Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Bạn Tôi

08/10/201506:09(Xem: 3919)
Bạn Tôi
Nguyen Doan

 
 
 
S
au 5 năm, tôi trở lại thăm bạn lần thứ tư trên xứ người. Bước xuống phi trường, thấy bạn lững thững từ xa đi đến, bóng dáng lẻ loi nổi bật trên nền trời xanh biếc làm lòng tôi quặn thắt. Tôi biết bây giờ bạn là người cô đơn nhất, lòng đang chất chứa một nỗi u hoài. Còn tôi, cũng chỉ đến với bạn đôi ba ngày, có chăng cũng chỉ đem đến cho bạn vài nụ cười ngắn ngủi rồi đành phải chia xa!
 
Tôi với bạn thân nhau ngày còn ở Huế, những ngày cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên trong những bước chân thênh thang mở rộng. Sáng sáng qua cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp phủ trắng sương thu, áo lụa tung bay, dòng Sông Hương trong vắt êm đềm soi bóng. Đồng Khánh nổi bật giữa không gian màu hồng muôn thuở, sân trường, hoa phượng, cỏ xanh quyến luyến bên nhau, tôi và bạn đã lớn lên giữa khung trời thơ mộng đó nơi mà phượng lúc nào cũng đỏ thắm và hoa sầu đông tím man mác buồn dịu vợi!
 
Tôi sinh ra là một ngôi sao bất hạnh, mới một tuổi đã không còn mẹ nên thường hay qua nhà bạn bên kia cầu Gia Hội, căn nhà thoáng mát với ngõ trước vườn sau. Chỉ cần thấy người mẹ trẻ đẹp của bạn với nụ cười nhân hậu luôn luôn nở trên đôi môi thắm là tôi đã thấy ấm lòng vô cùng. Ngày ấy mẹ của bạn hay ngồi đan áo, còn tôi có khi lại muốn ngồi gần bên bà nội của bạn, kể cho bà nghe chuyện học hành, chuyện buồn vui của mình. Tôi rất vui và bằng lòng sống trong sự vay mượn khung cảnh đầm ấm của gia đình bạn, dù rằng có những buổi hoàng hôn trên con đường trở về nhà, lòng tôi lại thấy bơ vơ tận cùng!
 
Rồi tôi và bạn phải giã từ trường Đồng Khánh thân yêu, qua học chung nhau lớp Đệ Tam tại trường Khải Định. Những ngày đầu tiên ở đây vừa bỡ ngỡ vừa sợ sệt vì phải học chung với con trai, sống lưng lúc nào cũng có cảm giác nhột nhạt, vào lớp chỉ biết tìm chỗ ngồi chứ không dám nhìn ai hết. Tụi mình đã học chung với Diệu Anh, Trâm Anh, Kim Anh, Như Bích, Như Hoa, Như Huệ, Dạ Khê, Mỹ Trang, Lệ Thủy, Diệu Tường, Diệu Phước, Tùy Viện… bạn còn nhớ không? Đây là khoảng thời gian sung sướng nhất của tụi mình vì khỏi phải học thi nên tha hồ vui chơi đùa giỡn.
 
Rồi đến năm Đệ Nhị, đứa nào cũng vùi đầu lo học thi, đau đớn nhất là lần thi Tú Tài phần I, bạn đã quên nộp một môn bài thi và đã hỏng kỳ đầu. Đây là kỷ niệm khó quên nhất trong đời học sinh của bạn nhưng rồi nhờ học giỏi, bạn đã được Hội Đồng thi cứu xét cho thi lại kỳ hai.
 
Đậu Tú Tài toàn phần xong, tụi mình chia tay, tôi vào Sàigòn tiếp tục học nhưng rồi cũng về dạy lại Đồng Khánh, tụi mình đã trở thành Cô Giáo, vẫn gặp nhau trong khung trời cũ, chân vẫn giẵm lên những lối cỏ êm đềm ngày xưa, vẫn cho nhau hơi ấm của tình bạn như thuở nào. Chúng ta vẫn vui đùa, sống bình yên với Huế mặc dầu Huế đâu có phải chỉ có những đêm trăng sáng, những chiều hanh vàng, Huế còn có những ngày mưa như không bao giờ tạnh, Huế mưa mù trời thúi đất, mưa qua cầu bạc tóc, buồn xôn xao như những giọt mưa ngâu. Mưa mênh mang bốn phía như nghìn triệu năm đã mưa, vẫn âm điệu trầm buồn tưởng chừng như nghe cả tiếng rạn vỡ mơ hồ trong không gian!
 
Ngày tôi đi lấy chồng, bạn đã là cô phụ dâu xinh đẹp. Trong ngày trọng đại đó vì quá sợ và lo âu cho những ngày sắp tới của mình không biết sẽ ra sao nên tôi đã khóc như mưa như gió; may mà có bạn bên cạnh nên nỗi lo lắng của tôi cũng nguôi ngoai bớt.
 
Sau năm 68, tôi vào Sàigòn luôn, chỉ thỉnh thoảng mới về Huế ghé thăm bạn nơi căn nhà xinh đẹp bên hông Bệnh viện Huế. Bạn vẫn dành cho tôi những thương yêu mặn nồng, vẫn có những cuộc họp mặt với bạn bè cũ, rộn ràng mừng vui.
 
Rồi sau 75, chúng ta đành bặt tin nhau, tôi ở lại chịu đựng 14 năm ê chề nhục nhã, khổ đau chồng chất, tưởng rằng cuộc đời sẽ tối tăm mãi trong địa ngục trần gian, còn bạn thì đang sống bình yên ở xứ người, chưa hề nếm mùi gian lao khổ cực.
 
Không ngờ 21 năm sau, tôi đi du lịch qua Mỹ và nơi đầu tiên cần ghé thăm là nhà bạn. Không làm sao diễn tả hết nỗi vui mừng khi vợ chồng bạn đón tôi ở phi trường. Ngồi bên nhau rồi mà tôi vẫn còn ngơ ngác, tôi đã sống những ngày bên bạn quá êm đềm, bạn đã lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, mỗi ngày qua đi trong tiếng cười rộn rã của bạn bè và học trò cũ. Tôi lại càng vui hơn khi thấy bạn sống hạnh phúc bình yên bên ông chồng đôn hậu, hiền lành; nỗi vui mừng choáng ngợp cả hồn tôi trong những ngày lưu lại ở nhà bạn.
 
Từ đó, cứ có dịp qua Mỹ là tôi phải ghé thăm bạn trước hết. Bạn là người có tâm hồn vô tư phóng khoáng, sống không giận hờn trách móc ganh ghét ai và đặc biệt nhất là không biết buồn, tôi vẫn thèm ao ước được như bạn. Vậy mà, lần này, tâm tình bạn đã thay đổi rất nhiều sau cái tang đau đớn của cuộc đời. Bạn hay thẩn thờ, mất hết cả niềm vui, làm gì đi đâu cũng không còn thấy hứng thú và nhất là rất dễ khóc mỗi khi nhắc tới Anh ấy.
 
Ngoài một bác sĩ, Anh còn là tâm hồn của một nghệ sĩ, thích đàn, thích hát và lại thích vẽ nữa. Anh rất mê làm vườn, cả những khi đi đứng khó khăn về bịnh Darkinson, Anh vẫn tự mình, lần mò ra vườn, cắt xén trồng tỉa cây cảnh dưới ánh nắng chói chang. Có ai đến nhà, Anh sung sướng kéo họ ra vườn khoe một chùm hoa mới nở hay một giò lan mới đơm hoa với ánh mắt rạng rỡ cả niềm vui. Anh đã vẽ rất nhiều, kể cả chứng bịnh Darkinson làm tay Anh run rẩy, Anh vẫn còn kềm giữ để đưa lên khung vải những bức họa dễ thương vô cùng.
 
Biết mình không còn vẽ được nữa, Anh không chịu bỏ cuộc để tự buông xuôi mình cho căn bệnh hành hạ, Anh xoay qua chơi đàn violon. Nhìn thấy Anh ngồi trên xe lăn, cố gồng mình đưa bàn tay với những ngón đã cứng ngắt, một tay bấm phím dây, một tay đưa cây cần kéo qua kéo lại, nét mặt đam mê, lòng tôi bùi ngùi cảm xúc, mấy lần cố xoay mặt để nén dòng nước mắt chực chờ lăn ra má.
Suốt ngày, bạn cứ nhắc lui nhắc tới hai câu thơ:
„Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau“
rồi thở dài áo não!
 
Câu nói „khi tê thà đừng lấy chồng cho rồi“ của bạn làm tôi đau xót, nhất là mỗi khi hai đứa đi chơi về, chiều đang xuống dần, vườn sau nhà bạn cây cỏ, hồ bơi im lìm như chịu đựng niềm đau chung với chủ nhân; tôi nhìn mà đã muốn khóc huống chi là bạn.
 
Tôi thường áy náy khi thấy bạn sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang, vắng vẻ quá nhưng bạn cứ bảo là chỉ thích như vậy mà thôi.
 
Hôm từ giã bạn, chia tay nhau ở phi trường mắt tôi hai giọt lệ ứa trào. Tôi đi rồi, bạn bảo thấy nhà trống vắng hơn, còn tôi về đây vẫn ngậm ngùi và thương bạn vô cùng. Tôi chỉ mong bạn cố gắng vượt qua nỗi khổ đau, can đảm một thân một mình đi tiếp quãng đường còn lại; Phượng Vỹ vẫn còn cần đôi bàn tay xây dựng của bạn; mong bạn vẫn tiếp tục con đường hướng thiện mà bạn đã theo đuổi hằng mấy chục năm nay. Bây giờ công tác Phượng Vỹ là niềm vui để che lắp khoảng trống trong lòng bạn và tôi mong rằng tình thương của Phượng Vỹ dành cho bạn vẫn nồng đượm, bạn vẫn còn ý chí để làm tròn nhiệm vụ của mình.
 
Hôm nay, ngồi ở đây với cảnh vật mùa đông ảm đạm hiu hắt ở bên ngoài, nhớ đến bạn tôi thấy mắt mình cay cay! Từ nơi xa xôi này, xin gởi đến bạn lòng thương yêu sâu đậm của tôi và ước mong rằng nụ cười sẽ nở lại trên mắt môi bạn để cho lòng tôi bớt khoắc khoải lo âu!
Bạn ơi! từ nay tôi đành:
„Tư vong hoài vọng bạch vân phi“
nhớ người qua đời chỉ biết trông theo đám mây trắng bay mà thôi!
 
 
02.01.08
(Viết nhân ngày giỗ
của Bác sĩ Nguyễn Khoa Nam Anh)
Nguyên Hạnh Hoàng Thị Doãn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05/12/2018(Xem: 3442)
Thằng Bửu nấp sau cây phượng vĩ có thân lớn một người ôm không xuể cách cổng trường chừng năm mươi thước. Trong bàn tay đang nắm chặt run rẩy vì giận tức của nó là một hòn đá xanh cứng gồ ghề những góc cạnh. Nó đang chờ, đúng ra thì nó đang rình, rình một người đã hơn nửa giờ qua... Thầy Tiên đang thong thả đạp xe từ hướng trường từ từ chạy đến. Thầy đang nghĩ ngợi nhiều về một đứa học trò ngỗ nghịch và lười biếng nhất của lớp mà thầy làm chủ nhiệm…
30/11/2018(Xem: 4389)
Căn bếp nhỏ thì có gì để nói, nên ánh đèn mờ trong cái bếp không có gì để nói đó thì lại càng không có gì sáng sủa mà được nói tới! Ấy vậy mà ánh đèn đó, trong căn bếp đó đã bất chợt khiến Sư già thổn thức “A Di Đà Phật. Ôi, cảm động biết bao!” Sư già ở một mình trong căn hộ nhỏ đã hơn mười năm nay. Huynh đệ, bạn đạo gần xa cũng thỉnh thoảng ghé qua, hỏi thăm nhau sức khỏe thế nào, tu tập tinh tấn không … Tịnh thất quá đơn sơ nên Sư già cũng chỉ thường đãi khách bằng tinh thần như khi xưa thi hào Nguyễn Khuyến từng tiếp tri kỷ: “Đầu trò tiếp khách, trầu không có Bác đến chơi đây, ta với ta …”
28/11/2018(Xem: 8900)
Am tường những thuật ngữ của văn chương tức là hiểu được những yếu tính của văn chương để rồi từ đó ứng dụng vào tác phẩm của mình hầu làm cho tác phẩm trở nên hay- đẹp, đúng ý mong muốn.
26/11/2018(Xem: 10037)
Xưa trong làng nhỏ vùng quê Có ông đánh trống chuyên nghề lâu nay Một hôm ông được cho hay Tại Ba La Nại nơi đây ăn mừng Có phiên hội chợ tưng bừng Bao người tham dự vô cùng đông vui
18/11/2018(Xem: 3414)
Vì là khu dân cư mới đang được hình thành qua từng tháng năm với tốc độ xây dựng chậm chạp, khoan thai, nên còn rất nhiều con đường liên thôn liên xóm chưa được đổ bê-tông, trông như một bức tranh lem nhem nhếch nhác, dở dang đang chờ đôi bàn tay tài hoa của nghệ sĩ hạ thủ công phu dứt điểm vào một buổi sớm tươi sáng cho hoàn mỹ chỉnh chu.
16/11/2018(Xem: 3263)
Cả đám bảy, tám đứa tuổi choai choai đang quây quần nhậu nhẹt hò hét, làm huyên náo cả cái thôn vắng vẻ nằm ven biển. Những nhà ở gần đó không ai nghỉ ngơi, chợp mắt ngủ trưa được sau một buổi quần quật với công việc làm. Không ai dám hé môi động răng lên tiếng trước cái đám “quỷ sống” nổi tiếng là “quậy tới bến” này, dù là lên tiếng van lơn năn nỉ chứ không phải răn đe khuyên bảo…
16/11/2018(Xem: 3234)
Ngày 1 tháng 4 năm 1975. Thành phố biển Nha Trang hiền hòa bỗng chốc biến động, trở nên hoảng loạn. Chợ Đầm bị đập phá, phát hỏa. Bọn cướp giật, đâm thuê chém mướn đủ các loại hạng từ các trại giam phá ngục ùa ra đường, túa đi khắp các ngõ, nhập vào những dòng người tất tả, hăm hở đi hôi của. Những quân nhân “Cộng Hòa” ở các trại lính cũng bỏ hàng ngũ chạy về thành phố, luýnh quýnh và sợ hãi, như rắn mất đầu, cầm cây súng trong tay như mang một của nợ khủng khiếp. Súng quăng lăn lóc ngoài đường, đạn dược ném vung vãi nơi công viên, bãi biển, trở thành những thứ vũ khí cực kỳ lợi hại và đắc dụng cho bọn đầu trộm đuôi cướp đang có mặt khắp các nẻo đường với một bầu máu tham sôi sục. Trong mấy giờ chính quyền cũ bỏ chạy, chính quyền mới chưa lập lại được trật tự ấy, thành phố như đầy hiểm họa và đổ nát, làm cho những người lương thiện, người thật thà và nhát gan phải chui rúc ru rú trong nhà đã đóng cửa cài then với những lời cầu nguyện triền miên trên môi…
16/11/2018(Xem: 3950)
Đó là tên gọi của "dự án" mới tinh toanh của Tâm Không - Vĩnh Hữu, sẽ gồm những câu chuyện ngắn thú vị nhưng hàm chứa nhiều điều để suy ngẫm về cuộc sống đa sắc màu luôn sống động bất trắc, cũng như luôn bình lặng an vui, khi tu học và ứng dụng Phật pháp. Mục đích là khuyến tu, là nhắc nhở những người con Phật hãy Thực Hành, chứ đừng mãi Thuyết Suông! Tác giả khởi viết từ chiều nay, cho đến khi được chừng trăm câu chuyện, sẽ in thành tuyển tập để phổ biến rộng khắp với tâm nguyện phụng sự của một “hoằng pháp viên” nhỏ bé như viên sỏi. Xin giới thiệu câu chuyện đầu tiên:
13/11/2018(Xem: 3437)
Hôm ấy, trời trong xanh sáng mượt, muôn hoa đang khoe sắc, ong bướm dập dìu bay lượn dưới ánh nắng hồng dịu đẹp. Hạt Bụi vừa trở mình mở mắt ra và cảm thấy quá đỗi ngỡ ngàng, tò mò với vạn vật xung quanh. Mọi thứ đều trở nên lung linh sinh động, lạ lẫm trước mặt mặc dù Hạt Bụi vẫn ở đây từ bao kiếp trước đến giờ. Có lẽ, sau khi tu luyện chứng quả thành hình người, cơ thể thay đổi, có đủ lục căn nên việc bắt đầu tiếp xúc sáu trần khiến Hạt Bụi trở nên tò mò hơn. Cảm giác có thể dung tayđể sờ chạm vào vật thể thật tuyệt vời Sư Phụ hỉ, con thích lắm cơ. Sư Phụ chỉ ngồi lặng yên quan sát rồi mỉm cười nhẹ và nói. Hạt Bui à. nay con đã có đủ hình hài của con người rồi thì cũng nên đổi lại tên cho hợp với con người nhé. Hạt Bụi nhanh nhảu đáp: Tên là gì hở Sư Phụ? Con là Hạt Bụi mà. Vậy Hạt Bụi có phải là tên của con không?
13/11/2018(Xem: 3153)
Như thường lệ, sau giờ điểm tâm sáng, tiểu Ngọc đều ra khoảng sân rộng trước đài Quan Âm đọc truyện tranh Phật Giáo.Ngọc chọn một chỗ lý tưởng cho mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống với tư thế hoa sen, hít vào thật sâu và thở ra thật chậm rãi,3 lần trước khi bắt đầu đọc sách.Làm như vậygiúp lưu thông khí huyếtdẫn lên não bộ để tiếp nhận thông tin tốt nhất.Đây là công việc hàng ngày củaNgọc vì là chú tiểu nhỏ nhất chùa nên không phải chấp tác. Trời trong xanh, gió xuân hiu hiu thổi, tiểu Ngọc bắt đầu lật từng trang sách dưới gốc cây hoa Anh Đào. Đang chăm chú đọc từng dòng kinh, kệ thì một cơn gió nhẹ lướt qua thổi rơi cánh hoa trên cành,
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]