Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Đổ nghiệp

17/07/201021:13(Xem: 3910)
Đổ nghiệp

 Đêm qua con nghe bài pháp “Vượt qua oan gia trái chủ”của thầy Thích Tâm Đại, cảm thấy bàng hoàng, sửng sốt, mồ hôi ướt lạnh. Hóa ra, trong quá khứ, con đã tạo vô lượng tội, gieo vô lượng oán thù, oan gia trái chủ.


anh bai do nghiep.jpg
Có tu mới thấy đâu là tội, đâu là phước - Ảnh minh họa

Cái thuở bị người đời hắt hủi, đường hoạn lộ bít lối, con bỏ tất cả, về quê, suốt ngày say mê thú điền liệt, xách súng bắn giết vô tội vạ, thượng cầm hạ thú, dường như để trả thù đời. Lúc ấy con uống rượu dữ lắm. Đám bạn nhậu 19 thằng, nhậu với con chết hết 15, sắp chết 1 người nữa, đang bị ung thư hành tá tràng nằm rên la suốt ngày, không ăn uống gì cả. Con có luyện khí công thiền pháp, uống say bí tỉ, đêm ngồi thở 2 giờ là cơ thể như được tái tạo lại, nhậu với con không chết sao được! Bây giờ không ai dám nhậu với con cả và con cũng không nhậu với ai cả vì con đã tu rồi.

Có tu mới thấy đâu là tội, đâu là phước. Đêm kia con có tâm sự với thầy, sau khi nghe giảng về oan gia trái chủ, con ân hận lắm, quyết sám hối trả nợ lỗi lầm đã gây ra. Dường như các oan hồn của 15 góa phụ kia nghe được làn sóng điện qua mail con gởi cho thầy, họ nhảy xổ vào ra tay liền, ngày hôm ấy đã xảy ra một chuyện khiến con suýt mất mạng.

Con nghe pháp suốt một tháng ròng, đêm chỉ ngủ 1-2 tiếng, thần kinh có điều bất ổn, tay trái bị sưng mất cảm giác. Đi bệnh viện khám, bác sĩ chuyên thần kinh lại cho luôn thuốc viêm cơ mà cho quá liều. Uống đến ngày thứ 2 thì hang vị bị phù nề xung huyết, nó gây ra một cơn uất hơi mất thở suốt 3 giờ liền. Bụng thì trương cứng, cuống họng nghẹt ngang, chỉ thở bằng miệng, mắt mờ lồi ra, tay chân bủn rủn. Nằm không được, ngồi, đi, đứng không yên, chỉ muốn chết tới. Lúc này con mới thấm thía lời thầy dạy mạng người trong một hơi thở.

Con đã chạy sảng ra nhà mồ ông già móc cổ ói, hy vọng ói được một ít sẽ thở được, nhưng chỉ kêu như bò rống, mất thở càng thêm mất thở. Con vào nhà nằm vật xuống giường giãy giụa, hấp hối. Không thở được, trời ơi có cảnh khổ nào bằng! Con chỉ mong được chết liền tức khắc nhưng lại nghĩ, chết rồi ai nuôi dạy hai đứa con. Càng nghĩ, nước mắt con trào ra giàn giụa. Trời ơi! Kiếp con người sao mà khổ não thế này!

Càng nghĩ đến hai đứa con, con càng quyết tâm không thể chết, phải sống, quyết sống cho bằng được! Lúc ấy con chợt nhớ đến chương trình Phật pháp mầu nhiệm kỳ thứ 14, Phật tử Chúc Giác bị tê liệt nửa đầu, đã cầu Quan Âm Bồ-tát cứu khổ cứu nạn, nguyện sẽ trì 12 ngàn biến chú Đại bi, sau 1 đêm bệnh khỏi hẳn; con liền cầu Quan Âm, nếu được sống, từ đây con sẽ là người hộ pháp chí thành, chí nguyện, từ sáng cho đến tối sẽ không có một niệm gian tham, sẽ trì 10 ngàn biến (bớt 2 ngàn, vì lúc ấy con thật thà nghĩ 12 ngàn chắc làm không nổi).

Nguyện rồi, con mở máy lên, trì theo thầy Thích Trí Thoát, trong tiếng chuông mõ vang vang. Con vừa thở bằng miệng vừa trì chú, hai chân vất vả, vặn vẹo. Rồi dần dần sự nhiệm mầu đã hiện ra, con đã chịu nằm im và đọc chú thành tiếng: Nam-mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam-mô a rị da bà lô yết đế thước bát ra da, bồ-đề tát đỏa bà da… Con thiếp đi một giấc, thức dậy thấy đói bụng, ăn cơm xong liền ra rẫy. Quả là vừa chết đó liền sống đó, Bồ-tát ơi! Từ đây con sẽ gieo mình dưới chân Ngài suốt đời. Đêm đó con trì chú cho đến sáng, càng trì giọng càng vang vang thanh thoát, ngực như nở ra, các cơ bắp săn cuộn, tâm định như núi, dường như bài chú thay luôn cho việc luyện công, hành thiền.

Trong một ngày đêm mà con tưởng chừng đã trả được muôn trùng kiếp nghiệp chướng. Rõ ràng cái kinh nghiệm cận tử mất thở sắp chết ấy dễ có mấy ai đã trải qua mà còn được ngồi gõ bàn phím tâm sự với thầy. Chết một lần để được sống muôn thuở. Đây là những lời lẽ chân thành nhất, chuyện này do nghiệp lực vận hành, con không hề xen vào một tí gì, thầy có tin không?

Từ bữa ấy đến nay, con không còn thấy có mình nữa, nhìn đâu cũng thấy an vui. Thị đáo thủ hành, mắt nhìn tay động, con chỉ muốn lao động suốt ngày để dâng mình cúng Phật, chuyện gì chưa làm đều được làm xong. Bao nhiêu ân oán, nợ nần, xóa hết.

Tản văn Dương Minh Tâm

Source: giacngo.vn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
15/01/2011(Xem: 3530)
1- Vậy là chỉ còn ba ngày nữa, đúng chiều hai mươi ba tháng Chạp, sẽ diễn ra trận chung kết bóng đá tranh ngôi vô địch. Đây là cúp bóng đá dành cho trẻ em lang thang cơ nhỡ, mồ côi được tuyển chọn từ các Nhà Mở, Làng S.O.S, và các gia đình vô gia cư sống lây lất trên vỉa hè trên địa bàn thành phố.
15/01/2011(Xem: 2282)
Mất cũng phải hết một ngày đêm suy nghĩ đến nhức đầu mệt óc, cắn trụi móng của ngón tay cái, thằng Thạch mới tìm ra được cách giải cho bài toán hóc búa đã làm cho nó mất ăn mất ngủ suốt một tuần qua. Tìm ra được là một chuyện, còn giải được hay không là chuyện khác, phải tùy thuộc vào… ông nội. Thằng Thạch quyết định về quê
15/01/2011(Xem: 2724)
Mọi lần, khi vợ chồng tôi cãi vã nhau chẳng đi đến đâu, tôi đều giận lẫy bỏ đi khỏi nhà, khi thì bồng con theo khi thì chỉ đi một mình tay không. Và, anh ấy sẽ chạy theo, đến một chỗ vắng vẻ nào đó mới níu kéo, năn nỉ, xuống nước xin lỗi. Anh ấy luôn luôn là người nhường nhịn, làm hòa trước. Vậy mà lần này, sau cuộc kình cãi kịch liệt, lời qua tiếng lại có phần động chạm tự ái của nhau, tôi giận muốn khùng lên, bỏ đi khỏi căn nhà đang ấm cúng. Tôi bỏ đi khỏi nhà lần này nhằm vào lúc chẳng còn bao lâu nữa là bước sang năm mới, vậy mới là... giận. Vừa đi, tôi vừa nhìn chừng lại phía sau, hy vọng anh ấy sẽ đuổi theo. Nhưng không, không hề thấy anh ấy.
15/01/2011(Xem: 2131)
Ngồi bên cửa sổ trên căn gác thấp lè tè, thằng Hào nhìn bâng quơ xuống con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chạy ngang trước nhà, đôi mắt nó long lanh ngấn lệ. Nó đâu có muốn khóc, vì nó căm ghét nước mắt lắm. Nó đâu có ưa gì chuyện khóc lóc, vì nó cho đó là yếu hèn, và khóc lóc kể lể là đặc tính chỉ nên dành cho phụ nữ. Mình là con trai thì nhất quyết không được khóc
14/01/2011(Xem: 2509)
Nếu bảo tuổi trẻ là tuổi của rong chơi vui vẻ, của yêu đương mộng mơ, của lãng mạn...thì tôi không có được diễm phúc có tuổi trẻ. Chơi không dám chơi hết mình. Cười, không dám cười to. Nói năng e dè, đi đứng lủi thủi một mình, ít bạn bè thân...lúc nào cũng đầy mặc cảm nghèo khó, quê mùa. Đời tôi, do vậy, từ tốt nghiệp, ra đời, dù có nhiều lúc thăng trầm, nhưng hình như không có lúc nào cảm thấy...xuống chó cả, chỉ có lên voi thôi! Nguyện vọng tha thiết của Ba Mẹ tôi và cũng là hoài bảo lớn nhất của tôi, trong thời gian học ở trường trung học tỉnh lẻ Gò Cong, chỉ là làm sao được thi đậu vào trường Sư phạm để ra trường về làng dạy học.
13/01/2011(Xem: 19054)
Trong Đường Xưa Mây Trắng chúng ta khám phá ra Bụt là một con người chứ không phải là một vị thần linh. Đó là chủ tâm của tác giả...
09/01/2011(Xem: 9311)
Milarepa là Thánh St. Francis của Tây Tạng. Chúng ta không thể nhầm lẫn âm điệu của những ca khúc này với âm điệu của những ca khúc Fioretti...
07/01/2011(Xem: 6842)
Ngày nay, Buddhagay là nơi thu hút giới Phật giáo và các phái đoàn hành hương đến viếng thăm quanh năm. Như một điều kỳ diệu, Buddhagay , một ngôi làng tầm thường, cổ xưa đã được chuyển hoá trong chốc lát. Giờ đây, Buddhgay đang hoạt động mạnh mẽ trong đời sống, và một lần nữa, Buddhagay có triển vọng sẽ là một trung tâm của Phật giáo thế giới. Thánh tích "Bồ-đề Đạo Tràng" (Buddhagay hay còn gọi là Bodhgay ) là địa danh chỉ cho nơi Đức Phật đạt được quả vị giác ngộ tối thượng (Sambodhi). Buddhagay cách thị trấn Gay cũ sáu dặm về phía Bắc, ngày nay cũng được biết với tên Brahmagay , nơi chiêm bái của tín đồ Ấn giáo (Hinduism). Có lẽ tín đồ Ấn giáo đã thêm thuật ngữ ‘Brahma’ vào địa danh của thánh tích này để phân biệt với Buddhagay , thánh tích của Phật giáo. Buddhagaya bây giờ là một thị trấn thịnh vượng, phía bắc giáp với Haripur, phía đông giáp với Mastipur, Dhondowa, Bhalua and Turi, phía nam giáp với Rampur và phía đông giáp với dòng sông Lilajan. Đây là một hình thức
06/01/2011(Xem: 4467)
Tôi và chị chưa hề một lần gây thù chuốc oán với nhau. Vậy mà không hiểu sao ngay từ ngày chạm mặt đầu tiên ở trụ sở Hội Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, bỗng dưng tôi thấy ghét chị thậm tệ. Và nhìn ánh mắt, vầng trán nhăn nhíu, điệu bộ của chị khi đứng gần tôi vào lúc cuộc họp chuẩn bị khai mạc, tôi cảm nhận, thấy biết được chắc chắn rằng chị cũng chẳng ưa gì tôi, có thể là ghét cay ghét đắng tôi, còn hơn cái mức mà tôi ghét chị. Sao kỳ vậy? Đố kỵ tài năng sao? Không phải.
06/01/2011(Xem: 2681)
Sắp Tết đến nơi rồi. Ngồi bên vỉa hè ngập nắng trước ngôi chùa suốt ngày đóng cổng tam quan im ỉm tịch lặng, dì Thanh rơm rớm nước mắt nhìn dòng người ngược xuôi tấp nập trên đường, ai nấy cũng lăng xăng sắm sửa chuẩn bị tống tiễn năm cũ, còn dì thì cứ như bất động, muốn động đậy cũng không còn sinh lực để nhấc cử tay chân. Bây giờ có muốn lo toan đèo bòng cùng thiên hạ, sắm thứ này thứ nọ, thì dì cũng chẳng có tiền để mà đứng dậy đi ra chỗ chợ búa xôn xao trăm hàng khoe sắc. Dì cúi xuống nhìn bé Trang đang nằm ngủ thật vô tư trên manh chiếu rách nát
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Senior Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com ; http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com , tvquangduc@bigpond.com
KHÁCH VIẾNG THĂM
110,220,567