Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

43. Khéo lấy cung tra rạch ròi án trước

16/10/201820:50(Xem: 7066)
43. Khéo lấy cung tra rạch ròi án trước

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 43:
Khéo lấy cung tra rạch ròi án trước

Triệu Phụng Minh khoản đãi Tế Thiền sư



Lý Văn Phương đang liệu lý việc nhà, bỗng có gia nhân báo:

- Thưa lạo gia, hiện bên ngoài có sai nhân của quan huyện Côn Sơn đem lệnh đòi lão gia đến hầu. Đó là do mợ hai đi báo cáo đó.

Lý Văn Phương nghe nói, đột nhiên nổi giận la:

- Hay cho Triệu Hải Minh lại làm việc tráo trở này! Ông đã không sợ xấu hổ, ta lại sợ sao?

Nói rồi lấy bộ y phục đàn ông ở trong phòng Triệu thị gói lại, cùng với sai nhân đến huyện gia ra mắt Tri huyện:

- Lão phụ đài ở trên soi xét, Hiếu liêm Lý Văn Phương xin kính chào lão quan.

Quan huyện ngước lên nhìn thấy Lý Văn Phương tuổi trạc 30, đầu đội khăn đoạn xanh nhạt, phía trước có khảm một miếng ngọc, dọc rìa khăn chạy kim tuyến lấp lánh. Chiếc áo bào đang mặc màu trái ấu bằng đoạn thêu ba hoa lam phú quý, lưng thắt dây nhung, chân vận quan hài, gương mặt trắng trẻo, chân hình chữ bát, mắt sáng long lanh, ngũ quan thanh tú, toát ra vẻ tinh minh khoẻ mạnh. Quan huyện nói:

- Này Lý Văn Phương, Triệu thị là gì của ngươi? Cô ta đem việc hàm oan ở nhà ngươi báo cáo với ta, ngươi có biết không?

- Bẩm lão phụ đài, vãn sinh biết Triệu thị phạm tội thất xuất, em của vãn sinh mất rồi nên vãn sinh phải thay em viết tờ để vợ, Triệu Hải Minh cũng viết tờ bãi hôn. Ông ấy tình nguyện mang con gái về nhà khỏi phải đưa ra quan để khỏi xấu hổ hai nhà. Nào ngờ Triệu thị nghe lời xúi giục của cha, đến cửa quan đầu cáo tôi.

- Triệu thị phạm tội thất xuất có bằng cớ gì?

- Bẩm lão phụ đài, có bằng chứng hẳn hòi, nếu không có bằng chứng, vãn sinh đâu dám sinh sự lôi thôi. Cô ta là sương phụ thủ tiết tại sao ban đêm lại có đàn ông trần truồng từ trong phòng cô ta chạy ra, bên trong phòng còn có áo quần đàn ông hẳn hoi, vãn sinh có mang tang vật ấy theo, xin lão phụ đài xem xét.

Nói rồi trình gói đồ lên. Quan huyện mở ra xem thấy bên trong có khăn đội đầu, quần, giày vớ đàn ông, bèn hỏi:

- Này Triệu thị, bao đồ này có thấy trong phòng ngươi không?

- Bẩm lão gia có ạ, bao đồ này lấy từ phòng tôi.

- Ngươi là sương phụ thủ tiết, trong phòng ngươi không có đàn ông ra vào mà sao lại có quần áo đàn ông ở trong phòng ngươi thế? Ngươi muốn dùng lời điêu ngoa vu cáo để quấy rối huyện nha hử? Đại khái phải tang vật ở đâu truy tầm tại đó, vạn nhất nó không chịu khai, bây kéo nó ra vả miệng cho ta!

Triệu thị nghe nói, trong lòng rúng động, nghĩ: "Nếu ta bị đánh đòn tại huyện đường Côn Sơn này thì còn mặt mũi nào nhìn thấy dân chúng Côn Sơn nữa! Hơn nữa, ta chẳng phải làm điếm nhục cho nhà họ Triệu hay sao? Chi bằng ta chết quách cho xong. Ta chết rồi ắt có người khám nghiệm ta, chừng đó đen trắng phân minh, mới rửa được tiếng trong sạch của ta".

Nghĩ rồi bèn quỳ xuống trước quan huyện, thưa:

- Bẩm đại lão gia, xin đừng gia hình, tiểu phụ có sự tình xin bẩm báo.

- Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi nói có tình có lý, bản huyện sẽ không trách phạt ngươi.

Tiểu phụ hết lòng giữ trinh tiết, trong viện không có đàn ông ra vào. Lão gia không tin, xin hỏi người ngủ cùng giường với tiểu phụ sẽ rõ.

Quan huyện nghe nói, trong lòng hơi chột dạ: "Đã có người ngủ cùng giường với y có lẽ việc này do người khác làm mà y không biết cũng nên". Bèn hỏi:

- Ai là người ngủ cùng giường với ngươi?

- Ấy là Lý thị, người vú em của Mạc Lang.

Quan huyện cho truyền dẫn Lý thị đến, sai nhân lật đật đi tìm, lát sau dẫn Lý thị về. Trước khi vào huyện đường, Lý thị nói:

- Được, mợ hai có nhắc đến tôi hay quá, tôi đương muốn lên trước huyện đường để minh oan cho mợ đây.

Đến trước quan huyện, Lý thị quỳ lại, thưa:

- Bẩm lão gia, tiểu phụ là Lý thị, xin cúi đầu ra mắt lão gia.

Quan huyện nhìn xuống thấy Lý thị là người tuổi trạc 30, tư dung phong mỹ, áo lam quầh lam đơn giản, chân đi tiểu cung hài, bèn hỏi:

- Này Lý thị, trong phòng của mợ hai ngươi chạy ra một người đàn ông thân thể lõa lồ, y phục của người đàn ông ấy ở trong gói này đây, chắc là ngươi có biết? Chuyện ấy như thế nào hãy thật là khai báo, không can hệ gì ngươi đâu.

- Dạ bẩm đại lão gia, tiểu phụ thật không biết. Ngày hôm qua tiểu phụ xin nghỉ về nhà.

Quan huyện nghe nói vỗ cảnh mộc trên bàn một cái chát, nói:

- Này Lý thị, đừng nói bậy bạ. Bộ muốn ăn đòn hả? Đương làm vú em mà lại nghỉ, bỏ đi đâu cho đứa bé chết đói à?

Lý thị sợ xanh mặt, nói:


- Xin lão gia chớ giận, tôi có một đoạn sự tình.

Đoạn day qua hỏi:

- Thưa mợ hai, tôi có thể nói được không?

Triệu Ngọc Minh đáp:

- Chị cứ nói đi, chỉ cần nói đúng sự thật là được.

Lý thị bèn nói:

- Bẩm lão gia, lão gia đã hỏi đến, đâu dám để lâu. Nhà tôi ở ngõ phía Tây cách nhà chủ nhân chúng tôi không xạ Mợ hai tôi lúc trước có mượn bà vú không đủ sữa nên cho nghỉ, tôi hiện ở thời kỳ dậy sữa, chồng đi buôn bán ở ngoài, con gái lại mới mất, ở luôn nhà chủ lại rất tiện. Một hôm mợ hai hỏi tôi: - Này chị Lý, chị không nghĩ à? Tôi trả lời: - Tôi không xin nghĩ, Mạc Lang công tử đang cần nuôi sữa, mợ nên để tôi mang về nhà, nếu mợ không cho đem công tử sẽ bị đói sao? Vì lẽ đó mà hai ngày liến tiếp mợ hai không nói với tôi một tiếng. Sau đó mấy ngày mợ hai kêu tôi nghỉ, tôi không dám trái lệnh bèn xin nghỉ. Mợ hai thưởng cho tôi hai quan tiền và một bao quần áo cũ. Tối lại tôi cho công tử bú no rồi về nhà ngủ. Hôm sau mợ hai tôi cũng kêu tôi xin nghỉ nữa. Tôi nói: - Hôm nay là ngày sinh nhật của đại lão gia, đâu có thể nào nghĩ được? Mợ hai nói: - Chị là người làm trong viện của tôi, đại lão gia cũng đâu có để ý đến làm chỉ Cho nên bữa đó tôi cũng xin nghỉ. Mợ hai lại cho tôi ba điếu tiền. Tối hôm ấy lại xảy ra việc ghê gớm mà tôi không biết được! Bình thường mợ hai tôi là người rất nghiêm, không có người nào lộn xộn bước chân vào viện được.

Quan huyện nghe xong bèn hỏi:

- Này Triệu thị, ngươi cho Lý thị nghỉ việc là lẽ gì thế?

- Bẩm lão gia, tiểu phụ là hồng nhan bạc mệnh. Lý thị có chồng đi buôn bán xa mới về nhà, tôi nghĩ là vì đứa con mình mà vợ chồng họ chia cách là điều không phải nên cho phép về nhà. Sự hảo tâm này lại không có người biết, chỉ có trời biết thôi! Nếu lão gia chưa thông cảm đến việc này thì hỏi lại lão phu nhân sẽ tường tận.

Quan huyện nghe nói nghĩ rằng bên trong chắc có sự tình gì đây, bèn nói:

- Này Triệu thị, ngươi đừng có điêu ngoa loạn ngữ, không bị ăn đòn không chịu nói thật đây mà! Bây đâu, lôi nó ra vả miệng cho ta.

Triệu Ngọc Minh ra nói, nghĩ thầm: "Nếu mình đợi đánh rồi mới chết thì còn mặt mũi nào của họ Triệu nữa, chi bằng mình chết trước cho xong". Nghĩ rồi bèn nói:

- Bẩm lão gia, xin đừng nóng giận, tiểu phụ xin nói lời này.

- Nói đi!

Sau khi tôi chết rồi, ngàn muôn lần xin lão gia hãy cho người khám nghiệm tử thi để sáng tỏ tôi là người trong trắng. Cầu nguyện lão gia công hầu vạn đại. Còn như khi tôi chết, lão gia không cho người khám nghiệm để cho đen trắng nhập nhằng, tôi sẽ theo báo ứng con cháu lão gia mãi mãi!

Nói rồi rút dao ra toan tự vẫn trước huyện đường. Quan huyện ở xa đành lấy mắt ngó, may nhờ có sai nhân ở kế bên lanh mắt lẹ tay giựt dao kịp. Quan huyện bối rối chẳng quyết giải quyết ra làm sao thì nghe bên ngoài chộn rộn, có tiếng la lớn:

- Oan uổng cho tôi quá, người ta cướp của hại mạng. Oan uổng lắm lão gia ơi!

Thừa lúc lộn xộn, quan huyện sai đưa bọn Triệu thị, Lý Văn Phương, Triệu Hải Minh xuống phòng đợi, để phân xử vụ án nhân mạng này rồi hãy tính. Bọn sai dịch vừa dẫn mấy người ấy đi ra thì thấy một vị Hòa thượng níu chặt một người đôi mắt trợn trừng đi riết đến cổng đường. Vị Hòa thượng ấy không ai khác mà là Tế Điên Hòa thượng.

Nguyên Tế Điên làm bộ giả điên đưa Triệu thị đến gặp quan huyện để minh oan xong, thì bọn Triệu Phước, Triệu Lộc cũng chạy tới. Triệu Phước nói:

- Bạch sư phó, lão nhân gia đừng có nổi điên nữa, chúng ta đi nhé.

Cả bọn đưa nhau đến nhà Triệu Phụng Sơn ở đường phía Nam. Triệu Phước nói:

- Sư phó đứng đây một lát để chúng tôi vào thưa trình đã.

Chẳng bao lâu từ trong đi ra một vị nhị viên ngoại là Triệu Phụng Minh bước ra đón tiếp. Triệu Phụng Minh thấy đứng trước cửa mình một ông thầy chùa quần áo rách rưới không thể tả, trong bụng nghĩ thầm: "Tưởng đâu rước một vị cao nhân nào đến trị bệnh, ai dè lại nhằm ông thầy chùa kiếc".

Nghĩ vậy cũng miễn cưỡng rước vào trong. Vào đến thư phòng, Triệu Phước, Triệu Lộc dâng thơ lên. Nhị viên ngoại bảo gia nhân hiến trà rồi mở thơ ra xem. Trong thơ rành rành nét chữ quan Thái thú anh mình. Thư rằng:

Ngày tháng như thoi đưa, hết hạ lại đến xuân, kính chúc hiền đệ gia đình hạnh phúc, sung vinh vui vầy. Tiếp được thư em biết được rành rõ tin nhà, mọi việc nhờ em liệu lý, ngu huynh xin cảm tạ muôn vàn. Kế đây cháu xin dâng lên thím lời cầu chúc vạn an. Cháu may mắn nhờ phúc ấm tổ tiên, mong đức thánh thượng mà được bổ nhậm chức Thái thú, vì thế không thể sớm hôm cận kề hầu hạ thím được. Tiếp thư của nhị đệ, cho biết thím ngọc thể không hòa, đôi mắt mờ đi vì bệnh. Đọc biết tin này cháu thật vô cùng buồn bã, đau xót tâm can, nước mắt đầm đìa. Hiện cháu có mời được Tế Công thiền sư ở chùa Linh Ẩn về trị bệnh cho thím. Tế Công là người tinh thông thuật kỳ hoàng, trị đâu hết đó. Xin thím gấp trị cho mau bình phục. 

Cháu có sai hai đứa gia nhân là Triệu Phước và Triệu Lộc đem về mấy nén vàng cân nặng 50 lượng để lo việc thuốc thang cho thím. Ấy là vì cháu mắc tận trung mà không toàn phận hiếu được, xin thím lượng thứ cho!

Cháu bất hiếu Triệu Phụng Sơn dập đầu kính lạy.

Triệu Phụng Minh xem thư xong mới chắp tay thi lễ Tế Điên và nói:

- Bạch Thánh tăng, Phật giá quang lâm mà đệ tử không ra ngoài tiếp rước, xin Ngài thứ tội chọ Anh tôi cho mời Thánh tăng về trị bệnh cho thím tôi, không biết Ngài dùng thuốc chi và trị bệnh bằng cách nào?

- Bần tăng đã có diệu pháp.

Nói tới đó thì nghe từ bên ngoài có tiếng bước chân đi vào. Tế Điên hỏi:

- Bên ngoài có ai vào đó?

Triệu Phụng Minh cũng hỏi:

- Ai vào đó vậy?

Chỉ thấy từ bên ngoài đi vào một đại hán, đầu cột búi tóc, mặc chiếc quần cũ, vớ trắng giày xanh. Nguyên là một người cục mịch thuê dài hạn để làm việc đồng áng. Tế Điên nói:

- Ê, khi khổng khi không ngươi lại lấy trộm giày tả Vừa bước tới đây là ta đã nghe rồi!

- Anh chàng kia đảo mắt một lượt, nói:

- Hòa thượng đừng nói bậy! Giày của tôi mà ông lại nhìn là giày của ông được à?

- Nhị viên ngoại coi nè, ta từ Lâm An tới đây, mang đôi giày cỏ này làm sao đi xa được. Ta mang đôi giày đó đến đây để lại ngoài cửa đổi mang đôi dép cỏ này, chú ấy mới mang trộm của ta đấy.

- Anh chàng ấy định sừng sộ lại. Tế Điên nói:

- Chú này, giày đó của chú hà? Có bằng chứng gì? Nói đúng mới kể là giày của chú được.

- Dưới đế giầy của tôi có 14 cây đinh.

- Dưới đế giầy của ta có 16 cây đinh.

Anh chàng kia bèn lột giày ra đếm, quả nhiên có 16 cây đinh, bèn trở lại muốn ăn thua đủ với Hòa thượng, Triệu Phụng Minh vội can:

- Thôi, để ta cho ngươi hai điếu tiền mua đôi giày khác, đôi giày này để lại cho Thánh tăng dùng.

Anh chàng nọ không dám cãi bèn cầm tiền đi ra.

Triệu Phụng Minh hỏi:

- Bạch Thánh tăng, Ngài cần đôi giày này để làm chi?

Tế Điên cười hà hà, nói:

- Muốn trị bệnh cho lão thái thái không có đôi giày này không được đâu!

Và cầm lấy bút kê ngay một cái toa. Triệu Phụng Minh nhìn thấy cũng gật đầu.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
02/09/2010(Xem: 3509)
Tha phương sinh sống xứ người, tuy thâm tâm lúc nào cũng hướng về quê hương mến yêu, thế nhưng phải chờ đợi đến hơn hai mươi năm trời, sau bao ngày khắc khoải suy tư Thanh mới đột ngột quyết định về nước nghỉ hè hai tháng. Chàng về Saigon viếng thăm họ hàng vài ngày, rồi lang thang du ngoạn khắp các vùng biển từ Sầm Sơn đến Vũng Tàu, sau cùng quay lại Nha Trang, chiều chiều thơ thẩn đi dài dài trên bãi, mắt lơ láo nhìn biển khơi xa xăm với nỗi buồn vời vợi.
02/09/2010(Xem: 3713)
“Khác hơn thường lệ, đôi bạn thân Hiển và Phước, đối ẩm trong lặng lẽ, chẳng ai chịu mở lời. Hiển nâng chung trà hớp từng ngụm, rồi dường như đang bâng khuâng thả hồn theo những chiếc lá phong đỏ thẩm từng chiếc, từng chiếc rụt rè buông rời cành theo làn gió chiều mơn man. Còn Phước thì cầm chung trà, đi tới lui đăm chiêu suy nghĩ, mấy lần định lên tiếng mà cố đè nén chưa chịu hở môi.
02/09/2010(Xem: 3575)
Nghĩa háo hức theo mẹ về Việt Nam thăm viếng quê hương. Sau mấy ngày vui nhộn làm sống lại những kỹ niệm ấu thơ tại Thủ Đức với bà con họ nội xa gần, chàng theo mẹ về quê ngoại, tạm trú tại nhà cậu Út ở thành phố Phan Rang, Ninh Thuận. Vì thuở nhỏ chàng không có cơ hội liên lạc với họ ngoại, nên dù được cậu tiếp đón rình rang, nhưng chàng muốn thân thiết với hai đứa em cô cậu thật khó.
01/09/2010(Xem: 5547)
Dù dòng thời gian đã xoá nhòa những hình ảnh quý gíá xa xưa, dù dấu chân của các Ngài đã rêu phong phủ kín. Nhưng những dấu chân ấy đã đi vào lịch sử nhân gian, dù tiếng nói các Ngài đã hòa vào không gian tĩnh lặng. Nhưng đâu đây vẫn còn vang vọng pháp âm của các Ngài, làm chấn động tâm tư huyết mạch của bao người con Phật. Trong quyển “Những Vị Phật ở Miền Tây Nam Việt Nam” này. Chúng tôi sưu tầm, nghiên cứu và ghi chép trung thực theo lời thuật của các vị Trưởng Lão uy tín; hay các vị trí thức trung hậu; hoặc trích trong các tài liệu giá tri được mọi người tin tưởng.
28/08/2010(Xem: 61532)
Quyển 6 • Buổi Pháp Thoại Trên Đỉnh Cao Linh Thứu (Gijjhakūṭa) • Ruộng Phước • Tuệ Phân Tích Của Tôn Giả Sāriputta • MÙA AN CƯ THỨ MƯỜI CHÍN (Năm 569 trước TL)- Mỹ Nhân Giá Mấy Xu? • Chuyện Cô Sirimā • Móc Cho Con Mắt Đẹp • Ngạ Quỷ Mình Trăn • Cùng Một Nguyên Lý • “Hớt” Phước Của Người Nghèo! • Ghi chú đặc biệt về hạ thứ 19: • MÙA AN CƯ THỨ HAI MƯƠI (Năm 568 trước TL)-Phước Cho Quả Hiện Tại • Bảy Thánh Sản • Chuyện Kể Về Cõi Trời • Hóa Độ Gia Đình Thợ Săn • Nhân Duyên Quá Khứ
28/08/2010(Xem: 4404)
Tết Mậu Thân 1968, một cái Tết mà Việt Cộng tràn về quá bất ngờ, tôi không thể tin rằng đó là sự thật. Mồng Một Tết vẫn ăn Tết sắm sửa bình thường. Nhà tôi ở lầu 2 trường Đồng Khánh vì tôi làm Giám Học tại trường này, bên hông là Tòa Hành Chánh và Lao xá Thừa Thiên - nơi giam giữ nhiều tù binh Việt Cộng. Cả ngày vẫn tấp nập bà con tới lui thắm viếng, chiều lại còn có con của các nhân viên trong trường đến thăm chuyện trò hàn huyên vui như ngày hội. Tối đến cả nhà còn bàn nhau nên đi ngủ sớm để ngày mai xuống phi trường đón gia đình người anh chồng về Huế ăn Tết.
28/08/2010(Xem: 58321)
Sau khi sinh hoạt của hội chúng đã tạm thời đi vào quy củ, nền nếp; đức Phật thấy thời tiết có nắng nhẹ, trời không lạnh lắm, thuận lợi cho việc du hành nên quyết định rời Gayāsīsa, đến kinh đô Rājagaha, đường xa chừng sáu do-tuần. Thấy đoàn sa-môn quá đông, khó khăn cho việc khất thực, đức Phật gợi ý với ba anh em Kassapa cho chúng đệ tử phân thành từng nhóm,
19/08/2010(Xem: 8628)
Tại Keelung, Đài Loan có một cửa hàng với cái tên là “Ngộ Duyên Hào”. Ông chủ Lâm vốn là một người rất tử tế, xung quanh khu vực ông sống có rất nhiều những cư dân đánh cá hay kiếm sống quanh đó.
04/08/2010(Xem: 4499)
Tác-giả Thiện Xuân Malkhanova là một con người thật đặc-biệt. Còn nhớ năm 2000 khi chị Trương Anh Thụy và tôi đi sang họp Đại-hội Văn-bút Thế-giới ở Mạc-tư-khoa, chúng tôi đã để ý đến chuyện đi đường, gặp con sâu róm ở dưới đất, chị đã ân cần lấy một cái lá nâng nó lên rồi đặt nó lên một cành cây gần đó. Một con người từ-bi đến với cả cỏ cây, đất đá! Chị bảo đó là điều chị đã học được từ đạo Phật.
04/08/2010(Xem: 4014)
Không biết từ lúc nào, mà ngôi tịnh thất vô danh thấp thoáng dưới tàn cây huỳnh đàn rậm lá trên đỉnh núi Ông cheo leo mây mù đong đưa bao phủ quanh năm, đã được dân quê dưới chân núi ưu ái gọi là am Mây Ngàn thay thế cho cái tên “chòi đạo Ân” mà họ hùa nhau ám chỉ túp lều lá của sư Từ Ân ngày trước. Thuở mới đăng sơn cắm dùi khẩn đất làm chốn ẩn tu, sư lủi thủi một mình chẳng có móng đệ tử lăng xăng đón đưa phục dịch, sư tự vác cuốc, quẩy gánh... lặng lẽ lên tận đỉnh, khai phá được một khoảnh đất nhỏ làm rẫy. Sư bắt đầu trồng các loại rau đậu, khoai, bắp, cà dưa... để sớm gặt hái hoa lợi,
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]