Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Ngày về quê mẹ

10/04/201311:50(Xem: 4424)
Ngày về quê mẹ

tranhphongthuy_1

Ngày về quê mẹ

Lam Khê

Bao đêm rồi ….Thành trăn trở mãi trong giấc ngủ chập chờn. Không hẳn vì căn gác trọ quá ẩm thấp chật chội, mà vì anh cứ lặng lòng khi nghe tiếng chuông từ bên chùa vọng sang. Tiếng chuông chùa gợi nhớ về một làng quê yêu thương nào đó, mà Thành đã bỏ quên từ lâu lắm. Những ngày tháng cũ bỗng hiện về như một khúc phim quay chậm, nhẹ nhàng mà ray rứt…

Căn gác Thành đang ở nhờ có khung cửa sổ nhỏ nhìn ra khoảng sân rộng một ngôi chùa nổi tiếng của Thành Phố. Gác chuông nằm ở trên cao, tiếng Đại hồng chung vang xa cả khu phố vào những giờ nhất định, đã trở nên quen thuộc với người dân sống quanh vùng. Tiếng chuông giữa đêm khuya, ở một nơi xa lạ mà Thành đã cố thích nghi suốt mấy tháng qua, nay lại mơ hồ một điều gì đó khiến lòng Thành cảm thấy bồi hồì không yên. Hồi chiều Thành hỏi Hưng_người bạn chủ nhà, vì thấy tối nào hắn cũng sang chùa tụng kinh:

_ Bên chùa có lễ gì mà treo cờ nhiều thế, lại làm khán đài nữa.

- À!_Người bạn trả lời:_Ngày mai là rằm tháng 7, chùa làm lễ dâng y và cài hoa hồng cho Phật Tử. Còn tối nay có chương trình văn nghệ chào mừng Vu Lan. Thành qua chùa dự lễ cho khuây khỏa chút đi.

Thành chỉ cưòi mà không đáp lời bạn. Hồi còn nhỏ, Thành cũng thường hay theo mẹ đến chùa. Ngôi chùa cổ ở làng quê thật mát mẻ với vườn tược cây trái xum xuê. Một nơi để cho Thành đến quậy phá hơn là tỏ lòng cung kính trang nghiêm. Một sáng nọ, khi mọi người đang bận làm lễ tụng kinh, Thành lẻn ra sau vườn trèo lên cây mận vừa đong đưa hái trái ăn vừa quăng đầy xuống đất những cành lá và trái còn xanh nỏn. Lúc ấy một chú tiểu từ sau nhà bếp bước ra trông thấy vội la lên:_Này cậu kia.. sao phá phách quá vậy? có xuống ngay không?.

_A! Chú Tiểu lắm chuyện. Tớ hái của chùa thì có can gì đến chú chứ.__Thành bướng bỉnh trả lời.

_Không xuống tôi gọi mẹ cậu ra đấy.

Thành càng tức khí :_Ừ giỏi thì gọi đi.

Sẵn cầm một trái mận to trên tay, Thành nhắm quăng vào cái chỏm trên đầu của chú tiểu. Chú tiểu ôm đầu la lên rồi chạy biến vào trong.

Chiều hôm đó Thành bị mẹ đánh cho một trận nên thân vì tội phá cây trái của chùa và làm cho chú tiểu u đầu. Giọng mẹ đượm buồn:_Con đừng để cho người ta nói là thứ con không cha như nhà không nóc. Phá bên ngoài chưa đủ lại còn vào tới cửa chùa. Như vậy là mang tội lắm, biết không?

Thành chẳng cần biết đến tội lỗi gì, chỉ căm ghét ai nói mình là con không cha. Lại càng tức giận chú tiểu đã làm cho mẹ buồn. Định bụng hôm nào chặn đường chú tiểu đi học về hỏi tội. Nhưng Thành đã không có cơ hội để thực hiện điều đó. Bởi vài ngày sau gia đình bên nội tìm tới thương lượng với mẹ xin đem Thành về nuôi nấng cho ăn học. Thành là cháu trai duy nhất của họ, nhưng lại là con ngoại hôn, nên đã không được thừa nhận từ thuở mới lọt lòng. Cuối cùng thì người mẹ vì nghĩ đến tương lai của con mà đành rứt ruột rời xa. Thành về với Ba khi tuổi đời chưa tròn mười hai, nhưng đã có những suy nghĩ chín chắn như người lớn. Từ đây nó sẽ không còn mặc cảm là một đứa trẻ không cha. Bên nội giàu có, Thành là cháu đích tôn. Sau này ăn học thành tài, nó sẽ đem mẹ về phụng dưỡng.

Thế là, bỗng chốc trở thành cậu ấm con nhà giàu sang giữa chốn thị thành hoa lệ, Thành thấy mình khác hẳn ra. Gia đình bên nội, ai cũng yêu thương chiều chuộng nó. Má lớn cùng mấy chị em gái dù không thích nhưng cũng không nói gì. Cậu bé sớm ý thức được thân phận của mình, nên cũng không làm điều gì quá đáng. Nó luôn tỏ ra ngoan ngoãn chăm học, lại biết lấy lòng người lớn, biết suy nghĩ và… biết nuôi nhiều ước vọng cho ngày mai.

……Buổi chiều khách thập phương đi lễ chùa đã thưa thớt dần, nhưng trên chánh điện và nhà tổ khói nhang vẫn còn nghi ngút. Thành thơ thẩn trước sân chùa một lúc, thì đến ngồi khuất sau chậu hoa kiểng để vừa có thể ngắm dòng người qua lại, vừa tránh cái nắng nóng đến ngạt thở. Sáng nay từ cửa sổ của căn gác trọ, Thành đã lén nhìn sang chùa và chứng kiến suốt buổi lễ trang trọng của ngày Vu Lan báo hiếu. Trên những tà áo dài trang nghiêm màu đạo đều có gắn những cành hoa hồng trắng đỏ. Nhìn mọi người hồn nhiên thanh thản đi chùa, bất giác Thành nhớ đến người mẹ của mình ở chốn quê nhà. Hôm nay chắc bà cũng đến chùa tụng kinh cầu nguỵên và trông đợi đứa con trai đã nhiều năm rồi không trở về thăm. Thành có về quê một vài năm đầu, sau đó vì áp lực học hành rồi vì công việc, nên cậu con trai chỉ thỉnh thoảng gởi tiền về cho mẹ. Thành lắc đầu khẻ thở dài. Hồi ấy Thành có tất cả. Nhà cửa tiền tài danh vọng. Còn bây giờ thì….

Tốt nghiệp mấy trường đại học thuộc loại ưu hạng. Sau đó lại đi nước ngoài tu nghiệp một thời gian. Trở về, Thành được đề bạt làm trưởng phòng kinh doanh một công ty xuất nhập khẩu. Chỉ trong vài năm, Thành đã leo dần lên chức phó giám đốc rồi giám đốc. Sự thành đạt nhanh chóng của Thành một phần là nhờ vào uy thế, tiền bạc của Ba và ông Nội. Nhưng hơn hết là do năng lực tuổi trẻ đầy tham vọng, mà Thành quyết chí đạt đến bằng mọi cách. Khi Thành đang ngấp nghé cái chức danh tổng giám đốc thì những việc tồi tệ nhất bắt đầu xảy ra. Ông Nội mất sau một cơn bạo bịnh, chưa đầy năm thì Ba bị tai nạn chết. Thành mất đi chỗ hậu thuẩn chắc chắn, nên không ít người ganh ghét cố lùng ra tông tích tội trạng. Người ta tìm thấy đủ chứng cứ về những thủ đoạn mua chuộc và hảm hại người khác của ông giám đốc, cùng với những thất thoát thiệt hại của công ty lâu nay. Thành mất chức, bị đẩy ra khỏi công ty; cũng may là không bị truy tố ra pháp luật. Ba mất không kịp để lại di chúc, mấy chị em gái cùng cha với Thành liền rắp tâm chia chác hết tài sản và lấy lại ngôi biệt thự mà Thành đang ở. Do lâu nay chủ quan nên Thành chưa đứng tên chủ quyền. Thế rồi Thành trở thành kẻ trắng tay, mất chức mất nhà, người vợ chưa cưới cũng nói lời chia tay không chút luyến lưu. Tiền bạc còn bao nhiêu, Thành lo chạy chọt thưa kiện cũng dần cạn kiệt. Một người từng có học vị danh vọng như Thành, mà đi xin việc không một nơi nào buồn để ý. Thế mới biết...anh hùng thất thế cũng đành bó tay. Chán chường vô định, Thành được Hưng-vốn là bạn học cũ cưu mang. Cho dù lúc còn trên tột đỉnh vinh quang, Thành chẳng xem người bạn nghèo khó này ra gì.

Một vị tu sĩ trẻ, trên tay cầm cánh hoa hồng đỏ từ bên hiên Chánh điện đi ra. Thành quay mặt nhìn ra ngoài đường. Vị tăng tiến đến gần cất tiếng hỏi:_Cậu là Tuấn Thành phải không?

Thành hơi giật mình vì bị người gọi đúng tên, chưa kịp phản ứng gì thì vị tu sĩ nói tiếp:_Mười mấy năm bị cuốn hút trong vòng danh lợi phù du, chắc cậu đã quên hết quảng đời tuổi thơ của mình ở quê rồi chứ gì?

Thành nhíu mày khẻ nói:_ Thầy là ai…?

_Tôi là chú tiểu Minh Khánh…ở ngôi chùa cổ dưới quê mình đó. Hồi ấy cậu phá phách dữ quá. Một lần cậu trèo cây hái trái…. bị bắt gặp, nên đã tặng cho tôi một trái lên đầu...

Thành ngạc nhiên trố mắt nhìn chú tiểu Khánh nhỏ thó gầy gò ngày xưa, bây giờ đã là một vị tăng uy nghi đỉnh đạt. Vị tu sĩ vẫn từ tốn nói: _Tôi biết hết mọi chuyện của cậu, nên đã bảo Hưng làm sao mời cậu qua đây. Mà thôi mời cậu vào trong nhà khách uống trà rồi chúng ta nói chuyện một lát đi. Dẫu sao cũng là tình đồng hương với nhau mà.

Thành kể chuyện của mình cho thầy Khánh nghe như là tâm sự với một người thân lâu ngày mới gặp. Lẽ nào đây là nhân duyên hội tụ mà Thành đã từng được nghe nói. Tiếng chuông chùa…vang vọng trong đêm khuya. Và người tu sĩ trẻ một thời quen biết bỗng xuất hiện như dạo thêm khúc nhạc cuối có hậu cho đoạn phim về một đời người nhiều hệ lụy.

_ Dù thế nào cậu cũng phải trở về với mẹ thôi. Cuộc đời luôn luôn có những khắc nghiệt, nhưng tình mẹ lúc nào cũng sẳn lòng dang rộng đôi tay để đón nhận những đứa con quay lại. Mẹ cậu đã trông đợi con suốt bao nhiêu năm rồi còn gì. Lúc này cậu không về thì đợi đến bao giờ.

Thành mím chặt môi như tiếp thêm sức mạnh để nói ra những điều suy nghĩ trong lòng:_ Tôi không thể trở về nhà trong lúc này. Mẹ mà nhìn thấy tấm thân tàn tạ này chắc là đau lòng lắm. Hơn nữa Tôi đang nhờ luật sư lo hồ sơ để đòi lại một phần gia sản mà mình được thừa kế.

Thầy Minh Khánh cầm cánh hoa hồng màu đỏ bước tới cài lên chéo áo của Thành rồi nói: -Bữa nay chắc cậu đã nhìn thấy mọi người đến chùa đều được cài hoa hồng rồi chứ gì? Tôi cài cành hoa này để cậu luôn nhớ rằng mình vẫn còn một người mẹ ở trên đời. Cậu đã mất tất cả. Nhưng rồi cậu sẽ có lại hết bằng tài năng và sức trẻ của mình. Còn tình mẹ… nếu để mất đi rồi thì cả đời này ta không tìm lại được đâu. Bao lâu nay cậu đã đánh mất mình vì tham cầu chút danh vị của thế gian, quên luôn cả người mẹ ở quê nhà. Bây giờ chưa phải là muộn để cậu tìm lại những gì mà mình từng có.

Ngừng lại một chút như để cho Thành kịp suy nghiệm ra mọi việc, rồi thầy lại nói tiếp:- Ngày mai chùa làm lễ tự tứ ra hạ. Tôi được phép về quê vài tuần để thăm chùa, đảnh lễ Sư ông và thầy Bổn sư. Tôi sẽ đặt mua hai vé xe. Cậu chuẩn bị đi. Rồi chúng ta sẽ cùng trở về quê luôn thể. Là người có trí tuệ và năng lực, tôi tin là cậu sẽ đứng dậy được. Quê hương mình đang cần sự năng nổ của những người tuổi trẻ tài hoa như cậu, đâu nhất thiết là phải chen chân ở cái đất thị thành đầy nắng gió này. Tôi đang theo học trường Cao Cấp Phật học. Vài năm nữa tốt nghiệp rồi cũng trở về quê phụ giúp với thầy tổ. Mảnh đất quê hương luôn là nơi bình yên thân thiết mà mình không thể rời bỏ. Nơi ấy luôn có bao người kỳ vọng …và chờ đợi những đứa con xa xứ trở về.

**********

Buổi sáng sớm Thành cùng vị tu sĩ ra bến xe trở về quê….Lòng anh rộn rã hẳn lên khi nhìn thấy những hàng dừa xanh trải dài thẳng tắp trên các nẻo đường quê quen thuộc. Đối với Thành cuộc sống dường như chỉ mới bắt đầu. Một chồi xanh mới vừa nhú lên đã hứa hẹn nhiều mầm sống tốt đẹp. Thành thật sự xúc động khi thoáng thấy bóng mẹ già đứng khuất bên mái hiên chùa. Khoé mắt bà ánh lên niềm vui rạng rỡ khi ôm lấy bờ vai gầy của đứa con trai vừa trở về. Trong vòng tay mẹ, Thành thấy lòng mình vẫn ấm áp như thuở còn thơ.

---o0o---

Trình bày: Nhị Tường

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/09/2011(Xem: 3643)
Hồ Biểu Chánh (1884–1958), tên thật là Hồ Văn Trung, tự Biểu Chánh, hiệu Thứ Tiên; là một nhà văn tiên phong của miền Nam Việt Nam ở đầu thế kỷ 20. Ông sinh năm 1885 (trong giấy khai sinh ghi ngày 1 tháng 10 năm 1885) tại làng Bình Thành, tỉnh Gò Công (nay thuộc huyện Gò Công Đông, tỉnh Tiền Giang). Ông xuất thân trong một gia đình nông dân, thuở nhỏ học chữ Nho, sau đó chuyển qua học quốc ngữ, rồi vào trường trung học ở Mỹ Tho và Sài Gòn. Năm 1905, sau khi đậu Thành chung, ông thi vào ngạch ký lục của Soái phủ Nam Kỳ; làm ký lục, thông ngôn, thăng dần đến đốc phủ sứ (1936), từng giữ chức chủ quận (quận trưởng) ở nhiều nơi. Ông vốn có tiếng thanh liêm, yêu dân, thương người nghèo khổ.
11/09/2011(Xem: 12471)
Tôi thức dậy trong một sự yên tĩnh như thế ấy ở Pomona. Tiếng chim hót vang rừng những không thể nói là tiếng ồn. Nó lại càng làm cho sự yên lặng thêm sâu hơn về bề sâu là khác.
06/09/2011(Xem: 10490)
Đóa sen, nếu nhìn dưới kính hiển vi và suy luận theo thiên văn học, là nền tảng của vũ trụ và cũng là một phương tiện giúp ta khám phá vũ trụ.
05/09/2011(Xem: 7475)
Điều tôi muốn là con đường đưa đến sự chấm dứt mọi đau khổ, một con đường đã được khám phá hơn hai ngàn năm trăm năm nay nhưng mãi đến thời gian gần đây tôi mới ý thức được nó.
05/09/2011(Xem: 6216)
Tinh thần Hoa Nghiêm từng dạy một câu rất thâm sâu nhưng chỉ cần lắng tâm là có thể nắm bắt được. Đó là: “Khoảnh khắc chứa đựng thiên thu”. Mỗi phút giây là mỗi thách thức của ta qua sự hiện hữu ở cõi Ta Bà này. Ta phải nghĩ thế nào để có chánh niệm, thở thế nào để có tỉnh thức, sống thế nào để có an lạc. Bước được một bước chân vào Tịnh Độ thì cần gì trăm năm?! Khoảnh khắc đó chính là thiên thu đấy.... Đức Phật là tiêu biểu tuyệt hảo về Từ, Bi, Hỷ Xả. Đó là Tứ Vô Lượng Tâm toàn bích, không một tỳ vết, thể hiện qua suốt cuộc đời thị hiện ta-bà của Ngài.
01/09/2011(Xem: 2761)
Lữ khách một mình trên lối mòn vào thung lũng An-nhiên. Núi rừng trùng điệp miền Bản-ngã-sơn huyền bí, nhàn nhạt ánh mặt trởi trên bóng lá thâm u. Mơ hồ đâu đó phảng phất khói lam ai đốt lau làm rẫy dưới sườn non.
31/08/2011(Xem: 13011)
Cám ơn nàng. Nàng đã đem lại cho ta SỰ THẬT. Nàng đã cho ta thấy cái phi lý của tưởng tượng. Ta sẽ không còn ôm giữ một hình ảnh nào, vì Phật đã dạy: Pháp còn phải bỏ huống chi phi pháp.
29/08/2011(Xem: 6992)
Cha cô vẫn nói, cô giống mẹ từ chân tơ, kẽ tóc, vừa xinh đẹp, vừa tài hoa. Cha thương nhớ mẹ bao nhiêu là yêu quí cô bấy nhiêu.
29/08/2011(Xem: 14096)
Bàng bạc khắp trong tam tạng kinh điển, hằng hà sa số mẩu truyện, đức Phật thường nhắc đến sự liên hệ giữa Ngài và các đệ tử, giữa chúng sanh và Ngài trong những kiếp quá khứ.
28/08/2011(Xem: 2909)
Diệu nhắm mắt lại, không biết mình đang mơ hay tỉnh. Phép lạ nào đã biến đổi tâm hồn Quảng đến không ngờ?
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]