẩm bổ đây mà". Bèn nói:

- Hòa thượng muốn mua thứ chi?

- Mua 500 tiền thịt.

- Ông muốn mua thịt mỡ hay thịt nạc?

- Đại chưởng quỹ cứ tính giùm chọ Ta lại không thường ăn thịt, thứ nào ngon là được.

Chưởng đao nghĩ thầm: "Mới sáng ra mở hàng được như vầy, khoái quá!". Bán nới một tí, chặt một dao ba cân bốn lượng, nhiều hơn tiền mua hai lượng.

Tế Điên cầm xâu thịt đi ra, vừa ra khỏi cửa năm bước quay trở vào nói:

- Này chưởng quỹ, ông coi đó, chỗ thịt này toàn gân không hà, ta quên nói, không thường ăn thịt phải ăn thứ có béo béo mới tốt. Ông đổi giùm ta nhé, càng béo càng tốt!

- Coi kìa, hồi nãy hỏi rồi, sao ông không nói!

- Ông đổi giùm ta đi mà!

Chưởng quỹ nghĩ thầm: "Ừ, đổi cũng được!". Nghĩ rồi bèn cắt một miếng thịt cũng đủ ba cân bốn lượng như vậy đưa ra. Tế Điên cầm xâu thịt đi ra cửa bốn bước bèn quay lại, nói:

- Chưởng quỹ ơi, chỗ thịt này bỏ vào nồi nấu tan thành mỡ hết. Ăn vào một miếng ớn đến tận cổ. Lời tục thường nói: "Ăn thịt láng cả miệng!". Ông đổi lại thứ thịt nạc giùm ta đi!

Chưởng quỹ thấy vậy tức giận nói:

- Mới sáng sớm làm như vầy, ông thiệt là cố phá chúng tôi!

- Ông làm ơn đổi giùm ta đi mà!

Chưởng đao không còn cách nào hơn, đành cắt đổi một cục thịt nạc khác ba cân một lượng, ít hơn tiền mua một lượng. Tế Điên cầm xâu thịt đi mau ra cửa, mới ba bước trở lại nói:

- Chưởng quỹ ơi, ông coi nè, chỗ thịt này nạc quá, bỏ vô nồi nấu không có chút mỡ nào, ăn vừa tanh lại vừa dính răng. Ông đổi giùm ta thứ thịt ba rọi trong mỡ có nạc giùm đi. Nếu không ta không chịu đi đâu!

Chưởng đao tức giận nhưng cố dằn xuống, ráng nhịn nhục, nghĩ rằng: "Hơi đâu mà đôi co với ổng".

Lui cui đi đổi một miếng thịt ba rọi. Tế Điên cầm miếng thịt đi ra cửa, được một bước quay lại, nói:

- Chưởng quỹ nè, ông thấy đấy. Tôi quên mất, chùa chúng tôi ăn toàn chay, đâu có đầu bếp nấu thức ăn mặn mà tôi quên mất! Vậy ông làm ơn đổi cho thứ thịt luộc chín đi.

- Ông thiệt đến đây quậy phá chúng tôi mà! Tôi không đổi gì hết.

- Ông dám không đổi à?

Nói rồi cầm miếng thịt ném thẳng vào mặt chưởng đao. Chưởng đao nói:

- Hay cho ông Hòa thượng này, ta không mời, không ghẹo ông, mà ông dám đến đây chọc tạ Phổ ky đâu, áp ra đánh ổng cho ta!

Một câu hô lên, từ bên trong bảy tên phổ ky chạy ra vây Tế Điên vào giữa. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, bảy tên phổ ky hoa cả mắt áp lại tay đấm, chân đá chưởng đao lia lịa. Chưởng đao la lên:

- Ta đây mà!

Bọn phổ ky la:

- Đánh cho ông ta tởn. Ông dám tới đây chọc phá chúng ta hử?

Chưởng đao la lớn:

- Ta là Vương Nhị đây mà!

Mấy phổ ky dòm kỹ lại là mình đánh chưởng đao Vương Nhị, còn ông Hòa thượng đứng kế bên cười hề hề. Các phổ ky nói:

- Đừng để cho Hòa thượng chạy!

Nói rồi áp lại vây Tế Điên. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, Miệng niệm: "Án sắc lịch hích!". Tức thì bảy tên phổ ky đứa này nhìn đứa khác nổi giận, bèn xáp lại nhau. Một tên nói:

- Ta muốn đánh mày từ lâu rồi.

Sáu tên ráp lại thành ba cặp, còn thừa một tên chạy lại níu chưởng đao Vương Nhị đánh nhầu.

Mọi người ở hai bên phố không biết lý do tại sao mà các phổ ky trong tiệm đánh nhau dữ dội thế. Tế Điên đứng một bên xem, hô: "Cắn lỗ tai nó", đằng kia cắn thiệt.

Tế Điên hô: "Véo mạnh nó", đằng kia nhéo thiệt! Mọi người chạy lại khuyên can, Lưu Văn Thông cũng vừa đến, nói:

- Thôi đừng đánh nhau nữa! Tại sao vậy?

Tế Điên cũng nói:

- Phải, thôi đừng đánh nhau nữa!

Họ mới dừng tay, ngỡ ngàng nhìn nhau. Tên này hỏi:

- Tại sao anh lại đánh tôi? 

Hai bên nhìn nhau giận thầm. Lưu Văn Thông hỏi:

- Tại sao các vị làm thế?

Chưởng đao mới đem chuyện của Hòa thượng mua thịt kể lại. Lưu Văn Thông nói:

- Các vị hãy xem, ông là một Hòa thượng kiếc, cần gì phải đôi co với ông làm chị Thôi đem 500 tiền trả cho ông ấy đi!

Tế Điên nói:

- Ta không muốn gặp chú, rốt cuộc cũng phải gặp hà!

- Đại sư phó cũng muốn gặp tôi à?

- Gặp bây giờ, một lát còn gặp nữa.

- Còn gặp nữa à?

- Gặp trên lầu được không?

Lưu Văn Thông thầm nghĩ: "Cái ông Hòa thượng này thiệt là lạ!". Thấy Hòa thượng đã đi xa, Lưu Văn Thông mới hỏi:

- Chưởng quỹ của mấy người ở đâu?

Phổ ky đều đáp:

- Còn ngủ chưa dậy.

Mới nói tới đó, Đoàn Sơn Phong từ trong đã đi ra. Đúng là còn ngủ, nhưng nghe có ông Hòa thượng đang quậy phá, Đoàn Sơn Phong lật đật thức dậy chạy ra bảo:

- Đừng để cho ông Hòa thượng đi!

Lưu Văn Thông thấy vậy mới nói:

- Đại ca, mình không cần đôi co với người xuất gia làm gì, để ông ta đi đi!

Thấy Lưu Văn Thông, Đoàn Sơn Phong hỏi:

- Hôm nay sao hiền đệ đến sớm vậy?

- Thưa huynh trưởng, hôm nay em đến mời huynh trưởng đây.

- Mời anh việc gì thế?

- Hôm nay là sinh nhật của em.

- À, té ra là ngày chào đời của hiền đệ mà anh quên mất!

- Hôm nay em đặc biệt mời huynh trưởng để tâm sự, giải tỏa những điều chất chứa trong lòng. Từ khi sanh ra đến giờ, kết giao được với mấy bạn bè đều là việc bình thường, chỉ có huynh mới là tình tri kỷ.

Anh em ruột thịt hàng ngàn có

Việc gấp tìm nhau một mống không.

- Trừ ra anh em chúng ta mới đúng là tri kỷ thôi. Lời tục nói không sai:

Muôn lượng vàng ròng dễ kiếm,

Một người tri kỷ khó tìm.

- Được, Hai anh em chúng ta đi uống rượu đi! Hiền đệ nói huyện Tiêu Sơn chúng ta, quán rượu nào đẹp nhất?

Lưu Văn Thông là người tinh ý, sợ nói ra Khánh Phong lầu, Đoàn Sơn Phong sẽ nghi mất, bèn nói:

- Tùy ý huynh trưởng, đi tới chỗ nào cũng được!

- Khánh Phong lầu là một đại tửu lầu đẹp nhất ở huyện Tiêu Sơn, mình tới đó được không?

Được lắm chớ!

Địa điểm này rất thích hợp với Lưu Văn Thông. Đoàn Sơn Phong vào trong thay đổi y phục, rửa mặt, mang tiền cùng Lưu Văn Thông đi đến Khánh Phong lầu.
 Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
16/08/2020(Xem: 7695)
Thân phụ Ngài là một nhà Nho, nên Ngài đã được thụ giáo từ khi mới lên 5 tuổi. Đến 7 tuổi Ngài được vào học trường huyện. Nhờ bẩm chất thông minh, Ngài luôn chiếm ưu hạng. Sau một thời gian Ngài được chuyển lên học trường tỉnh. Đây là nơi Ngài có thể sôi kinh nấu sử để mai sau danh chiếm bảng vàng, làm rạng rỡ tông đường. Ngờ đâu ngày 22 tháng 5 năm Ất Dậu (1885) kinh đô Huế thất thủ. Vua Hàm Nghi phải xuất bôn, và xuống chiếu Cần Vương. Vừa lúc đó có kỳ thi Hương tại trường thi Bình Định, các sĩ tử cùng nhau bãi thi, phá trường, hô hào tham gia phong trào Cần Vương, chống Pháp cứu nước. Ngài cũng xếp bút nghiên, gia nhập hàng ngũ nghĩa quân Bình Định của các Ông Mai Xuân Thưởng, Bùi Điều.
14/08/2020(Xem: 5393)
Thuở trung học, tôi rất yêu môn toán. Những con số cộc lốc khô khan nhưng rõ ràng 1 với 1 là 2 đi vào đầu tôi êm ái nhẹ nhàng hơn những bài văn thơ trữ tình, ướt át. Tôi rất dốt, thường đội sổ môn Việt văn. Giữa khi một đề bài Thầy, Cô đưa ra: “Hãy tả tâm trạng cảm giác của em khi một ngày dự định đi chơi mà bị mưa không đi được„ Bạn tôi, đứa “sơ mi„ (nhất điểm) luận văn khi phát bài luôn được đọc cho cả lớp nghe, viết: “Thế là hôm nay em phải ở lại nhà vì một trận mưa như trút nước. Mưa càng lúc càng nặng hạt, dai dẳng suốt từ chiều hôm qua. Bầu trời vẫn còn u ám, xám xịt, không có dấu hiệu của một trận mưa sắp dứt, một ngày quang đãng. Em buồn nằm nhà, cuộn mình trong chăn nghe bên ngoài mưa rơi tí tách, gõ nhịp trên máng xối„ Thì bài của tôi: “Đùng...đùng...tiếng sét nổ vang. Nhìn ra bên ngoài bầu trời đen thui rồi nước ở đâu từ trên máng xối đổ xuống ào ào. Nước mưa chứ ai. Ghét dễ sợ. Không được đi chơi như dự định rồi. Buồn thỉu buồn thiu„ Bài viết cộc lốc khô cứng như cục đá. Ng
13/08/2020(Xem: 3260)
Chuyện đọc kinh sách (do cư sĩ Tường Dinh sưu tầm và diễn đọc)
10/08/2020(Xem: 4235)
Ngày xửa ngày xưa, dưới chân Hy Mã Lạp Sơn có một vương quốc trù phú tên gọi Thắng Man. Dù là một vương quốc giàu mạnh nhưng lòng người ở đây không thành thật, sống trên những giá trị giả dối, phù phiếm. Tại ngôi chợ bên ngoài hoàng thành có một người đàn ông sống bằng nghề bán mũ. Mũ của anh chàng này rất đẹp nhưng không hiểu sao hàng ế ẩm nên anh chàng toan tính bỏ nghề, tìm nghề khác sinh sống. Trên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ có một nhà tiên tri, theo lời đồn có lẽ tu hành cả trăm năm và đã thành tiên. Nhân vương quốc cho mở đại hội để người dân vui chơi, ăn uống thỏa thích, nhà tiên tri chống gậy xuống núi để quan sát nhân tình, nhân đó tiên đoán vận mệnh của vương quốc. Trong dòng người hỗn độn, đủ thứ trò vui chơi vô cùng náo nhiệt, nhà tiên tri dừng lại bên cửa hàng bán mũ. Thấy một người đàn ông đang ngồi ủ rũ, nhà tiên tri hỏi:
09/08/2020(Xem: 7352)
Sáng nay vừa thức dậy, nhìn ra ngoài bầu trời trong thật đẹp, chim chóc hót ca vang, ríu rít gọi nhau nghe sao mà thanh bình quá, tiếng chim hót mà con rất ưa thích nghe từ thuở còn ấu thơ mỗi khi bình minh sắp trổi dậy cho một ngày mới. Hôm nay 28.6.2020 sinh nhật lần thứ 71 của Thầy, con xin kính đọc bài thơ của nhà thơ Hoàng Phong Linh tức ông Võ Đại Tôn, 1 chiến sỹ yêu nước, yêu Đạo, yêu Đời luôn dâng hiến đời mình cho Tổ Quốc kính mừng sinh nhật Thầy:
02/08/2020(Xem: 11680)
Ấn Độ Một Hung tin Đẫm lệ Thượng tọa Tiến sĩ Bodhipala đã Viên tịch trong cơn Đại dịch Covid 19
27/07/2020(Xem: 10632)
Lương Hoàng Sám Pháp (Thi Hóa của Thích Linh Như)
27/07/2020(Xem: 2895)
Nhắc đến thuyết nhân duyên "trùng trùng duyên khởi" của nhà Phật. Trong cái này lại cài đặt liên kết với cái kia, nếu không quen cô bạn đạo Chúc Hảo, làm sao có cuộc đi chơi kiểu "Dế mèn phiêu lưu ký" mãi tận đến Orlando của xứ biển Florida, làm sao quen được những thiện hữu tri thức chủ nhân của ngôi nhà Thiền với hồ bơi được tôi đặt cho một cái tên thật ấn tượng: Hồ “Trường Lưu Thủy". Câu chuyện bắt đầu từ cú điện thoại của Chúc Hảo vào đầu năm: - Năm nay trường Nữ Trung Học Nha Trang của tụi mình tổ chức họp mặt tại Orlando, cũng có thể là lần cuối vì các Thầy Cô già yếu và rơi rụng hết cả rồi. Vậy mi có đi không? Vợ chồng con cháu đại gia của tao có nhà tại bãi biển sẽ cho tụi mình tá túc tha hồ tắm biển.
23/07/2020(Xem: 3008)
Giáo lý của Đức Phật rất cao siêu thâm thúy, nhưng người học có số hiểu giống nhau, có số hiểu khác nhau. Và thực hành thì mỗi người áp dụng càng khác nhau nữa, cố sao theo cái hiểu của mình để tâm an lạc. Riêng tôi, tôi cũng hiểu và áp dụng theo cách riêng của tôi. Và trong đạo Phật, Lý Nhân Quả tôi đặt làm trọng tâm tin tưởng tuyệt đối xem như kim chỉ nam hướng dẫn tôi suốt cuộc đời. Tôi không rõ lắm từ lúc nào, lý nhân quả đã thấm nhuần vào tâm trí tôi. Cũng có thể bắt nguồn từ khi tôi còn bé lúc tôi được mẹ và các chị đưa tôi vào sinh hoạt ngành Oanh vũ, ngành dành cho thiếu nhi từ 6 đến 12 tuổi của Gia Đình Phật Tử. Lý nhân quả thấm đượm hồn tôi rất sâu sắc từ bé đến bây giờ.
15/07/2020(Xem: 3844)
Người phụ nữ da đen ăn trộm 5 quả trứng, viên cảnh sát Mỹ không bắt mà xử trí đầy bất ngờ Cách đây 6 năm, ở Mỹ đã diễn ra một câu chuyện vô cùng cảm động giữa viên cảnh sát William Stacy và một người mẹ da đen Helen Johnson. Khi ấy là khoảng thời gian vô cùng tuyệt vọng của người phụ nữ này, nhưng vị cảnh sát đã cứu sống cuộc đời cô. Đó là vào một ngày thứ 7, khi Helen bị bắt gặp đang ăn trộm 5 quả trứng trong siêu thị. Cô đã rất hoang mang khi cảnh sát đến. Tuy nhiên, thay vì bắt giữ cô về đồn cảnh sát, viên cảnh sát đã dành tặng cô một bất ngờ thú vị. Hàng tuần, Johnson đều phải nuôi nấng hai cô con gái và hai đứa cháu mới lên 1 và 3 tuổi, trong khi phúc lợi xã hội của cô chỉ có 120 USD một tháng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]