Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Tình Huynh Đệ

01/01/201404:08(Xem: 7869)
Tình Huynh Đệ

 

            ban_do_viet_nam3

Sau mấy chục năm dài xa quê hương, lần đầu tiên trở về nước, tôi muốn dành cho cả gia đình một bất ngờ lớn nên không báo trước để ai ra đón cả. Lúc ngồi trên máy bay, tôi mường tượng một cách đơn giản ra con đường nào dẫn vào xóm Biển, nơi tôi đã được sinh ra và lớn lên với tất cả những ngày tháng êm đềm nhất của thời niên thiếu. Nhà tôi bao năm qua vẫn ở nơi ấy, bố mẹ và các em tôi vẫn quây quần cạnh nhau trong cái xóm Biển hiền hòa an bình ấy, nhất định tôi sẽ tìm ra được nhà mình, không lầm lẫn vào đâu được.

Trước khi về, tôi có nghe bạn bè kể tỉ mi về sự thay đổi lớn lao của đất nước nào là những con đường mới rộng thênh thang, nhà hàng khách sạn sang trọng mọc lên như nấm. Rồi thì thành phố được mở rộng ra đến tận những vùng ngoại ô xa xôi, họ cho tôi xem những bức ảnh chụp mới nhất về sự đổi thay này, tôi hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn tự tin là  khi về nhất định sẽ tìm ra được nhà mình, nơi tôi thuộc lòng từng ngõ ngách đến đi. Hóa ra tôi đã lầm! Xe tắc xi chạy quá một đoạn dài, tôi vẫn không tìm ra được số nhà mình nằm đâu cả bởi những con đường nhỏ hẹp xưa kia giờ được mở rộng thênh thang, lại thêm những ngôi nhà mới xây, đặc biệt có một biệt thự hoành tráng nhất hầu như che khuất tất cả tầm nhìn của tôi về xóm Biển thân thương.

Ông tài xế tắc-xi cuối cùng buộc phải xuống xe hỏi lại nên tôi mới biết mình đã đi xa quá rồi. Thậm chí khi đứng trước căn nhà nhỏ bé của mình tôi vẫn choáng ngợp vì sự đổi mới không phải của gia đình mình mà của … hàng xóm. Ngôi biệt thự to tướng ngất ngưởng kia phải chăng là nhà lão Trung, lão người Hoa suốt ngày đẩy xe bán chè đậu xanh, chè mè đen ăn mặc xuề xòa nghèo xơ nghèo xác dạo nào? Điều gì biến lão ấy trở thành một “đại gia” có tầm cỡ của xóm Biển này nhỉ?

Sự trở về của tôi quả thật là một bất ngờ, hạnh phúc lớn lao của cả nhà: bố mẹ vui mừng, các em hớn hở. Mọi người xúm quanh tôi tíu tít hàn huyên tâm sự. Cuộc đời không có gì ấm áp bằng cảnh gia đình đoàn tụ! Chưa bao giờ tôi thấm thía ý nghĩa này như lúc ngồi chung cùng bố mẹ và các em cùng trò chuyện thân tình, cười vui bên nhau như những ngày xa xưa cũ. Bữa cơm tối toàn là những món ăn mà tôi ưa thích thuở nào và lâu lắm rồi tôi mới có dịp dùng lại, hạnh phúc đơn sơ bình dị nhưng đẹp biết bao!

Sau vài ngày nói hết chuyện mình bắt đầu lân la đến chuyện người, nào là bà con cô bác trong họ, cuối cùng tôi tò mò hỏi bố mẹ tôi về sự giàu có bất ngờ và khá phô trương của người hàng xóm “Hủ tíu mì” nghèo khổ năm nào. Tiện thể tôi cũng hỏi thăm luôn về bác hàng xóm, bác Việt đằng sau nhà tôi vốn là bạn thân của bố tôi trong cùng quân ngũ ngày xưa, bây giờ ra sao rồi? Bố mẹ tôi nhìn nhau dò hỏi, cả hai đột nhiên trầm ngâm im lặng một lúc lâu làm tôi lại càng tò mò phải gặng hỏi thêm một lần nữa, bố tôi mới từ từ kể chuyện.

Bác Việt, một người đàn ông tính tình phóng khoáng, hào hoa phong nhã nhưng khá tốt bụng. Cái tính hào hoa ấy có lẽ được thừa hưởng từ ông bố bác ấy, cụ hình như có đến ba bốn bà vợ, bác Việt là con bà cả lại thông minh đĩnh ngộ nên được cả nhà nể trọng nhất. Của đáng tội, bác Việt vừa đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, vừa có khoa ăn nói lưu loát nên dù bác ấy không muốn phái nữ cũng chẳng tha. Người có số đào hoa mà không biết tự kiềm chế thì chỉ có tai họa chứ không hề hạnh phúc chút nào. Bác Việt có hai bà vợ chính, phòng nhì, phòng ba thì ôi thôi chẳng biết đâu mà lần. Con cái thì có đứa được bác ấy để ý tử tế, còn bao đứa khác vất vưởng chả ra gì, thật khổ!

Nghĩ cũng điên đầu! Ngày tôi còn bé tôi nhớ nhất là hai đứa con của bác Việt cách nhau một tuổi học cùng lớp với tôi: một đứa tên là Trường Sa, đứa kia tên là Hoàng Sa. Hai anh em nó dễ thương, hiền lành chỉ phải tội vóc dáng nhỏ thó, èo uột và đều là con bà vợ sau của bác Việt. So với những đứa con mạnh khỏe, thông minh khác thì hai đứa này khá bình thường, chẳng có gì xuất sắc, nhưng tôi lại thích chơi với chúng bởi cái tình giản dị, thật thà rất dễ mến của hai anh em họ.

-         Vậy mà bây giờ hai thằng Hoàng Sa, Trường Sa lại là hai mỏ vàng của nhà bác Việt đấy con ạ!

Mẹ tôi nói.

Tôi ngạc nhiên:

-         Sao thế hả mẹ? Lạ nhỉ!

Bố tôi thở dài:

-         Chả biết là phúc hay họa đâu.

Hóa ra sau này hai đứa lại thừa hưởng bao nhiêu là của cải của ông bà ngoại chôn dấu từ đời nào trong lòng đất. Số của cải ấy lẽ ra là của mẹ họ, nhưng bà ấy mất rồi nên Hoàng Sa, Trường Sa hưởng hết. Chưa hết, càng lớn hai anh em lại càng thông minh, đẹp trai, sáng láng nên bác Việt rất quý mến nể nang. Tôi thắc mắc:

-         Nhưng con vẫn chưa hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến nhà lão Trung đâu?

Mà có đúng là căn biệt thự đồ sộ cạnh nhà mình là của lão Trung không, bố mẹ?

-         Đúng đấy! Đâu phải mình con là sửng sốt mà cả xóm Biển này cũng khá ngỡ ngàng trước sự giàu có bất ngờ và nhanh chóng của gia đình lão Trung đấy!

Tôi lắc đầu, không thể tưởng tượng được cái lão bán chè đậu xanh, chè mè đen ba cọc ba đồng thêm một lũ con nheo nhóc ấy mà có thể phất lên như diều vậy. Hay là lão có của cải chôn dấu đâu đó chăng? Hóa ra là không phải, năm loạn, lão Trung lén lút đưa con về Tàu tạm lánh. Thời gian sau đó, chúng nó trưởng thành ăn nên làm ra liền quay ngược về Xóm Biển. Chả biết chúng nó học đâu ra món thuốc có tên là “Thần dược hổ lốn”. Loại thuốc này chả biết có “thần” hay không mà làm được khối phép lạ nào là biến thối thành thơm, biến thịt heo thành thịt bò, gạo hẩm thành gạo Nàng Hương, bón vào rau thì một tuần lớn vù vù có thể ăn được, làm kem thoa mặt thì bà lão biến thành gái đôi mươi.

Lũ con lão Trung mở xưởng đầu tư chế tạo cái thứ “Thần dược hổ lốn” ấy và giàu nhanh đến độ chắc tiền có thể mua được cả … mặt trăng (!). Hưởng ứng món thuốc này nồng nhiệt nhất là những kẻ buôn bán muốn vốn ít lời to và … bệnh viện, bác sĩ tha hồ hốt bạc. Dân tình ù ù cạc cạc cứ thế mà đi vào bệnh viện như đi chợ, vì đủ thứ các bệnh lạ tràn lan xuất hiện, người người bị đầu độc từ từ, chết vì ung thư thì như cơm bữa. Chẳng phải chỉ ông già bà lão mà trung niên từ bốn, năm chục tuổi cũng đua nhau về … miền đất lạnh thế mới kinh hoàng chứ!

map Việt Nam truong saNhưng ai có làm sao cũng không ảnh hưởng gì đến bố con nhà lão Trung, cái gia đình đoạt giải tốt nghiệp cử nhân… độc ác kia. Nhưng chuyện đâu đã hết, bởi lòng tham vô đáy của con người mà gây ra càng lúc càng bao nhiêu tai họa khác. Cả xóm biển này ai mà không biết bà vợ hai của bác Việt: một phụ nữ tài sắc vẹn toàn, đúng mẫu một bà vợ Á Đông đức hạnh bậc nhất. Người vợ và mẹ như bà trên thế giới này vào thời đại ngày nay chắc chẳng còn ai nữa. Bà vừa đẹp, vừa có học, gia đình nho giáo, bà lại rất mực hiền từ, nhẫn nại. Một tay bà quán xuyến cả đại gia đình, săn sóc người vợ  cả đau bệnh triền miên, nuôi dạy cả hai dòng con vào khuôn phép.

Cái hay nữa là mặc dù ông chồng có tính trăng sao, rày đây mai đó vì công việc thế mà khi về nhà, bà rất mực chiều chuộng, kính nể chẳng lộ một vẻ gì ghen tuông, hờn giận. Bà càng được mọi người thương mến, vì hay giúp đỡ bất kỳ ai trong xóm Biển gặp hoạn nạn, đau ốm cần đến bà. Cứ nhìn thấy gương mặt phúc hậu, nụ cười hiền hòa của bà là ai cũng cảm thấy vơi bớt đi bao đau khổ.

Chính tôi cũng nhớ rất rõ ngày còn bé khi sang nhà bác Việt chơi, bao giờ cũng được bác gái cho khi thì kẹo, bánh. Bác hay xoa đầu tôi mỉm cười khuyên tôi ngoan ngoãn, hiếu thảo với bố mẹ đó là đạo đức đầu tiên của con người. Có lần, bố tôi vì công vụ đi xa, mẹ tôi ở nhà bị ốm, biết tin, bác Việt gái nấu cả nồi cháo rất ngon thơm phức mùi hành lá, tía tô mang sang nhà để mẹ tôi dùng. Mẹ tôi thường bảo bác ấy không phải là người thường mà là bồ tát tái sinh đấy! Tôi cũng nghĩ thế bởi vì không thể có người đàn bà nào đầy đủ năng lực, sức mạnh kỳ bí để làm nổi ngần ấy công việc nặng nề như thế trong cuộc sống hằng ngày mà vẫn đẹp đẽ, tươi tắn, không một lời than van, ta thán.

Chính vì bác Việt gái nhỏ, chúng tôi thường gọi như thế, quá xuất sắc nên hầu hết các quý ông trong xóm Biển đều nể phục và tất nhiên khối kẻ yêu thầm, nhớ trộm bác ấy, trong đó có lão Trung. Đôi mắt ti hí như con lươn khô của lão hấp háp vẻ si mê mỗi khi nhìn thấy bà vợ hai của bác Việt đi qua nhà. Lão mua chuộc hai thằng bé Hoàng Sa, Trường Sa bằng món chè đậu đen, đậu xanh tự tay nấu lấy thơm phưng phức, ăn thoải mái miễn phí. Bọn trẻ con thích mê tơi nhưng sau đó thì bị mẹ chúng cấm tiệt với lý do là: nhà người ta nghèo, cả nhà trông chờ vào nồi chè để sống, mình không nên lợi dụng lòng tốt của người ta như thế.

Tuy vậy lâu lâu lão Trung lấy cớ chè ế mang sang cho bọn trẻ con ăn thì bà vợ hai bác Việt cũng lật đật biếu lại món quà gì đó hoặc cho lại tiền đám con lão Trung trả lễ.

Bà vợ cả của bác Việt mất, sau đó ít lâu thì bà hai cũng ra đi đem theo nỗi đau thương, tiếc nuối của cả xóm Biển. Lão Trung nghỉ bán mấy ngày nằm ì trong nhà, lão ốm thật hay ốm giả, lão đang nghĩ gì chả ai biết được. Chuyện cũ đã tưởng chìm vào quên lãng cho đến ngày nhà lão Trung trở nên giàu có, quyền lực, uy thế lẫy lừng cả xóm Biển. Lão dám tuyên bố ngày xưa bà vợ hai của bác Việt có quan hệ với lão và Trường Sa, Hoàng Sa là hai thằng con ruột của lão. Thế mới đáng sợ chứ! Hoàng Sa, Trường Sa chả là đang có của chìm, của nổi, hai anh em lại đẹp trai, cao ráo dễ thương được rất nhiều người để ý. Lão Trung đã giàu sụ, bành trướng khắp nơi rồi lại còn muốn vơ cả Trường Sa, Hoàng Sa của nhà bác Việt nữa thì thật là quá đáng! Cả xóm Biển này ai mà chẳng biết đức hạnh của bác Việt gái nhỏ, ngày vợ chồng bác Việt dọn đến tay bác ấy dắt Trường Sa mới hai tuổi, bụng mang bầu Hoàng Sa. Ngày ấy chả ai biết lão Trung là ai cả, thế mà lão dám trở mặt thớt dùng quyền và tiền ép bác Việt phải nhận Hoàng Sa, Trường Sa là con lão, thật trắng trợn, trơ trẽn đến cùng cực!

Đương nhiên đời nào bác Việt chịu chuyện vô lý đến thế, có điều gia đình bác ấy bị ảnh hưởng rất nặng nề về sự việc này. Con cái bác Việt chia làm hai phe; phe được sống và giáo dục trong gia đình nề nếp của bác Việt và bà vợ hai của bác thì chống đối lão Trung quyết liệt; phe kia là lũ con hoang thất học lại nghèo khổ giờ được lão Trung dùng tiền mua chuộc, dụ dỗ nên cùng nhau về ùa với lão ép bức cha ruột và anh em mình phải cúi đầu tuân phục lão Trung. Khổ nỗi phe này đang được thời nên thẳng tay đàn áp phe kia tơi bời, bác Việt đau lòng lắm khi nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn này nhưng đành thúc thủ. Tôi ngậm ngùi:

-         Giá như còn bác Mỹ, tỉnh trưởng tỉnh nhà mình khi xưa bố nhỉ? Ngày ấy bác Mỹ cũng là “ho ra bạc, khạc ra vàng”, uy thế lẫy lừng nhưng không làm việc quá vô đạo đức, thâm độc như lão Trung. Ngày ấy, lão Trung nghèo kiết xác, sợ bác Mỹ một phép.

Bố tôi lắc đầu thở dài:

-         Bác Mỹ nhà mình hết thời rồi con à! Nghe đâu bây giờ bác ấy cũng đang nhờ vả gì đó ở lão Trung nên có nói năng cũng phải dè dặt, sợ lão giận đấy.

-         Thế thì còn gì để nói nữa!

Thấy tôi có vẻ bực tức không vui, mẹ ôn tồn bảo:

-         Con ạ! Mẹ dạo này hay nghe đọc kinh, thuyết Pháp để tìm hiểu sâu sắc hơn về đạo Phật cao siêu nhiệm màu chứ không phải đơn giản chỉ biết đi chùa thắp hương, cầu khấn rồi thôi. Từ đó mẹ hiểu rằng trên đời này không có gì qua khỏi luật nhân quả. Kẻ đắc chí hôm nay mà không biết tạo phúc không thể vĩnh viễn yên ổn mai sau. “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy” lưới trời thưa nhưng sợi tóc không lọt qua. Khi đủ duyên phần thì tự khắc hậu quả sẽ đến ngay thôi.

Bố Bố tôi gật đầu đồng tình:

-         Năm rồi, nhà lão Trung xây cất thế nào mà bị sụt móng, hai đứa cháu nội bị đè chết oan uổng, chắc là quả báo đầu tiên đấy.

Tôi hơi ngạc nhiên vì năm vừa rồi xảy ra chuyện thế mà sao năm nay nhìn nhà lão Trung như chẳng có gì xảy ra, căn biệt thự được xây lại nhanh chóng và càng hoành tráng, lộng lẫy hơn lên. Nhưng  thôi có lẽ mẹ tôi nói đúng, mọi việc còn phải chờ xem cái đã.

-         Thế hai anh em Hoàng Sa, Trường Sa dạo này ra sao rồi, bố mẹ có tin gì của tụi nó không?

-         Chúng nó cũng tội nghiệp lắm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn chả biết tương lai sẽ ra sao? Lão Trung mua chuộc cả giới có chức có quyền của gần hết xóm Biển và lũ con hoang vô lại của bác Việt rồi. Lực lượng chống đối khá yếu ớt, còn dân tình như gia đình mình thấp cổ bé miệng nói năng được gì.

 

Lòng tôi dậy lên một nỗi xót xa, thương cảm cho cả hai anh em Hoàng Sa, Trường Sa, cho gia đình bác Việt và hết cư dân xóm Biển thân thương hiền hòa đang chịu đựng sự cai trị ngấm ngầm tàn độc của lão Trung hàng xóm kia.

Rồi biết bao nạn nhân vô tội của cái món thuốc “Thần dược hổ lốn” nữa, chẳng lẽ vài chục năm nữa xóm Biển biến thành một nghĩa trang khổng lồ hay sao? “Thần dược hổ lốn” tung ra khắp đầu đường xó chợ rồi, làm sao ngăn chặn được. Tôi rùng mình ngừng đũa nhìn chằm chằm vào đĩa rau xanh trước mặt, mẹ hiểu ý trấn an:

-         Ngày xưa đi chợ, mẹ phải chọn rau tươi, không có sâu, quả to chín mọng mới ngon. Bây giờ thì phải chú ý chọn rau nào có sâu ăn, quả èo uột, tôm bé, cá còi thì mới yên tâm là không có chất độc của “Thần dược hổ lốn” bên trong.

 

Hóa ra là như thế, thảo nào tôi vừa mới ngỏ ý đãi cả nhà đi ăn tiệm làm ai cũng hết hồn lắc đầu lia lịa rằng quán ăn nhà hàng là “kho” chứa chất độc kinh khủng lắm.

 

Ngày cuối cùng về lại Âu Châu, bố mẹ và các em tiễn tôi ở phi trường, nhìn những khuôn mặt thân thương đang phải bị sống bất an bên cạnh lão hàng xóm giàu sụ, vô lương tâm kia, tim tôi đau nhói.  Tôi tự hứa với lòng có dịp nhất định sẽ về lại dù chỉ được ngồi ăn cùng bố mẹ và các em rau sâu, cá còi, tôm bé cũng vui lòng. Tôi muốn chia xẻ nỗi lo lắng của cả gia đình với tất cả tình yêu thương chân thành nhất và không muốn nhà mình lâm vào cảnh “huynh đệ” tương tàn vì tiền, vì quyền lực như gia đình bác Việt đáng thương kia.

 

 

 

Thi Thi Hồng Ngọc.

Tháng 6-2013.


 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/07/2020(Xem: 8304)
Mẹ từ giã cõi đời vào những ngày cuối năm biến không khí đón tết vui tươi giờ đây càng thêm lặng lẽ. Nhìn Cha già ngồi niệm Phật, cúng lễ phẩm mỗi ngày 3 lần cho Mẹ, trông ra phía trước sân những chậu vạn thọ hoa đã nở tròn, khiến tôi càng thấy buồn và nhớ Mẹ nhiều hơn. Tôi ngồi xem mấy món đồ Mẹ để lại được đựng trong chiếc hộp gỗ đã bạc màu, lòng tôi cảm xúc dâng trào khi nhìn thấy xâu chuỗi bằng hạt bồ đề tự tay tôi làm và những lá thư tôi viết gởi về thăm Mẹ cũng như những bài thơ võ vẽ tập làm từ tuổi ấu thơ. Những bài thơ từ khi tôi viết đến khi Mẹ qua đời đã gần hai mươi năm, tưởng chừng đã hư mất thuở nào nhưng được Mẹ gói trong mấy lớp bao ni lông thì giờ đây cũng đã ố vàng. Đây là rất ít số bài thơ còn sót lại trong thời tuổi thơ của tôi. Cảm xúc nhớ Mẹ dâng trào theo từng câu chữ, những kỷ niệm thuở ấu thơ bên Mẹ hiền đầm ấm, hồn nhiên, hạnh phúc biết bao. Đặc biệt, “Đôi Gánh trên vai Mẹ” là một trong những hình ảnh thiêng liêng của cuộc đời và là nguồn động lực vô cùng lớn
10/07/2020(Xem: 8150)
Hồi tháng Giêng năm nay, ông Mohan Paswan, một tài xế xe thồ tuk-tuk, bị thương trong một tai nạn giao thông. Ông tạm trú ở Gurugram, ngoại ô thủ đô New Delhi, nơi ông suốt ngày hành nghề chở khách bằng chiếc xe cà tàng có gắn máy. Tiền kiếm được ông gửi về quê nuôi vợ con ở Bihar, tiểu bang miền đông Ấn Độ, cách xa đến 700 dặm (trên 1.100 km.) Sau tai nạn, ông Paswan không thể tiếp tục chạy xe để kiếm tiền, không những thế ông cần sự săn sóc. Cô con gái ông, Jyoti Kumari, 15 tuổi, nghe tin liền nhảy lên tàu lửa đi tìm cha rồi ở cạnh ông để chăm lo. Thế rồi cơn đại dịch xảy ra.
02/07/2020(Xem: 5349)
- Chú An ơi, chú còn pin không cho tôi xin với? - Ô, hết rồi Cụ ơi, con cũng không có tiền để mua pin mới! Thôi Cụ chịu khó nghỉ nghe tin tức vài hôm nha, có tiền con sẽ mua cho Cụ! Ông Cụ mắt nhìn vào chiếc radio buồn buồn, cúi đầu xuống rồi lại ngước lên, trông thật tội! -Thì cũng đành vậy thôi. Cám ơn Chú! Cụ có chiếc radio đã cũ lắm rồi, khổ cỡ của nó bằng cuốn vở học trò, cái cần ăng ten đã sứt từ lâu, ông tự chế lại bằng cọng căm xe đạp khiến tiếng nói nghe khàn khàn, thỉnh thoảng ông phải đập đập vào tay nó mới có âm thanh; màu sơn bây giờ cũng phai gần hết, lốm đốm, thay vào đó, mồ hôi tay, nhiều chỗ dính chút xi măng, lấm tấm đất…và thời gian đã làm chiếc radio của ông trông thật tội! Ngày nào cũng vậy, cứ hai lần sáng tối, ông nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách đất, đến giờ đài phát thanh thời sự là ông mở radio. Thời gian đầu, mấy Chú lo lắng, vì theo sự quy định của Sư Phụ thì tất cả những chú Tiểu mới vào chùa đều không được phép sử dụng bất cứ loại máy thu
29/06/2020(Xem: 6582)
Cụ Phó Bảng Nguyễn Sinh Sắc còn lưu lại một câu đối đậm thiền vị tại ngôi chùa cổ Hội Khánh, nơi đặt Trụ sở Ban Trị Sự Tỉnh Hội Phật Giáo Bình Dương: “Đại đạo quảng khai thố giác khuê đàm để nguyệt Thiền môn giáo dưỡng, qui mao thằn thụ đầu phong” Tạm dịch: Mở rộng đạo lớn như sừng thỏ như mò trăng đáy nước Nuôi dưỡng mái chùa như lông rùa như cột gió đầu cây. Chùa xây dựng từ thế kỷ XVIII (1741), 1861 chùa đã bị chiến tranh tàn phá thiêu hủy. Đến năm 1868, chùa được xây dựng lại ở vị trí hiện nay với khuôn viên trên 1.200m2.
28/06/2020(Xem: 23545)
Bức tượng được sơn son thếp vàng, tạc hình ảnh một nhà vua mặc triều phục đang quỳ gập người, hai bàn tay cung kính mở rộng để trên mặt đất, còn bên trên lưng là một pho tượng Phật cao lớn ngồi trên tòa sen nằm đè lên.
25/06/2020(Xem: 5611)
Thầy tôi là Giáo Thọ về môn Lịch Sử Phật Giáo và Cổ Đại Hán Ngữ trường Cao- Trung Phật Học Đồng Nai, Bà Rịa Vũng Tàu. Thầy có trí nhớ rất tốt, ngoài lĩnh vực chuyên môn thì hầu như “bỏ túi” nhiều bộ tiểu thuyết Lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc như Đông Chu Liệt Quốc, Hán Sở Tranh Hùng, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử .v.v…Và đây là những viên kẹo tinh thần mà Thầy tôi thường thưởng cho huynh đệ chúng tôi trong lúc làm việc. Tưởng chừng những câu chuyện đó đã trôi vào dĩ vãng theo những năm tháng đầy biến động của cuộc đời, nhưng thật kỳ diệu tất cả dường như đều được sắp xếp lại gọn gàng trong ký ức của tôi như những món quà tâm linh và cùng lớn dần với dòng đời. Thời gian qua, thế giới đang oằn mình giữa cơn đại dịch Covid-19.
18/06/2020(Xem: 3892)
Phiên đại triều của Thiên Đình cứ trăm năm một lần kỳ này diễn ra trong bầu không khí thật hoang mang, mệt mỏi. Thái Bạch Kim Tinh nay đã già yếu lắm rồi. Cụ tâu trình quên trước quên sau khiến Ngọc Hoàng Thượng Đế chau mày rồi cũng phải thông cảm, khoát tay ra hiệu cho qua. Nam Tào, Bắc Đầu tai đã nghễng ngãng, gầy ốm hom hem, vầng trán nhăn nheo vì quá căng thẳng với chuyện của trần gian. Bà Lê Sơn Thánh Mẫu có lẽ nhờ Vườn Đào và biết sửa sang sắc đẹp cho nên trông vẫn trẻ. Thiên Lôi tuy còn khoẻ nhưng kể từ khi loài người chế ra cột thu lôi thì ông chỉ còn “ vớ ” được một vài người ngu ngơ chẳng may lang thang ngoài đồng ruộng trong lúc trời mưa gió. Ngoài ra uy quyền của ông còn bị sứt mẻ vì Ngọc Hoàng Thượng Đế vừa bổ
17/06/2020(Xem: 3264)
- Hai Chú đói bụng lắm phải không? Mặt mày xanh lè, tái mét hết rồi! Con có cơm của Ông Bà Chủ đem ra để chút nữa ăn. Con chia hai chú một miếng nha. Tôi quay nhìn, Dũng Đen chạy đến gần tôi nói giọng líu ríu, Nó chăn đàn vịt thuê cho Ông Bà Chín trong xóm, nghe nói nó quê Miền Tây nhưng không biết chính xác ở nơi nào, chỉ nghe nó kể nhà nghèo, anh em đông, Dũng là con trai lớn, dù thương lắm nhưng Ba Mẹ nó đành bấm bụng cho nó đi giữ vịt thuê lấy tiền để nuôi gia đình. Mỗi năm Dũng chỉ về nhà được một lần trong dịp tết. Dũng Đen nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng trông mạnh khỏe và lanh lợi, mọi người kêu Dũng Đen vì ngoài cặp mắt ra thì cả người nó đen nhánh. Không biết vì da nó đen hay là vì từ nhỏ đến giờ ở ngoài đồng ruộng nên mới đen như vậy?
15/06/2020(Xem: 4695)
Thuở ấy nơi thành Ca Tỳ La Vệ của xứ Ấn Độ nhiều tín ngưỡng, nhiều giai cấp và nhiều bất công, đấy là nơi lý tưởng cho họ sinh ra và gặp nhau để nối mối lương duyên kết thành vợ chồng trong kiếp cuối cùng. Chàng là Thái tử phước báu đầy người với 32 tướng tốt, sức khỏe phi thường. Nàng là công chúa nước nhỏ láng giềng, dung mạo đoan trang và diễm kiều, lúc nào cũng là đối tượng thu hút cho các vương tôn công tử con nhà quyền quý đến tuổi kén vợ. Nhưng duyên trời đã định sẵn cho họ thành vợ chồng, nên cho dù anh chàng Đề Bà Đạt Đa có ba đầu sáu tay đến đâu, có mưu mô giành giật tới đâu cũng không chiếm được trái tim nàng công chúa khả ái này. Tuy nhiên để cho công bằng và theo đúng luật lệ của hoàng gia, các chàng phải thi đấu trong tất cả các bộ môn từ cung cho tới kiếm, ai chiến thắng sẽ được làm phò mã.
04/06/2020(Xem: 4005)
- Nhanh chân lên các con, vào chòi tránh mưa thôi! Tiếng Thầy gọi, huynh đệ chúng tôi mỗi người cùng phụ nhau đem giỏ thức ăn và mấy đồ lặt vặt đi làm vào trong chòi. Gọi cái chòi chứ thật ra đây chỉ là chuồng Bò cũ của ông Sáu già gần chùa đã bỏ vài năm nay, trống trơn, chỉ còn phần mái che ở trên nhưng tranh cũng đã sắp mục rồi! Giữa bốn bề đồng ruộng trống trơn không có bóng cây thì cái chòi tranh là nơi duy nhất để tạm lánh những lúc nắng mưa.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]