Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Bạn Tôi

08/10/201506:09(Xem: 3832)
Bạn Tôi
Nguyen Doan

 
 
 
S
au 5 năm, tôi trở lại thăm bạn lần thứ tư trên xứ người. Bước xuống phi trường, thấy bạn lững thững từ xa đi đến, bóng dáng lẻ loi nổi bật trên nền trời xanh biếc làm lòng tôi quặn thắt. Tôi biết bây giờ bạn là người cô đơn nhất, lòng đang chất chứa một nỗi u hoài. Còn tôi, cũng chỉ đến với bạn đôi ba ngày, có chăng cũng chỉ đem đến cho bạn vài nụ cười ngắn ngủi rồi đành phải chia xa!
 
Tôi với bạn thân nhau ngày còn ở Huế, những ngày cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên trong những bước chân thênh thang mở rộng. Sáng sáng qua cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp phủ trắng sương thu, áo lụa tung bay, dòng Sông Hương trong vắt êm đềm soi bóng. Đồng Khánh nổi bật giữa không gian màu hồng muôn thuở, sân trường, hoa phượng, cỏ xanh quyến luyến bên nhau, tôi và bạn đã lớn lên giữa khung trời thơ mộng đó nơi mà phượng lúc nào cũng đỏ thắm và hoa sầu đông tím man mác buồn dịu vợi!
 
Tôi sinh ra là một ngôi sao bất hạnh, mới một tuổi đã không còn mẹ nên thường hay qua nhà bạn bên kia cầu Gia Hội, căn nhà thoáng mát với ngõ trước vườn sau. Chỉ cần thấy người mẹ trẻ đẹp của bạn với nụ cười nhân hậu luôn luôn nở trên đôi môi thắm là tôi đã thấy ấm lòng vô cùng. Ngày ấy mẹ của bạn hay ngồi đan áo, còn tôi có khi lại muốn ngồi gần bên bà nội của bạn, kể cho bà nghe chuyện học hành, chuyện buồn vui của mình. Tôi rất vui và bằng lòng sống trong sự vay mượn khung cảnh đầm ấm của gia đình bạn, dù rằng có những buổi hoàng hôn trên con đường trở về nhà, lòng tôi lại thấy bơ vơ tận cùng!
 
Rồi tôi và bạn phải giã từ trường Đồng Khánh thân yêu, qua học chung nhau lớp Đệ Tam tại trường Khải Định. Những ngày đầu tiên ở đây vừa bỡ ngỡ vừa sợ sệt vì phải học chung với con trai, sống lưng lúc nào cũng có cảm giác nhột nhạt, vào lớp chỉ biết tìm chỗ ngồi chứ không dám nhìn ai hết. Tụi mình đã học chung với Diệu Anh, Trâm Anh, Kim Anh, Như Bích, Như Hoa, Như Huệ, Dạ Khê, Mỹ Trang, Lệ Thủy, Diệu Tường, Diệu Phước, Tùy Viện… bạn còn nhớ không? Đây là khoảng thời gian sung sướng nhất của tụi mình vì khỏi phải học thi nên tha hồ vui chơi đùa giỡn.
 
Rồi đến năm Đệ Nhị, đứa nào cũng vùi đầu lo học thi, đau đớn nhất là lần thi Tú Tài phần I, bạn đã quên nộp một môn bài thi và đã hỏng kỳ đầu. Đây là kỷ niệm khó quên nhất trong đời học sinh của bạn nhưng rồi nhờ học giỏi, bạn đã được Hội Đồng thi cứu xét cho thi lại kỳ hai.
 
Đậu Tú Tài toàn phần xong, tụi mình chia tay, tôi vào Sàigòn tiếp tục học nhưng rồi cũng về dạy lại Đồng Khánh, tụi mình đã trở thành Cô Giáo, vẫn gặp nhau trong khung trời cũ, chân vẫn giẵm lên những lối cỏ êm đềm ngày xưa, vẫn cho nhau hơi ấm của tình bạn như thuở nào. Chúng ta vẫn vui đùa, sống bình yên với Huế mặc dầu Huế đâu có phải chỉ có những đêm trăng sáng, những chiều hanh vàng, Huế còn có những ngày mưa như không bao giờ tạnh, Huế mưa mù trời thúi đất, mưa qua cầu bạc tóc, buồn xôn xao như những giọt mưa ngâu. Mưa mênh mang bốn phía như nghìn triệu năm đã mưa, vẫn âm điệu trầm buồn tưởng chừng như nghe cả tiếng rạn vỡ mơ hồ trong không gian!
 
Ngày tôi đi lấy chồng, bạn đã là cô phụ dâu xinh đẹp. Trong ngày trọng đại đó vì quá sợ và lo âu cho những ngày sắp tới của mình không biết sẽ ra sao nên tôi đã khóc như mưa như gió; may mà có bạn bên cạnh nên nỗi lo lắng của tôi cũng nguôi ngoai bớt.
 
Sau năm 68, tôi vào Sàigòn luôn, chỉ thỉnh thoảng mới về Huế ghé thăm bạn nơi căn nhà xinh đẹp bên hông Bệnh viện Huế. Bạn vẫn dành cho tôi những thương yêu mặn nồng, vẫn có những cuộc họp mặt với bạn bè cũ, rộn ràng mừng vui.
 
Rồi sau 75, chúng ta đành bặt tin nhau, tôi ở lại chịu đựng 14 năm ê chề nhục nhã, khổ đau chồng chất, tưởng rằng cuộc đời sẽ tối tăm mãi trong địa ngục trần gian, còn bạn thì đang sống bình yên ở xứ người, chưa hề nếm mùi gian lao khổ cực.
 
Không ngờ 21 năm sau, tôi đi du lịch qua Mỹ và nơi đầu tiên cần ghé thăm là nhà bạn. Không làm sao diễn tả hết nỗi vui mừng khi vợ chồng bạn đón tôi ở phi trường. Ngồi bên nhau rồi mà tôi vẫn còn ngơ ngác, tôi đã sống những ngày bên bạn quá êm đềm, bạn đã lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, mỗi ngày qua đi trong tiếng cười rộn rã của bạn bè và học trò cũ. Tôi lại càng vui hơn khi thấy bạn sống hạnh phúc bình yên bên ông chồng đôn hậu, hiền lành; nỗi vui mừng choáng ngợp cả hồn tôi trong những ngày lưu lại ở nhà bạn.
 
Từ đó, cứ có dịp qua Mỹ là tôi phải ghé thăm bạn trước hết. Bạn là người có tâm hồn vô tư phóng khoáng, sống không giận hờn trách móc ganh ghét ai và đặc biệt nhất là không biết buồn, tôi vẫn thèm ao ước được như bạn. Vậy mà, lần này, tâm tình bạn đã thay đổi rất nhiều sau cái tang đau đớn của cuộc đời. Bạn hay thẩn thờ, mất hết cả niềm vui, làm gì đi đâu cũng không còn thấy hứng thú và nhất là rất dễ khóc mỗi khi nhắc tới Anh ấy.
 
Ngoài một bác sĩ, Anh còn là tâm hồn của một nghệ sĩ, thích đàn, thích hát và lại thích vẽ nữa. Anh rất mê làm vườn, cả những khi đi đứng khó khăn về bịnh Darkinson, Anh vẫn tự mình, lần mò ra vườn, cắt xén trồng tỉa cây cảnh dưới ánh nắng chói chang. Có ai đến nhà, Anh sung sướng kéo họ ra vườn khoe một chùm hoa mới nở hay một giò lan mới đơm hoa với ánh mắt rạng rỡ cả niềm vui. Anh đã vẽ rất nhiều, kể cả chứng bịnh Darkinson làm tay Anh run rẩy, Anh vẫn còn kềm giữ để đưa lên khung vải những bức họa dễ thương vô cùng.
 
Biết mình không còn vẽ được nữa, Anh không chịu bỏ cuộc để tự buông xuôi mình cho căn bệnh hành hạ, Anh xoay qua chơi đàn violon. Nhìn thấy Anh ngồi trên xe lăn, cố gồng mình đưa bàn tay với những ngón đã cứng ngắt, một tay bấm phím dây, một tay đưa cây cần kéo qua kéo lại, nét mặt đam mê, lòng tôi bùi ngùi cảm xúc, mấy lần cố xoay mặt để nén dòng nước mắt chực chờ lăn ra má.
Suốt ngày, bạn cứ nhắc lui nhắc tới hai câu thơ:
„Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau“
rồi thở dài áo não!
 
Câu nói „khi tê thà đừng lấy chồng cho rồi“ của bạn làm tôi đau xót, nhất là mỗi khi hai đứa đi chơi về, chiều đang xuống dần, vườn sau nhà bạn cây cỏ, hồ bơi im lìm như chịu đựng niềm đau chung với chủ nhân; tôi nhìn mà đã muốn khóc huống chi là bạn.
 
Tôi thường áy náy khi thấy bạn sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang, vắng vẻ quá nhưng bạn cứ bảo là chỉ thích như vậy mà thôi.
 
Hôm từ giã bạn, chia tay nhau ở phi trường mắt tôi hai giọt lệ ứa trào. Tôi đi rồi, bạn bảo thấy nhà trống vắng hơn, còn tôi về đây vẫn ngậm ngùi và thương bạn vô cùng. Tôi chỉ mong bạn cố gắng vượt qua nỗi khổ đau, can đảm một thân một mình đi tiếp quãng đường còn lại; Phượng Vỹ vẫn còn cần đôi bàn tay xây dựng của bạn; mong bạn vẫn tiếp tục con đường hướng thiện mà bạn đã theo đuổi hằng mấy chục năm nay. Bây giờ công tác Phượng Vỹ là niềm vui để che lắp khoảng trống trong lòng bạn và tôi mong rằng tình thương của Phượng Vỹ dành cho bạn vẫn nồng đượm, bạn vẫn còn ý chí để làm tròn nhiệm vụ của mình.
 
Hôm nay, ngồi ở đây với cảnh vật mùa đông ảm đạm hiu hắt ở bên ngoài, nhớ đến bạn tôi thấy mắt mình cay cay! Từ nơi xa xôi này, xin gởi đến bạn lòng thương yêu sâu đậm của tôi và ước mong rằng nụ cười sẽ nở lại trên mắt môi bạn để cho lòng tôi bớt khoắc khoải lo âu!
Bạn ơi! từ nay tôi đành:
„Tư vong hoài vọng bạch vân phi“
nhớ người qua đời chỉ biết trông theo đám mây trắng bay mà thôi!
 
 
02.01.08
(Viết nhân ngày giỗ
của Bác sĩ Nguyễn Khoa Nam Anh)
Nguyên Hạnh Hoàng Thị Doãn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
18/12/2015(Xem: 7009)
Mỗi chuyến đi đều có mỗi nhân duyên khác biệt. Chuyến đi Ai Lao lần nầy của ba huynh đệ: tôi, thầy Hạnh Giới và chú Hạnh Tuệ cũng có nhân duyên thật là đặc biệt. Thông thường chương trình của Thượng Tọa Phương Trượng được sắp đặt trước một năm, năm nay chúng tôi sang Úc với Thượng Toạ thời gian ba tháng, từ đầu tháng 10 đến đầu tháng 1 năm 2004. Chuyến đi nầy sẽ ghé Bồ đề Đạo tràng, vì thương quý thầy cô học tăng Việt nam, sinh viên trường Đại học Delhi, Thượng Toạ sang thăm Ấn độ mỗi năm một lần, để quý vị có cơ duyên được gần gũi, được nghe những lời huấn từ của Thượng Toạ và được tu tập bù lại phần lớn thời gian sống đời lưu học sinh, không chùa, phải ở ký túc xá sinh viên hoặc ở nhà trọ.
17/12/2015(Xem: 4700)
Ai cũng có những câu chuyện trong cuộc đời của mình. Có câu chuyện theo thời gian ta đã quên, nhưng cũng có câu chuyện làm cho ta nhớ mãi. Và khi ta kể ra, có người cho đó là vớ vẫn nhưng nó lại làm ta thay đổi cách nhìn, cách sống của mình. Câu chuyện cuộc đời của cậu bé Lucky đã trở thành một trong những câu chuyện huyền thoại của cuộc đời tôi. Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, đó là ngày thứ 4, tôi ra mở cửa để đón chào ngày mới. Hôm nay ngày mới chào đón tôi bằng một chú mèo con mới sinh mà mẹ nó bỏ rơi trước cổng nhà đứa cháu. Dù đã được báo trước nhưng tôi không khỏi ngỡ ngàng trước hình dáng của một chú mèo sơ sinh. Người ướt sũng và tím tái. Chú được đựng trong một chiếc hộp giày và quấn trong một chiếc chăn. Tôi vội vàng đi lấy thêm những chiếc khăn khác để cuốn vào người cho bé.
17/12/2015(Xem: 14030)
Trong khu rừng kia có một con khỉ rất hạnh phúc. Nó tìm ăn những trái cây ngọt lịm khi đói và nằm nghỉ ngơi khi mệt. Một ngày, con khỉ đang lang thang bìa rừng thì thấy một ngôi nhà… Trong ngôi nhà nhỏ bé đó, nó thấy một cái bát to đựng toàn táo, những quả táo tuyệt đẹp. Con khỉ liền trộm lấy một quả và chạy thật nhanh trở lại khu rừng.
16/12/2015(Xem: 3559)
"Ta sẽ không khi nào quên được con đâu," ông lão nói lầm bầm. Mấy giọt nước mắt chảy xuống lăn trên đôi gò má đầy nếp nhăn của ông. "Ta già mất rồi. Ta nào còn có thể lo gì cho con được nữa!" Chú chó nghiêng đầu qua một bên và ngước mắt nhìn lên ông chủ. Chú chó khẽ sủa: "Gâu gâu! Gâu gâu!" Chú ngoe nguẩy cái đuôi, chú muốn biết xem ông chủ của chú đang tính làm chuyện gì đây. "Ta không thể lo được cho chính bản thân ta, làm sao mà ta còn lo chi nổi cho con nữa!" Ông lão ôm ngực lên cơn ho liên tục. Ông rút ra một chiếc khăn tay và đưa lên mũi hỷ thật mạnh. "Ta sắp phải tới xin ở trong nhà dưỡng lão mất rồi, đâu có thể đem con theo được. Con biết đó ở trong cái nhà người già này người ta có cho nuôi chó đâu!"
15/12/2015(Xem: 5365)
Một vị thiền sư và một trong những đệ tử ưu tú nhất phải trở về một thiền viện ở trong núi lúc đêm khuya đã trễ lại gặp một cơn bão mùa đông dữ dội nổi lên trên con đường hiểm hóc. Dừng lại thời sẽ chết giữa đồng hoang; tiếp tục đi thời có thể nguy hiểm đến mất mạng vì rơi xuống những bờ giốc trơn trợt. Chỉ có cách lần bước đi tới là nhờ những lằn chớp loé lên soi sáng con đường phía trước mặt. Hai người chậm chạp lê dần từng bước tới phía trước trong gió thét gầm và mưa quất xối xả.
12/12/2015(Xem: 4148)
Đi mãi rồi cũng phải đến, mặt trời đã lên cao làm người tôi muốn bốc hỏa. Khi xe chúng tôi luồn lách một cách khó khăn qua các ngõ hẻm chỉ vừa đủ chiều ngang một chiếc xe, thì mọi người đã quy tụ đầy đủ ngoài sân. Một thiếu sót kỹ thuật đáng kể trong buổi phát xe tại Ninh Bình. Chẳng là phái đoàn bận ra Đà Nẵng nên không nhận được danh sách người nhận xe, để viết sẵn bảng tên ở nhà. Đến nơi Sư Cô Như Giác mới giao cho tôi viết, làm sao viết kịp, nhờ các Thầy của Chùa viết hộ họ lại viết sai. Các bệnh nhân khuyết tật chờ lâu cũng mệt, người nhà họ thấy xe lăn để mời mọc, bèn bế họ lên ngồi tạm. Phát sinh ra cảnh "Râu ông nọ cắm cằm bà kia", thành xe tên người này, bảng cầm tên người khác. Họ cãi nhau chí chóe, đã lỡ ngồi lên xe rồi không ai muốn đổi nữa!
03/12/2015(Xem: 8769)
Báo chí thế giới hiện đang đồng loạt đưa tin về việc người sáng lập ra mạng xã hội Facebook - Mark Zuckerberg - tuyên bố sẽ hiến tặng 99% cổ phần Facebook để phục vụ cho các mục đích từ thiện. Tuyên bố này được đưa ra khi vào ngày thứ 3 vừa qua, Zuckerberg và vợ - cô Priscilla Chan đã đón con gái đầu lòng - Max. Tổng trị giá số cổ phần mà Zuckerberg dự kiến hiến tặng hiện có trị giá vào khoảng 45 tỉ đô la. Tất cả những điều này họ làm vì sự ra đời của cô con gái nhỏ - Max. Một lá thư xúc động đã được ông chủ Facebook đăng tải lên trang cá nhân với một tiêu đề giản dị: “Lá thư gửi tới cho con gái của chúng tôi”:
27/11/2015(Xem: 4516)
- Tên họ cháu là gì? - Tony Nguyễn. - Vậy cháu là người Mỹ gốc Việt (Vietnamese American) ? - Không, tôi là người Mỹ (American). - Không có ai là người Mỹ “ròng” tại xứ Hoa Kỳ nầy cả. Chỉ có người Da Đỏ thường được xem là người Mỹ Nguyên Gốc (Native American) ở đây thôi. Nhưng thực ra họ cũng là người xứ khác đến đây sớm nhất mà thôi. Đây là đất nước hợp chủng nên mỗi dân tộc trước khi thành người công dân Mỹ đều có tên xứ gốc của mình đứng ở đằng trước như người Mỹ gốc Nhật, người Mỹ gốc Hoa, người Mỹ gốc châu Phi, người Mỹ gốc Anglo... - Tôi không cần biết chuyện của người khác. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ.
27/11/2015(Xem: 4676)
Một nữ công-nhân làm việc tại một xí-nghiệp chế-biến thịt đông lạnh. Một buổi chiều, khi đã hoàn-thành công-việc, như thường-lệ cô đi vào kho đông lạnh để kiểm-tra một chút. Đột-nhiên, cửa phòng lại bị đóng và khóa lại! Cô bị nhốt ở bên trong mà không một ai biết!!! Cô vừa hét khản cổ họng, vừa đập cửa với hy-vọng có người nghe được tiếng mình mà đến cứu! Nhưng vẫn không có ai nghe thấy!!! Lúc này, tất-cả công-nhân đã tan ca! Toàn bộ nhà máy đều yên-tĩnh!!! Sau 6 giờ chiều hôm ấy, công-nhân lạnh cóng người, tuyệt-vọng và đau-khổ! Đang lúc cô tưởng như không chịu đựng được nữa!!! Thì bất-ngờ được người bảo-vệ đến mở cửa cứu ra ngoài!!!
26/11/2015(Xem: 4568)
Tại thành phố Berlin thủ đô của nước Đức, có một ngôi chùa mang tên một ngọn núi thiêng, nơi Đức Phật ngày xưa hay thuyết Pháp, đó là chùa Linh Thứu. Vị trụ trì hiện nay mang một cái tên là Diệu Phước, nên các thiện nam tín nữ đổ xô về chùa lễ bái rất đông vì tin rằng chùa này rất “linh“ và cầu xin gì cũng được nhiều “phước“. Quả thật thế! Một số đại gia đến chùa làm công quả, lúc đầu chỉ có một nhà hàng cơ sở làm ăn, sau vài năm ôi thôi cửa tiệm mọc ra như nấm, tiền thu vào đếm không xuể. Thế là họ lại càng tin tưởng vào phước đức của ngôi chùa, từ đấy ngôi chùa Linh Thứu đã đi vào huyền thoại.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]