Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

04. Bệnh Nan Y

28/08/201117:10(Xem: 2498)
04. Bệnh Nan Y

Diệu Nga
DỐC MƠ ĐỒI MỘNG
Tu Viện Trúc Lâm Canada Xuất Bản PL. 2547 DL. 2003

Bệnh Nan Y

Thật không ngờ quyết định tình cờ ấy đã làm đảo lộn cuộc đời đang lên của Lan. Trời kêu ai nấy dạ, làm sao chối bỏ được sự thật đang bày ra trước mắt đây?
Quảng cáo truy tầm ung thư vú miễn phí đăng trên báo Việt ngữ khiến Lan quyết định đi khám sau khi hỏi ý kiến Xuân Vinh, thư ký kế toán trong tiệm bàn ghế, vốn là người quen biết lâu năm. Chị khuyến khích bà chủ nên đi ngay, lý do là ở vào tuổi ngũ tuần, ai cũng phải quan tâm đến vấn đề này; rủi có bệnh, phát hiện sớm thì còn trị được.
… Lan nằm dã dượi nhìn lên trần nhà, thở dài thườn thượt: phải chi họ không miển phí, mình sẽ không đi khám, mà không đi, mình sẽ không để ý chi đến vụ này, như vậy mình sẽ chẳng phải đau khổ, chừng nào chết hẵn hay.
Gương mặt nghiêm trọng và lời nói trầm buồn của bà bác sĩ hiện rõ trong trí nhớ Lan:
- Bệnh ung thư của bà đã ở cuối thời kỳ ba và đang ăn luồn qua phổi.
Lan điếng người, toát mồ hôi hột nhưng rán bình tĩnh hỏi lại cho rõ hơn nhưng bác sĩ không nói gì thêm, chỉ yêu cầu được nói chuyện với người trong gia đình.
Gia đình Lan có ai đâu, chỉ một mẹ một con thôi mà thằng Nghĩa thì ở riêng, đôi khi cả tháng, hai mẹ con mới gặp nhau một lần. Lan chỉ còn biết ghi số điện thoại của nó cho bác sĩ thôi. Chưa bao giờ Lan thấy cô đơn như lúc này! Ân, chồng Lan đã ly dị nàng mười năm nay rồi, giờ xa xôi quá, vả lại Ân đã tái lập gia đình với người đàn bà khác.
Lý do ly dị mà Ân đưa ra thật lạ đời. Ân nói: “Anh không chịu nỗi tánh hà tiện bủn xỉn của em. Bây giờ mình quá giàu, làm chủ hai cửa tiệm bàn ghế Italy, mỗi tiệm vốn hơn triệu bạc vậy mà em tiện tặn bòn mót từng đồng từng cắc. Hễ có chín thì muốn thành mười, em làm anh bực bội quá, khó chịu quá. Mỗi khi ra đường với em, anh cảm thấy xấu hổ, vì bà con bạn bè đều nhìn anh với đôi mắt thương hại và nhìn em bằng đôi mắt khinh chê. Em là trùm sò không hơn không kém. Anh muốn được tự do, được sống thoải mái, được ngẩng mặt nhìn mọi người. Anh bằng lòng chia em một nửa gia tài đó, để được ly dị.”
Bị chạm tự ái nặng nề, Lan không ngần ngại ký giấy ly hôn ngay. Nàng được quyền làm chủ tiệm Italy Furniture ở Los Angeles còn Ân thì bán cửa hàng của anh và dọn đi tiểu bang khác vài tháng sau.
Bấy giờ Lan mới xấp xỉ bốn mươi thôi, nhan sắc còn mặn mòi, tiền nhiều, thu nhập cao, nàng thừa điều kiện bước thêm bước nửa nhưng tự nhiên trong thâm tâm, Lan không dám tin tưởng ai. Hình như những người đàn ông quen biết đều muốn đào mỏ, không ai thương Lan thiệt tình. Lan chỉ đẩy đưa để lợi dụng họ chạy việc không công và thấy mình có uy lực với nam phái, thế thôi. Dù giận Ân tím gan, Lan vẫn còn phục anh, người đàn ông tài giỏi đã gây dựng sự nghiệp bằng đôi bàn tay trắng. Ân không phải thuộc hạng người giàu đổi bạn, sang đổi vợ, nhưng tại sao anh không hiểu cho Lan nhỉ? Có lẽ những tháng ngày côi cút bần hàn nghèo đói của tuổi thơ luôn luôn ám ảnh nặng nề khiến Lan chỉ muốn thủ giữ, không dám chi xài.
Nhiều lần Ân đã mỉa mai vợ:
- Của người người Bồ tát, của mình lạt buộc! Em cứ muốn lợi dụng người chung quanh, từ bà con đến bạn bè mà không bao giờ dám trả lễ. Đì đâu chơi với em thật là mất mặt. Em làm anh xấu hổ quá! Chắc em để dành tiền đặng đem xuống mồ!
… Nước mắt nàng tự nhiên ứa ra rồi chảy thành dòng, Lan âm thầm khóc. Tánh nàng vốn cứng cỏi, khô khan nhưng bây giờ đối diện với tử thần, tự nhiên Lan trở nên bi lụy yếu đuối. Nàng cảm thấy cần một điểm tựa hay một người bạn thân. Nhưng ngoảnh đi nhìn lại, hình như ai cũng lạnh nhạt né tránh. Đến bây giờ, Lan mới bắt đầu thấy sự sai quấy của mình, chứ trước đây, hễ lợi dụng được ai, Lan tự cho mình là khôn ngoan. Chỉ còn Xuân Vinh, chẳng biết chị không tránh Lan vì đang là nhân viên của nàng hay vì tánh cởi mở khoan dung vốn sẵn có?
Lan chợt nhớ là mười mấy năm nay thuê chị làm nhân viên quan trọng cho cửa hàng mà nàng chưa hề ban cho chị một đặc ân nào, ngoài đồng lương được nhích lên rất khiêm nhường, vậy mà lúc nào chị cũng sốt sắng vui vẻ trong công việc. Sự sốt sắng đó khiến Lan nghĩ rằng mình đã trả công hậu hĩ.
Hôm nay, phá thông lệ. Lan mời chị đi ăn. Thứ Hai tiệm nàng đóng cửa, hai người sẽ có dư thì giờ trò chuyện.
Xuân Vinh biết Lan sắp tâm sự điều gì. Nghĩa đã được bác sĩ liên lạc. Cậu tin cho Xuân Vinh biết về bệnh tình của mẹ cậu: bà chỉ còn sống vài năm nữa thôi, mà năm cuối sẽ bị đau đớn oằn oại. Dù giải phẫu cũng không cứu được.
Nghĩa nhờ Xuân Vinh chuẩn bị tư tưởng cho mẹ mình trước khi cậu báo cho bà biết sự thật.
Xuân Vinh không biết nên bắt đầu như thế nào cho sự việc diễn tiến êm đềm. Điều quan trọng hơn cả, trong giai đoạn này là làm sao khuyên Lan mở hầu bao ra bố thí.
Tội nghiệp Lan, từ xưa đến giờ như người ôm túi bạc kè kè mà cứ phải đi vay nợ, đi xin ăn vì tánh keo kiệt, tham lam của mình.
Nhớ có lần vào rằm tháng bảy, Xuân Vinh cố rủ Lan đi chùa để giúp nàng có dịp bố thí cúng dường nhưng Xuân Vinh thất vọng làm sao khi thấy Lan vừa bỏ năm đồng vào thùng phước sương vừa nói nhỏ với nàng:
- Ăn bữa cơm chay cúng năm đồng chùa cũng còn lời!
Than ôi! Với cái tâm so bì tính toán hơn thua đó mà đi chùa mỗi ngày thì cũng vô ích thôi.
- Cái mụ đó chết đi thành ngạ quỷ. Chẳng biết sao em có thể làm việc cho mụ lâu đến như vậy? Bà như đĩa vậy, gặp ai cũng muốn hút máu.
Con gái Xuân Vinh ở Florida cũng sợ Lan luôn, vì hè nào bà cũng bắt Xuân Vinh dẫn về đấy chơi. Ở cả tuần, có người hầu cơm nước, dẫn đi đó đi đây, hoặc vào tiệm, ăn toàn các món đặc sản mà khỏi phải chi ra một xu nhỏ, kể cả tiền mua vé vào cửa Disney World, bà cũng tảng lờ. Lúc đầu Trinh nể mẹ, không dám nói gì nhưng nhiều lần cũng sinh ra bực bội.
Mỗi khi con gái phàn nàn, Xuân Vinh lựa lời giải thích:
- Thôi con à, đừng phiền hà chi. Tội nghiệp bà, tuy nhiều tiền của mà cô đơn lắm! Ngay đến con ruột còn không ưa bà huống chi người ngoài. Bà vay con kiếp này, thì kiếp khác cũng phải trả, đâu trốn tránh được.
Lan cũng nhạy lắm chớ chẳng không. Khi biết trạm nào không ổn, người ta không còn niềm nỡ đón tiếp, nghĩa là không thể lợi dụng để nghỉ hè khỏi tốn tiền, thì bới óc tìm một địa điểm khác. Ai ở đâu, dù xa xôi tận Pháp, Hòa Lan, Úc hay Hawaii, Lan cũng có địa chỉ mới nhất của họ. Chỉ cần một vài lần điện thoại nhắc lại kỷ niệm xưa hay hâm nóng tình cảm bà con láng giềng là Lan có thể xách gói lên máy bay với cõi lòng phơ phới vì không phải tốn kém gì ngoài việc bóp bụng mua vé máy bay lúc đại hạ giá.
Mỗi lần đi chơi như vậy, Lan mang theo nhiều nữ trang lắm, để khoe của chớ không dám đeo. Lan nghĩ: hễ lòe của ra thì người ta nể nang, nịnh hót và như thế thì mình được hưởng lợi.
… Khi Xuân Vinh vừa lái xe đến nhà Lan thì bà đã sẵn sàng. Khóa ập cửa lại, Lan hấp tấp bước ra xe. Hôm nay Lan không còn giữ phong độ của một mệnh phụ giàu có hay một chủ nhân uy quyền. Mái tóc dài quá ót, dù nhuộm kỹ màu nâu đen nhưng không được chải vén khéo nên trông cũng bơ phờ, thưa thớt. Đôi mày xâm hình lá liễu không che được vẻ mệt mỏi già nua của đôi mắt nhiều nếp nhăn, khô cằn.
Lan cười với Vinh khi bước vào xe, nụ cười nửa xã giao nửa như che dấu nổi buồn.
- Bữa nay tôi muốn an chay, chị chọn tiệm ăn nào vắng khách, chúng ta sẽ nói chuyện lâu.
Mặc dù xem Xuân Vinh như người bạn, Lan luôn luôn dùng giọng chủ nhân với chị.
Xuân Vinh đề nghị:
- Hay chúng ta đến chùa L.H. ăn cơm chay nhé! Ở đó có mấy Phật tử tình nguyện làm và bán đồ chay gây quỹ cho chùa.
- Ờ cũng được, gần đất xa trời thì cũng nên đi chùa cho có phước!
- Muốn có phước không hẳn là phải đi chùa chị ạ!
Xuân Vinh định nói thêm nhưng thấy Lan nhún vai, đành giữ im lặng cho đến khi xe vào tận khuôn viên chùa. Lan kiêu ngạo lắm, chẳng muốn ai dạy mình.
Chùa L.H. không lớn lắm, chánh điện chỉ chứa khoảng trăm người nhưng được vòng sân chung quanh khá rộng rãi. Tuy nằm giữa thành phố nhưng chùa có vẻ tĩnh mịch nhờ những hàng trúc trồng sát hàng rào với cây Bồ đề to khoảng vòng tay ôm nằm trước sân, tỏa bóng mát êm dịu chung quanh. Nơi đây chim chóc làm tổ, líu lo ca hát suốt ngày.
Khung cảnh tĩnh mịch khiến Lan cảm thấy dễ chịu. Nàng xuống xe, đi chậm rãi trong ánh nắng ban mai, tận hưởng sự ấm áp tươi đẹp của mùa Xuân mới, cố hít không khí cho đầy buồng phổi.
Vinh tôn trọng những giây phút quí báu của bạn, chậm bước đi phía sau.
Hồi lâu họ tới nhà bếp của chùa, bên ngoài kê sẵn hai bàn dài làm tiệm ăn, bên trong là tủ kiếng bày bán pháp khí và băng giảng, sách báo… Mùi bún Huế bốc lên thơm lừng. Bà lão đầu tóc trắng như bông đang cuốn bì, vừa ngẩng mặt lên, nhận ra Vinh, nhoẻn miệng cười lộ cái nướu trống trơn:
- Mời đạo hữu vào ăn mở hàng.
Lan cười hỏi:
- Thực đơn hôm nay có món gì vậy cụ?
- Bữa nào như bữa nấy cô ơi: thì cũng bún Huế, bì bún, bì cuốn, chả giò, cơm chiên, đồ kho vậy thôi. Lâu lâu có mắm thái. Thấy bà vui tánh, Lan cũng vui theo:
- Nhà hàng phải đổi món mới đông khách. Bà cho cháu vô đây bán mì Quảng với nhá, lời chia đôi!
Bà cụ cười hiền như đất, nghe ai nói gì cũng tưởng thật:
- Mô Phật, ở đây ai cũng làm công quả, lời bao nhiêu giúp chùa hết cô à. Huê lợi chính của chùa có chừng nầy thôi.
Xuân Vinh xem vào, đổi nhiều câu chuyện:
- Từng tuổi này mà ngày nào cụ cũng đến chùa làm công quả, thật quí hóa; cháu mong sau này già cũng đủ sức khỏe như cụ để đi chùa công quả.
Bà cụ lấy tay nhúng nước thoa đều mấy cái bánh tráng, xấp thẳng hàng trước mặt. Vừa làm vừa nói:
- Hễ mình có tâm thì Phật độ cô à!
Hồi bốn mươi tuổi, ở Việt Nam, tôi bị ung thư ruột, nặng lắm sắp chết rồi. Bác sĩ bắt nằm bệnh viện chờ ngày mổ. Lúc đó tôi suy nghĩ như vầy: “Dù mỗ dù không, mình cũng phải chết sớm vậy thà mình về, đem tiền của ra bố thí còn hơn là nộp cho nhà thương, cho bác sĩ!” Vậy là tôi nằng nặc đòi về. Chồng con tôi cũng chìu ý tôi, cho về nhà. Tôi bèn lấy hết nữ trang, đồ cưới đem bán được đâu gần nửa triệu, chia ra đem tặng cho những người cùi, viện mồ côi, viện khuyết tật và phát cho những người ăn xin, những người hoạn nạn. Rồi tôi phát nguyện trường chay và tu pháp môn niệm Phật chờ ngày từ giã cõi đời. Vậy mà không biết tại sao từ từ tôi khỏe lại và còn sống đến bây giờ, đã bảy mươi tuổi rồi. Nhiều lần bác sĩ khám nghiệm lại đều quả quyết không còn dấu hiệu ung thư. Thật là mầu nhiệm!
Lan có vẻ đăm chiêu sau khi nghe xong câu chuyện, ngồi xuống chống tay vào cằm nhìn xa vắng. Nhưng Lan không tin vào những chuyện huyền bí mơ hồ, nàng liên tưởng đến trường hợp của mình: tiền bạc thà để giải phẫu, thay lá phổi hư còn hy vọng sống sót chớ đem cho hết thì phiêu lưu quá!
Xuân Vinh kêu hai tô bún bò Huế chay, hai người ngồi im lặng thưởng thức hương vị đậm đà, cay cay thật ngon miệng. Lan còn gọi thêm bì cuốn, chả giò… Thức ăn chay cũng ngon quá! Lác đác có vài thực khách bước vào, cửa hàng bắt đầu linh động hẳn lên, bà cụ cuốn bì luôn tay, chuẩn bị sẵn cho khách vào; những cuốn chả giò chiên trong chảo dầu sôi đều đang trở vàng, tỏa mùi thơm kích thích dịch vị mọi người.
Ăn xong, Lan còn mua thêm thức ăn đem về với hi vọng vu vơ: biết đâu ăn chay sẽ giảm bệnh. Nhưng cơn ho chợt đến, nàng bước vội ra xe, ôm lồng ngực đang nhói đau, hơi thở ngắn không cung cấp đủ dưỡng khí khiến Lan có cảm tưởng tử thần đang lảng vảng đâu đây… Thấy mặt bạn xanh dờn như ngất xỉu, Xuân Vinh nhấn mạnh bàn ga, chở Lan thẳng vào bệnh viện cấp cứu.

***

Nghĩa không khỏi mất bình tĩnh khi hay tin mẹ mình đang hấp hối: bà đi sớm hơn sự dự liệu của bác sĩ. Từ lúc khám phá ra bệnh trạng tới nay chỉ vỏn vẹn ba tháng.
Lan đòi thay lá phổi, bác sĩ từ chối vì bệnh đã lan tràn khắp nội tạng. Bà phẫn nộ, chửi rủa, gào thét như một người điên. Xuân Vinh hiểu bạn, thường tới lui an ủi, xoa dịu tinh thần Lan. Vinh kiên nhẫn ngồi nghe Lan lảm nhảm mãi không thôi.
Nghĩa biết dì Xuân Vinh là người bạn tốt và là người duy nhất có thể khuyên mẹ can đảm chấp nhận sự thật. Cái chết không chừa bỏ một ai. Đôi khi nhờ đối diện với thần chết con người biết ăn năn sám hối, nhờ đó tâm hồn được nhẹ nhàng thanh thản hơn.
Dù không am tường giáo lý nhà Phật nhưng Nghĩa cũng hiểu rằng nếu mẹ mình không chuyển tâm địa tham lam, bỏn xẻn, thì sau khi chết sẽ bị đọa, hoặc làm chó giữ của, hoặc làm quỉ đói. Chàng ngỏ ý nhờ Xuân Vinh mời một vị sư đạo hạnh cùng đi với hai người vào bệnh viện gặp Lan trong giờ phút cuối của một đời người.
Lan đã được chích mũi thuốc hồi sinh nên trông có vẻ tỉnh táo hơn. Ống dưỡng khí, dây chuyển nước biển chằng chịt trên người bà.
Cửa phòng hé mở, Nghĩa và Xuân Vinh bước vào. Lan nhếch miệng cười chào đón họ nhưng chợt thấy sự hiện diện của một nhà sư, nàng đâm ra hoang mang, nghi ngại: “Ông này vào đây làm gì vậy? Mình đã chết đâu mà định làm đám?”
Nghĩa đến cạnh giường nắm tay mẹ, ân cần hỏi:
- Hôm nay trông mẹ khỏe, mẹ bớt đau nhức không?
Lan se sẽ gật đầu, không nói, giương mắt nhìn Xuân Vinh. Biết ý, Vinh nhanh nhẹn giới thiệu:
- Đây là Thượng Tọa M.A. viện chủ chùa P.N., thầy nghe chị bệnh nên vào thăm, có gì thắc mắc chị cứ hỏi, Thượng Tọa sẽ vui lòng giải thích cho chị.
Lan khẽ chào thầy nhưng rồi lại làm thinh, thở dài. Hồi lâu nước mắt ứa ra, Lan rên rỉ:
- Tôi không muốn chết!
Mọi người đều trầm tư. Họ thông cảm với tâm trạng của người bệnh và hình ảnh tuyệt vọng này cũng chính là tương lai của họ trong nay mai.
Thầy cất giọng thâm trầm:
- Cái gì không tránh né được, hãy can đảm nhìn thẳng vào nó, con sẽ bình tĩnh hơn. Hữu thân hữu khổ, có sinh tất có diệt, đó là lẽ thường, đây là định luật chung con à. 
Nghĩa khều nhẹ sau lưng dì Xuân Vinh. Dì biết nó muốn nhắc điều gì. Thời gian tỉnh táo của mẹ không còn bao lâu.
Xuân Vinh nắm tay Lan, nói xa nói gần:
- Chị đừng bận tâm gì về công việc làm ăn, Nghĩa thay chị điều hành mọi việc rất tốt. Tuy nhiên, chị nên làm Living Trust ngay để tránh những thủ tục rắc rối về sau này.
Nghĩa rụt rè xen vào:
- Làm bây giờ thì đỡ tốn kém và ít bị đánh thuế mẹ à!
Bỗng nhiên Lan nổi cơn giận:
- Mày mong tao chết để hưởng gia tài phải không?
Thật lòng, Nghĩa không phải là hạng người như vậy. Chàng không giống mẹ chút nào ở chổ lo ôm giữ bạc tiền. Nhưng gia tài để lại không di chúc, muốn sang tên phải tốn kém nhiều. Tiền thủ tục dó đem bố thí, cúng dường còn hay hơn.
Nghĩa không dám chọc bà giận, chỉ biết đứng làm thinh, lắc đầu.
Cơn giận làm Lan khó thở nhưng bà cũng ráng nói, giọng đứt khoảng:
- Mọi người đều muốn tôi… chết! Không ai thương tôi… Tôi dành dụm tiện tặn cả đời… mới có cơ nghiệp này. Giao cho nó, không mấy chốc sẽ tiêu ma…
Bây giờ nhà sư mới can thiệp:
- Cậu Nghĩa đã tâm sự với tôi là sẽ vì bà mà dùng tiền của đem bố thí, giúp đỡ người nghèo khổ, hoạn nạn, những kẻ đáng thương. Công đức bố thí này cậu sẽ hồi hướng cho bà. Chỉ cần bà phát tâm hoan hỉ thì sau này sẽ được vô lượng phước báu…
Lan hét lên:
- Tôi không tin!
Lan dùng tàn hơi la lớn để phản đối. Mặt tái xanh, hai mắt trợn trừng. Máy theo dõi tim mạch rú lên báo động. Bác sĩ, y tá chạy đến, họ yêu cầu thân nhân phải ra ngoài.
… Lan từ giã cõi đời ngay tối hôm đó. Nghĩa buồn lắm, vì mẹ luôn luôn không hiểu được chàng, vì sự hiểu lầm này bà ra đi với cõi lòng oán hận.
Tánh tình hai mẹ con tưởng phản, xung khắc như mặt trời với mặt trăng nên từ lâu rồi chàng bắt buộc phải ở riêng để tránh những đụng chạm, xích mích. Thế là bà đánh giá Nghĩa như đứa con hoang đàng, bất hiếu. Tiền bạc, Nghĩa xài rộng rãi, hay giúp đỡ bạn bè, bà bảo chàng phí của. Buôn bán, chàng thật tình với khách hàng, bà mắng chàng khờ khạo… Nhưng Nghĩa làm thinh chịu đựng tất cả, những mong có lúc mẹ hồi tâm suy nghĩ lại. Hy vọng này giờ đây hóa thành mây khói.
Thầy M.A. dạy chàng lập đàn cầu siêu, trì tụng kinh Địa Tạng trong bốn mươi chín ngày, dạy chàng phóng sanh, bố thí hồi hướng cho mẹ.
Than ôi, cho đến khi kề cận với cái chết, mẹ chàng cũng chưa thức tỉnh, chẳng hồi tâm. Bệnh tham lam bỏn xẻn ăn sâu trong tâm hồn bà như chứng bệnh ung thư đã đục khoét hủy hoại cơ thể bà. Tuy sống trong sự giàu sang mà lúc nào bà cũng cảm thấy thiếu thốn về tiền bạc, cũng như về tình thương.
Bệnh trầm kha của bà, chắc chỉ có đức Phật, đấng y vương vô thượng, mới chữa trị nổi… 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
01/09/2016(Xem: 5687)
Vào cuối đời Tây Tấn, vua Huệ Đế ngu tối, việc triều chính đều do hoàng hậu Giả thị chủ trương. Giả hậu là người nham hiểm, lại biết quyền biến đởm lược, mưu giết các thân vương, phế bỏ Thái tử. Triệu Vương Luân bèn phẫn uất, cử binh giết Giả hậu, truất phế vua Huệ Đế mà tự xưng lên làm vua. Các thân vương khác thấy vậy cũng dấy binh tranh giành lẫn nhau, cốt nhục tương tàn, làm cho nhà Tấn suy yếu.
22/08/2016(Xem: 4618)
Sáng hôm nay trong thinh lặng của một sáng chủ nhật mùa đông, tôi muốn dành tâm trí thảnh thơi để viết vài hàng trả nợ cho cô bạn tí hon ngày xưa. Nợ vì tôi cứ hẹn sẽ viết cho nàng. Gọi là bạn nhưng chưa bao giờ nói chuyện, gọi là bạn vì học cùng trường. Tí hon vì nhỏ hơn tôi ba tuổi. Từ nhỏ, tôi có một tật rất xấu, tôi xem ai nhỏ tuổi hơn tôi là con nít. Vì sao chỉ hơn vài tuổi mà khi nào tôi cũng có cảm tưởng như mình đứng rất cao để nhìn xuống những người tí hon này!
11/08/2016(Xem: 4229)
Nó không biết chính xác năm nay mình bao nhiêu tuổi, chỉ nghe sư thầy nói nó ở chùa đã 12 năm với cái tên Quảng Chân Tâm. Tất cả những đứa trẻ ở chùa ngoài tên đời do cha mẹ đặt, sư thầy đều cho pháp danh với chữ Quảng đứng đầu.
03/08/2016(Xem: 37084)
Nhà thơ triết gia Phạm Công Thiện [1941 - 2011] qua đời năm 2011 tại Houston, nhưng chuyện kể, các bài viết về anh đã nhiều lầm lạc : Người viết : anh bỏ áo tu hành lấy cô vợ người Pháp, theo Thiên Chúa Giáo, kẻ khác viết : anh không hề có một mảnh bằng kể cả bằng tú tài mà dạy Triết Học Viện Đại học Sorbonne, mười lăm tuổi anh đọc và viết hàng chục ngôn ngữ, mười lăm tuổi anh dạy trung học, hai mươi tuổi anh là khoa trưởng khoa Khoa Học Nhân Văn, Đại Học Vạn Hạnh Sài Gòn, anh là triết gia không cần học một ai ? Dạy Triết học tại một Đại Học Pháp mà không cần một văn bằng nào ?
25/07/2016(Xem: 5301)
Người đàn bà đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài trời. Qua lớp mưa mù dầy đặc trắng xoá ngoài kia bà chẳng nhìn thấy được gì ngoài những tia chớp xé toạt không gian kèm theo hàng loạt tiếng sấm như long lỡ đất trời. Thời tiết chiều nay quá xấu, xấu hơn người ta đã dự đoán và xấu hơn sự suy nghĩ của Quang, đứa con trai lớn của bà. Đã mấy tháng rồi nó mới có dịp bay về thăm bà vậy mà hôm nay trời lại mưa bão quá chừng! Trước khi lên máy bay nó còn gọi báo cho bà biết: - Bên đây thời tiết đẹp lắm má! Mong rằng khi con bay sang đến Cali thì trời quang mây tạnh, con sẽ chở má đi ăn và ở chơi với má đến tối mới về lại khách sạn.
06/07/2016(Xem: 8673)
Hôm nay là ngày 10 tháng 6 năm 2015, tại thư phòng chùa Viên Giác Hannover, Đức Quốc, tôi bắt đầu viết tác phẩm thứ 65 của mình với tựa đề là “Nước Úc trong tâm tôi” để sang năm 2016 sẽ xuất bản và ấn tống. Tác phẩm nầy được viết trong mùa An Cư Kiết Hạ lần thứ 31 của năm Ất Mùi, nghĩa là từ năm 1984 đến nay (2015) cứ mỗi năm ba tháng như vậy, Thầy trò chúng tôi có trọn vẹn 3 tháng an cư tại chùa Viên Giác thật là an lạc. Chương trình mỗi ngày được bắt đầu từ 5 giờ 45 sáng. Đại Chúng vân tập nơi Tổ Đường để xá Tổ, sau đó lên Chánh Điện, hô canh và tọa thiền 15 phút. Sau khi xả thiền, Đại Chúng bắt đầu trì tụng Thần Chú Thủ Lăng Nghiêm, phần giữa của thời khóa có kinh hành niệm Phật ba vòng, tiếp đó lạy danh hiệu của chư Phật, Bồ Tát và Thánh Chúng độ 35 lạy. Sau thời công phu khuya ai về phòng nấy để nghỉ ngơi hay hành trì tiếp, hoặc tập thể dục. Đúng 8 giờ sáng là giờ điểm tâm của Đại Chúng, ai nấy đều tỉnh thức trong lúc dùng sáng, không nói chuyện, mà câu chuyện hằng ngày chỉ được
13/06/2016(Xem: 4396)
Hoa Lan nhất định không đầu hàng ngẩng mặt than thở: “Đời là bể khổ, tình là giây oan“ như cụ Tố Như đâu. Hoa Lan phải tâm tâm niệm niệm cột vào tâm câu Nhất thiết duy tâm tạo, khổ hay vui đều do cái đầu và bàn tay năm ngón của ta điều binh khiển tướng. Hoa Lan sẽ kể về nỗi khổ, niềm đau của thế gian trong trường thiên Tỵ Nạn Tình Duyên, một vấn nạn trong cuộc sống lứa đôi, trong vòng ái ân, sinh tử. Nỗi khổ chúng sanh chỉ cần khoanh vùng trong hai chữ tỵ nạn cũng đủ làm ta khiếp vía. Nào tỵ nạn cộng sản, con rơi của tỵ nạn chính trị, cháu rớt của tỵ nạn kinh tế, những đề tài ấy nhắc đến đã đủ ù tai hoa mắt và cũng chẳng phải là sở trường của mình, Hoa Lan sẽ kể về đề tài tỵ nạn tình duyên, nơi đã đi, đã đến và đã về.
01/06/2016(Xem: 13209)
Bài này được viết như một ghi chú cho Thiền Tông, để như một cách tiếp cận đơn giản… và hy vọng, cũng là một ghi chú cho rất nhiều pháp khác của nhà Phật, kể cả Tịnh Độ. Bởi vì, Thiền Tông là pháp môn cốt tủy nhất, trực tiếp nhất, không qua bất kỳ phương tiện nào khác, và cũng có thể dùng làm chiếc cửa lớn cho tất cả các pháp khác.
31/05/2016(Xem: 20941)
Chuyện xảy ra ở Việt Nam, nhưng lại bắt đầu từ bên Mỹ. Số là, vào khoảng thời gian năm 1956, có một kỹ sư Hoa Kỳ tên là Frank M.Balk. Chàng kỹ sư này suốt đời chẳng biết gì về cái xứ bé nhỏ xa xôi tận vùng Đông Nam Á tên gọi là Việt Nam cả.
27/05/2016(Xem: 6564)
Bao nhiêu năm ao ước cho đến hôm nay tôi mới có duyên lành được hành hương về Tây Trúc - Tây Trúc hay Thiên Trúc là tên gọi trước đây của xứ Ấn Độ. Trong phái đoàn tôi đi có nhóm Sợi Nắng và các Phật tử đến từ Canada cũng như Hoa Kỳ. Về chư Tăng thì có thầy Tánh Tuệ - nhà thơ Như Nhiên. Thầy là người từng sống và học tập ở Ấn Độ suốt bảy năm nên thầy nắm rất rõ về lịch sử, địa lý, phong tục tập quán... của người Ấn Độ. Cũng chính vì thâm niên như vậy nên nước da thầy rám nắng và người ta thường gọi thầy với cái tên rất gần gũi là "thầy cà-ri". Ngoài ra, phái đoàn còn có thêm sư cô An Phụng và sư cô Huệ Lạc
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]