Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

103. Lôi Minh đêm tối dò Tôn gia bảo

19/10/201812:16(Xem: 6818)
103. Lôi Minh đêm tối dò Tôn gia bảo

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 103:
Lôi Minh đêm tối dò Tôn gia bảo

Trần Lượng hỏi kỹ nơi phụ nhân

Lôi Minh xoi cửa nhìn vào nhà, ngoài chiếc giường ngủ kê sát tường còn có chiếc tủ đựng quần áo, bộ bàn ghế bát tiên và bàn trang điểm, xếp đặt rất ngăn nắp. Một thiếu phụ đang nằm trên giường khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc chiếc áo lam, quần ngắn, chân đi tiểu cung hài, mày ngài mắt hạnh, phấn son tô điểm thật đẹp đẽ. Đứng dưới đất bên cạnh giường là một thanh niên trên hai mươi tuổi, tóc tết quanh đàu, mặc chiếc áo cánh hở vai, gương mặt đầy thịt, mày hung mắt ác. Người này tay trái chộp vai người thiếu phụ, tay mặt cầm con dao sáng quắc, nói:

- Mi hãy nói thiệt đi. Nếu không nói thiệt, ta cho mi một dao chết liền thì đỡ cho mi quá, nhưng ta sẽ thẻo mi ra từng nhát từng nhát cho mi biết mùi đau khổ!

Bỗng nghe thiếu phụ đáp:

- Hay cho tên Nhị Hổ, ngươi hiếp đáp ta, ta sẽ đốt giấy tiền mời quỷ đến bắt mị Ta với mi có thù oán chi mà ngươi dám cầm dao dọa ta?

Lôi Minh nghe nói vậy, nhưng rồi lại nghĩ: "Mình đừng có lỗ mãng. Lão tam thường nói với ta: Phải nhìn trước sau cẩn thận. Ta hãy thương lượng với chú ấy xem sao, nếu việc cần can thiệp thì mình can thiệp, còn không cần thì thôi". Nghĩ xong, liền thoắt lên nóc nhà trở về khách điếm. Bước vào phòng Lôi Minh đánh thức Trấn Lượng dậy, nói:

- Lão tam, lão tam! Tỉnh dậy đi!

- Nhị ca kêu tôi dậy để làm chi? 

- Ta vừa gặp một việc mới ràng ràng đây! Bữa nay trời nóng quá, trong sân không có chút gió nào, ta mới nhảy lên nóc nhà hóng gió. Ta vừa lên nóc nhà bỗng nghe có tiếng la: "Bớ người ta, nó giết tôi". Ta đinh ninh một vụ giựt dọc nào đó, mới phăng theo tiếng la tìm đến một ngôi nhà. Ở đó, ta bắt gặp một gã đàn ông đang cầm con dao la hét người thiếu phụ. Ta không biết đó là chuyện gì? Dự định nhảy vào can thiệp nhưng lại sợ chú chê ta lỗ mãng, nên ta mới chạy về bàn tính với chú xem có nên can thiệp cùng không.

- Nhị ca, anh nói như vậy là không đúng rồi. Vô cớ nhảy lên nóc nhà, nếu để trong quán người ta thấy được, có biết bao chuyện lôi thôi? Còn nói tới việc kia ư? Nếu không biết rõ, mắt không thấy rành thì lòng không phiền muộn; còn khi đã biết rồi, cứ bỏ mặc đi, thì lòng ta sao đang? Chúng ta hãy tới đó xem thử.

Nói rồi hai người cùng mặc y phục chỉnh tề ra đi. Không muốn kinh động khách điếm, họ lại nhảy lên nóc nhà, chạy ngang đến chỗ trang viện ấy. Bỗng trong nhà có tiếng la: "Cứu tôi với". Hai người lật đật nhảy xuống. Trần Lượng nhón lên nhìn vào

cửa sổ. Bên trong có tiếng người đàn bà nói:

- Hay cho Nhị Hổ, ngươi ăn hiếp ta quá lắm! Ta chỉ có nước đốt giấy tiền gọi quỷ đến bắt mi thôi. Mi không chịu buông ta ra ư? Cứu tôi với!

Gã đàn ông kia nói:

- Ừ, ta giết mi đây!

Nói rồi lấy sống dao chặt lên mặt người đàn bà mấy nhát, mỗi nhát chặt đều rướm máu đỏ rần. Người đàn bà khóc rống lên và kêu la cầu cứu. Trần lượng thấy vậy cầm lòng không được bèn nói với Lôi Minh:

- Này nhị ca, mình xông vào đi.

Hai người từ gian phòng ngoài xô cửa đi nhanh, vén rèm bước vào nói:

- Này anh bạn! tại sao nửa đêm nửa hôm lại cầm dao dọa nạt người thế?

Gã đàn ông nghe nói hết hồn nhìn lại, thấy Trần Lượng dáng vẻ thanh tú, còn Lôi Minh thì mặt xanh râu đỏ tướng mạo hung ác, anh ta lập tức buông dao nói:

- Xin hỏi quý danh nhị vị.

Trần Lượng đáp: Tôi họ Trần.

Lôi Minh cũng đáp: Tôi họ Lôi.

Gã kia nghe hai người trả lời, tiếng nói rổn rảng có lực, biết là người võ nghệ cao cường. trần Lượng nói:

- Bọn tôi chuyên làm nghề bảo tiêu ở phủ Trấn Giang, có việc đi qua xứ này; hôm nay ngụ tại Đức Nguyên điếm, đang hóng mát trong sân bỗng nghe có tiếng kêu cứu, bọn tôi tưởng là ai đó bị kẻ giựt dọc nên mới chạy ra xem, thì ra tiếng kêu cứu tự trong nhà, bọn tôi từ nhỏ có học qua chút võ nghệ, nên nhảy tường vào đây. Này anh bạn! Tại sao phải hành hung bằng dao búa như vậy?

- Té ra hai vị là đạt quan bảo phiêu đây mà. Tôi họ Tôn, tên là Nhị Hổ, người ở thôn trang này. Thôn trang chúng tôi hơn 80 mươi nhà đều họ Tôn, rất ít người họ khác. Riêng chỗ ở của tôi gọi là Tôn Gia bảo. Người đàn bà này là chị dâu của tôi, anh tôi thuở sanh tiền mở tiệm bán thuốc và mất cách đây 3 năm, chị ấy vẫn thủ tiết. Thấy bụng chị ấy mỗi ngày mỗi lớn, tôi mới hỏi tra cái bụng lớn này là tại sao, bị tra hỏi, chị ấy mới la hoán lên làm kinh động hai vị đạt quan như thế.

Trần Lượng nghe nói bèn nghĩ bụng: "Đây là chuyện riêng của gia đình người ta, mình xen vô làm chỉ". Bèn nói:

- Tôi có vài lời xin khuyên: Thiên tử là bậc chí đại còn không thể dạy bảo hết dòng họ mình, huống chi là bình dân trăm họ chúng ta! Tôn giá không cần phải làm thế, hãy bỏ qua đi!

Tôn Nhị Hổ nghe nói thế bèn đáp:

- Thôi được, hai vị không xen vào việc này, tôi cũng tạm gác lại và đi đây. Các vị Ở lại rồi đi sau nhé!

Lôi Minh nghe nói bèn nghĩ: "Tên tiểu tử này nói giọng khác thường, chắc có điều không ổn đây". Mới nói:

- Khoan đã! Tại sao anh bạn lại đi mà bảo bọn tôi ở lại? Sao bạn nói kỳ vậy?

Tôn Nhị Hổ thấy thái độ của hai người như thế cũng không dám cãi, lật đật nói:

- Thôi thì chúng ta cùng đi vậy.

Lôi Minh, Trần Lượng định bước ra ngoài, thì người đàn bà ấy nói:

- Xin hai vị ân công chớ đi! Những lời hắn nói vừa rồi không đúng sự thật chút nào.

Trần Lượng nghe nói lấy làm kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao lại không đúng?

- Chồng của tiểu phụ đúng là họ Tôn, làm nghề bán thuốc bắc, qua đời cách đây đã ba năm. Gia đình tôi họ Khang, khi tôi về nhà chồng không quen biết gì hắn cả. Về sau mới nghe nói hắn là anh em bà con xạ Khi chồng tôi còn sống, hắn cũng không có tới lui thường. Sau khi chồng tôi qua đời, một hôm đang mua chỉ ở trước nhà, bỗng thấy hắn phong phanh trong chiếc áo mỏng khi tiết lạnh tháng mười, tôi mới nói: "Tôn Nhị Hổ! sao chú phong phanh trong bộ quần áo mỏng thế này? ". Hắn đáp: "Tẩu tẩu ơi! Tôi có vai mà không gánh gồng được, có tay mà không thể bưng xách được, một đồng một chữ cũng không, làm sao có tiền mà sắm được quần áo!". Tôi thấy hắn kêu khổ như thế bèn động lòng trắc ẩn, kêu hắn vào nhà soạn đưa cho hắn một ít quần áo cũ của chồng tôi, hai điếu tiền, và bảo hắn kiếm nghề gì thích hợp buôn bán sống đỡ. Ngờ đâu từ đó về sau, hễ không tiền, hắn cứ đến tôi vay mượn mãi và tôi cũng thường có chu cấp cho hắn. Ai dè thương người mắc họa, làm phước mang tai! Cho được lần thứ nhất, lần thứ hai trở thành cái lệ, sau rồi quen mãi. Dần dà hắn khuyên tôi cải giá, tôi mắng chửi và đuổi hắn ra. Hôm nay bà giúp việc của tôi xin nghỉ, hắn vô cớ cầm dao hiếp đáp tôi. Hắn hỏi bụng tôi lớn như thế này là tại làm sao? Tôi xin thưa với hai vị ân công rằng: Cái bụng lớn của tôi đây thực sự là do bệnh. Lời hắn chỉ là vu khống thôi! hắn lại không phải là bà con ruột thịt với chồng tôi, hôm nay thừa cơ nhà tôi không người bèn dở thói côn đồ dọa nạt. Tôi la lên như vậy mà hắn cũng mặc kệ! Hắn la hét như vậy cốt để người ngoài nghe tôi kêu cứu bèn trả lời: - Chị Ơi! Làn sao tôi can thiệp vào nhà của chị được!

Trần Lượng nghe nói, nhìn lại tên a đầu ấy đầu tóc vàng khè, mặt nám đầy mụn, đôi chân mày ngắn nằm trên cặp mắt ba góc, chiếc mũi tỏi dòm xuống cai miệng rít ló ra mấy cái răng bồ cào vàng cháy, xấu xí không tả nổi. Trần Lượng nói:

- Này Tôn Nhị huynh! Lời tục có nói: "Mỗi người quét tuyết trước nhà. Đừng nên dòm ngó sương sa cửa người". Anh bạn hãy tự xét mình đi, đừng nên dòm dỏ làm chi việc người! Thôi chúng ta cùng đi nhé!

Tôn Nhị Hổ nói: Được!

Ba người cùng đi ra cửa. Vừa đến cửa Đức nguyên điếm, Trần Lượng nói:

- Này Tôn Nhị huynh! Mời anh vào đây một lát.

- Biết hai vị Ở quán này là được, thôi tôi đi nhé! Hôm khác xin đến tạ Ơn.

- Cần gì phải ơn nghĩa! Anh về nhà nhé!

- Tôi còn phải vào thành có việc.

- Nửa đêm làm sao vào thành được?

- Ở vách thành có lỗ hổng, có thể đi vào từ ngã đó.

Tôn Nhị Hổ nói xong cáo từ đi thẳng.

Lôi Minh và Trần Lượng không kêu cửa mà vượt tường vào bên trong. Trần Lượng nói:

- Hôm nay coi như ta cứu được một người. Ngày mai chúng mình nên đi sớm, ở lâu e có điều không hay!

Lôi Minh nói:

- Có gì đâu. Thôi đi ngủ!

Sáng ra thức dậy, Trần Lượng hỏi:

- Này phổ ky, chúng tôi lên phủ Khúc Châu, có phải đường lớn này đến đó không?

- Vâng! 

- Chú mau dọn rượu thịt lên đây cho chúng tôi, ăn xong chúng tôi lên đường sớm.

Lôi Minh, Trần Lượng ăn uống rồi, tính tiền phòng tiền cơm xong, sửa soạn lên đường thì bên ngoài có hai vị quan nhân đem theo tám tên bộ thuộc tùng sự tại huyện Thường Sơn đến nói với chưởng quỹ:

- Này bác! Trong điếm của bác có người nào họ Lôi, họ Trần ở trọ không?

- Dạ có! Họ Ở thượng phòng phía Bắc.

- Xin bác gọi họ giùm.

Chưởng quỹ bèn kêu:

- Lôi gia, Trần gia, có người muốn gặp hai vị.

Lôi Minh và Trần Lượng bước ra hỏi: ưởng quỹ bước tới nói với hai vị quan nhân:

- Ai muốn gặp chúng tôi đấy?

Vị quan nhân hỏi:

- Hai vị đây là họ Lôi và họ Trần phải không?

Trần Lượng đáp: - Thưa phải!

- Xin mời hai vị lên quan có việc!

Trần Lượng hỏi:

- Ai tố cáo chúng tôi việc gì thế?

- Hai vị không cần phải hỏi! Hiện có trát của quan huyện mời các vị tới hầu. Có việc gì đến nha môn sẽ biết!

Chưởng quỹ bước tới nói với hai vị quan nhân:

- Thưa các vị quan nhân! Xin cho biết vụ việc này có dính líu đến chúng tôi không? Hai vị khách quan này hiện ở trong điếm chúng tôi, nếu họ có làm việc gì liên quan đến chúng tôi thì khoan dẫn họ đi đã!

- Thế không được đâu! Hiện tại có trát đòi của quan huyện, chúng tôi không dám tự ý. Hai vị này phải lên huyện đường trước. Còn sau đó, việc có dính líu đến ông hay không phải chờ xem vậy! Lôi gia, Trần gia, mời hai vị đi với chúng tôi!

Lôi Minh và Trần Lượng không biết việc gì đã xảy ra đến cho mình, nhưng bản chất là anh hùng nào sợ búa dao hình phạt, tham sống sợ chết. Trần Lượng nói:

- Này chưởng quỹ! Ông khỏi bận tâm! Bọn tôi không phải là hung phạm giết người, cường đạo trộm ngựa. Chuyện xảy ra cho chúng tôi bất ngờ như thế này chắc là tai bay vạ gió đây. Ông đừng lo! Dù chuyện có lớn bằng trời đi nữa cũng không liên lụy đến khách điếm của ông đâu!

Chưởng quỹ nói:

- Chúng tôi không sợ liên lụy đâu! Chuyện xảy đến cho hai vị, chúng tôi làm sao phủi tay đứng nhìn được?

Đoạn day qua hai vị quan nhân nói: - Xin hai vị vui lòng chiếu cố đến hai vị này giúp cho.

Lôi Minh và Trần Lượng lập tức theo họ đến nha môn. Rủi ro nhằm lúc Tiểu huyền đàn Châu Thoại và Xích diện hổ La Tiêu nghỉ phép, không có tại nha môn. Hai vị quan nhân đưa Lôi Minh và Trần Lượng về đến huyện đường bẩm báo, quan huyện lập tức thăng đường. Lôi Minh, Trần Lượng bước lên huyện đường lạy chào quan huyện. Quan huyện đùng đùng nổi giận làm cho Lôi, Trần phải một phen sợ hãi.
 Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
03/04/2016(Xem: 3684)
Một đại văn hào người Pháp đã viết câu “Con người không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông“, nhưng Dòng sông Tịnh Độ của tôi không phải là “Dòng sông định mệnh“ của Quỳnh Dao, nên đã chan hòa đến lần thứ 11 tại chùa Linh Thứu rồi mà vị giải thoát vẫn ngời ngợi tỏa sáng. Vâng, khóa Huân Tu Tịnh Độ kỳ 11 từ ngày 14 đến 20 tháng 3 năm 2016 đã có khoảng 180 Phật Tử đa số từ phương xa và 20 Chư Tăng Ni đến tham dự. Đặc biệt vẫn là HT Phương Trượng chùa Viên Giác Thích Như Điển đến khai mạc và giảng Pháp, để phần hướng dẫn khóa tu cho Thầy Hạnh Giới một chuyên gia hay nói đúng hơn là một Hành Giả chỉ dẫn chúng ta con đường ngắn nhất và nhanh nhất đến gặp Đức Phật A Di Đà.
10/03/2016(Xem: 10087)
“This is SBS Radio The many voices of one Australia Broadcasting in Vietnamese Đây là SBS Radio Và sau đây là chương trình phát thanh Việt Ngữ”... Đó là nhạc hiệu mở đầu của Ban Việt Ngữ SBS Radio vào thập niên 1990 - mười lăm năm sau ngày đàn chim Việt tan tác lìa bỏ bầu trời quê hương. Mới đó mà đoàn lưu dân lê bước chân mục tử đã 40 năm rồi! Với hành trang tị nạn trên vai khi đến với SBS Radio, trong tôi vẫn còn đọng lại những thanh âm thảng thốt, kinh hoàng, van xin cầu khẩn của các thuyền nhân đồng hành khi gặp hải tặc Thái Lan, chuyến vượt biên bất thành đưa những con người sắp đến bờ tự do quay trở về quê cũ để rồi tất cả đều bị bắt vào tù, dù là trẻ con còn bồng ẳm trên tay. Đất nước tôi như thế đó, những con người còn lại trên quê hương sống vất vưởng đọa đày, những con người bỏ nước ra đi không nhìn được trời cao mà lại chìm mình dưới lòng biển lạnh
10/03/2016(Xem: 10120)
Năm 1979 thường được coi là điểm khởi đầu của nền báo chí Việt ngữ tại Úc khi số đầu tiên của tờ Chuông Sài Gòn được phát hành tại Sydney. Tờ báo này xuất bản 2 tuần một lần và sau đó đã trở thành một tuần báo. Trong vòng bốn thập niên qua, truyền thông tiếng Việt đã trải qua thời kỳ phát triển không khác chi truyền thông của các cộng đồng văn hóa đa nguyên khác, theo nghĩa là ngành này đã phát triển về số lượng cũng như sức mạnh theo đà phát triển của cộng đồng nói tiếng Việt.
01/02/2016(Xem: 15169)
“Đế Minh” là cháu ba đời Vua“Thần Nông”tuần thú, chuyển dời phương nam Đến núi Ngũ Lĩnh, (Hồ Nam) (1) Gặp nàng “Tiêngiới” lấy làm hân hoan Kết duyên chồng vợ vẹn toàn Sinh con: “Lộc Tục” hiền ngoan nhất đời “Đế Minh” quyết định truyền ngôi
31/01/2016(Xem: 3414)
Dì Trang là em của má tôi. Nếu không kể bên phía má, tôi có thể gọi dì bằng vai thấp hơn. Đơn giản, ba tôi là chú của chồng dì Trang. Khi ba tôi rời Hà Tĩnh để vào Nam, vào một thời xưa lắm, nghĩa là nói kiểu dân gian là năm một ngàn chín trăm gì đó, có dẫn theo một người cháu.
31/01/2016(Xem: 2891)
Tôi trở về Huế với một tâm trạng nôn nao bồi hồi! Hơn 30 năm sau mới nhìn lại Huế thân yêu, nơi đã cho tôi mật ngọt của thời mới lớn! Phi trường Phú Bài vẫn vậy, vẫn u buồn ảm đạm vào mùa mưa lụt, dù đã mấy mươi năm qua cũng chẳng rộng lớn, sửa sang gì hơn. Đã thế, tôi đặt chân xuống phi trường khi trời đã về chiều nên càng hiu hắt buồn. Niềm vui rộn ràng chỉ bừng lên khi thấy một số bạn cũ đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Chúng tôi chỉ biết ôm nhau trong tay với bao niềm cảm xúc, nhìn nhau miệng cười mà nước mắt rưng rưng!
30/01/2016(Xem: 6094)
Có một y viện huyện thuộc vùng cao nguyên Thái Lan, do giao thông bất tiện nên bệnh nhân phải đi từ sáng sớm đến bệnh viện để khám và kịp quay về nhà trước khi trời tối.
20/01/2016(Xem: 4498)
Xin có vài dòng tâm tư nơi đây. Truyện này có một tựa đề rát là phim bộ Hàn Quốc. Tác giả đã nghĩ tới các tựa đề khác cho nhẹ nghiệp tình -- thí dụ như “Tay Ai Chưa Nắm Một Lần” hay “Dây Chuông Ai Níu Bên Trời” – thì lại rất là cải lương, và chẳng hấp dẫn tí nào. Truyện này có thể có vài dị bản khác nhau. Nguyên khởi là viết cho Báo Xuân Việt Báo theo nhu cầu phải có chất lãng mạn thế gian. Cùng lúc, gửi cho nhà thơ Kinh Bắc để đăng trên ấn bản xuân tạp chí Suối Nguồn (của Trung Tâm Dịch Thuật Hán Nôm Huệ Quang), với lời dặn dò rằng xin nhà chùa tùy nghi sửa đổi, cắt bớt, hay thêm vào sao cho phù hợp với chánh pháp.
15/01/2016(Xem: 12047)
Ngày xưa ở tại ven sông Có chàng khỉ sống ung dung một mình Mạnh sức lực, lớn thân hình Thêm tài nhảy nhót tài tình kể chi. Giữa sông có đảo đẹp kia Bao nhiêu cây cối rậm rì xanh tươi Trái cây ngon ngọt khắp nơi Nào hồng, nào chuối chào mời khỉ ta. Từ bờ tới đảo khá xa May thay có đá nhô ra giữa dòng
13/01/2016(Xem: 13896)
Việt nam nước tôi có chiều dài lịch sử thăng trầm trãi qua nhiều thời kỳ chống giặc ngoại xâm để giữ vững và mở rộng biên cương tổ quốc. Rồi qua hơn ba thập niên kể từ năm 1945 đến năm 1975 của thời hiện đại lại thêm một lần nữa Tổ quốc ngập chìm trong khói lửa chiến tranh tương tàn mà cho đến tận ngày nay vết thương vẫn chưa chữa lành bởi vì người ta nhân danh chủ nghĩa này lý thuyết nọ là những ý thức hệ ngoại lai.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]