Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Cùng Cười Với Nhau

26/09/201822:35(Xem: 2549)
Cùng Cười Với Nhau
happy-face

 CÙNG CƯỜI VỚI NHAU 

                     
  LÁI XE MÔ TÔ

 

       Một anh chàng thanh niên lái xe mô tô rất là tài giỏi. Không cờ bạc, không hút sách, không rượu chè, anh ta có một thú đam mê duy nhất : lái xe mô tô. Đúng là một đức tính rất tốt cho các luật lệ giao thông rất nghiêm khắt ở xứ sở Kangaroo  này. Thế nên bao năm qua vượt nhanh cũng nhiều, lạng lách cũng lắm, chưa bao giờ anh gây ra tai nạn nào, mà cũng chưa hề một lần phạm luật bị phạt vi cảnh.

       Tuổi trẻ thường chơi ngông. Một ý định táo bạo chợt đến, chàng trai thấy hứng thú thêm. Sáng hôm sau anh cho xe leo lên tận chót vót một ngọn đồi cao cách mặt đất khoảng một ngàn năm trăm mét. Dưới chân đèo rừng rậm âm u trùng điệp, vách đá cheo leo hiểm trở. Ngoài kia nữa, biển cả bao la sóng to gió lớn ầm ầm đổ ập vào ghềnh đá, ai nhìn xuống cũng thấy rợn người ! Và cũng từ điểm cao này, người thanh niên bắt đầu nổ máy và đổ dốc, băng đèo. Tiếng động cơ gầm rú vang dội cả ngọn đồi, rồi xe lao đi vun vút như tên bay đạn bắn len lỏi qua bao hang hóc, trượt lướt qua bao hầm hố lại có lúc lạng lách quanh rìa đèo. Nếu không vững tay lái, chỉ sơ xẩy một chút thôi, xe và người hất tung ra khỏi đèo, mất mạng dễ như chơi.

        Hơn hai mươi phút sau xe xuống dưới chân đèo, an toàn và thoải mái.  Anh cho xe chạy thật chậm và dừng lại hiên ngang đứng nhìn lên con đường đã đi qua, môi nở một nụ cười mãn nguyện.

         Một thầy đội cảnh sát từ đâu lù lù bước tới :

       - Anh vui lòng cho xem bằng lái ?

        Người thanh niên điềm nhiên móc ví lấy ra bằng lái. Thầy đội săm soi bằng lái một lúc rồi trả lại.

        Thì ra mới ngoài hai mươi tuổi đầu, anh chàng này lái xe sao mà tài tình đến thế !

        Tuy vậy thầy đội vẫn lấy giấy bút hí hoáy viết :

        - Tôi phạt anh 150 dollars vì tội vượt quá tốc độ, xem thường mọi bảng hướng dẫn giao thông trên con đường đèo.

        - Chuyện nhỏ thôi, đồng tiền thì cũng qúy đấy, nhưng chừng ấy có đáng sá gì so với cái thành quả to lớn mà ta vừa đạt được như ý kia.

        Thầy đội cảnh sát bỏ đi được vài bước liền quay lại hòa nhã với hắn ta.

        - Tờ giấy phạt kia anh thấy có ân hận gì không ?

        - Không, không thầy đội. Khi lái xe, trên hai vai tôi  luôn luôn lúc nào cũng có Đấng Bề Trên độ mạng cho tôi cả thầy đội ạ !

        Thầy đội cảnh sát lại vội vàng rút ngay giấy bút ra, nói với hắn:

        - Tôi phạt anh thêm 150 dollars nữa.

        - Ủa ! Tại sao vậy thưa thầy đội ?

        - Vì trên xe anh lại có chở thêm một người !                             

                                                                                                           

__________________________

 NGƯỜi TA THƯNG NÓi

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ ! 

 CHUYỆN HỚT TÓC

      Gã đàn ông dắt theo một thằng bé vào tiệm hớt tóc. Gã hớt tóc, cạo mặt, cạo râu, gội đầu, ráy tai rất ư là tươm tất. Xong,  gã nói với anh thợ hớt tóc:

        - Anh hớt tiếp cho cháu bé, tôi ra ngoài mua tờ báo nhé !

        Một giờ, hai giờ rồi ba giờ trôi qua, không thấy gã đàn ông trở lại. Anh thợ hớt tóc điên tiết, gắt lên:

        - Bố mày biến đâu rồi hả ? Thằng bé đâm ra hoảng :

        - Dạ ông ấy đâu phải là bố của cháu. Ông ấy gặp cháu ngoài đường, hỏi cháu có muốn hớt tóc miễn phí không. Cháu nói có, rồi ông ta dẫn cháu vào đây ạ.                            

 ___________________________                        

 NGƯI TA THƯNG NÓI    

*Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ

MÊ ĐÁ BANH

 

          Bà phú hộ kia ở một vùng quê xa lắc. Bà cho đứa con trai cưng lên Sài Gòn học. Thằng con tính tình rất ngoan, học hành rất giỏi, bà hả dạ hết biết. Ác thay nó có cái tật mê ghiền đá banh quá cỡ thợ mộc. Bất cứ trận lớn nhỏ nào trên sân Thống Nhất, nó cũng không chịu bỏ qua, nhất là trên ti vi. Nơi đâu có các trận cầu quốc tế thì khỏi nói. Nó còn sưu tập không biết bao nhiêu bài vở, hình ảnh thần tượng Tây lẫn Ta treo dán tùm lum dày đặc cả căn phòng.

          Một lần bà lên thăm con ở Sài Gòn nhân ngày Quốc Khánh, đang là mùa đá bóng tranh giải vô địch toàn vùng Đông Nam Á. Chiều thứ bảy này là trận chung kết nhất, nhì giữa đội banh nhà và đội banh bạn, hào hứng biết là chừng nào ! Không biết nghĩ thế nào thằng con hì hục mua vé cho được, dắt mẹ vào xem đá banh luôn cho tiện việc sổ sách. Ai từng mê đá banh thì biết đó, mua vé thì mua vé hạng cá kèo, mau chân chen lấn, vào cửa  thật sớm, tiện kiếm một chỗ ngồi tốt trước cho chắc ăn. Đồ ăn thức uống đùm đề mang theo, kể cả dù che nắng, áo che mưa thủ thân cho chắc bụng. Chẳng bao lâu người người chật cứng, mọi nơi chen chân không lọt. Ngồi trên bệ xi măng, trên nắng gắt, dưới nóng ran, mồ hôi mồ kê nhễ nhoại, chịu đời sao thấu. Xin lỗi chớ bỏ đi tiểu, đi tiêu trở về, mất chỗ là cái chắc. Dắt mẹ vào chơi Sài Gòn thì nó không đi, đưa bà vào đây làm gì cho nó kẹt hở trời !

          - Thiệt là mắc dịch cái thằng con !

         Thế rồi trận đấu cũng diễn ra đúng giờ. Đội banh nhà mặc áo vàng, đội banh bạn mặc áo xanh. Sau cú giao banh, trận đấu sôi nổi kể từ giờ phút đầu. Banh phóng nhanh trên phần đất nhà, rồi lao vun vút ngược về phần đất bạn, như sấm chớp, kẻ tung người hứng, kẻ sút người đội đầu, kẻ lừa banh người truy cản và đội hình hai bên dàn ra sống động vô cùng. Một chiếc áo xanh chập chờn được bóng trước ngay vòng cấm địa, sút thẳng vào phe ta. Thủ môn phe ta tung mình lên đẩy quả bóng văng ra khỏi khung thành, xuất sắc. Anh chàng này chỉ muốn làm bàn một mình mà không cần giao banh cho đồng đội tiếp sức... Hết nói nổi !

          Thế là mất đi một dịp bằng vàng làm bàn thắng cho phe đội của bạn. Than ôi, Một con én không làm nên mùa xuân !

          Hơn ba mươi phút đầu, vẫn chưa phân thắng bại, màn lưới hai bên còn trinh bạch, phe nào cũng nhất quyết hùng hục chọc thủng cho bằng được.  Phút bốn mươi, bất ngờ quả bóng  được sút mạnh, thọc sâu vào lưới của phe bạn, ngọt ngào. Cùng một lúc tiếng reo hò vang dội cả một góc trời, tưởng chừng vỡ tung cả cầu trường đang chứa đựng mấy chục ngàn người.

           Cho tới lúc này bà mẹ mới đập vai con :

           - Bao nhiêu tiền một trái banh vậy con ?

           Thằng con đang hả hê vì say men chiến thắng, nhưng cũng không quên trả lời với mẹ :

           - Chừng hai trăm đồng một trái hà mẹ ơi !

           Bà mẹ liền nói với thằng con rằng:

           - Chu choa ơi! Tưởng mắc lắm chớ, hai trăm đồng một trái, mỗi người mua một trái đá cho nó sướng. Tội gì mấy chục người giành nhau một trái cho mệt dữ vậy con ?                                          

  ______________________________                                                                        

   NGƯI TA THƯNG NÓi

  *Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ !

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
31/10/2010(Xem: 2120)
Đời vua Hán cảnh Đế có người bán dầu tên Bùi Độ nghèo khổ lang thang, được thầy tướng số cho biết sẽ chết đói vì coi tướng mặt có hai đường chỉ...
30/10/2010(Xem: 2035)
Triều vua Lý Thái Tông (1028-1054) nước Đại Việt, Xạ Đẩu không theo lệ cống, thất lễ phiên thần, vua tự đem binh Nam chinh. Xạ Đẩu bày trận ở sông Bồ Chính...
27/10/2010(Xem: 2163)
Hằng Nga trong cung trăng: Theo sách của Hoài Nam Tử, Hậu Nghệ xin thuốc trường sinh của bà Tây Vương Mẫu, Hằng Nga là vợ của Hậu Nghệ uống trộm...
27/10/2010(Xem: 18155)
Mục đích của chúng tôi trong khi sưu tập những mẫu chuyện kể này là để mọi người thưởng thức những tinh hoa hay đẹp của giáo – lý qua những câu chuyện tươi sáng đẹp đẽ. Nếu công việc sưu tập ca – dao là một việc khó thì công việc sưu tập và trình bày những mẩu chuyện cổ của đạo Phật cũng là một việc khó khăn và đòi hỏi sự hợp lực của nhiều người. Hàng chục ngàn mẫu chuyện đạo, nào thuộc loại tiền thân, nào thuộc loại lịch sử, nào thuộc loại thí dụ, nào thuộc loại triết lý. . . những câu chuyện đó thật là phong phú và chứa đựng những tinh hoa của giáo - lý, từ - bi và trí tuệ. . . Ðọc những mẫu chuyện đạo ấy, không ai thấy chán nản cả. Các em thiếu nhi thích đã đành, người lớn chúng ta cũng vẫn thích và hơn thế nữa, lắm lúc cũng phải suy nghĩ nhiều để có thể hiểu được triết – lý của một câu chuyện. Chúng tôi sức lực không bao lăm thành thử trông mong rất nhiều ở các vị học giả thâm uyên và dày công nghiên cứu. Chúng tôi chỉ muốn làm công việc nói lên những nguyện vọng, và tr
22/10/2010(Xem: 2993)
Tại biên giới của tỉnh Tây Khương sát với Tây Tạng, có một bà lão sống cô độc, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà sống nhờ một thửa đất nhỏ trồng những hạt ngũ cốc. Vì cuộc đời đã trải qua nhiều gian truân từ nhỏ, bà lão cảm thấy nghiệp chướng trong người rất nặng nên đã cố công tìm hỏi những người chung quanh phương pháp chuộc tội để cầu xin cho tâm hồn được bình yên.
21/10/2010(Xem: 6536)
Bị xổng một lần trong khóa tu học kỳ 6 tại Bỉ, vì chọn ngày hè trật đường rầy (hãng tôi làm việc phải chọn hè từ đầu tháng 2); năm sau, tôi quyết tâm canh ngày giờ cho đúng để tham dự cho bằng được khóa tu học kỳ 7 tại Đan Mạch, do Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Âu Châu tổ chức.
19/10/2010(Xem: 6152)
Khi xe chúng tôi đến nơi, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ khuya. Phòng ốc dành cho 300 giường đã không còn chỗ trống. Ban Tổ Chức đành trưng dụng phòng họp, phòng học - một cho phái nữ, một cho phái nam - với các tấm nệm lót dưới đất cho chúng tôi ngủ tạm. Giải quyết một lúc cho phái đoàn Thụy Sĩ 30 người - chưa kể các nước khác - đâu phải dễ. Vả lại đi chùa thì phải chấp nhận "ăn chay nằm đất". Nằm "đất" còn phải chịu, lựa là nằm "nệm", nên chúng tôi vui vẻ nhận lời, không than van gì cả. Mà than van nỗi gì được khi đã hiểu giáo lý (dù chút chút) của đạo Phật. Mọi sự phải do "duyên" mà có. Và "duyên" này khởi từ "nhân" chiều nay.
17/10/2010(Xem: 7713)
Hơn 6 tiếng xe lửa từ Aschaffenburg, tôi trở về đến nhà gần 10 giới tối. Lục đục tắm rửa, ăn chén súp nóng (do chồng nấu cho) huyên thuyên kể chuyện, rồi đánh răng... mãi gần 12 giờ khuya tôi mới lên giường đi ngủ. Sáng sớm hôm sau 6 giờ thức dậy sửa soạn đi... cày. Công việc ứ đọng của 2 ngày thứ 5, thứ 6 (lấy hè, cộng với công việc của thứ 2 đầy ắp trên bàn. Tôi một mình chịu trách nhiệm một phòng không ai thay thế). Ông xếp trước khi về văn phòng còn đứng đó chờ đợi, vẻ lo âu. Tôi trấn an ông:
17/10/2010(Xem: 3491)
Tết Trung Thu ăn vào ngày rằm tháng 8. Nguyên cuối đời nhà Tây Hán (206 trước 23 sau D.L.), Vương Mãng nhân được cầm giữ chính quyền...
17/10/2010(Xem: 2066)
Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử. Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái: - Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567