NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐÃ QUA
(Kỷ niệm 40 năm hoằng pháp của Cố HT. Thích Trí Viên
tại chùa Kỳ Viên & tròn 10 năm NS Tâm Thị)
Vào những năm đầu của thập niên 2000, khi cây bút đang còn sung sức, tôi viết rất nhiều bài về danh lam thắng cảnh trên quê hương Nha Trang của mình để giới thiệu trên các báo và tạp chí khắp đất nước. Trong số đó, hiển nhiên là có bài viết về ngôi chùa đã lưu nhiều hình ảnh, dấu ấn kỷ niệm vào ký ức tuổi thơ của tôi với tên gọi thân quen mộc mạc: “Chùa Núi Sinh Trung”.
Lần đó, khi có ý định viết về chùa mà sau nhiều năm nổi trôi dâu bể mình chưa có dịp đặt chân trở lại thăm, tôi đã về nhà từ đường hỏi ý mẹ. Mẹ vui khi biết tôi có ý định đó, liền nói:
“Chùa đã có thầy Trí Viên về trú trì mấy năm rồi, đã sửa sang, xây dựng lại từ những năm qua, có nhiều cảnh đẹp, rất đáng để con lên vãn cảnh và sáng tác. Quý nhất và độc đáo nhất là phía sau chánh điện, con sẽ thấy bàn thờ có di ảnh Đức Bà Từ Cung, cùng Vua Bảo Đại, và sắc phong 350 vị công thần triều Nguyễn. Mẹ sẽ viết thư ít dòng giới thiệu con đến Thầy trú trì, để thầy tạo điều kiện thuận lợi cho con được tiếp cận với những kỷ vật, những tư liệu quý hiếm mà chùa đang gìn giữ, đặng viết được một bài viết hay và giá trị!”
Cầm thư giới thiệu của Mẹ trên tay, tôi lên chùa Kỳ Viên, và được yết kiến Thầy trú trì. Thầy hoan hỷ, truyền lệnh cho một thầy đệ tử trẻ hướng dẫn tôi lên chánh điện để lạy Phật, rồi chiêm bái từng thánh tượng, linh vị, chụp hình lại mọi vật mọi cảnh từ trong ra ngoài sân chùa mà mình muốn lưu để minh họa cho bài viết thêm chân thực, sinh động… Lần đó, tôi đã hoàn thành bài viết “Kỳ Viên Trung Nghĩa Tự”, được báo địa phương, báo Phật giáo, và các tạp chí ngành du lịch đón nhận và đăng tải, kết quả thật mỹ mãn.
Vài năm sau, cũng vào lần ghé về từ đường thăm Mẹ, tôi lại được Mẹ đưa xem một phong thư có in ngoài bì địa chỉ của Chùa Kỳ Viên. Nội dung thư là lời mời cộng tác thơ văn với Nội San Tâm Thị, do chính Thầy trú trì hạ bút. Mẹ tôi dặn dò:
“Con của Mẹ đông quá, mà đứa nào cũng rành, cũng giỏi thơ văn nhạc họa, nên Thầy không thể nhớ chính xác được tên của đứa nào. Trong những năm qua, chỉ tính mấy đứa ở Nha Trang gần bên Mẹ, Mẹ thấy chỉ có Hiền, Hữu, và Yên là mấy cây bút viết lách chuyên nghiệp, lại hướng tâm ý văn chương về Phật đạo, vậy các con cứ thay mặt Mẹ mà gửi bài góp bút với Nội San Tâm Thị của Thầy, cũng như các tạp chí của Phật giáo trong và ngoài nước. Mấy đứa mà Thầy nhớ tên và nhắc trong thư là mấy đứa thường lên chùa Kỳ Viên, thường gặp Thầy, và góp lời ca tiếng đàn trong những lần có văn nghệ mừng lễ lớn…”
Tôi cười xòa, hiểu ý Mẹ ngay, Mẹ sợ tôi buồn vì trong thư không được Thầy nhắc đến tên. Tôi mang phong thư đó về, để trịnh trọng trên bàn, phía dưới màn hình máy tính mà tôi ngồi làm việc hằng ngày. Bắt đầu từ giờ phút đó, tôi vâng lệnh Mẹ, phát nguyện phát tâm trở thành một cộng tác viên đắc lực của Nội San Tâm Thị trong suốt những năm qua…
Tôi còn nhớ. đầu Xuân Quý Mùi 2015, dịp họp mặt Cộng Tác Viên của Nội San Tâm Thị - lúc đó Thầy trú trì đã được tấn phong Hòa Thượng mấy năm qua rồi, nên đại chúng phải gọi bằng Ôn- khi tôi đến chấp tay cung kính bái kiến Ôn phía bên ngoài thềm hội trường, Ôn vỗ vai tôi hỏi với giọng rất yêu thương và thân mật:
“Ủa, làm gì mà mày mau già vậy Bình? Có bệnh gì không?”
“ Dạ bạch Ôn… con là Hữu, anh của Bình ạ!”
“Ồ, vậy hở? Hèn gì, tao nghĩ lạ, sao thằng Bình mới đây mà đã bạc tóc rồi.”
Rồi Ôn cười khề khà. Tôi cũng cười theo, vì tôi hiểu do anh em tôi có gương mặt giống giống nhau, Bình thì thường lên chùa gặp Ôn nhiều hơn tôi, nên Ôn dễ lầm lẫn.
Kể nhắc lại những câu chuyện đã qua vừa rồi, bỗng dưng nhớ Ôn quá!
Tâm Không Vĩnh Hữu