Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

112. Dân bá tánh đầu đơn thưa Quốc Bổn

20/10/201814:50(Xem: 6057)
112. Dân bá tánh đầu đơn thưa Quốc Bổn

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 112:
Dân bá tánh đầu đơn thưa Quốc Bổn

Hai lục lâm hành thích Tế Điên Thiền sư


Nghe Hòa thượng tự xưng mình là Tế Điên bắt Hoa Vân Long, Diêu Định Quang định rút dao ra động thủ, nhưng lại nghĩ: "Đừng vội lỗ mãng! Hoa Vân Long đã bị Hòa thượng này bắt, chắc ông ta có tài ghê gớm lắm! Hai đứa mình cự địch chưa chắc thắng được ông ta, chi bằng mình ngầm dò xét xem ông ấy ở chỗ nào rồi tối nay hành thích ổng chắc ý hơn. người ta nói: "Thương ngay dễ tránh, tên lén khó phòng".

Tế Điên buột miệng nói:

- Phải đấy! Cứ theo dò Hòa thượng ta đi! Bữa nay ta ở trong phòng phía Tây của nha môn quan phủ, nếu không phục thì cứ đến đó mà tìm.

Hai tên giặc nghĩ thầm: "Lạ thiệt! Bọn ta tính trong lòng sao Hòa thượng này nói ra vanh vách vậy kìa? Hòa thượng này chắc là ghê gớm lắm!".

Thấy Tế Điên bước vào trong phủ nha, Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa dò xét đường đi nước bước xong bèn trở về khách điếm kiếm cơm rượu ăn uống rồi đi ngủ dưỡng sức. Chờ đền canh hai, hai người thay y phục dạ hành từ trong cửa sổ dùng thuật phi thiềm tẩu bích chạy đến nha môn Tri phủ. Đến nhà phía Tây, hai người nhìn vào, qua ánh đèn quả nhiên thấy Tế Điên đang nằm trong giường. Diêu Điện Quang nói:

- Chú canh cửa để ta vào giết ông ấy.

Lôi Thiên Hóa gật đầu ở lại canh cửa. Diêu Điện Quang vừa mới vén rèm bước vào, Tế Điên xoay mình ngồi dậy nói:

- Cái thằng phải gió này, mi chạy đi đâu hử?

Tên giặc sợ quá, quay đầu bỏ chạy. Tế Điên chạy theo bén gót. Hai tên giặc chạy ra khỏi phủ nha, Tế Điên cũng chạy đuổi theo sau. Chúng chạy đến nửa đêm, Tế Điên cũng rượt theo không bỏ. Trời vừa sáng, chúng chạy ra khỏi thành, nghe phía sau không có tiếng dép đuổi theo mới tạm yên tâm. Thấy trước mặt có một cụm rừng bên chân núi, chúng định vào đó nghỉ ngơi giây lát, nào ngờ vừa bước vào mé rừng, nghe Tế Điên hỏi:

- Mới tới hả?

Chúng sợ quá định chạy đi nữa thì Tế Điên lấy tay chỉ một cái hai người hét cục cựa. Tế Điên nói:

- Ta không thèm đánh, ta cũng không thèm mắng tụi bay làm chị Ta cho bồ cạp đốt chết tụi bay cho biết!

Nói tới đó thì bên sườn núi có tiếng niệm "Vô lượng Phật" vang lên. Tế Điên nhìn lại, người đến là một vị lão đạo sĩ đầu đội mũ đạo sĩ như ný, mình mặc đạo bào bằng đoạn lam, lưng thắt dây tơ đeo lủng lẳng thanh bảo kiếm bên hông, vớ trắng vân hài rất gọn ghẽ, đặc biệt gương mặt giống như trẻ nít. Vị đại sĩ này họ Chữ tên là Đạo Duyên, ngoại hiệu là Thần đồng tử ở Tỵ Tu quán trên Thiết Ngưu Lãnh. Sư phụ Ông ta là Quảng pháp chân nhân Thẩm Diệu Lượng chính là đồ đệ của Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh ở Vân Hà quán trên núi Vạn Tòng. Chữ Đạo Duyên là đồ tôn của Lý Hàm Linh. Ông ta tu ở Tỵ Tu quán, mỗi ngày lúc sáng sớm đi tản bộ bên ngoài mượn chánh khí của trời đất để bồi dưỡng tinh thần. Hôm nay đi dạo tới đây, Diêu Điện Quang và lôi Thiên Hóa nhìn thấy, lật đật hô hoán lên:

- Xin đạo nhơn cứu tôi với!

Chữ Đạo Duyên định thần nhìn kỹ, hỏi:

- Ta tại sao phải cứu các người? Các người là ai vậy?

Diêu Điện Quang nói:

- Bọn tôi là người của huyện Ngọc Sơn, nhơn vì anh em kết nghĩa với chúng tôi bị Ông Hòa thượng này bắt. Chúng tôi muốn báo thù cho bạn nào dè lại bị Ông Hòa thượng này trồng cứng định cho bồ cạp đốt chúng tôi. Xin đạo gia cứu mạng cho!

Chữ Đạo Duyên hỏi:

- Đã là người của huyện Ngọc Sơn, vậy hai người có biết Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận chăng?

- Quách Thuận với chúng tôi là anh em kết nghĩa, chứ đâu phải người nào xa lạ!

- Thế thì được! Vậy chớ Hòa thượng này là ai vậy?

- Là Tế Điên.

Chữ Đạo Duyên "a" lên một tiếng, nói:

- Té ra là Tế Điên tăng. Sơn nhân ta đang tìm hắn để bắt đây. Sao mà đúng lúc quá vậy! Ta nghe đồn Tế Điên Hòa thượng bắt Mạnh Thanh Nguyên ở huyện thường Sơn, dùng lửa đốt Trương Diệu Hưng, giết chết Khương Thiên Thoại, mấy lần gây thù với Tam Thanh giáo. Hôm nay, Tế Điên nhà ngươi đến nộp mạng thật đúng lúc!

Tế Điên nói:

- Tên đạo sĩ lộn sòng này, mi định làm gì thế hử?

- Hay cho Tế Điên! Mi không biết Tổ sư gia đây lợi hại tới bực nào ư? Hãy quỳ xuống và kêu ta ba tiếng "Tổ sư gia", ta sẽ tha mạng chết cho mi.

- Hay cho lão đạo! Mi dù có quỳ xuống dập đầu kêu ta ba tiếng Tổ tông gia, ta cũng không tha chết cho mi đâu.

Lão dạo sĩ nghe nói khí uất lên tận cổ, rút kiếm ra nhắm ngay đầu Hòa thượng chém xuống. Tế Điên tràn mình tránh khỏi, luồn phía sau lão đạo xô mạnh một cái. Lão đạo ngoái đầu hươ kiếm đâm Hòa thượng một nhát, Tế Điên chạy quanh tránh khỏi, vừa đẩy vừa kéo, vừa nhéo, vừa xô mà lão đạo không làm gì được. Lão đạo giận quá, nói:

- Hay cho Tế Điên, mi thật lớn gan! Để sơn nhân dùng pháp bửu lấy tính mạng ngươi đây.

Nói xong thò tay vào túi lấy ra một vật tên là Khấu tiên chung. Món pháp bửu này chính là của sư phụ Ông ấy ban cho, bất luận là yêu tinh gì hễ chạm vào đó đều hiện nguyên hình. Lão đạo sĩ ném lên trên không, trong miệng đọc lâm râm thần chú, chuông có thể lớn hay nhỏ mà rơi xuống chụp ngay Hòa thượng nhốt lại. Chữ Đạo Duyên thấy vậy, cười nói:

- Ta tưởng đâu Tế Điên có nhiều tài cao phép lạ, nào ngờ chỉ là một tên tục tử phàm phu!

Nói rồi định bước tới giải cứu cho Diêu Điện Quang và Lôi Thiên Hóa thì nghe phía sau có người nói:

- Hay cho lão đạo! Mi dám can thiệp vào chuyện của ta ư?

Lão đạo ngoái lại thì đúng là Tế Điên, bèn nghĩ thầm: "Tên điên tăng này mình đã nhốt trong chuông, làm sao nó chui ra được?". Lão đạo liền móc trong túi ra một sợi Khổn tiên thằng, nói:

- Này Hòa thượng! Cho Mi biết lợi hại của ta!

Tế Điên dòm thấy lật đật nói:

- Ấy chết, không xong rồi! Chữ đạo gia, xin tha cho.

- Này Hòa thượng! Ông vô cớ khi dễ Tam Thanh giáo, ta đâu có thể tha mạng cho ông được?

Nói rồi cầm Khổn tiên thằng quăng lên, Tế Điên không né tránh liền bị Khổn tiên thằng trói lại chặt cứng. Khổn tiên thằng này cũng là một báu vật mà bất cứ yêu tinh gì bị trói lại đều hiện nguyên hình tất. Chữ Đạo Duyên thấy Tế Điên bị trói liền cười ha hả, nói:

- Này Hòa thượng! Ông kêu ta ba tiếng "Tổ sư gia" đi ta sẽ mở thả cho ông. Bằng không ta ném ông xuống khe núi chết quách cho rảnh.

- Ta kêu ông ba tiếng "Tử tôn" thì có.

Lão đạo nghe tức giận càng hông, liền nhấc bổng Hòa thượng ném xuống khe núi. Tế Điên ngay lúc đó nắm chặt cổ áo lão đạo. rẹt một tiếng, chiếc đạo bào bị lôi tét phân nửa, cùng Tế Điên rơi xuống vực sâu trăm trượng. Lão đạo thấy Hòa thượng bị rơi xuống vực, tự mình ho lên một tiếng, than thở:: "Sư phụ mình bảo đừng nên vô cớ hại người mà hôm nay mình lại gây oan nghiệt đây!"

Đứng ngơ ngẩn một hồi lâu, đinh ninh Hòa thượng rớt xuống vực đã chết, lão đạo mới quay lại cứu Diêu Điện Quang và Lôi Thiên Hóa, rồi nói:

- Ta đã ném Hòa thượng xuống khe núi chết rồi, thôi hai người đi đi!

Bọn Diêu Điện Quang cảm tạ lão đạo rồi bỏ đi. Lão đạo nghĩ bụng: "Hôm nay không cần phải về miếu ăn cơm làm chi, ta ra ngoài thị trấn tìm một tiệm cơm mua một trái lựu, nửa cân bánh, một chén canh mộc nhĩ để ăn cũng được rồi". Tính rồi bèn ra khỏi thôn, thấy có quán rượu bên kia đường, tên phổ ky đứng trước cửa quán rượu lấy tay ngoắc lão đạo nói:

- Lại đây!

Lão đạo ngoái đầu nhìn ra sau không thấy ai, cũng không biết phổ ky gọi người nào, nhưng cũng đến quán rượu tìm một cái bàn ngồi xuống. Phổ ky nói:

- Đạo gia mới đến à?

Lão đạo cũng đáp: - Ừ, mới đến!

Phổ ky cũng không hỏi lão đạo cần món chi, chỉ lau quét rồi bưng ra một bầu rượu, một đĩa hột lựu, một tô canh mộc nhĩ, nửa cân bánh. Lão đạo nghĩ thầm: "Lạ chưa? Thiệt là" nghĩ áo có áo, nghĩ ăn có ăn!". Rồi hỏi:

- Này Phổ ky! Làm sao chú biết ta cần muốn ăn mấy món này?

- Thế mà biết chứ!

- Ừ phải, mấy chú bán kiểu này chắc là phát tài đa!

Giây lát lão đạo ăn uống xong, phổ ky tính tiền nói:

- Tất cả là 3 điếu hai trăm tám.

Lão đạo hỏi:

- Dĩa lựu bao nhiêu tiền?

- Hai trăm tư.

- Tại sao tính tới ba điếu hai trăm tám dữ vậy?

- Ông ăn bốn trăm tám. Sư phụ Ông ăn hai điếu tám bảo tính chung với ông một thể.

- Ai là sư phụ tả Ông ở đâu rồi?

- Là ông Hòa thượng kiếc. Đã đi rồi! Ăn hai điếu tám. Nếu không phải chúng tôi cũng không cho ông ấy đi đâu. Ông ấy để lại nửa mảnh đạo bào bằng đoạn lam, lại còn một sợi dây tơ và dặn: Bảo ông trả tiền rồi đưa sợi dây tơ này cho ông.

Lão đạo tức đến nỗi mắt nổ đom đóm, nói:

- Nói bậy nói bạ! Ông ấy là Hòa thượng ta là lão đạo, làm sao ông ấy là thầy ta được?

- Hồi nãy Hòa thượng nói: Ông làm đạo sĩ có chuyện buồn, muốn làm Hòa thượng mới nhận ổng làm sư phụ. Ông ấy bảo ông phải đi theo gấp, nếu để trễ ông ấy không nhận đâu. nếu ông không trả hai điếu tám tiền ăn, chúng tôi sẽ giữ chỗ dây tơ và đoạn áo rách này cũng bán được bằng ấy tiền.

Lão đạo có ý không bằng lòng, nhưng lại sợ ráp mảnh khác vào cái áo sẽ không trùng màu lại còn tốn nhiều tiền hơn. Lão đạo không còn cách nào khác đành phải trả ba điếu hai trăm tám tiền cơm. Trả xong bước ra, muốn đuổi theo Hòa thượng quyết sống mái một phen. Lão đạo định rượt theo ngay, thì phía trước có một người đi tới hỏi:

- Phải đạo gia họ Chữ không?

- Phải đấy!

- Hồi nãy tôi gặp một ông Hòa thượng, ông ta tự xưng là sư phụ của ông, bảo tôi nhắn dùm ông bảo ông đi theo gấp, nếu trễ ông ấy không bằng lòng đâu!

- Nói tầm bậy tầm bạ! Có sư phụ của ông á!

- Này lão đạo! Ông thiệt không biết điều tí nào. Hòa thượng nhờ tôi nhắn lại ông, tôi có lòng tốt nói cho ông biết, sao ông lại mắng tôi?

Lão đạo không thèm đáp lại, giận đến hai mắt đỏ ngầu, tức tốc rượt theo Hòa thượng. Rượt một thôi đường, thấy trước mắt có một cái giếng, mấy người đang đứng trên bờ giếng múc nước, lão đạo đương khát, muốn uống tí nước, bèn lân la đến gần và nói:

- Ố chào! Xin cho miếng nước uống với.

Mấy người múc nước hỏi:

- Có phải đạo gia là Chữ Đạo Duyên không?

- Chính tôi!

- Hồi nãy có sư phụ Ông tới nói để dành cho ông ít nước, sợ Ông khát lộn ruột mà chết.

- Ai là sư phụ tôi đâu?

- Ông Hòa thượng kiếc ấy mà!

- Sư phụ của mấy ông thì có!

- Này lão đạo! Ông mở miệng ra là nói điều bất tường không à! Thôi, ông đừng uống nước làm chi!

- Không uống thì không uống chớ!

Lão đạo tức giận muốn phát điên, băng mình tiếp tục rượt theo. Chạy đến đầu làng, lão đạo định chạy vào, thì thấy từ trong cổng làng đi ra hơn 20 người, người nào cũng chau mày trợn mắt có vẻ giận dữ. Lão đạo cũng không để ý, tiếp tục chạy tới, nào dè vừa gặp mấy người ấy, họ bèn vây chặt, không nói không rằng nắm lão đạo lại đánh túi bụi. 
 Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
21/09/2012(Xem: 12254)
Truyện Cổ Sự Tích Cứu Vật Phóng Sinh - Pháp sư Tịnh Không - Thích Phước Sơn dịch
19/09/2012(Xem: 7993)
Những Truyện Cổ Việt Nam Mang Màu Sắc Phật Giáo - Lệ Như Thích Trung Hậu, Sưu tầm & giới thiệu
14/09/2012(Xem: 4901)
Những câu chuyện thật chốn Thiền môn do các bậc trưỡng lão kể lại luôn luôn là những bài học hay nhất, là nguồn động lực lớn nhất cho các thế hệ mai sau noi gương trên con đường tu học. Trường hạ của Giáo Hội Thống Nhất tại Úc Châu – Tân Tây Lan năm nay tại Tu viện Vạn Hạnh Canberra, ngoài những buổi lễ trang nghiêm thành kính, ngoài những giờ sám hối thanh tịnh, ngoài hình ảnh chư Tôn đức với màu huỳnh y giải thoát, mỗi tối chư Tôn Đức Tăng Ni còn có những buổi thảo luận thật hoan hỷ, sôi động, không khí gần gũi nhưng không kém phần trang nghiêm. Những câu chuyện thật về công đức tu hành trong chốn thiền môn đã được chư Tôn kể lại, bài học “giữ tâm một chỗ, việc gì cũng xong”, trong đó việc sanh tử là việc lớn nhất của người xuất gia, từ ấy đã được lan xa….
21/08/2012(Xem: 3256)
Kính mời quý vị, quý bạn, quý Phật tử thưởng thức một truyện ngắn thực pha lẫn hoang đường, vừa có tính huyền bí vừa có tính cách triết lý, để thấy cuộc đời này tưởng như thực nhưng không có gì thực cả. Tất cả do tâm thức biến hiện. Thần linh chỉ là trò che mắt chúng sinh.
20/07/2012(Xem: 15900)
Nhìn chiếc cổng tre hai cánh mở bám đầy rêu xanh, an nhiên giữa tuyết sương, năm tháng - bất chợt, người con nhớ đến một câu thơ của ai đó: Cửa sài hai cánh mở...
03/07/2012(Xem: 3031)
Ni sư Ryonensinh năm 1797. Cô là cháu nội của Shingen, một vị tướng Nhật nổi tiếng. Sắc đẹp quyến rũ và thiên tài về thi ca đã khiến cô trở thành một công nương trong triều đình, kề cận bên hoàng hậu khi mới 17 tuổi. Tuy còn quá trẻ như thế nhưng danh vọng đã chờ đón cô.
14/06/2012(Xem: 25951)
Tuệ Sỹ Đạo Sư - Thơ và Phương Trời Mộng - Tập 2, Ban Tu Thư Phật Học Hải Đức Nha Trang ấn hành... Nguyên Siêu
23/05/2012(Xem: 3758)
Cách chùa khoảng một trăm mét, xéo về phía tây, dòng sông chảy hiền hòa uốn quanh thôn làng, bao bọc gần hết chu vi ba mặt của xóm nhỏ, chừa mặt tây trông ra ngọn núi hình dáng như người nằm ngủ nghiêng mà ở khúc đuôi của nó như một bàn chân đang chỉa năm ngón lên trời. Ba người ngồi trên bãi cát hẹp của bờ sông. Phía trên đầu, gió chiều đang luồn qua lùm tre tạo ra những âm thanh xào xạc dễ chịu.
23/05/2012(Xem: 5155)
Bà già nhìn xuống dòng sông nước đục lờ, dõi theo một khúc gỗ đang trôi lững lờ theo con nước dập dềnh lên xuống đến khúc quanh ở cuối làng, nơi hai ống khói cao nghệu của nhà máy thả lên trời những cụm khói đen bay tản lạc trong gió chiều hoàng hôn. “Mới đó mà đã 20 năm, ông nhỉ?” bà nói mà không nhìn vào ông già ngồi cách mình một sải tay, trên phiến đá bám đầy rêu xung quanh hông.
10/05/2012(Xem: 6680)
Tập sách bạn đang cầm trên tay là bản dịch Việt ngữ của cuốn ‘The Snow Lion`s Turquoise Mane’. Cuốn này do Surya Das tập hợp các mẩu chuyện do các vị Lạt-ma Tây Tạng kể lại, được xuất bản năm 1992 tại Mỹ. Các mẩu chuyện ngắn này nhắc nhở đến những chuyện liên quan đến các vị đạo sư, từ đức Thích-ca cho đến các vị hiện nay còn sống như Đạt-lai Lạt-ma. Phần lớn các mẩu chuyện này toát ra nhiều đạo vị, nhất là gián tiếp chỉ cho người đọc thấy triết lý của toàn bộ đạo Phật, đó là nhận chân ra rằng mọi hiện tượng muôn hình muôn vẻ của tâm vật chẳng qua đều là biến hiện của tự tính trong tâm thức mọi loài. Đó là tự tính vô thủy vô chung, bất sinh bất diệt, lại không hề rời xa con người, nhưng trực nhận ra điều đó là một quá trình tu học gian nan mà các mẩu chuyện này cũng có nhắc đến.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]