Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tản mạn những ngày đông

10/04/201311:47(Xem: 4505)
Tản mạn những ngày đông

muadong_1

Tản mạn những ngày đông

Lam Khê

---o0o---

Tạp bút

1- Trời đã sang đông. Tôi thường nghĩ vậy khi những cơn gió bấc vừa thổi qua, và nhìn lốc lịch trong năm chỉ còn lại vài chục tờ mỏng manh. Ơû cái thành phố phương nam nhộn nhịp này mà nói đến mùa đông, nghe ra chẳng mấy phù hợp. Về mặt địa hình địa lý quả là như thế. Nhưng với tâm lý chung mà hơn hết là trong dòng suy tưởng của tôi, thì mùa đông vẫn hiện hữu theo chu kỳ ở bất cứ nơi nào có sự sống. Còn nơi vùng đất vốn nổi tiếng hai mùa mưa nắng này cho đến cận ngày giáp tết, khí trời vẫn nóng bức khô khan. Thế mà người ta cứ thích gọi là trời đang lập đông, là tiết đông. Năm nào có được chút hơi hướm lành lạnh thì cảnh sắc phố phường như được khoát lên mình một màu áo mới. Đêm đông có khi là những giấc mơ dài thật đẹp- Vì ngày ngắn hơn đêm mà. Đêm đông làm ray rứt thêm nỗi buồn cho người xa xứ. Đêm đông lòng thoáng ngẩn ngơ theo cánh chim trời bay đi...mang theo bao mộng ước một đời người chưa qua hết.

Sáng sớm ngồi vào bàn viết, đầu óc minh mẫn nên ý tưởng dồi dào mặc sức tuôn trên từng trang viết. Nhưng tôi ít có dịp viết vào lúc tinh mơ như thế. Bởi sáng sáng tôi phải leo lên sân thượng tập thể dục, hoặc đi bộ trên con đường lộ trước mặt chùa. Đây là điều bắt buộc phải thường xuyên. Không hẳn vì sức khỏe, mà là việc làm tôi vốn ưa thích mỗi buổi sáng hoặc chiều tối. Lúc này tôi có cả một khoảng không gian vắng lặng để được nhìn, được suy tư mà không sợ những âm thanh ồn ào khuấy động. Nhất là những ngày cận đông, gió trời se lạnh( dù không lạnh thì cũng có gió) Con đường mới mở nên dòng xe cộ qua lại còn thưa vắng. Vào giờ này càng yên tịnh. Thi thoảng cũng xuất hiện vài tiếng rú ga ing ỏi của mấy tay yên hùng xa lộ nghe đến rợn người. Không ít lần vào tuần lễ cuối tháng, lúc đi qua dãy phố không ánh đèn đường, tôi bỗng đứng sững lại khi bắt gặp vầng trăng khuya chênh chếch trên bầu trời còn thẩm tối. Trăng thành phố hiếm hoi là vậy nên dù thế nào nó vẫn đẹp. Ôi! Đẹp lắm. Một mảnh trăng khuya soi cả lối đi về.

Đi bộ. Suy tư. Không gian trầm mặc theo lòng người. Với dòng chảy ngắn ngủi của thời gian ấy mà tôi có thể làm được bao điều- Ngoài việc đẩy lùi bịnh tật, thì đây là bước khởi đầu cho một tâm hồn an tịnh trong lành. Vừa đi, vừa hít thở, mọi suy nghĩ lắng sâu theo từng bước chân trải đều thoăn thoắt. Có nhiều ý tưởng hay đã hình thành trong đầu khi tôi đi thả bộ như thế. Ở đây tôi còn tìm thấy những con người đồng cảm. Ít ra là về phương diện đồng hành vì lợi ích ngày mai( Nhàø Nước lâu lâu thường tổ chức các cuộc đi bộ vì người nghèo là vậy) Những mẫu chuyện lượm lặt, những trang tin thời sự, văn hóa và cả thơ ca đi theo những con người ra đường (dân tri thức mà). Họ bàn thảo vô tư pha lẫn niềm tự hào tự mãn. Tiếng cười tràn ngập trên mọi ngõ đường gốc phố. Niềm vui bất chợt đến, khi người ta đón nhận cảnh yên bình trước ánh ban mai qua hơi thở trong lành chưa bị ô nhiễm bởi bụi đường khói xe. Một thân thể khỏe mạnh, một tâm hồn thanh thản biết yêu thương, chia sẻ và bằng lòng với những gì mình có. Hạnh phúc đôi khi rất đổi bình thường là vậy.

2- Mấy hôm nay thời tiết đang chuyển mùa. Trời buổi chiều thường thâm u và dịu mát. Khi đứng trên tầng hai chánh điện tôi mới cảm nhận rõ điều đó. Ở đây đôi khi cũng chịu ảnh hưởng gió mùa đông bắc thổi về, nên bầu trời thỉnh thoảng cũng se lại chút hanh hao giá buốt. Ba giờ chiều, tôi bước lên chùa đóng chuông. Một mình với trời đất mênh mông rộng thoáng( ở trên lầu cao, giờ này thường không có ai lai vãng) đủ cho tôi lắng động tâm tư theo từng tiếng đại hồng chung ngân vang trầm mặc. Trên bàn Phật bài trí đơn sơ mà vẫn trang nghiêm với đầy sắc hoa tươi cùng khói hương nhẹ bay theo chiều gió. Thiên nhiên đang lúc giao hòa nên tạo cảnh, hay lòng người trong tĩnh lặng mà hiện sinh ra muôn sắc hữu tình?

Chắc hẳn do cảnh lặng tâm yên nên lúc này tôi nghe từng tiếng chuông vừa đánh lên mang một âm điệu trầm hùng sâu lắng hơn mọi ngày. Mà quả thật như vậy. Khi muôn vật đều duy tâm sở biến, thì cảnh sắc trước mắt tôi lúc này cũng từ ý thức hóa hiện ra. Tiếng chuông lay vọng giữa hư không lại được cảm nhận từ tâm thức bình yên, nên vạn nẻo âm dương cũng lâng lâng niềm thoát tục. Qua giây phút tịnh tâm theo dòng cảm xúc, bất giác nhìn lên tượng Phật Bổn Sư và hình như tôi thấy ngài đang mỉm cười. Phật mỉm cười vì thương chúng sanh mê muội, tất bật suốt đời trong nẻo hư danh. Phật cười, một nụ cười an nhiên lạc vị trước cảnh sắc không. Nụ cười ấy ngàn năm trước ngàn năm sau vẫn hiện hữu trong tâm thức chúng ta. Vậy mà đến tận bây giờ tôi mới nhận ra được nụ cười an lạc luôn nở trên môi người tỉnh giác. Rồi như không muốn bỏ lỡ cơ hội...cùng mỉm cười với Thế Tôn, Tôi lại hướng nhìn đấng Đại Giác Đại Bi rồi sụp lạy, lòng hân hoan theo từng tiếng chuông chiều nhè nhẹ. Niềm vui động lại, ý tưởng bỗng miên man theo ngọn gió đông tàn...

Khung cảnh tịch nhiên này cũng không còn là của riêng tôi nữa. Từ lúc nào, chàng trai trẻ có tên là Phát đang quỳ trước Bảo Điện. Phát đến chùa hằng ngày, thường có mặt trước khi tôi lên đóng chuông, chỉ để lạy Phật rồi về. Lạy một cách thành khẩn. Khuôn mặt người thanh niên ánh lên nét hoan hỷ tự tại như đức Phật Di Lặc ( Mà cậu ta cũng có cốt cách và gương mặt như vậy lắm) Không gian sống của Phát vào lúc này là đoạn đường đi bộ từ nhà đến chùa( nhà gần chùa) Thời gian sống là ngay giây phút hiện tại quỳ dưới bóng từ tôn, với tất lòng được chiêm bái và lễ sám. Mồ hôi ra ướt đẫm mà vẫn tươi tắn trong nụ cười hàm tiếu. Một khuôn mặt tràn đầy ý xuân. Nhìn Phát bất giác tôi nhớ đến phong cách sống của vị thiền sư chứng ngộ, đã để lại bài thơ bất hủ qua bao mùa xuân đạo ...

“-Xuân qua trăm hoa rụng

Xuân đến trăm hoa cười

Trước mắt việc đi mãi

Trên đầu già mất rồi

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua sân trước một cành mai”

Đã biết sắc trần là mộng ảo, thì hoa rụng hoa cười cũng chỉ là hoạt cảnh giữa chốn phù hư; Vậy cớ chi lòng còn buồn vui trước việc xuân đến xuân đi mà hoài tưởng vu vơ về những gì đã mất. Mùa đông đang hiện hữu rồi sẽ qua. Nắng xuân chưa tới rồi sẽ tới. Nghĩ đến việc hoa rụng xuân tàn cũng chỉ mang tính ước lệ cho đời người thấm thoát. Bao cảnh tượng trước mặt, tiếng chuông chùa thoáng vọng bên tai và hình ảnh người thanh niên đang lạy Phật kia như ngầm bảo với tôi rằng:_Trong tiềm thức của mỗi người luôn có sẵn một mùa xuân vĩnh hằng bất diệt. Một mùa xuân không vướng bận thị phi nhân ngã, không bị vay mượn theo những sắc màu hư ảo phù du...

Chặng đường nào rồi cũng qua. Muôn sự đến đi mãi mãi là một vòng xoay bất tận trong cõi luân hồi. Duy chỉ có niềm vui trong ánh đạo mới giúp cho ta có được một nụ cười thoải mái an lành bên đức Phật từ bi luôn hiện hữu.

---o0o---

Trình bày: Nhị Tường

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/06/2011(Xem: 2310)
Ngày xưa có một anh chàng sinh viên nghèo, thật thà, ngay thẳng, sống trong một căn gác xép, chẳng có lấy một tí gì.
12/06/2011(Xem: 2237)
Một sáng tháng năm ta ở phía tây thổi về (vẫn lời của gió), rong ruổi trên bờ bể, qua các khu rừng và đồng bằng, vượt qua sông Ben.
12/06/2011(Xem: 2304)
Em nhổm dậy và nhìn qua cửa buồng vẫn đang hé mở. Em lắng tai và hình như nghe tiếng đàn dương cầm vẳng ra từ phòng bên...
12/06/2011(Xem: 2231)
Cha nó đang ốm thập tử nhất sinh. Nó rất buồn. Trong túp lều nhỏ chỉ có hai cha con. Cha nó bảo: "Giăng ơi! con thật hiếu thảo!
04/06/2011(Xem: 5141)
Trời đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”. Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm… hu, hu… còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! – muối Bé hí hửng – khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác… Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn”. Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần… bỗng dưng muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan… Nhưng… chao ôi, quá muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!
03/06/2011(Xem: 12272)
Tập 5 Thích Minh Chiếu Sưu tập ---o0o--- Mục lục Tập 5 Phần 01 Chuyện con ngỗng trời vàng Ðường lầy Ô Sào thiền sư Năm con lừa Hành động bất khả tư nghì của một bậc đã tu chứng Phần 02 Cụ già tu mướn Lạy Phật cầu chồng Khang Hy tìm Phổ Hiền Phật ở đâu? Ðức Phật và Chiến Già
31/05/2011(Xem: 23795)
Trước khi thành Thiền sư, Trúc Lâm đại sĩ đã từng làm vua nước Đại Việt. Đó là vua Trần Nhân Tông, người đã từng đẩy lui cuộc xâm lăng của quân Mông Cổ.
24/05/2011(Xem: 5136)
Lịch sử đã chứng minh cho chúng ta thấy có không ít những vị Thiền sư Việt Nam đã thể hiện trọn vẹn tinh thần vì dân vì nước. Các Thiền sư này xuất hiện dưới nhiều dạng khác nhau, khi thì đóng vai Thái sư Khuông Việt, hay người chèo đò Đỗ Thuận, lúc lại là người thầy thuốc Tuệ Tĩnh hay thợ đúc đồng Nguyễn Minh Không, thậm chí có lúc tự tại ở ngôi vị đế vương xông pha trước mũi tên lằn đạn để chống đỡ cho muôn dân thoát khỏi nạn dày xéo của ngoại bang. Đối với các Ngài, hình thức cư sĩ, xuất gia, làm vua, làm quan, làm người chèo đò, làm thầy thuốc, làm thợ mộc hay thợ đúc đồng hoặc bất cứ ngành nghề gì chẳng qua chỉ là lớp áo đổi thay không dừng trên sân khấu cuộc đời, trong tâm niệm các Ngài luôn mong mỏi đem lại ấm no hạnh phúc cho dân tộc. Vì vậy, các ngài đi vào cuộc đời mà không bị lợi danh quyền thế làm hoen ố vẩn đục; tâm hồn luôn thanh thoát như những đóa hoa sen thơm ngát giữa bùn lầy mà không bị bùn nhơ làm ô nhiễm. Vì vậy, bất cứ người Việt nào, khi đọc lại những trang sử
22/05/2011(Xem: 3029)
Tít ngoài biển khơi kia, nước xanh hơn cánh đồng hoa mua biếc nhất, trong vắt như pha lê, nhưng sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi neo buông không tới đáy...
22/05/2011(Xem: 2121)
Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]